Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 110



Nhờ sự chỉ dẫn của Tần Minh cuối cùng hai người cũng tới quán tôm hùm đất mà anh nói vào khoảng nửa tiếng sau. Anh tháo dây an toàn ra rồi nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nói: "Mất hết nửa tiếng mới đến được đây."

Cố Thường Hi tháo dây an toàn ra, cầm túi xách lên nhìn anh giải thích: "Lâu rồi mới lái xe lại nên em không quen tay mới chạy chậm thôi."

Anh bật cười gật đầu: "Được rồi, xuống xe thôi."

Hai người mở cửa xe bước xuống đi vào bên trong quán, đúng như anh nói lúc nãy quán này bán khá ngon nên bây giờ khá là đông khách. Anh nắm tay cô dẫn tới chiếc bàn trống ở phía cuối ngồi xuống, anh cầm khăn giấy lên lau bàn và ghế cho cô rồi nói: "Em ngồi đây, anh đi gọi món."

Cô gật đầu nhìn anh đứng dậy đi ra bên ngoài, cô cầm điện thoại ra mở lên thì thấy tin nhắn của Cố Thường Phong gửi tới, anh hỏi: [ Em đã đi lấy xe chưa?]

Cô nhanh chóng trả lời: [ Em mới đi lấy lúc nãy.]

[ Được, anh biết rồi.]

Cô đang nhắn tin nghe thấy một giọng nam bên cạnh cất lên: "Xin chào, cô đi đến đây một mình sao? Như vậy thì khá buồn hay là cô em đi với tôi qua bàn bên kia như vậy sẽ vui vẻ hơn."

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông mái tóc xuề xòa, thân hình thì lùn nhưng lại mập, râu ria để quanh mép nhìn cô với ánh mắt mà khiến cô phải ớn lạnh, nổi cả da gà lên. Cô lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi đi với bạn trai nên không cần đâu."

Hắn nghe vậy thì thu lại nụ cười đứng người: "Tưởng gì, hóa ra cô em đã có bạn trai."

Bỗng hắn nghe thấy giọng nói lạnh lùng sau lưng truyền tới: "Có bạn trai thì đã sao?"

Hắn nghe vậy vội quay sang lắc đầu: "Không sao không sao, cô ấy thật tốt khi có một người bạn trai tài giỏi như anh đây. Vậy anh cứ dùng ngon miệng, tôi đi về bàn của mình đây."

Hắn nói rồi nhanh chóng chuồn đi, Tần Minh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô quay sang hỏi: "Em không sao chứ? Hắn có làm gì em không?"

Cô lắc đầu: "Không có, chỉ hơi sợ một chút thôi."

Anh nắm lấy tay cô trấn an: "Không sao, có anh ở đây. Lúc nãy anh đi gọi món hơi lâu do khách xếp hàng hơi nhiều nên anh phải đợi không nghĩ tới lại để hắn tiếp xúc với em."

Cô mỉm cười nắm lấy tay anh nói: "Cũng không sao, hắn cũng không có làm gì em."

"Thế thì tốt rồi."

Một lát sau phần tôm hùm đất cuối cùng cũng được bưng lên, anh lấy bao tay đeo vào cầm con tôm lên nói: "Em ngồi yên đó đi để anh lột vỏ rồi đưa sang cho em."

Cô nghe anh nói vậy thì gật đầu dù gì cô cũng không thích lột vỏ tôm cho lắm nên việc này cứ giao cho anh vậy. Anh lột tôm rồi chấm nước sốt đút sang cho cô, cô há miệng ăn lấy giơ ngón cái lên: "Đúng là ngon thật, cho nên em biết vì sao quán này lại nhiều người xếp hàng như vậy rồi."

Anh cười cười cầm con tôm khác lên tiếp tục lột vỏ: "Anh với Bách Khanh và Lập Thành hay ghé đây ăn, uống rượu tâm sự nên biết quán này bán rất ngon."



Cô thấy anh đã lột xong một con tôm định đút cô thì cô nhanh chóng đẩy chén trống sang: "Anh mau bỏ vào đây đi."

Anh nghe vậy thì bỏ tôm xuống vào chén cô: "Được rồi, em ăn đi."

Cô nghe anh nói vậy cũng không gấp gáp cầm lên ăn mà tiếp tục ngồi chờ anh lột thật nhiều tôm bỏ vào chén rồi mới cầm lên ăn. Bữa ăn đó cô vừa ăn vừa đút sang cho anh còn anh chỉ có việc là ngồi lột tôm cho cô. Phần tôm hùm đất đó cuối cùng cũng vào bụng hai người.

Ăn xong anh đi tính tiền còn cô ở bên ngoài đứng trước chiếc xe đợi anh. Bỗng trước mặt xuất hiện tên mập lúc nãy sang bắt chuyện với cô bên cạnh còn có một tên ốm. Cô nhìn hai người họ nhưng im lặng không nói gì, tên mập đó nhìn cô nói: "Sao vậy? Bạn trai của cô em đâu? Sao lại bỏ cô em đứng đây bơ vơ một mình vậy?"

Cố Thường Hi cau mày nhìn hai người họ, nói: "Chuyện của chúng tôi có liên quan gì tới hai người. Phiền hai người tránh sang một bên."

Tên ốm đó cười khẩy nói: "Sao lại không liên quan nếu tên bạn trai đó của em bỏ em bơ vơ ở đây thì em nên theo bọn anh sẽ vui vẻ hơn."

Tên đó nói xong thì nắm lấy cánh tay cô, cô hoảng sợ vùng vẫy cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn la lên: "Anh mau buông tôi ra."

Cô nói như vậy thì tên đó càng nắm chặt cánh tay cô hơn khiến cho cô bị đau đến nhíu chặt chân mày. Bất ngờ có một bàn tay khác xuất hiện nắm lấy cánh tay tên đó nắm chặt khiến hắn bị đau mà phải buông tay cô ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gương mặt Tần Minh xuất hiện, sắc mặt của anh bây giờ đây cực kì kém khiến cô biết được rằng anh đang tức giận.

Cô nhanh chóng đứng sau lưng anh chỉ ló đầu ra nhìn hai người họ đối diện. Anh không quay đầu lại nhưng hỏi cô: "Em có sao không?"

Cô lắc đầu: "Không sao."

Tên mập đó thấy bạn mình đang bị đau vội nói: "Anh muốn gì? Mau thả tay bạn tôi ra."

Anh nhìn hắn lạnh lùng nói: "Cút."

Tên mập đó nghe xong thì vội vàng im lặng không dám hó hé câu nào đứng sang một bên. Anh giơ tay lên đấm vào mặt tên ốm một cái, đấm vào bụng hắn hai cái thật mạnh khiến hắn phải đưa tay còn lại ôm bụng, anh buông tay hắn ra. Hắn nhanh chóng ngã xuống ôm bụng, ngước mắt nhìn anh nhưng lại không dám hó hé câu nào.

Anh đi tới chỗ tên mập đang đứng run lẩy bẩy ở một góc, anh đưa tay đánh hai quyền vào mặt hắn khiến hắn ngã nhào xuống đất khóc lóc nói: "Anh, anh tha cho em đi. Em hứa, em đảm bảo chuyện này sẽ không có lần sau. Anh tha cho em đi."

Anh lạnh giọng hỏi: "Còn có lần sau?"

Tên mập đó vội vàng lắc đầu: "Không có, không có lần sau."

"Cút."

Nghe một từ này của anh, tên mập như được đặc xá vội vàng ngồi dậy đi đến tên ốm ở cách đó không xa đỡ hắn đứng dậy rồi nhanh chóng chạy đi. Mọi người ở trong quán đều ra nhìn cảnh tượng lúc nãy nhưng không ai báo cảnh sát hay gì cả mà ngược lại thở phào nhẹ nhõm hơn.

Chủ quán đi tới chỗ anh, nói: "Cảm ơn cậu đã đánh hai tên đó giúp chúng tôi, hắn cứ tới đây quấy rối khiến các cô gái khác không dám đi ăn ở đây. Lần sau cậu ghé đây ăn thì tôi miễn phí cho cậu."



"Không có gì."

Anh đi tới bên cạnh cô thấy cô vẫn còn đứng ngơ ra đó chưa hoàn hồn, chắc lúc nãy thấy cảnh anh đánh nhau nên cô sợ lắm. Anh ôm lấy cô, hỏi: "Em có phải thấy anh đánh nhau nên sợ không?"

Cô hồi thần đưa tay ôm lấy anh, lúc nãy cô không phải sợ chỉ là lâu lắm rồi cô mới thấy anh đánh nhau lại vẫn như vậy không có gì thay đổi. Cô lắc đầu: "Không có, cũng đâu phải chưa từng thấy anh đánh nhau sao có thể sợ được."

Anh ôm cô một lát rồi buông cô ra, nói: "Lên xe về nhà thôi cũng trễ rồi. Để anh lái cho, em vừa trải qua chuyện như này không nên lái xe."

Cô gật đầu cũng không có ý kiến gì đưa chìa khóa xe sang cho anh: "Vậy anh lái xe thay em."

Anh mở khóa xe, anh đi tới mở cửa ghế phụ ra cho cô ngồi vào. Sau đó anh nhìn cô nói: "Em đợi anh một lát, anh đi điện thoại một chút."

"Được."

Anh đóng cửa xe lại rồi đi ra đứng cách xe một khoảng không xa, cầm điện thoại nhấn số gọi. Một lát sau đầu dây bên kia bắt máy: "Alo, Tần tổng."

Anh đút tay vào túi quay lại nhìn cô đang ngồi ở trên ghế: "Quan Duệ, cậu đi đến địa chỉ này điều tra hai người một tên mập một tên ốm đang phá rồi các khách nữ gần đây. Sau khi bắt được chúng thì tên ốm cậu xử lý mạnh tay một chút khiến tay phải hắn bó bột vài tháng đều được."

Quan Duệ đầu dây bên kia tuy cách một cái điện thoại nhưng vẫn cảm nhận được sự tức giận của anh, nói: "Tôi biết rồi Tần tổng, chuyện này cứ giao cho tôi."

"Được, cứ giải quyết như thế. Có chuyện gì thì báo tôi."

Cúp máy anh đi tới ghế lái mở cửa ngồi vào, cô quay sang hỏi: "Anh nói chuyện xong rồi sao?"

Anh thắt dây an toàn gật đầu: "Đúng vậy, nói chuyện công việc nên hơi lâu một chút. Chắc em cũng mệt rồi, chúng ta về thôi."

Anh nói rồi khởi động xe rời đi, cô ngồi bên cạnh nhìn anh biết trong lòng anh bây giờ vẫn còn tức giận và không yên lòng đối với cô về chuyện lúc nãy. Cô thu hồi tầm mắt quay sang nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Một lát sau hai người cũng về tới nhà, vừa bước vào bên trong Tần Minh đã đưa tay ôm lấy cô từ sau lưng, nhắm mắt lại hôn đầu cô không nói gì. Cô biết anh tuy lúc nãy không thể hiện gì nhưng trong lòng anh chắc chắn có chút sợ, cô đứng yên đó để anh ôm cô một lúc. Ôm một hồi cô nghe anh nói: "Anh lúc đó rất sợ nếu anh đến trễ thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Anh không dám nghĩ tới."

Cố Thường Hi xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh: "Mọi chuyện cũng đã qua rồi, không phải anh vẫn đến kịp em cũng không có sao chỉ là hơi kinh hãi một chút thôi."

Anh nhìn cô sau đó cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn này của anh chính là giảm đi nỗi sợ trong lòng lúc nãy. Cô đưa tay ôm lấy anh, nụ hôn này rất khác với nụ hôn thường ngày của anh. Nụ hôn này cực kỳ dịu dàng, cô biết hiện tại chỉ có nụ hôn này mới có thể làm anh bình tâm lại, dẹp đi nỗi sợ trong lòng vì chuyện lúc nãy.

Một lúc sau anh rời khỏi đôi môi cô, nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng trễ rồi, anh đi vào pha nước nóng cho em tắm."

Cô gật đầu: "Được."

"Vậy em đợi anh một chút." Anh hôn lên trán cô một cái rồi buông cô ra đi về phòng pha nước nóng, còn cô thì đi vào phòng bếp lấy nước uống trong lúc chờ đợi.
— QUẢNG CÁO —