Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 17



Mộng Phạn đặt bịch bánh và chai nước lên bàn Bách Khanh: "Cho cậu, không phải quà cảm ơn như Hi Hi đây xem như là quà an ủi tâm hồn bị tổn thương."

Bách Khanh nghe vậy thì cảm động nhìn cô: "Phạn Phạn cậu thật tốt bụng, chỉ có cậu mới để tâm đến mình thôi."

Mộng Phạn nghe cậu gọi mình như vậy thì trừng mắt nhìn: "Cậu còn gọi như thế thì mình lấy lại bánh và nước."

Bách Khanh nghe vậy thì vội vàng ôm bánh và nước vào lòng: "Không gọi nữa không gọi nữa."

Lập Thành nhìn bốn người bọn họ bật cười, trước mắt xuất hiện chai nước. Cậu ngẩng đầu lên nhìn là Thục Tâm đưa sang, cậu hỏi: "Cho mình sao?"

Thục Tâm gật đầu: "Cho cậu, hai người bọn họ ai cũng có nếu cậu không có chắc sẽ cảm thấy tủi thân lắm nên mình đây lòng tốt mua tặng cho cậu."

Lập Thành nghe lý do thì mí mắt giật, đưa tay miễn cưỡng nhận lấy: "Cảm ơn lòng tốt của cậu."

Tan học mọi người đều đã về hết, trên hành lang im lặng riêng ở phòng dụng cụ vang lên tiếng đàn và một giọng hát của nam. Cố Thường Hi đàn tới giữa bài thì dừng lại, Tần Minh ngừng hát quay sang hỏi cô: "Làm sao vậy?"

"Mình cảm thấy tiết tấu ở chỗ này chưa ổn lắm, chúng ta tập lại một lần nữa đi." Cô quay sang nhìn cậu nói.

Cậu nghe vậy gật đầu: "Được, làm lại."

Cô và cậu tập lại một lần nữa nhưng tới giữa bài thì cô nhíu mày dừng lại, cậu ngừng hát quay sang nhìn cô nhưng không hỏi. Một lúc sau cô nói: "Ở đoạn này mình đàn vẫn chưa tốt, cậu nghỉ ngơi một lát đi mình tập lại xem sao."

Tần Minh gật đầu đồng ý: "Được."

Cậu đứng dậy lấy cặp mở chai nước ra uống từng ngụm lắng nghe cô đàn. Nhưng lần này cũng vậy tới giữa bài thì cô lại dừng lại không đàn tiếp rồi bắt đầu đàn lại từ đầu.

Nửa tiếng trôi qua, Cố Thường Hi vẫn tập trung ngồi đàn Tần Minh thấy sắp tới giờ trường đóng cửa thì đi lại nói: "Thường Hi, hôm nay tập tới đây thôi. Trường cũng sắp đóng cửa rồi chúng ta mau về thôi."

Cố Thường Hi nghe vậy thì dừng đàn đưa mắt lên nhìn đồng hồ thấy cũng sắp 6 giờ rưỡi tối. Cô gật đầu, đóng nắp đàn lại: "Mình lo tập trung đàn mà quên mất thời gian."

Cậu đưa chai nước sang cho cô, cô nhận lấy mở nắp chai nước uống một lần hết nửa chai nước. Cô đứng dậy đi tới chỗ để cặp, xách đeo lên vai nhìn cậu nói: "Về thôi."

Tần Minh đưa tay lấy cặp sách rồi đuổi theo cậu. Trên đường về cả hai người không ai nói với nhau câu nào, cậu hỏi cô: "Cậu đừng nghĩ nhiều, thời gian chúng ta vẫn còn nên cứ từ từ tập thôi. Đừng căng thẳng quá."

Cô nghe cậu nói vậy thì đưa mắt nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi gật đầu: "Mình biết rồi."

Buổi tối ở trong phòng, Cố Thường Hi ngồi ở ngoài ban công cầm điện thoại lên mở Wechat ra nhắn tin cho Thục Tâm: [ Cuối tuần này mình sang nhà cậu tập đàn được không?]

Một lát sau Thục Tâm gửi tin nhắn tới: [ Được chứ, được chứ. Mình luôn hoan nghênh cậu tới.]

Cô đọc tin nhắn xong thì bật cười, nhắn lại: [ Được, cảm ơn cậu.]

Sáng ngày chủ nhật, Cố Thường Hi đã thức dậy từ sớm đang đứng trước gương chỉnh lại quần áo. Hôm nay cô mặc một chiếc váy tay ngắn màu xanh dương có đường viền trắng, chiếc váy dài qua đầu gối.

Cô cầm lấy túi xách mở cửa đi ra, cô tính đi xuống lầu thì cửa đối diện mở ra. Tần Minh bước ra nhìn cô thấy cô ăn mặc như vậy thì hỏi: "Cậu tính đi đâu sao?"

Cô gật đầu: "Mình đang chuẩn bị đi qua nhà Thục Tâm luyện đàn."

Cậu nghe cô nói vậy thì hỏi: "Có cần tôi đưa đi không?"

"Không cần đâu, mình đi xe buýt là được rồi." Cô lắc đầu từ chối.

Cậu nghe vậy thì cũng không nói gì thêm bước xuống lầu, cô đi theo sau cậu. Đang đi xuống thì nghe cậu nói: "Lúc về thì gọi tôi, tôi tới đón."

"À được."

Tới trước nhà Thục Tâm cũng đã 8 giờ sáng, Cố Thường Hi đưa tay nhấn chuông cửa một lát sau cửa mở ra. Xuất hiện trước mắt cô là Thục Tâm tay đang cầm bánh mì sandwich, Thục Tâm thấy cô thì vui mừng đứng sang một bên nói: "Cậu tới rồi à mau vào nhà đi."

Cô bước vào nhà tháo giày ra, Thục Tâm đưa cho cô đôi dép để cô mang vào. Thục Tâm dẫn cô ra phòng khách, nói: "Hôm nay ông bà nội mình đều đi leo núi với mấy người bạn cả rồi nên trong nhà chỉ có mình và cậu thôi. Cậu ngồi đi, để mình đi lấy nước cho cậu."

Cô ngồi xuống ghế, nhận lấy ly nước từ Thục Tâm mang tới nói: "Hôm nay là cuối tuần còn tới đây làm phiền cậu như vậy."

Thục Tâm ngồi xuống cạnh cô, lắc đầu: "Không có phiền đâu. Nhưng mà mình thấy ngày nào cậu cũng ở trên trường tập luyện tới cuối tuần cũng không cho bản thân nghỉ ngơi sao?"

Cố Thường Hi vân vê ly nước trong tay, trầm ngâm nói: "Bởi vì mình thấy ở đoạn giữa bài mình đánh chưa tốt, tiết tấu không ổn nên mới tập luyện. Với lại mình muốn khi biểu diễn thì tiết mục sẽ thật hoàn hảo."

Thục Tâm nghe vậy thì gật đầu cũng không bất ngờ vì câu trả lời lắm. Cô ấy đứng dậy đưa cô tới phòng bên cạnh, mở cửa ra: "Đây là phòng đàn piano nhưng phòng này ít sử dụng nên khá bụi bặm. Hôm qua mình mới dọn dẹp lại rồi, cậu vào xem được không?"

Cô bước vào nhìn căn phòng một lượt, gật đầu: "Cảm ơn cậu miễn mình có chỗ để luyện tập là được không đòi hỏi gì nhiều đâu."

"Thế cậu luyện tập đi, mình ở phòng bên cạnh cậu cần gì thì gọi mình."

"Được, mình biết rồi."

Thục Tâm đóng cửa lại đi qua phòng khách, Cố Thường Hi đi tới kéo rèm cửa sổ ra ánh nắng mặt trời chiếu vào làm sáng cả căn phòng. Cô ngồi xuống mở nắp đàn lên, nhìn những phím đàn trước mắt rồi đưa tay nhấn thử một phím rồi bắt đầu luyện tập.

Thục Tâm ở phòng khách nghe tiếng đàn ở phòng bên cạnh vang lên thì ngồi lắng nghe vừa đọc sách.

Ở trong phòng Tần Minh đã thay bộ đồ khác đơn giản rồi để điện thoại và ví tiền vào túi đeo lên vai, cầm lấy thêm áo khoác rồi bước ra ngoài. Từ Dĩnh đang ngồi ở phòng khách xem TV thấy cậu bước xuống thì hỏi: "Tần Minh, con định đi đâu vậy?"

"Con có hẹn với bạn nên phải đi, ba mẹ buổi trưa khỏi cần chờ cơm con đâu." Cậu đi tới thay giày rồi mở cửa bước ra ngoài, bà nhìn bóng lưng cậu thì lắc đầu tiếp tục xem TV.

Ở sân bóng rổ, Lập Thành và Bách Khanh đang ngồi nói chuyện với mấy người bạn bên cạnh. Lập Thành thấy Tần Minh tới thì vẫy tay: "Ở đây."

Cậu đi tới chỗ bọn họ, Bách Khanh nhìn cậu hỏi: "Sao hôm nay có nhã hứng rủ bọn mình ra đây chơi bóng rổ vậy?"

Cậu đặt túi và áo khoác lên ghế, nhàn nhạt nói: "Muốn chơi."

Bách Khanh nghe câu trả lời của cậu xong thì không biết nói gì tiếp theo, Lập Thành đứng dậy nói: "Đã tới rồi thì vào chơi bóng rổ thôi."

Ở trong phòng khách Thục Tâm đọc xong quyển sách đưa mắt lên nhìn thì đã thấy 12 giờ trưa, cô đưa tay xoa cổ đã nhức mỏi của mình. Cô đặt quyển sách lên bàn vẫn nghe thấy ở phòng bên cạnh phát ra tiếng đàn, cậu ấy nãy giờ cứ tập luyện không nghỉ ngơi một giây phút nào.

Thục Tâm đứng dậy đi đến phòng bên cạnh, mở cửa ra nhìn thấy Cố Thường Hi vẫn đang tập trung luyện tập chơi đàn. Cô đóng cửa lại, đi vào phòng bếp lấy hai gói mì rồi bỏ ra tô nấu nước sôi.

Một lát sau Thục Tâm đặt hai tô mì lên bàn, đi tới phòng mở cửa bước vào: "Hi Hi à nghỉ ngơi một chút đi, cậu ra ăn trưa đi."

Cố Thường Hi dừng đàn thở ra một hơi, hỏi: "Bây giờ đã mấy giờ rồi?"

"12 giờ mấy rồi, cậu mau ra ăn trưa đi."

Cô gật đầu đưa tay xoa cái cổ đau nhức, đứng dậy đi qua phòng ăn. Thục Tâm đi theo phía sau cô, ngượng ngùng nói: "Mình không biết nấu ăn nên chúng ta ăn tạm mì đỡ đi. Một lát mình mua chút gì đó ăn."

Cô kéo ghế ngồi xuống cầm lấy đôi đũa gắp mì lên ăn, nói: "Không sao đâu."

Thục Tâm đặt ly nước cam ở bên cạnh cô, kéo ghế ngồi đối diện cô rồi ngồi ăn. Thục Tâm vừa ăn vừa hỏi: "Cậu luyện tập như thế nào rồi?"

"Cũng đã ổn hơn một chút rồi, mình ăn xong sẽ luyện tập thêm."

Thục Tâm nghe vậy thì không đồng ý nói: "Không được, cậu phải nghỉ ngơi một chút rồi hãy luyện tập tiếp. Nếu cứ tập mà không nghỉ ngơi cậu sẽ đổ bệnh mất đó."

"Không được, cuối tuần sau là lễ hội diễn ra rồi mình không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi đâu. Hôm nay có thời gian rảnh nhiều nên mình luyện tập một chút."

Thục Tâm nghe cô nói vậy thì tính nói thêm gì đó, cô cầm lấy ly nước cam lên uống mỉm cười nói: "Mình không sao đâu, mình biết sức khỏe của mình như thế nào mà."

"Cậu nói rồi đó, đừng tập quá sức." Thục Tâm không yên tâm dặn dò.

"Mình biết rồi, mình đi tập luyện tiếp đây."

Cô đứng dậy đi ra ngoài, Thục Tâm nhìn bóng lưng cô thì nói: "Nhưng cậu mới nghỉ ngơi chưa tới 15 phút nữa mà sao lại gấp gáp đi tập rồi."

"Mình không sao đâu, cậu ăn tiếp đi."

Trong quán lẩu, ba người bọn họ ngồi ở trong quán Lập Thành gắp miếng thịt bỏ vào bát, nói: "Hôm nay cậu chơi tốt lắm đó Tần Minh."

Bách Khanh ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng đó đúng đó, đội nào mà có cậu thì đội đó chắc chắn sẽ chiến thắng."

Tần Minh nhìn hai người bọn họ nói: "Lo tập trung mà ăn đi."

Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau nở nụ cười rồi tập trung ăn. Một lát sau Bách Khanh nói: "Bọn mình hôm nay đi chơi riêng lẻ như vậy không nói cho ba người kia biết thế không được tốt lắm không?"

Lập Thành lắc đầu: "Không đâu, lâu lâu cũng phải để ba người con trai bọn mình đi riêng chứ."

Bách Khanh gật đầu nghe cậu nói cũng có lý, tiếp tục ăn.