Những thứ như tin tức tố sẽ ảnh hưởng và tạo ra những biến đổi ngầm do độ xứng đôi của AO, đặc biệt là độ xứng đôi nào vượt quá 90%.
Bình thường AO có độ xứng đôi cao mà bên nhau trong thời gian dài sẽ không thể chống lại biến đổi tin tức tố, nảy sinh tình cảm. Tuy nhiên loại ảnh hưởng kiểu này sẽ nhạt đi nếu như Alpha và Omega tách ra một khoảng thời gian.
Đương nhiên ngoại trừ thứ đó ra, còn có một loại ảnh hưởng thường thấy nhất – kỳ phát tình đến sớm, bởi vì tin tức tố của đối phương ảnh hưởng dẫn dắt.
Rốt cục, sau một ngày nhóc tội nghiệp tránh mặt kẻ mù lòa thì cậu cũng không thể không đối mặt với anh. Nguyên do là vì nhóc tội nghiệp đã xuất hiện những dấu hiệu cho thấy kỳ phát tình đến sớm.
Mặc dù không khác với thời gian dự đoán là mấy, nó vẫn khiến nhóc tội nghiệp trở tay không kịp. Cậu lục lọi rương hành lý của mình lại không hề tìm thấy thuốc ức chế Omega mà cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước khi chuyển đến.
Nhóc tội nghiệp mang tiền dự định đến tiệm thuốc một chuyến, lại nhìn thấy kẻ mù lòa đang ngồi ở ghế sô pha uống trà lúc cậu vừa bước xuống cầu thang.
Nhóc tội nghiệp suy nghĩ chốc lát, rồi đến chào hỏi kẻ mù lòa một tiếng: “Anh Trạch, tôi ra ngoài một chút đây.”
Kẻ mù lòa đặt tách trà trong tay xuống, chậm rãi ung dung mở miệng: “Đi mua thuốc ức chế à em?”
Nhóc tội nghiệp ngây ngẩn cả người, có chút bối rối gật đầu nói: “Ừm, lúc đầu tôi đã chuẩn bị kỹ nhưng có lẽ đã không mang tới đây.”
Kẻ mù lòa đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói: “Tôi đưa em đi nhé?”
“Không… Không cần đâu. Tôi chỉ đi mua một chút xíu thôi, sẽ về nhanh mà.”
Kẻ mù lòa chủ động đi đến trước cửa, lấy xuống áo khoác của hai người.
Nhóc tội nghiệp nhìn mà không biết từ chối làm sao, cũng chỉ có thể dẫn theo kẻ mù lòa cùng nhau ra ngoài. Hai người lựa chọn không đi xe, thong thả nhàn tản ra khỏi khu phố.
“Thật ra tôi có thể giúp em đánh dấu tạm thời.”
Nhóc tội nghiệp đỏ bừng mặt không lên tiếng. Bất chợt cậu cảm thấy, hai ngày nay, số lần kẻ mù lòa nói mấy lời khủng bố nhiều quá, dù chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có điều thân phận bày rõ cho người nhà họ Hoàng xem vẫn còn đó, điều này càng làm cậu hoang mang không ngớt.
Kẻ mù lòa mãi mà không nghe thấy nhóc tội nghiệp trả lời, nói tiếp: “Chúng mình đã đăng ký kết hôn, giờ mà tôi có đánh dấu em hoàn toàn, đây cũng xem là một chuyện rất bình thường.”
Nếu không phải nhóc tội nghiệp và kẻ mù lòa đã đi đến trước cửa tiệm thuốc, trong thoáng chốc, cậu còn thật sự nghĩ đến chuyện xoay người, dẫn anh về nhà rồi sẽ để anh đánh dấu tạm thời, giúp mình vượt qua kỳ phát tình.
Nhân viên tiệm thuốc lần đầu tiên gặp được tình huống có người đưa bạn trai đến mua thuốc ức chế Omega. Lúc đưa thuốc ức chế cho nhóc tội nghiệp, người này còn đưa mắt nhìn sang kẻ mù lòa bên cạnh cậu, cố ý hỏi một câu: “Anh chắc chắn là mình cần loại này sao?”
Nhóc tội nghiệp gật đầu thật nhanh rồi trả tiền, kéo theo kẻ mù lòa rời khỏi tiệm thuốc. Trên đường trở về, hai người không nói thêm gì cả. Về đến nhà, mẹ Khương nhìn hai người ngồi đối diện lại không nói tiếng nào, tưởng rằng họ cãi nhau nên bà cũng tránh về phòng bếp.
…
“Xin lỗi anh.”
Nhóc tội nghiệp đột nhiên mở miệng nói xin lỗi làm kẻ mù lòa hơi khó hiểu một chút.
“Sao vậy em?”
“Tôi, quên mất bây giờ mình có thể không cần thuốc ức chế để xử lý kỳ phát tình.”
Kẻ mù lòa bật cười, nói: “Em không cần phải xin lỗi. Làm cách nào để vượt qua kỳ phát tình là quyền tự do của em. Bất kể em lựa chọn ra sao tôi đều tôn trọng quyết định ấy.”
Chẳng biết có phải do ảnh hưởng từ tin tức tố hay không, nhóc tội nghiệp càng ngày càng thấy, kẻ mù lòa đúng là người thích hợp dành cho mình.