Từ Dĩnh nghe vậy thì quay sang nhìn, trong ánh mắt bà chứa đựng sự lo lắng, hỏi anh: "Con không sao chứ? Sao lại không ngủ được?"
Tần Minh nhìn người con gái anh yêu đang nằm trên giường bệnh vẫn nhắm mắt ngủ say chưa tỉnh, anh nói: "Mỗi khi nhắm mắt lại, con lại thấy cảnh tượng chiều nay. Hi Hi ngồi ở phía sau xe hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết, trên trán chảy máu thấm đẫm gương mặt cô ấy lúc đó. Cho dù con có kêu khàn giọng đến thế nào cô ấy cũng không tỉnh lại."
Tần Dương đứng bên cạnh đưa tay vỗ vai anh không nói câu nào. Ông biết khi anh thấy cảnh tượng người mình yêu nhất trong tình trạng đó sẽ rất khó quên, cần một thời gian dài mới xoa dịu sự việc đó được. Chỉ mong hiện tại Hi Hi mau chóng tỉnh lại như vậy mọi người đều sẽ vui vẻ.
Từ Dĩnh đặt tay Cố Thường Hi vào lại chăn sau đó đứng dậy đi đến bàn, mở túi đồ ăn ra, nói: "Con chưa ăn gì có phải không? Mau qua đây ăn gì đó chút đi cho có sức khỏe rồi mới chăm sóc Hi Hi được."
Anh lắc đầu ngồi xuống ghế, đôi mắt vẫn nhìn cô: "Con không đói, một lát ăn sau. Ba mẹ đi đường xa như vậy đến đây chắc cũng mệt lắm, hai người ăn trước đi."
Tần Dương vỗ vai anh cũng không bắt ép, chỉ nói: "Ba biết con đang lo cho Hi Hi nhưng làm gì làm thì sức khỏe vẫn quan trọng nhất. Công ty và còn nhiều việc khác vẫn còn cần con giải quyết nên con không được đổ gục."
Anh vỗ tay ông đang đặt trên vai mình: "Con biết rồi ba. Ba và mẹ ăn trước đi, con ngồi đây một lát rồi sẽ ăn sau."
"Được, vậy ba mẹ ăn trước đây."
Ông cũng không bắt ép cậu phải sang ăn ngay bây giờ, ông đi đến chỗ Từ Dĩnh ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa lên nói: "Chúng ta cứ ăn trước đi. Tần Minh một lát ăn sau."
Từ Dĩnh nhìn anh đứng dậy đi vào phòng tắm, bà nói: "Liệu một lát Tần Minh có ăn cơm không hay lại không ăn uống gì rồi đổ bệnh?"
Biết bà đang lo lắng cho anh, ông lên tiếng trấn an bà: "Bà phải tin tưởng con trai bà một chút, nó đã nói biết chú trọng sức khỏe thì chắc chắn cũng biết được những điều cần làm ở hiện tại để có sức khỏe tốt. Bà mau ăn cơm đi, từ lúc lên máy bay đến bây giờ cũng đã có gì bỏ bụng đâu. Mau ăn chút đi."
Bà nghe ông nói vậy mới an lòng một chút, cầm đũa lên gắp đồ ăn bỏ vào phần cơm của ông: "Ông cũng thế ăn nhiều một chút."
"Được được, tôi biết rồi."
Còn ở phòng bên cạnh, Mộng Phạn đã tỉnh dậy từ lúc nãy, cô đưa mắt nhìn lên trần nhà nhớ lại mọi việc xảy ra ngày hôm qua. Bách Khanh từ ngoài bước vào trên tay còn cầm bình giữ nhiệt, cậu thấy cô đã tỉnh thì nhanh chóng đi tới, trên gương mặt xuất hiện sự vui mừng, cậu nói: "Vợ à, em tỉnh rồi. Có chỗ nào không khỏe hay đau ở đâu không?"
Mộng Phạn nhìn gương mặt cậu, lắc đầu: "Em không sao, vẫn ổn. Hi Hi, cậu ấy sao rồi chồng?"
Nghe cô nhắc đến Cố Thường Hi thì cậu thở dài đặt bình giữ nhiệt lên bàn, nói: "Bác sĩ bảo Hi Hi là bị thương nghiêm trọng hơn nên vẫn còn hôn mê, đang nằm ở phòng bên cạnh để bác sĩ quan sát thêm."
Mộng Phạn nghe vậy thì rũ mắt đưa tay ra, cậu thấy vậy thì nhanh chóng nắm lấy tay cô, hỏi: "Vợ à, em muốn lấy cái gì sao? Nói đi, để anh lấy giùm em."
Cô nắm lấy tay cậu, nói: "Không có, em muốn đi thăm Hi Hi."
Bách Khanh nghe vậy thì vội vàng phản đối: "Không được, vợ vừa tỉnh lại sức khỏe còn rất yếu sao có thể xuống giường đi thăm Hi Hi được. Em yên tâm đi, Hi Hi có Tần Minh và gia đình của cậu ấy chăm sóc cho nên không sao đâu."
Nhưng cô nghe xong vẫn nhất quyết nói: "Không được, Hi Hi bị thương nặng cũng là do bảo vệ em. Hôm đấy khi thấy chiếc xe đâm tới chỗ cửa phía em, là cậu ấy ôm lấy em chắn lại nên em mới không sao chỉ bị thương nhẹ. Em muốn đi xem cô ấy thế nào. Chồng à, anh cho em đi thăm đi."
Nghe cô nói vậy cậu thở dài, chỉnh chăn lại cho cô, nói: "Được rồi, vợ mới tỉnh dậy sức khỏe còn yếu lắm không thể sang phòng bên cạnh để thăm Hi Hi được đâu. Để anh đi thay em sang đó có được không?"
Mộng Phạn nghe vậy thì gật đầu, cô cũng biết hiện tại sức khỏe của mình chưa tốt lên, đành theo ý cậu, nói: "Vậy phiền chồng thay em sang đấy thăm Hi Hi."
"Được được, vợ nằm nghỉ chút đi. Anh đi sang phòng bên cạnh thăm Hi Hi sẵn kêu bác sĩ đến kiểm tra lại cho em luôn."
Bách Khanh đặt tay cô để vào trong chăn sau đó đi đến mở cửa ra rời khỏi phòng bệnh. Mộng Phạn nhìn thấy cậu rời đi rồi mới thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn khung cảnh bên cửa sổ trong lòng thầm mong rằng Hi Hi mau tỉnh lại như vậy cô cũng yên tâm phần nào và có thể cảm ơn Hi Hi.
Bên trong phòng bệnh của Cố Thường Hi, Tần Minh ngồi trên ghế đang ăn cơm một cách nhanh chóng còn Từ Dĩnh ngồi bên cạnh giường bệnh của cô, trên tay cầm khăn lau tay cô. Tiếng gõ cửa phòng truyền tới, anh nói: "Vào đi."
Bách Khanh đi vào nhìn thấy Từ Dĩnh thì gật đầu chào hỏi: "Chào dì Từ, dì đến Thượng Hải lúc nào vậy?"
Bà mỉm cười chào hỏi cậu, nói: "Dì với ba nó mới đến Thượng Hải vào trưa nay thôi. Dì nghe nói vợ con cũng bị tai nạn giao thông, bây giờ như thế nào rồi?"
"Dạ vợ con lúc nãy mới tỉnh lại rồi, cô ấy khi tỉnh lại liền bảo con đi sang đây thăm Hi Hi thay cô ấy. Nói thật thì chuyện lần này vợ chồng con nợ Hi Hi một tiếng cảm ơn, nhờ có Hi Hi bảo vệ Mộng Phạn nên vợ con chỉ bị thương nhẹ. Con với vợ con bây giờ cũng chỉ mong Hi Hi mau chóng tỉnh lại mà thôi."
Bà nghe vậy thì nhìn cô đang nằm trên giường vẫn hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, thở dài: "Bây giờ dì cũng không biết khi nào Hi Hi tỉnh lại, ngay cả bác sĩ cũng không chắc chắn được thời gian."
Bỗng dưng ở phía bên kia vang lên tiếng đặt hộp cơm xuống khiến hai người phải quay lại nhìn. Từ lúc Bách Khanh vào đến giờ Tần Minh chỉ ngồi ăn cơm lắng nghe chứ không nói câu nào, anh đặt đũa lên bàn đứng dậy đi tới chỗ Từ Dĩnh nói: "Chỗ này mẹ cứ giao cho con, mẹ sang kia ngồi nghỉ ngơi một lát đi."
Từ Dĩnh nghe anh nói như vậy thì gật đầu đứng dậy, đưa khăn sang cho anh: "Vậy con ở đây chăm sóc Hi Hi, mẹ đi ra ngoài hóng gió sẵn tiện kiếm ba con xem đang ở đâu."
Anh nhận lấy khăn từ tay bà, gật đầu: "Dạ được, có gì mẹ cứ gọi con."
"Được, mẹ biết rồi." Bà gật đầu, chào tạm biệt với Bách Khanh rồi mở cửa đi ra ngoài. Bên trong phòng bệnh bây giờ cũng chỉ còn hai người, anh ngồi xuống ghế cầm khăn lau tiếp người cô.
Bách Khanh đứng bên cạnh nhìn anh, thở dài nói: "Cậu bây giờ nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt nếu Hi Hi tỉnh dậy thấy cậu trong bộ dạng này, chắc cậu ấy sẽ đau lòng và tự trách lắm."
Anh gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không để bản thân gục ngã vào lúc này đâu. Bây giờ Hi Hi cần tôi hơn bao giờ hết cho nên tôi sẽ tự lo cho bản thân thật tốt."
"Mộng Phạn định đến đây thăm Hi Hi nhưng mình không cho, cô ấy mới tỉnh lại sức khỏe còn chưa hồi phục nên không thể sang thăm được. Đợi khi Hi Hi tỉnh lại, bọn mình nhất định sẽ cảm ơn cô ấy một cách trịnh trọng nhất."
Anh nghe vậy thì cũng không quay sang nhìn chỉ nói: "Không cần đâu. Hi Hi lúc đó bảo vệ Mộng Phạn bởi vì cô ấy xem vợ cậu là bạn nên mới làm thế."
Bách Khanh đút tay vào túi, nhìn cô đang nằm trên giường bệnh: "Dù cậu nói gì thì việc cảm ơn, vợ chồng bọn mình nhất định sẽ làm. Mình phải đến phòng khám gọi bác sĩ đến kiểm tra cho vợ mình đây."
Anh gật đầu, đặt tay cô vào trong chăn rồi đưa tay chỉnh lại góc chăn cho ngay ngắn: "Được, cậu cứ đi đi. Mộng Phạn mới tỉnh lại cần có cậu bên cạnh, đừng ở đây lâu quá."
"Được, vậy mình đi trước đây. Cậu nhớ những gì mình dặn đấy." Bách Khanh nói rồi xoay người đi tới mở cửa rời khỏi phòng bệnh. Anh lúc này nhìn gương mặt cô đang yên tĩnh ngủ say, nhắm mắt lại cúi xuống hôn lên trán cô trong lòng thầm nói rằng Hi Hi em mau tỉnh dậy đi. Cũng không biết từ lúc nào nước mắt anh chảy xuống rồi rơi xuống vào mi mắt cô.
Màn đêm buông xuống, ở bên trong phòng bệnh Tần Minh ngồi cầm trái táo rồi gọt vỏ. Tần Dương thì ngồi ở trên ghế sofa giải quyết công việc còn Từ Dĩnh thì ở bên trong phòng tắm giặt đồ dơ ngày hôm nay. Một lát sau, anh đặt trái táo xuống xoay người lại nói: "Ba mẹ, ở trong đây là bệnh viện nên tối nay không có chỗ để hai người nghỉ ngơi. Con lúc chiều có gọi cho Anna để cô ấy sắp xếp một phòng khách sạn gần đây cho ba mẹ để tối nghỉ ngơi rồi."
Tần Dương khép máy tính lại đặt lên bàn, nói: "Vậy một mình con ở trong đây có được không? Hay tối nay để ba mẹ ở lại đây chăm sóc Hi Hi còn con về khách sạn nghỉ ngơi. Ba thấy con cũng mệt mỏi lắm rồi."
Anh nghe vậy thì lắc đầu từ chối: "Không cần đâu ba. Nếu con rời xa Hi Hi con sẽ không yên tâm, cho dù có về khách sạn con cũng không ngủ ngon được. Ba mẹ cứ về khách sạn đi, sáng mai lại sang đây."
Ông nghe vậy thì cũng không thuyết phục anh nữa, gật đầu đứng dậy đi vào phòng tắm nói gì đó với Từ Dĩnh. Lát sau hai ông bà bước rồi, Từ Dĩnh đi tới cầm túi đồ lên nói: "Ba mẹ về trước đây, sáng mai lại sang đây thăm con với Hi Hi. Con nhớ nghỉ ngơi đấy."
Anh gật đầu: "Con biết rồi. Ba mẹ cứ yên tâm. Địa chỉ con đã gửi sang tin nhắn cho ba, ba đưa cho tài xế để họ chở đến đó là được."
Ông cầm điện thoại lên quả nhiên có tin nhắn của anh gửi đến, ông nói: "Được, ba biết rồi. Ba mẹ đi trước đây."