Cố Thừa Minh sau khi cúp điện thoại không có lập tức rời đi mà ngồi bên giường lẳng lặng nhìn con trai một hồi lâu mới ra ngoài.
Thời gian trước đều sống tại thành phố Hoài Nam, trong công ty rất nhiều chuyện đều là Phương Tuấn cùng Phó tổng quản lý, lúc này không ít văn kiện cần anh xem qua. Cố Thừa Minh chờ Bánh Đậu ngủ liền chạy đến công ty.
Anh dặn dò người làm, nếu Bánh Đậu khi tỉnh dậy không thấy anh mà cảm thấy hoảng sợ thì liền gọi điện báo để anh về nhà. Cố Thừa Minh cũng sẽ cố gắng trở về trước giờ cơm tối. Trước khi xuất phát vội vàng, sắc mặt mặc dù nghiêm trọng, nhưng nhìn kỹ, lại không khó phát hiện ông chủ sắc mặt khá tốt.
Cố Thừa Minh trong công ty bận bịu đến trưa, trước cơm tối về đến nhà, vừa mới tỉnh lại, núp ở trên giường có chút sợ hãi, không chịu xuống tới.
Hà Uyển cùng Cố Tân Quốc đã sớm chạy lên xem thằng bé, Hà Uyển cười mắt đều không mở ra được, hiển nhiên là mười phần thích.
Cố Tân Quốc cười nói: " Bánh Đậu, ông nội mang con xuống dưới ăn cơm, có được hay không? Chúng ta đợi ba con về."
Cố Tân Quốc so với Hà Uyển thì thông minh hơn, ông cũng lý giải đứa bé vừa trở về, Bánh Đậu hiển nhiên là tương đối ỷ lại Cố Thừa Minh, cùng Cố Thừa Minh chung đụng cũng nhiều.
Ông nói tới Cố Thừa Minh, Bánh Đậu liền trừng mắt nhìn, do dự nói: "Ba lúc nào sẽ trở về?"
Hà Uyển cưng chiều nói: "Một hồi liền trở về, đến đây, bà nội ôm một lát."
Bánh Đậu vẫn còn do dự, ánh mắt nhìn về phía Cố Tân Quốc, giống như tương đối tin tưởng Cố Tân Quốc.
Hà Uyển không có để ý, bà tỏ ra vô cùng nhượng bộ đứa cháu trai này.
Cố Tân Quốc có chút cúi người, đem Bánh Đậu ôm lên, Bánh Đậu nhẹ nhàng nắm ở cổ của ông nội, cẩn thận dựa vào.
Cố Tân Quốc trong lòng mềm cực, nghĩ thầm Cố Thừa Minh sáu năm chưa kết hôn, lại đột nhiên liền mang một đứa bé trở về, quả nhiên là Cố gia một sự kinh ngạc vui mừng vô cùng, mà lại đứa bé tính cách nhu thuận, dáng dấp lại cùng Cố Thừa Minh khi còn bé rất giống, không muốn thích cũng khó.
Cố Tân Quốc cùng Hà Uyển ôm lấy Bánh Đậu đi ra ngoài, Cố Hiểu Vi đứng tại cổng, xoa xoa tay, nói ︰ "Cha, để con ôm một lát đi."
Cố Tân Quốc bất đắc dĩ cười: "Được rồi, đi xuống xem anh con trở về chưa."
Cố Hiểu Vi nhìn Bánh Đậu, không cam lòng xuống dưới.
Bánh Đậu từ đầu đến cuối đem đầu chôn ở Cố Tấn Quốc, Hà Uyển đau lòng đứa nhỏ này sợ người lạ.
Vừa vặn lúc xuống lầu, Cố Thừa Minh trở về, quần áo còn chưa thay liền nhìn thấy cha mẹ cùng Bánh Đậu xuống tới.
Cố Thừa Minh khẽ nhíu mày, Bánh Đậu đã thấy anh, bận bịu hô: "Ba!"
Cố Thừa Minh trên mặt nở nụ cười, đem áo khoác đưa cho người làm, bước nhanh đi qua, bánh nhân đậu tự nhiên đem bàn tay cho anh, Cố Thừa Minh nhận lấy, Bánh Đậu lúc này mới cong mắt, cười lên.
Cố Thừa Minh hôn một chút lên trán con trai, ôn hòa nói: "Thân thể có không thoải mái không? Đau đầu không?"
Bánh Đậu trợn to mắt, nói: "Không ạ"
Cậu vốn là vì cảm xúc hoảng loạn nên mới sinh bệnh, uống thuốc xong ngủ một giấc liền khỏe lại.
Hà Uyển nói: "Cơm tối xong rồi."
Cố Thừa Minh lên tiếng, ôm lấy Bánh Đậu đi qua.
Không thể không nói, trong nhà nhiều thêm một đứa bé, dù cho đứa bé này ngại ngùng sợ người lạ, nhưng cũng cho Cố Gia sinh khí cùng ấm áp.
Cố Hiểu Vi vẫn đang ngó chừng Bánh Đậu, cơm cũng không ăn nhiều thiếu. Bánh Đậu cùng Cố Thừa Minh ngồi cùng một chỗ, Hà Uyển cùng Cố Hiểu Vi ngồi đối diện.
Cố Hiểu Vi đầy mắt đều là hiếu kì, cắn đũa nhìn chằm chằm Bánh Đậu ăn cơm.
Bánh Đậu tự nhiên là cảm thấy ánh mắt của cô mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Minh.
Cố Thừa Minh liền ngước mắt nhìn sang, thanh âm trong trẻo lạnh lùng bình thản nói: "Cố Hiểu Vi, không ăn sao? Không ăn liền lên phòng đi."
Cố Hiểu Vi: "..."
"Ăn, ăn." Cố Hiểu Vi lúng ta lúng túng nói, cúi đầu xuống không còn dám nhìn cháu trai nhỏ, nhưng cô muốn sờ một chút, ôm một cái, chơi thật vui với đứa bé.
Cố Hiểu Vi rốt cục không còn nhìn chằm chằm Bánh Đậu, nhưng vẫn là không thành thật ngẫu nhiên liếc trộm một chút.
Bánh Đậu mười phần khẩn trương, đồ ăn cũng chưa ăn bao nhiêu dù trên bàn cơm rất nhiều món cậu thích. Cố Thừa Minh ở công ty đem những ghi chú của Thẩm Diễm nhìn một lần, sau đó gọi điện thoại về nhà nói cho phòng bếp. Bánh Đậu ủy khuất, ăn không được nhiều. Cố Thừa Minh tự nhiên cũng nhìn ra nhưng cũng không có cách nào bắt ép.
Cố Hiểu Vi là cô ruột đứa bé, không thể bắt cô không được nhìn cháu mình chứ.
Cố Thừa Minh bất đắc dĩ sờ sờ đầu Bánh Đậu, Bánh Đậu bĩu môi, cúi đầu xuống ăn cơm.
"Đúng, Bánh Đậu tên thật là gì?" Hà Uyển đột nhiên nhớ tới, vội vàng hỏi.
Hà Uyển không có hỏi tới họ là gì, cái này đối với bà mà nói là không quan trọng. Hà Uyển liền nói: "A, Cố Quân Trác?"
Bà nhíu nhíu mày, nhìn Cố Tân Quốc.
Cố Thừa Minh một mực biểu lộ bình thản, không có phản ứng gì, ngược lại Bánh Đậu có chút khẩn trương, Quân Trác là tên mẹ cậu đặt.
Cố Thừa Minh trấn an vỗ vỗ tay cậu bé, Bánh Đậu há hốc mồm muốn nói cái gì, lại trầm mặc, mẹ nói hắn phải nghe lời.
Đứa bé có chút uể oải.
Cố Tân Quốc nghĩ một hồi, nói: "Quân Trác? Quân trong quân tử?"
Cố Thừa Minh gật đầu nói: "Vâng."
Cố Tân Quốc nói: "Cũng không quan." Ông cúi đầu nhìn về phía hài tử, " Bánh Đậu thích cái tên này sao?"
Bánh Đậu ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Minh một chút, Cố Thừa Minh cười.
"Ông nội, con thích lắm."
Cố Tân Quốc nghe kêu một tiếng ông nội, tâm đều muốn hóa thành nước, liền cười nói: "Vậy thì gọi là Quân Trác đi, Cố Quân Trác."
Hà Uyển cũng không có ý kiến gì, cười nói: "Tốt, bởi vì hôm qua mới biết, cho nên còn chưa kịp làm giấy chứng nhận, ngày mai mẹ ể người đi làm."
Cố Thừa Minh thản nhiên nói: "Ừm."
Mấy người lại thảo luận về nhà trẻ vấn đề, Hà Uyển ý kiến tự nhiên là thành phố Bình Giang tốt nhất, nhưng Cố Thừa Minh cùng Cố Tân Quốc lại không nghĩ vậy, cuối cùng vẫn là theo ý Hà Uyển.
Mà cũng không thể không thừa nhận, kỳ thật tiền rất hữu dụng. Nhà trẻ tốt tuy học phí cao, nhưng hoàn cảnh cùng trình độ cũng là hàng top.
Bánh Đậu xuất hiện, sự chấp nhất của Hà Uyển đối với việc hôn nhân của Cố Thừa Minh cũng cơ bản biến mất, trước kia bà muốn để Cố Thừa Minh cùng Bạch Tĩnh Toàn sớm ngày kết hôn, hiện tại, tâm tư của bà đều đặt ở cháu nội, đương nhiên, Cố Thừa Minh nếu là nguyện ý, bà vẫn luôn tán thành Bạch Tĩnh Toàn làm con dâu. Chỉ là, không còn tâm tư mãnh liệt như trước. Từ một phương diện khác mà nói, Bánh Đậu cũng coi như "ứu" cha cậu một lần.
Bánh Đậu đến Cố gia một tuần lễ, Cố gia khiêm tốn tuyên bố thân phận của cậu, đồng thời Cố Hiểu Vi mở tiệc sinh nhật, lần này không chỉ là tư nhân bằng hữu, còn bao gồm rất nhiều mối quan hệ làm ăn và bạn bè Cố Thừa Minh.
Nhân số không tính quá nhiều nhưng đều có quan hệ tốt với Cố gia cho nên bầu không khí vẫn là rất hòa hợp, Cố Hiểu Vi dùng danh tính Cố Tân Quốc cùng Hà Uyển mời khách, đại đa số dù không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là đúng hẹn đến dự, chỉ nghĩ lad fo Cố gia nuông chiều vị tiểu thư nhỏ.
Tất cả mọi người mang lễ vật cho Cố Hiểu Vi, cho nên khi Cố gia mang theo một đứa bé chừng năm sáu tuổi ra tới lúc, tất cả mọi người giật mình.
Đứa bé trai kia phấn điêu ngọc trác, dáng dấp phi thường đáng yêu, mắt to vừa đen vừa sáng, nhìn cực kỳ thông minh nhu thuận, cẩn thận lại nhìn, không khó phát hiện đứa nhỏ này cùng người Cố gia có mặt mày tương tự, ví dụ như đôi mắt so với Cố Tân Quốc và Cố Hiểu Vi giống nhau như đúc.
Đám người lúc này mới mơ hồ mục đích tiệc sinh nhật này, chỉ là không nghĩ tới đứa nhỏ này là của ai? Chẳng lẽ là Cố nhị tiểu thư?
Chẳng qua giống như cũng không đúng, một người chưa lập gia đình sinh hài tử lâu như vậy, không có đạo lý hiện tại đem con trai đưa đến trước mặt công chúng.
Thế là mọi người liền đánh suy nghĩ đến đại thiếu gia Cố gia.
Mọi người đang nghị luận, Cố Thừa Minh liền xuất hiện, anh mặc một thân âu phục màu đậm, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, khi vừa đi tới thì cậu nhóc kia liền gọi một tiếng "ba".
Ba? Ở đây không thiếu những thiên kim thế gia yêu thích Cố Thừa Minh, nghe tiếng "ba" kia liền sợ hãi.
Cố Thừa Minh mỉm cười xoay người sờ sờ tóc của con trai, cậu bé đong đưa đầu cười phi thường sung sướng.
Các cô gái độc thân thấy thế liền che mặt, bi thương không thôi.
Cố Hiểu Vi quả thực vui không nổi, cười không được. Bạch Tĩnh Toàn cũng tới, đang cùng cô đứng chung một chỗ. Cố Hiểu Vi không tim không phổi nói: "Ha ha ha ha, chết cười ta, Tĩnh Toà, chị thấy không, cái cô áo trắng kia một mực ngấp nghé anh của e rất lâu, lúc này mặt đều muốn ngất rồi, ha ha ha ha ha."
Cô nàng không có phát giác được Bạch Tĩnh Toàn sắc mặt bỗng nhiên chìm xuốn, chỉ là cô ta giỏi về ngụy trang, rất nhanh liền khôi phục ôn nhu, nở nụ cười ưu nhã.
Mà đây cũng không phải là vấn đề của Cố Hiểu Vi, trong lòng cô nàng, vô luận Bánh Đậu có tồn tại hay không, Bạch Tĩnh Toàn cùng anh hai đều là một đôi, Bánh Đậu không xuất hiện, bọn họ sẽ kết hôn, Bánh Đậu xuất hiện, bọn họ vẫn là sẽ kết hôn. Cho nên, Cố Hiểu Vi không có điều kiêng kị gì cùng Bạch Tĩnh Toàn thảo luận về cháu trai nhỏ, trong ngôn ngữ cũng đều là yêu thích cùng tò mò.
Bạch Tĩnh Toàn trên mặt mang theo nụ cười, không khỏi gắt gao nắm chặt nắm đấm, móng tay thật sâu khảm vào trong thịt, cô ta cũng không có phát giác, trên mặt càng là bình tĩnh, trong lòng càng là sóng to gió lớn, hận thù cực độ.
Hít sâu một hơi, cười nói: "Thật có lỗi, Hiểu Vi, chị có chút choáng đầu, qua bên kia nghỉ ngơi một chút."
Cố Hiểu Vi vội nói: "Làm sao rồi? Có cần gọi anh hai tới không?"
Bạch Tĩnh Toàn giọng nói êm ái: "Không có việc gì, không cần. Tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, bằng hữu của em tới rồi, chị đi trước."
Cố Hiểu Vi "A" một tiếng, khóe miệng cong lên.
Cố Tân Quốc cùng Hà Uyển ở cùng một chỗ, Hà Uyển ôm lấy Bánh Đậu, đang cùng bạn bè trò chuyện, đối phương vô cùng kinh ngạc, từ chính miệng Hà Uyển mới xác định biết được đứa nhỏ này là ruột thịt của Cố gia, đại danh Cố Quân Trác, con trai của Cố Thừa Minh.
Bạn bè lúc rời đi trong lòng không ngừng chậc chậc cảm thán, nhìn danh tự này liền có thể nhìn ra hai người lớn ở Cố gia vô cùng yêu thích đứa cháu này, Quân Trác... Quân Trác.
Hà Uyển cũng không có tuyên bổ thân phận Bánh Đậu, chỉ là đang không ngừng nhàn nhạt nói rõ thân phận Bánh Đậu. Tiệc sinh nhật vẫn là của Cố Hiểu Vi, chỉ là mọi thảo luận giờ chỉ xoay quanh Cố Thừa Minh và con trai.
Cố Hiểu Vi mỉm cười cùng người khác nói chuyện phiếm, liên miên bất tận qua loa đi qua, quá nhiều người tới tìm hiểu tin tức. Kỳ thật, cô nàng cũng không phải là giấu diếm bởi vì cũng không biết đứa nhỏ này mẹ nó là ai, tiểu gia hỏa nhi từ chỗ nào xuất hiện.
Nhưng cái này không trở ngại bọn họ thích Bánh Đậu, chỉ cần đứa nhỏ này trên thân chảy dòng máu Cố Gia, là con của Cố Thừa Minh, những cái kia liền không trọng yếu.
Hiện trường chủ đề đã lặng lẽ đổi thành "Mẹ của Cố tiểu thiếu gia", các nữ nhân đều đố kị vụng trộm miêu tả ra hình ảnh người phụ nữ mưu mô dùng con trai để tiến vào Cố gia, đám đàn ông thì nhao nhao cảm thán Cố Gia đại thiếu ngày thường nhìn xem im hơi lặng tiếng, kết hôn, ly hôn, sinh con đều như thế, quả là hiệu suất cao. Đừng nhìn người ta ly hôn, nhưng lại có nhi tử mang về. Mà đứa bé kia thấy thế nào cũng đáng yêu, ai đến chào hỏi cậu bé đều lễ phép đáp lại.
Bánh Đậu kỳ thật rất khẩn trương, nhưng nhớ kĩ lời Thẩm Diễm căn dặn. Hà Uyển đối với biểu hiện của cậuphi thường hài lòng, trong lòng càng thêm thích. Bà cũng không phải muốn hài tử biểu hiện thành thục hiểu chuyện, bởi vì bà hiểu Bánh Đậu dù sao mới năm tuổi, lại là vừa về Cố Gia, không thể nào thông suốt những cái này.
Nhưng đứa nhỏ này hôm nay lại là để bà kinh hỉ một phen, đáy lòng không khỏi sinh ra hảo cảm đối với mẹ đứa nhỏ.
Bất kể nói thế nào, đối phương sinh hạ đứa bé này, lại giáo dục tốt như vậy, Hà Uyển cũng không chán ghét..
Hà Uyển nhìn xem Bánh Đậu, ánh mắt càng phát ra ôn hòa, đứa nhỏ trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Hà Uyển ôm cậu lên đến, đưa đến gian phòng bên trong đi nghỉ ngơi một chút.
Trong đại sảnh tiếng thảo luận liền lớn lên.
Cố Thừa Minh cùng bằng hữu nhao nhao cười đùa, ép buộc anh nói ra tên mẹ đứa nhỏ.
Theo bọn họ nghĩ, có thể vì Cố Thừa Minh sinh hạ hài tử, còn dưỡng lớn đến thế, quả là không đơn giản.
Tất cả mọi người hiếu kì Cố Thừa Minh cùng nữ nhân kia, suy đoán hai người là bí mật tình nhân, Cố tiểu thiếu gia được bí mật nuôi dưỡng.
Cố Thừa Minh nghe các bằng hữu thảo luận, trong lòng trầm mặc, mọi người liền trêu chọc lợi hại hơn. Mấy người này đều có quan hệ tốt với Cố Thừa Minh, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Cố Thừa Minh cũng không giải thích, chỉ là nhàn nhạt cười, mọi người hỏi về Bánh Đậu, anh liền trực tiếp trả lời.
Tính danh Bánh Đậu.
Đại danh? Cố Quân Trác.
Mấy tuổi? Năm tuổi.
"A ——" mọi người lộ ra biểu lộ đã hiểu.
Đối với những vấn đề về mẹ đứa bé, anh liền trực tiếp bỏ qua.
Mọi người nhao nhao khiển trách, Cố Thừa Minh cười nhạt đón nhận, vẫn là bộ dáng bình tĩnh trầm ổn, cuối cùng biết từ trong miệng anh nạy ra không ra cái gì, cũng chỉ có thể ấm ức bỏ đi suy nghĩ.