Mặc áo khoác ngoài, cầm lấy túi sách, tôi nhắm hướng cầu thang phía sau máy bay đi xuống. Bên ngoài bầu trời từ sớm đã tối đen, dưới ánh đèn những bông tuyết như những cánh hoa rơi, tôi vội vàng dựng đứng cổ áo.
“Xin chờ một chút, vị tiểu thư phía trước kia ơi, làm ơn xin chờ một chút.” Sau lưng truyền đến một tiếng kêu gấp gáp, là đang gọi tôi phải không nhỉ?
Tôi kinh ngạc quay người lại, là anh ta, trên khuôn mặt tuấn nhã có hơi chút gấp gáp, nhìn thấy tôi đã dừng lại, anh lúc này mới đi chậm lại. “Chuyến bay của tôi cũng vừa mới bị hủy bỏ. Có thể tôi sẽ phải ở lại vào tối nay.”
“Ừ!” Vậy tính sao bây giờ, tôi chờ anh đi đến bên cạnh.
“Cô thì sao?”
“Tôi là vào cuối chiều mai.”
Anh nở nụ cười tươi, “Cô có kế hoạch gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Ở Thành phố này tôi ngẫu nhiên có tới mấy lần, nhưng đều được người khác sắp xếp cho. Tôi chưa bao giờ tự mình làm, cho nên đối với mọi việc ở đây, tôi cũng rất lạ lẫm. Cô thì sao?”
Nói như vậy cũng đã rất uyển chuyển và hàm súc, tôi nghe vậy liền hiểu. “Tôi từng sống ở nơi này hai năm, mỗi một con đường, mỗi một tiệm cơm ngon, tôi đều rất quen thuộc. Nếu như anh không có yêu cầu quá cao, tôi nghĩ rằng tôi có thể là một hướng dẫn viên tốt.”
Thâm tâm anh ngay lập tức có vẻ như muốn bay bổng, “Vậy sao? Như vậy thật sự là vinh hạnh cho tôi. Chờ tôi đi làm thủ tục đăng ký vé máy bay, cô cũng đừng đi đâu xa đấy.”
Chắc hẳn do cuống cuồng tìm kiếm tôi nên anh cũng không chú ý tiến hành làm thủ tục trước. Tôi thấy rất cảm động.
“Tôi với anh cùng nhau đi làm thủ tục check in. Đưa túi cho tôi cầm nào!” Túi của anh có hơi lớn một chút, đeo trên lưng xếp hàng, sẽ rất mệt mỏi.
“Đi nào, túi rất nặng, đặt dưới đất là được rồi.” Anh đặt túi xuống đất, tiến vào xếp hàng. Lẫn trong dòng người, anh bất chợt quay đầu lại, nhìn tôi mỉm cười. Ở một nơi khác, tôi nhìn thấy mấy người hướng về phía anh chỉ trỏ, còn có người cầm bút lại để cho anh kí tên.
Tôi xoay người, làm như không nhìn thấy.
“Đợi lâu rồi a!” Cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi đám người, an toàn đi đến bên cạnh tôi.
“Không có.” Đưa trả túi xách lại cho anh, tôi dọ hỏi ý của anh: “Chúng ta ngồi xe buýt nhé?”
“Rất hay nha! Như vậy cũng được.” Anh mặc áo khoác ngoài, vui vẻ nói chuyện.
Không khí bên ngoài so với trong phòng giống như cách nhau mấy mùa. Gió lạnh cộng thêm tuyết táp vào mặt, gây cho người ta cảm giác đau đớn. Chuyến xe buýt trước vừa rời đi, trên sân bay chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi run rẩy đem dây lưng áo khoác ngoài nhanh thắt chặt vào một chút, muốn cho chính mình có thêm một chút ấm áp. Tôi vẫn không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ khi há miệng ra sẽ bị đông lạnh mất cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng. Anh đã quen sống ở nơi rét mướt nên chân tay không bị co quắp giống tôi. Nhìn tôi một lúc, anh cười ôm chặt lấy tôi: “Như thế này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Trên mặt tôi đã bị đông cứng, nặn không ra được một nụ cười, chỉ có thể gắng hết sức gật đầu. Nhờ vậy ít nhất tôi cũng có thể đứng vững được mà không sợ bị tuyết cuốn đi.
Xe buýt cũng không để cho chúng tôi phải đợi lâu. Hành khách trên xe trở lại thành phố rất đông đúc, chỗ ngồi đã được lấp đầy. Chúng tôi chọn ngồi ở phía sau. “Ngày mai chúng ta còn phải tới sân bay, hôm nay ở bên này bờ sông được không?” Lái xe đã tắt đèn trong xe. Xe từ từ lăn bánh, trong bóng tối, tôi nhỏ giọng hỏi anh.
“Được, cô có khỏe không?” Anh mặc kệ tôi vẫn một mực xoa nắn ngón tay tôi. Lúc ở ngoài trời, ngón tay của tôi gần như đã bị đông lạnh lại cứng ngắt, bây giờ được làn gió ấm trên xe sưởi ấm qua làm cho nó hoàn toàn bị tê rần.
Tôi lắc đầu không nói, trong thâm tâm suy nghĩ làm thế nào để sắp xếp thời gian cho anh. Ngoài cửa sổ dường như đêm đã về khuya, nhưng thật ra lúc này vẫn còn sớm, lẽ ra tôi nên dẫn anh đi tàu điện ngầm để có thể dạo quanh bờ sông.
“Anh đã chuẩn bị một món quà cho gia đình chưa?”
“Chưa! Tôi muốn muốn mua một món quà mừng năm mới tặng cho mẹ tôi, em có thể giúp tôi được không?” Trong xe có chút nhộn nhạo, anh áp sát vào tôi, phả hơi thở ấm áp lên mặt tôi làm đầu của tôi càng cúi thấp hơn.
“Chúng ta đi tìm khách sạn trước, tắm rửa xong, sau đó cùng đi dạo phố mua sắm bên bờ sông. Ở bên bờ sông có nhà hàng theo phong cách gia đình: Ở nhà hàng đó có bán lẩu gia đình hương vị rất đặc biệt. Chúng ta mệt mỏi thì qua bên đó ngồi một chút. Ngày mai không cần phải dậy sớm, anh có thể yên tâm mà ngủ.”
Ngẫu nhiên xoẹt qua một tia sáng, tôi nhìn vào trong mắt anh rõ ràng không thấy có một tia hỗn loạn nào, chỉ có sự khát khao tuyệt đối. Giờ phút này, đến ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết làm thế nào để đồng ý với yêu cầu của người đàn ông xa lạ này, cũng không hiểu lý do tại sao lại cùng người đàn ông xa lạ này tự nhiên gần gũi đến như vậy.
Tôi không tin vào tiếng sét ái tình. Tôi lại càng không tin tôi sẽ bị ngoại hình và tài hoa của một người đàn ông hấp dẫn. Bởi vì tôi từng yêu một đàn ông rất tuấn tú, rất ưu tú. Lúc này đây, tôi đã không thể thấy được người đàn ông nào có thể vượt qua anh ấy.
Chúng tôi là bèo nước gặp nhau, chỉ là những người xa lạ. Anh không đáng ghét. Anh rất cần sự giúp đỡ của tôi. Cách cư xử của anh đã khiến cho tôi cảm động.
Điều này có phải là nguyên nhân để tôi ở bên cạnh anh đi khắp nơi vì anh mà không cần bất cứ lý do nào!
Ngay tại cửa ga tàu điện ngầm có một khách sạn rất sạch sẽ, trước kia tôi đã từng ở qua. Chúng tôi đã thuê hai gian phòng gần nhau. Tất nhiên anh đối với cách bài trí trong phòng rất hài lòng.
Anh chỉ một thời gian ngắn đã tắm rửa xong liền sốt ruột đến gõ cửa phòng tôi, hối thúc tôi nhanh đi ra ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt trông chờ của anh, tôi liền muốn đáp ứng yêu cầu của anh. Trong đêm đông bão tuyết, vào lúc này, tôi rất gần bên anh, vượt qua một khoảng không mười vạn dặm ngăn cách anh và tôi, không, phỏng chừng là còn xa hơn, như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ có điểm chung.
Như vậy, cần gì phải đi chống lại một cuộc gặp gỡ thân tình? Hãy cứ thuận theo tự nhiên.
Tôi tìm trong bọc, lấy ra một cái khăn quàng cổ màu trắng vòng lên cổ cho anh, một là để giữ ấm, hai là không muốn anh trở thành tiêu điểm chú ý. Anh thoáng chần chờ một chút, sau đó liền vui vẻ chấp nhận.
Tuyết đã rất dầy rồi, một đêm đông rét lạnh, đường sẽ rất trơn trượt, tôi đi ra khách sạn chưa được mấy bước, thì đã bị ngã vài lần. Anh đành phải ôm chặt lấy tôi, nhưng lần này là cả hai cùng bị ngã. Khi nhìn thấy vẻ mặt dính đầy tuyết của nhau, chúng tôi đều bật cười trước sự vụng về của mình. Chỉ cần một đoạn ngắn là đã đến tàu điện ngầm, thế mà chúng tôi đi mất gần nửa giờ.
Lên tàu điện ngầm, anh vừa giúp tôi phủi tuyết vừa cười. Cuối cùng cũng xong, hai chúng tôi mới nhàn nhã ngồi xuống. Tàu điện ngầm băng sang sông, tôi nói cho anh biết, lúc này chúng tôi đang ở dưới lòng sông Hoàng Phổ.
“Vượt sông theo cách này, cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên của tôi. Cám ơn em đã cho tôi rất nhiều điều bất ngờ.” Trong bóng tối, anh ở bên cạnh tôi mà nhẹ nhàng nói vào tai tôi.
Tôi nhẹ nắm lấy tay anh, dùng nụ cười thân mật của mình đáp lại anh.
Cuối cùng đã đến Bất Dạ Thành (thành phố không bao giờ ngủ), ban đêm tuyết rơi nhiều, bay tán loạn, phố xá sầm, giao thông như mắc cửi, dòng người qua lại khiến cho những bông tuyết sẽ không thể tích đọng lại được. Tôi mua hai phần bánh sừng bò vừa ra lò trong tiệm bánh cùng với hai chén sữa bò nóng, ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, đưa cho anh một phần. Cả hai người liền không để ý hình tượng mà bắt đầu ăn. Trên thực tế mọi ánh mắt của người đi trên đường đều đặt ở trong tủ kính, hoàn toàn không có ánh mắt nào liếc xéo qua đây để xem thứ khác.
“Ở nước ngoài lúc còn học trong trường, vào mùa đông có khi tôi cũng ăn cơm trưa ở trong công viên giống như vậy. Tuyết đè lên làm các nhánh cây trĩu xuống thấp, cả một đàn bồ câu kêu gù gù xung quanh. Tôi rắc vụn bánh mì vãi ra mặt đất, chúng sẽ bay xà xuống ăn. Khi đó chỉ quanh quẩn sinh hoạt ở trường học với nhà trọ, nên nhìn thấy chúng là là niềm vui duy nhất của tôi”. Anh uống cạn cốc sữa, nhìn bánh mì trong tay, mỉm cười kể lại chuyện cũ.
Cảnh tượng như vậy nhất định là rất đẹp, tôi không có kinh nghiệm là nghiên cứu sinh ở nước ngoài, nhưng tôi rất quen thuộc với những hình ảnh như vậy trên đường thế này, “Nếu như anh tiếp tục cầm không ăn nữa thì ngay lập tức sẽ có người tới dành phần với anh đó.” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy người đàn ông mặt mũi lấm lem bẩn thỉu vươn tay về phía anh. Tôi cười lớn kéo theo anh bỏ chạy.
Cho đến khi vì mãi cười mà chạy không nổi nữa, tôi mới dừng lại.
“Nhìn cô kìa, giống như một đứa trẻ vậy, cho ông ta chẳng phải là được rồi sao, chỉ là một mẫu bánh mì mà thôi.” Anh nhìn bánh mì trong tay, rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông đang lộ vẻ mặt kinh ngạc đến ngốc nghếch kia.
Chỉ là một mẫu bánh mì thôi sao? Nụ cười trên mặt tôi giống như bị xé toạt đi vậy. Tôi không biết tại sao muốn bộc phát cơn giận. Đúng vậy, một mẫu bánh mì thì không đáng bao nhiêu tiền, nếu cho người khác ăn cũng không sao. Nếu như để bố thí cho ông ta tiền thì tôi rất sẳn lòng nếu đây không phải là mẫu bánh sừng bò nướng Pháp thì tôi cũng sẽ không chạy trốn. Tôi biết rõ là do tôi quá nhạy cảm và chi ly nên những lới nói vô tâm của anh đã làm tổn thương tôi.
Có thể do cô đơn quá lâu, mà tôi đã không biết làm thế nào để thông cảm cho người khác.
Tôi chưa kịp che dấu đi cảm xúc thì đã bị anh nhìn thấy hết, có một chút thất thố, bánh mì đang cầm trong tay, ăn cũng không phải mà không ăn cũng không phải.
“Nếu như anh không muốn ăn, thì đem bánh mì này cho ông ta đi.” Tôi cầm lấy bánh mì trong tay anh, quay đầu lại đem qua cho người đàn ông kia. Người đàn ông này chắc là bị dọa sợ rồi, ra sức lắc đầu không muốn. Tôi cũng không thèm để ý, nhét bánh mỳ vào trong tay ông ta.
Đồng thời khi cho ông ta, tôi cũng đem hết sự khó chịu ném bỏ đi.
Lúc này khi đối mặt với anh, tâm trạng của tôi sau một lúc đã hoàn toàn trở nên tốt lên.”Chúng ta đi thôi!” Nụ cười của tôi cũng không thể xua tan hết nổi băn khoăn của anh. Anh cũng không nói câu nào mà chỉ sâu lắng nhìn tôi. Tôi không thấy, đầu vẫn hướng về phía trước.
Con đường này, tôi đã đi qua vô số lần, lúc có tiền cũng như lúc không có tiền, lúc hạnh phúc hay những lúc không hạnh phúc đều đến. Đem bản thân mình hòa tan như nước thủy triều vào trong dòng người, giống như cũng không cần tìm lại chính mình.
Bây giờ, tôi lại không có chút ý nghĩ nào muốn sống ở nơi này.
“Các bà có tuổi rất ưa thích mặc các trang phục có in hoa văn nhỏ, như vậy sẽ thấy trẻ trung hơn, nhưng cũng không thể quá mức sặc sỡ. Cái áo len nhung màu đỏ hở cổ kia mang phong cách cổ điển, cảm giác rất tuyệt, màu sắc cũng đẹp, anh xem thử xem.” Tôi chỉ vào bộ quần áo phía sau quầy hàng rồi quay về phía anh nói.
Anh gật đầu, yêu cầu cô gái sau quầy gói hàng lại, rồi anh đi thanh toán. Tôi nghiêng người dựa vào tủ trưng bày, tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại, đối với một người xa lạ, tôi đã quá mức khắt khe.
Khi anh quay trở lại, trong tay cầm nhiều hơn một cái hộp. “Tôi sẽ không mua được đồ nếu không có em. Nếu để cho em tự chọn, nhất định em sẽ không chịu. Tôi cũng không có ý gì khác, món quà nhỏ này, xem như là món quà mừng năm mới tặng em, xin vui lòng nhận được không?”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt không chút di động, không có một tia gợn sóng. Tôi biết món quà này không phải là món quà nhỏ. Đó là chiếc khăn quàng cổ hoàn toàn được làm bằng tay nhập khẩu từ Italy, giá tiền cũng gấp nhiều lần chiếc áo len này.
Nhận một món quà đắt tiền từ một người vốn không hề quen biết như vậy có được không nhỉ? Mẹ tôi đã dạy rằng vật thế này là không thể nhận.
Mỉm cười, nở một nụ cười xã giao, “Cảm ơn món quà của anh, nhưng vì nó quá đắt giá, nên tôi không thể nhận được. Như thế này được không? Anh mời tôi ăn một bữa cơm Tây được rồi!”
Bên cạnh hình như là “Papa John’s”, tôi không muốn tiếp tục đi ra bờ sông ăn lẩu rồi, vết thương vừa mới được xoa dịu hiện tại lại âm ỉ đau.
Ứng xử khôn khéo nên đã khiến cho anh chỉ là nhìn tôi thêm vài lần, cũng không có hỏi thêm cái gì. Cô gái bán hàng với vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi, như muốn nói món quà mắc như vậy mà không chịu nhận thì nhất định là một kẻ ngốc. Tôi không ngốc, cũng rất thích món quà. Nhưng cái gì không thuộc về mình thì cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn. Có qua có lại mới toại lòng nhau, nhận của người ta thì cô phải lấy cái gì để trả lại đây? Chỉ dẫn đường thôi mà nhận món quà như vậy so với giá cả thị trường hiện tại là quá cao, cũng cao đến quá mức a!
Anh cầm lấy hai gói đồ, trầm mặc đi về phía cửa vào ra bên ngoài. Lúc bước xuống bậc tam cấp, anh đột nhiên quay đầu lại, vì đang theo sát phía sau thiếu chút nữa tôi va phải anh. Trong đôi mắt trong vắt của anh có chút ảm đạm.
Ánh mắt u buồn này là vì ai vậy?
“Tôi không phải muốn dùng tiền để theo đuổi em.”
“Tôi hiểu, anh chỉ là muốn tỏ lòng biết ơn.” Tôi đỡ lời anh. Anh là người khiêm tốn, tôi không hiểu sai anh.
“Cũng không phải vì lòng biết ơn!” Giọng nói của anh đột nhiên lớn lên, giống từ trong nội tâm hét ra.
“Ah!” Tôi không hiểu, vậy thì vì cái gì?
“Tôi không phải là người tùy tiện kết thân với người khác. Tôi lại càng không là người dù run rẩy đi hứng gió lạnh, đội tuyết rơi vẫn không từ bỏ chỉ vì để lấy lòng một cô gái xa lạ, dùng tiền để theo đuổi em. Tôi không biết em thích hoa gì, cũng không biết em thích ăn cái gì, tôi chỉ muốn biểu đạt một phần tâm ý của mình mà thôi.”
Còn không phải là lòng biết ơn sao? Vậy thì chọn một bó hoa bình thường là được rồi, tôi sẽ nhận. Tôi không muốn gây khó khăn với anh, vẫn cố gắng giữ vẻ mặt nhã nhặn.
“Tôi tự nghĩ rằng, mình cũng không phải là người tùy tiện đi dạo cùng với một người đàn ông xa lạ. Bởi vì chúng ta ở chung cũng không tệ, hơn nữa tôi lại khá quen thuộc với thành phố này, tùy theo khả năng mà giúp anh vài việc đó cũng là việc nên làm. Anh cần gì phải để tâm chứ? Dịp khác, ở thành phố mà anh quen thuộc, nếu có gặp nhau anh cũng đáp trả lại tôi như thế, có được không nào?”
“Chỉ sợ khi đó em sẽ coi tôi là người xa lạ thôi!”
Chúng ta vốn là người xa lạ, đến khi đó tôi sẽ làm như chưa hề quen biết anh mà thôi. Anh đã không ngu ngốc.
“Đem món quà trả lại đi! Thật sự là không cần thiết.”
Anh lắc đầu, bước xuống bậc tam cấp, sắc mặt cũng không có dễ chịu đi bao nhiêu. Một người nhã nhặn như vậy đột nhiên trở nên bất lực, tôi tự nghĩ có phải mình có chút quá cố chấp hay không, nhưng tôi có nguyên tắc của mình.
Anh đã rất tức giận thật nên đã không mời tôi ăn cơm Tây, chỉ cúi đầu theo dòng người đi về phía trước. Tôi sợ anh đi lạc nên đã chú ý đi theo sau.
Một lúc lâu, anh vẫn không có ý định dừng lại. Tôi đã phải đi nhanh lại nắm lấy vạt áo của anh. “Xin hỏi anh còn muốn đi đến đâu?”
Anh không trả lời.
Tôi khép hờ hai mắt, lấy lại hơi thở bình ổn, không muốn làm cho bầu không khí thêm gượng ép. Dù sao chúng tôi cũng không phải loại dễ dàng giận dỗi tùy hứng, chúng tôi là những người trưởng thành lịch sự.
“Nếu như anh vẫn muốn tiếp tục đi tiếp, tôi sẽ đi cùng anh. Nhưng giờ tôi đi không nổi nữa, anh có thể đợi một chút được không. Nếu như anh không thích đi nữa, thì chúng ta gọi xe trở lại khách sạn thôi.” Đêm đã về khuya, anh và tôi cả hai đều không còn cảm giác ngon miệng để ăn bất cứ thứ gì.
Anh cuối cùng đã chịu dừng lại. Đây là đường dành cho người đi bộ, ngay chỗ trạm xe buýt, tôi chỉ về phía đối diện, anh gật đầu, kéo tôi qua đường.
Trời tuyết rơi, quá ít xe Taxi chạy, chúng tôi phải đợi rất lâu, cũng không đón được một chiếc nào.”Tôi muốn đi tàu điện ngầm!” anh mở miệng nói.
Được, nhưng tiếc là đã quá muộn, tàu điện ngầm cũng đã đóng cửa. Chúng tôi chỉ có thể tiếp tục ngồi chờ. Tiền Chung Thư tiên sinh từng nói, trên đời này không có chuyện gì là luôn luôn vui vẻ, bởi vì thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chỉ có khi phải mỏi mòn chờ đợi, mới có thể lại để cho người ta cảm giác dài bất tận.
Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy chờ đợi trong bất tận.
Anh thì lại dường như rất tận hưởng thời gian phải chờ đợi. Nhìn thấy tôi đứng bên dậm chân, hà hơi vào hai tay, anh liền tháo chiếc khăn quàng cổ của mình xuống để choàng vào cho tôi. Tôi hơi thoáng sửng sốt một chút, cũng không nói tiếng cảm ơn nào, cái khăn này vốn là của tôi.
“Đó không phải chỉ là một miếng bánh mì, mà nó chính là tâm ý của em. Thấy người ta đáng thương có thể cho người ta tiền, chứ đừng đem vật mình quý trọng cầm đi bố thí.” Dưới ánh đèn, anh thì thào lẩm bẩm.
Tôi ngẩn người, nước mắt ngay lập tức dâng lên đầy hốc mắt.
“Tôi chưa từng nghĩ phải bày tỏ tâm ý, bây giờ chỉ muốn tận hưởng cuộc gặp gỡ bất ngờ này là được rồi. Theo xuống sân bay đuổi theo em, tôi chỉ không muốn phải chia tay em quá nhanh, muốn được nghe em nói chuyện, nghĩ được làm bạn với em vui vẻ mà cười to. Vì sao tôi lại ngu ngốc đi mua quà tặng?”
Nước mắt ấm áp, ẩm ướt khuôn mặt lạnh như băng của tôi. Anh tự trách mình đã đánh tan đi hết nổi bi thương của tôi.
“Lúc nhìn thấy cái khăn quàng cổ kia, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy nó rất hợp với em, mà không nghĩ đến giá tiền, chỉ thầm nghĩ nếu được quàng vào cổ của em nhất định sẽ rất đẹp.”
Đương nhiên là rất đẹp, tôi đã từng thử qua, nếu không thì cũng sẽ không liếc thấy giá tiền của nó. Xem ra người tầm thường là tôi đây. Thế nhưng mà, tôi vẫn không thể nhận được.
Gió lạnh, tuyết rơi nhiều, đêm khuya, trên đường, dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng, tôi với anh nhìn vào mắt nhau, giống như trong giữa trời đất này cũng chỉ có hai người chúng tôi.
Anh vươn tay ôm tôi vào trong ngực, tương lai cũng đang ở phía trước, ai cũng không thể nói gì.
Một lúc lâu, chúng tôi mới bắt được một chiếc taxi. Trên xe, tay của anh vẫn một mực nắm lấy tay tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục không nói chuyện với nhau, cho đến khi trở về đến trước phòng trọ, anh mới buông tay tôi ra. Phủi đi bông tuyết bám trên vai tôi, anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi nói: “Ngủ ngon!”
Tôi gật đầu vào phòng, sau khi đóng cửa lại, mới nghe thấy tiếng anh đóng cửa.
Tắm rửa xong, cứ nghĩ rằng không có buồn ngủ, nhưng khi đầu chạm vào gối, lại dễ dàng chìm vào giấc mộng. Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng, đồng hồ đã điểm chín giờ, tôi vội vàng rửa mặt, muốn chào tạm biệt anh trước khi ra sân bay, không ngờ, anh đã đi rồi.
Anh đã để lại chiếc khăn quàng cổ cho tôi, còn kèm theo một lá thư, trong thư trừ tên anh, địa chỉ, cách thức liên lạc, cũng không có thêm gì khác.
Tôi cười khổ, thật ra, ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nhận ra anh là Thẩm Ngưỡng Nam. Nhưng không nói ra, chỉ muốn duy trì cảm giác lạ lẫm thoải mái này!
Giờ đây không còn cái cảm giác lạ lẫm kia nữa thì tôi với anh giống như hai đường thẳng song song. Tôi xé nát bức thư tung bay trong gió, đầy trời toàn là giấy vụn bay chập chờn trước mắt tôi.