Gặp Lại Tại Địa Phủ

Chương 2



4

Sau khi dỗ Noãn Noãn đi ngủ, tôi và Chu Vũ lăn lên giường, lên kế hoạch tối nay sẽ làm những việc khi còn sống còn chưa kịp làm.

Đột nhiên, hai mắt Chu Vũ tối sầm, ngất đi.

Anh ấy đã ngất vào thời điểm quan trọng.

Không đúng, anh ấy là ma, làm sao có thể ngất xỉu chứ?

Tôi vội vàng gọi điện thoại cầu cứu.

Cũng không lâu lắm, thực tập sinh số 618 từ bộ phận Mạnh Bà đã tới.

Cô ta nhìn Chu Vũ, đôi mắt mở to, vô cùng khiếp sợ.

“Hắn, hắn…”

“Hắn làm sao?” Tôi lo lắng không thôi.

“Hắn hình như có trí nhớ hai kiếp.”

“Cái gì?”

Tôi có chút bối rối, Mạnh Bà số 618 có ý gì?

Mạnh Bà 618 vội la lên: “Đây có thể là sai lầm lớn của bộ phận Mạnh Bà, bây giờ tôi phải báo cáo với cấp trên.”

Rất nhanh, nhân viên chính thức của bộ phận Mạnh Bà mang theo hòm thuốc tới.

Sau khi Mạnh Bà 214 kiểm tra cho Chu Vũ, ánh mắt phức tạp nhìn tôi: “Trí nhớ kiếp trước của hắn kích động, ngủ một giấc sẽ không sao.”

“Thế còn ký ức kiếp trước?”

“Chúng ta ghi chép một chút, chờ hắn qua cầu Nại Hà, tăng liều canh Mạnh Bà. Không quan tâm trí nhớ mấy đời, chắc chắn sẽ quên không còn một mảnh.”

“Cái này, có đáng tin không?”

Mặc dù nghi ngờ, nhưng tôi vẫn nghe lời dặn của bác sĩ.

Sau khi tiễn hai bà Mạnh đi, tôi nhìn Chu Vũ nằm bất động trên giường, mắt dần ướt.

Con chó này, đến bây giờ còn chưa nói cho tôi biết, anh ta chết như thế nào.

Theo hiểu biết của tôi về anh thì khi anh không nói ra chính là chuyện có liên quan tới tôi.

Nhưng ngàn vạn lần đừng tự sát nha, hậu quả rất nghiêm trọng. Dù cho tôi có quỳ gối trước Diêm Vương Thập Điện dập đầu mười lần cũng không cứu được anh đâu.

5

Sáng sớm hôm sau, Chu Vũ tỉnh lại.

Anh ấy nhìn tôi không chớp mắt, đôi mắt đen càng sâu hơn.

Tôi nói: “Tỉnh là tốt rồi.”

Anh cười với tôi: “Đừng lo lắng, anh không sao.”

Chờ anh xuống giường rửa mặt, sau đó ngồi xuống ăn cơm.

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi: “Anh có nhớ kiếp trước của mình không?”

Giọng anh có chút qua loa: “Nhớ ra rồi.”

Tôi sửng sốt một chút, vừa lo lắng vừa tò mò, còn muốn hỏi anh kiếp trước có người yêu hay không.

Nghĩ như vậy, tôi cũng đã hỏi ra.

“Kiếp trước anh có người yêu không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh.

Anh nhếch môi, trong ánh mắt tràn ra nụ cười dịu dàng.

Nhớ tới người yêu kiếp trước, lại làm cho anh cười đến ngọt ngào như vậy.

Trong lòng tôi một biển dấm chua cuồn cuộn nổi lên.

Chu Vũ tự mình nói: “Người yêu kiếp trước của anh, ngoài miệng nói năng bừa bãi, trên thực tế còn cố gắng hơn bất cứ ai. Anh chỉ có cố gắng hơn mới có thể xứng đôi với cô ấy.”

“Cô ấy tốt như vậy, anh có muốn đi tìm cô ấy không?”

Tôi khịt mũi, muốn khóc.

Nhưng tôi cũng biết, kiếp trước kiếp này không giống nhau.

Chu Vũ bật cười: “Không phải anh đã tìm được rồi sao?”

Tôi chớp chớp mắt: “Ý gì? Là nói em sao?”

“Ngoại trừ em, còn có thể là ai?”

Trong giọng điệu của Chu Vũ mang theo vài phần cười khẽ, có chút xấu xa.

Nhưng tôi thích.

Tôi nhào tới ôm anh, ngạc nhiên hỏi: “Kiếp trước chúng ta như thế nào?”

“Kiếp trước anh là thiếu gia, em là nha hoàn, yêu anh đến chết đi sống lại.” Anh há miệng nói.

Tôi đẩy anh ra, hung ác trừng mắt nhìn anh: “Nói thật!”

Chu Vũ kéo tay tôi, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Chuyện kiếp trước và kiếp này giống nhau, anh sống lại một lần, đáng tiếc không kịp thức tỉnh ký ức, không thể thay đổi vận mệnh của chúng ta.”

Nói đến đây, trong mắt tôi chỉ đầy bi thương cùng tự trách.

Tôi đau lòng, cũng có chút phản ứng không kịp, hỏi: “Kiếp trước sau khi chết, em không thi công chức ở Địa Phủ, mà là vào luân hồi?”

“Bởi vì chúng ta chết một cách kỳ lạ.”

“Hả?”

“Triệu Tĩnh, Noãn Noãn chính là cô bé em cứu, ba người chúng ta đều bị người ta hại chết.”

Tôi là nhảy sông cứu người chết, cứu được cô bé sắp chết đuối, còn chính mình đi đời, coi như là thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Nhưng lại phụ lòng cha mẹ và Chu Vũ.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tôi lại tự trách mình và buồn bã.

Tôi đã đánh giá cao bản thân, nhưng tình hình lúc đó rất nguy cấp, ngoại trừ bà nội của cô bé, xung quanh không còn ai khác.

Tôi cẩn thận nhớ lại thời khắc cuối cùng khi còn sống, khuôn mặt Noãn Noãn và khuôn mặt cô bé kia trùng khớp.

Thế nhưng, Chu Vũ giống như trả lời vấn đề của tôi, lại giống như không trả lời.

Anh còn giấu tôi điều gì đó, tôi chắc chắn.

6

Tôi hỏi Chu Vũ: “Rốt cuộc anh chết như thế nào?”

“Anh đi gặp Noãn Noãn, cô bé nói là bị bà nội đẩy xuống nước. Anh muốn hỏi thêm một chút, nhưng người nhà cô bé đuổi anh đi, đề phòng không cho anh tiếp cận cô bé.”

Tôi đã bị sốc.

Nhưng mà bà nội Noãn Noãn gọi cứu người. Bà ấy nhìn rất sốt ruột. Lúc ấy ven đường không có ai khác, Noãn Noãn đạp nước, tôi không nghĩ nhiều liền nhảy xuống cứu người.

Cẩn thận hồi tưởng lại, lúc ấy bà lão kia cầu xin giúp đỡ, vẻ mặt tội lỗi, đã gấp đến độ khóc rống.

Chu Vũ vẻ mặt nghiêm túc: “Anh cũng không nghi ngờ, chỉ là muốn đi gặp người được em hy sinh cả tính mạng để cứu. Nhưng nghe Noãn Noãn nói, anh không có cách nào bỏ qua.”

Tôi gật đầu.

Nghe anh nói như vậy, tôi cũng hoài nghi gia đình kia.

Chu Vũ nói: “Anh đã hỏi thăm hàng xóm láng giềng của Noãn Noãn, bà cụ tuy trọng nam khinh nữ, nhưng tâm không xấu, không đến mức muốn giết cháu gái ruột.”

“Hơn nữa em vừa nói, bà ấy cầu em cứu người, coi như có bằng chứng.”

“Nhưng mà, cha Noãn Noãn mắc bệnh nghiêm trọng, nhà họ chắp vá lung tung khắp nơi, tiền vay tiền mượn đều gom đi phẫu thuật.”

“Một tuần sau khi em qua đời, nhà bọn họ chẳng những trả hết tiền vay, còn có điều kiện chợt tốt hơn.”

Tôi giật mình: “Nhận được tiền bất nghĩa?”

“Bởi vì hại chết em, cho nên nhà bọn họ phát tài?”

“Vẻ tội lỗi trên khuôn mặt của bà nội, không chỉ đối với cháu gái, mà còn đối với người kém may mắn, là em?”

Chu Vũ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Anh nhờ bạn bè hỗ trợ điều tra, tra được Vương Thiến có liên hệ với họ.”

Tôi nhớ cái tên đó.

Tôi thi viết thứ nhất, Vương Thiến thi viết thứ hai.

Nhưng cô ta cũng không đến mức chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy mà muốn giết tôi chứ?

“Vậy còn anh?” Tôi hỏi lại nguyên nhân cái chết của anh.

Chu Vũ nói: “Anh báo cảnh sát. Ngày hôm sau lại đi nhà trẻ tìm Noãn Noãn, kết quả bọn anh còn chưa nói được câu nào đã bị một chiếc xe bên đường vô tình đụng trúng.”

Khi nói đến hai chữ “vô tình”, Chu Vũ dừng lại một chút.

Tôi cũng nhíu mày.

Sao lại trùng hợp như vậy, vừa vặn Chu Vũ và Noãn Noãn bị đụng?

7

Tôi thở phì phò lôi kéo Chu Vũ cùng đến Bộ Phán Quan hỏi nguyên nhân cái chết khi còn sống.

Phán Quan số 666 nói cho chúng tôi biết, trong sổ sinh tử không có ghi chép chi tiết.

Tôi và Chu Vũ hai mặt nhìn nhau.

Phán Quan số 666 cho chúng tôi chủ ý, tốn chút tiền đi dương gian một chuyến, hoặc là báo mộng cho người nhà, bạn bè.

Chuyện dương gian, vẫn phải từ dương gian mới biết được.

Tôi đau lòng ví tiền, ngoại trừ tiền lương ít ỏi của công chức ở Địa Phủ, phải đợi đến Tết mới nhận được tiền giấy trong nhà đốt cho.

Chu Vũ dừng lại, đem toàn bộ tiền của anh cho tôi.

Ôi chao, tâm hồn bị tổn thương của tôi dường như đã được chữa lành.

Tôi vô tâm vô phế cười nói với anh: “Dẫn anh đi chơi dương gian một đêm.”

Chu Vũ chỉ dịu dàng nhìn tôi, trong mắt đầy ý cười.

Đến dương gian lúc mười một giờ đêm, đây là thời gian của cú đêm.

Chúng tôi đi tìm người giúp Chu Vũ điều tra trước.

Cậu ta tên là Lương Hàm, là một cao thủ máy tính, quen biết nhiều bạn bè, cách làm có chút hoang dã.

Nhưng con người không thể nhìn thấy ma.

Chu Vũ bám vào một bàn tay, tôi giúp anh nhảy lên bàn máy tính, Lương Hàm sợ tới mức nhảy dựng lên, lui thẳng về phía tường, hận không thể xuyên tường mà chạy.

Tôi nhìn chằm chằm Lương Hàm, đề phòng cậu ta mở cửa chạy đi.

Chu Vũ lấy tay chậm rãi gõ bàn phím, nhập văn tự vào máy tính.

Qua một hồi lâu, Lương Hàm mới dám chậm rãi chuyển qua xem nội dung trên màn hình.

Sau đó, một người đàn ông khóc đến thở không ra hơi, nước mắt làm ướt cả bàn tay.

Tôi nhíu chặt mày, dùng tay quỷ đánh cậu ta, đạp một cước.

Bởi vì cậu ta đã ôm tay một hồi lâu, còn không chịu buông móng vuốt ra!

Chu Vũ tiếp tục gõ: “Bạn gái tôi cũng ở đây, cậu còn động tay với tôi, cô ấy sẽ xé cậu ra.”

Lương Hàm sợ tới mức lập tức buông tay ra.

Cậu ta không nhìn thấy tôi, trái phải trước sau xoay tới lui cầu xin tôi đừng xé cậu ta.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi nghe thấy ai đó đang cười trộm.

Ừm, chính là Chu Vũ đang cười trộm.

Tôi hắng giọng một cái, bảo Chu Vũ nói chính sự.