Hai người họ ở lại phòng bệnh trò chuyện cùng Cố Thường Hi còn Tần Minh ngồi trên ghế sofa giải quyết công chuyện. Bách Khanh thấy trời đã chuyển tối thì nói: "Vợ, cũng không còn sớm nữa chúng ta về phòng cho Hi Hi cậu ấy nghỉ ngơi. Ngày mai lại ghé sang thăm cậu ấy."
Mộng Phạn lúc này thấy trời cũng đã không còn sớm, cô ấy gật đầu nhìn cô nói: "Vậy bọn mình về trước đây. Mai lại sang trò chuyện cùng với cậu."
Cô cười cười gật đầu: "Được được, cậu về nhớ nghỉ ngơi đấy. Mai gặp lại."
"Mình biết rồi."
Bách Khanh đỡ Mộng Phạn đứng dậy quay sang nói với người đang ngồi trên sofa: "Mình về đây, mai gặp lại cậu sau."
Anh gật đầu nhìn hai người họ: "Mai gặp."
Cậu cười cười rồi dìu Mộng Phạn rời khỏi về phòng bên cạnh. Anh khép máy tính lại đứng dậy đi đến chỗ cô, ngồi xuống giường hỏi: "Em có đói chưa?"
Cô lắc đầu: "Không có, em vẫn chưa đói."
Tiếng mở cửa được vang lên, hai người quay lại nhìn thì thấy Tần Dương và Từ Dĩnh bước vào. Từ Dĩnh nở nụ cười trên tay còn cầm túi đồ ăn đi đến chỗ cô, hỏi thăm: "Hi Hi, chiều giờ có nghỉ ngơi đầy đủ không? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Cô gật đầu chào bà, cười nói: "Dì Từ yên tâm, con chiều giờ nghỉ ngơi đầy đủ. Còn có Mộng Phạn sang nói chuyện với con nên con cũng vui hơn. Dì đừng lo lắng, con vẫn ổn không thấy khó chịu ở đâu hết."
Bà nghe vậy thì thở phào, đưa túi đồ ăn lên: "Lúc chiều dì có hầm canh gà cho con để con ăn bồi bổ sức khỏe. Một lát con nhớ ăn nhiều vào một chút."
Cô nghe vậy thì liền nói: "Đồ dì Từ nấu chắc chắn sẽ rất ngon, con phải ăn hết không chừa giọt nào."
Bà nghe cô nói vậy thì nở nụ cười: "Hi Hi, con thật là khéo miệng. Để dì đi đổ đồ ăn ra chén dĩa."
Bà nói rồi đi sang bên cạnh lấy chén dĩa đổ đồ ăn ra, Tần Dương đi tới chỗ cô nhìn hai người đang ngồi trên giường rồi hỏi: "Từ lúc con tỉnh lại đến giờ có gọi cho ba mẹ con báo tình hình không?"
Cô gật đầu: "Dạ có đó chú Tần. Sáng anh con có điện gọi báo cho ba mẹ rồi, lúc trưa cũng có gọi điện thoại tới hỏi thăm."
Ông nghe vậy thì gật đầu: "Chắc ba mẹ con cũng lo lắng lắm."
"Ba mẹ con cũng muốn về đây chăm sóc cho con nhưng bị anh con cản lại. Sức khỏe ba mẹ con cũng không còn như trước, với lại công ty cần người điều hành nên họ chỉ đành ở lại Anh thôi."
Anh đứng dậy đi đến phụ Từ Dĩnh dọn đồ ăn ra một tay. Rất nhanh đồ ăn đã được dọn lên bàn với một màu sắc bắt mắt, hấp dẫn. Anh lấy đũa và muỗng đưa cho cô: "Em mau ăn đi, chắc nãy giờ cũng đói rồi."
Cô nhận lấy gắp miếng thịt bỏ vào miệng, cười nói: "Ngon quá đi. Quả là tay nghề của dì Từ có khác, nấu rất ngon khiến con không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của món ăn."
Bà nghe cô nói như vậy thì khóe miệng cứ nở nụ cười suốt, bà nói: "Vậy con nhớ ăn nhiều vào."
Cô gật đầu rồi gắp thịt bỏ vào chén cơm của anh: "Anh cũng mau ăn đi. Đã ốm xuống mấy ký thì lần này phải lấy lại."
Từ Dĩnh đứng bên cạnh cũng vỗ vai anh: "Mau ăn đi, con nhìn con xem ốm lắm rồi. Ba mẹ qua bên kia ăn cơm đây."
Anh cầm đũa lên gật đầu: "Rồi rồi, hai người cứ để từ từ con sẽ ăn."
Tới tối thì mọi người cũng đều đã về hết chỉ còn lại Tần Minh ở trong phòng bệnh cùng với cô. Anh đi đến rót sẵn một ly nước ấm đặt bên cạnh chiếc bàn gần cô để cô dễ lấy. Tiếng chuông điện thoại lúc này reo lên, Cố Thường Hi đưa tay cầm lấy điện thoại lên nhìn thấy người gọi đến thì bắt máy: "Alo mẹ."
Bên kia truyền đến giọng của Trần Yên: "Alo Hi Hi, sức khỏe của con như thế nào rồi? Vết thương có đau lắm không?"
Nghe những câu hỏi quan tâm của bà trong lòng cô vô cùng ấm áp, cô mỉm cười nói: "Sức khỏe con đang phục hồi rất tốt, vết thương cũng đỡ đau nhiều rồi. Mẹ đừng lo lắng quá."
Trần Yên nghe cô nói vậy thì nói: "Con kêu mẹ không lo lắng sao mà được. Con là con của mẹ đấy, khi mẹ nhận được tin con bị tai nạn giao thông hôn mê chưa tỉnh trong lòng mẹ với ba con lo lắng sốt ruột không thôi. Lúc đó ba mẹ muốn đặt vé máy bay sang Thượng Hải để gặp con rồi nhưng bị anh con cản lại."
Cô đưa tay nghịch lọn tóc, cười nói: "Mẹ cũng đừng trách anh hai, anh ấy cũng lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ thôi. Với lại nếu ba mẹ sang đây thì chuyện công ty ai sẽ giải quyết ổn thỏa được. Nên chỉ còn cách để anh con và chị Giang Ảnh sang đây thôi."
Bà nghe vậy thì thở dài: "Con nói cũng đúng, ba mẹ bây giờ cũng đã lớn tuổi sức khỏe cũng không còn như trước đây. Có dịp ba mẹ phải cảm ơn Tần Minh và ba mẹ cậu ấy mới được, đã chăm sóc cho con gái mẹ suốt thời gian qua."
Cô cũng gật đầu đồng ý: "Con cũng thấy vậy đó mẹ."
Bà lúc này mới nói với cô: "Sức khỏe tốt hơn một chút rồi thì về Anh lại đi, để ba mẹ ngắm nhìn con. Con đã về nước cũng mấy tháng rồi, ba mẹ cũng nhớ con."
Cô nghe vậy thì sống mũi chua xót, cô nói: "Con cũng nhớ ba mẹ. Đợi con khỏe lại rồi sẽ sang Anh thăm ba mẹ."
"Được được, bên con cũng trễ rồi không còn sớm nữa nhớ nghỉ ngơi để mau hồi phục. Nhớ ăn uống đầy đủ, ăn cả trái cây nữa như vậy thì vết thương mới mau chóng lành lại."
Cô ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu: "Con biết rồi mẹ."
Bà nghe vậy thì nói: "Được rồi, mẹ cúp máy đây. Con ngủ ngon."
"Tạm biệt mẹ."
Cúp máy cô đặt điện thoại lại lên bàn, Tần Minh đi tới ngồi xuống giường nhìn cô hỏi: "Mẹ em gọi điện hỏi thăm sức khỏe em sao?"
Cô gật đầu, nắm lấy tay anh: "Phải, mẹ em không về đây để chăm sóc em được nên mẹ em khá lo lắng. Gọi lại để xác nhận tình hình mà thôi. Mẹ em còn nói khi nào sức khỏe ổn định lại rồi thì sắp xếp về Anh một chuyến, họ nhớ em rồi. Em cũng nhớ ba mẹ nữa."
Anh nghe vậy thì nói: "Thế thì em nhớ uống thuốc đúng giờ, ăn uống đủ chất, nghỉ ngơi đầy đủ thì như vậy mới mau chóng bình phục sức khỏe rồi còn về Anh gặp họ nữa."
"Em biết rồi. Sẽ không để mọi người lo lắng đâu."
Anh nhìn cô rồi nói: "Lần về Anh này, anh về cùng với em có được không? Anh muốn xem nơi em ở như thế nào cũng muốn thăm chú dì. Lâu rồi anh không gặp họ."
Cô nghe anh nói vậy thì khóe miệng mỉm cười, gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, ba mẹ em cũng muốn gặp anh để cảm ơn."
Anh nghe vậy thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm: "Thế thì tốt quá rồi. Cũng không còn sớm nữa, em mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Cô nghe lời nằm xuống, anh đắp chăn lại cho cô rồi đứng dậy đưa tay tắt đèn, cúi xuống hôn lên trán cô: "Ngủ ngon."
Vài ngày sau ở bên trong phòng bệnh, Cố Thường Hi đang ngồi trên giường bệnh đọc sách, Giang Ảnh đang ngồi bên cạnh làm việc thì tiếng mở cửa vang lên. Hai người bọn cô quay sang nhìn thì thấy Thục Tâm và Hiểu Khê đi tới, trên tay còn cầm rất nhiều túi quà. Cô nở nụ cười gọi hai người họ: "Thục Tâm, Hiểu Khê sao hai cậu lại đến đây?"
Giang Ảnh nhanh chóng đứng dậy nhường ghế cho hai người, Thục Tâm nhìn cô nói: "Tất nhiên là đến đây thăm cậu rồi. Lúc trước mình và Hiểu Khê cũng muốn đến thăm nhưng bị Tần Minh cậu ấy cản lại."
Hiểu Khê đứng bên cạnh tiếp lời, nói với cô: "Cậu ấy bảo cậu mới tỉnh lại, sức khỏe còn chưa tốt lên để tiếp chuyện với bọn mình. Nên kêu bọn mình đợi thêm vài ngày nữa khi sức khỏe cậu tốt lên rồi hãy đến."
Thục Tâm giơ túi quà lên trước mặt, cười nói: "Mình có mua chút trái cây, sữa cho cậu này. Cậu nhớ ăn uống vào đấy."
Hiểu Khê thì đưa sang vài hộp bánh, nhìn cô nói: "Đây, bánh này rất ngon cậu cũng nhớ ăn."
Giang Ảnh đứng bên cạnh đi tới nhận lấy mấy túi đồ trên tay hai cô, nói: "Để chị đem đi cất."
Thục Tâm và Hiểu Khê nghe vậy thì đưa túi quà sang: "Phiền chị rồi."
Nói rồi Giang Ảnh đem túi quà đi đến bàn sắp xếp, Cố Thường Hi chỉ vào hai cái ghế trống: "Hai cậu ngồi đi đừng đứng nữa. Cũng cảm ơn món quà của hai cậu đem tới, hai cậu đến thăm mình là vui rồi."
Hai người bọn họ ngồi xuống ghế, Thục Tâm cầm lấy trái táo và con dao bên cạnh lên ngồi gọt, hỏi: "Tần Minh cậu ấy đâu rồi? Không ở bên cạnh câu sao?"
Cô nghe vậy thì trả lời: "Anh ấy mấy bữa nay luôn ở bên cạnh mình, hôm nay phía bên cảnh sát gọi anh ấy đến hình như là về giải quyết vấn đề tai nạn của mình."
Hiểu Khê hỏi cô: "Thế tài xế đâm trúng cậu có bị sao không? Và được xử lý như nào?"
"Người tài xế đâm trúng mình bị thương cũng khá nặng nhưng hình như bây giờ đã đỡ hơn rồi. Cảnh sát điều tra và nói hôm đó tên tài xế có uống rượu say, lái xe mất tập trung mới gây ra tai nạn. Còn về việc xử lí như nào mình cũng không rõ, Tần Minh không nói cho mình biết."
Thục Tâm đưa lát táo cho cô, nói: "Nếu chuyện này có Tần Minh nhúng tay vào thế thì cậu cứ yên tâm đi. Cậu ấy sẽ không để cậu chịu thiệt đâu."
Cô nhận lấy lát táo ăn, gật đầu: "Mình cũng tin Tần Minh."
Hiểu Khê nhìn bầu trời bên ngoài, nói: "Bên ngoài trời nắng khá đẹp, cậu muốn đi dạo không?"
Cô nghe vậy thì cũng nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, gật đầu: "Đã mấy bữa nay mình ở suốt phòng bệnh cũng khá ngột ngạt. Xuống đó đi dạo hít thở không khí cũng được."
Thục Tâm đặt con dao và trái táo lên bàn, đứng dậy nói: "Để mình đỡ cậu."
Giang Ảnh đi tới nói: "Có cần chị đi chung không?"
Cô nghe vậy thì cười cười lắc đầu: "Không cần đâu chị Giang Ảnh, có hai người họ đi cùng em là được. Chị cứ yên tâm."