Đôi mắt Cố Tây Châu nhuốm men say, đọc tin nhắn của Tư Dư, hắn kê nắm tay bên môi, ho nhẹ một tiếng.
Cũng không biết rốt cuộc Tư Dư nghĩ cái gì? Người này đúng thật là.....còn nhân tiện tự vuốt lông cho chính mình xong luôn rồi*?
* Đoạn này thật ra QT là "....còn nhân tiện hoàn thành tự mình công lược?", raw là "......还顺带完成自我攻略了?" . Tui đọc xong không biết nên edit thế nào cho phải nên tự ý đổi thành như kia, cũng không biết có đúng ý không nữa, chỉ cảm thấy là nó có vẻ hợp hoàn cảnh, ai hiểu được nên dịch như nào thì góp ý cho tui với nha, tui sẽ sửa lại.
Hắn ấn điện thoại, trực tiếp gọi cho Tư Dư, tiếng chuông chờ vang lên một lát, có lẽ chủ nhân điện thoại còn chưa ngủ, rất nhanh đã có người nhấc máy.
Người đối diện còn chưa mở miệng, Cố Tây Châu đã giành nói trước, hắn uống một chút rượu, giọng nói bị đè thấp xuống, có một loại cảm giác quyến rũ lạ thường, "Xin lỗi, ban nãy có chút chuyện, cho nên không kịp trả lời tin nhắn của anh."
"Chuyện gì vậy?"
Giọng nói sáng sủa rõ ràng của Tư Dư hơi trầm xuống, mang theo cảm giác áp lực nhàn nhạt, Cố Tây Châu nhạy bén cảm giác được ngữ khí của Tư Dư hơi khác so với bình thường, có điều khác thường ở đâu hắn lại không nói rõ được.
Cố Tây Châu nói chuyện mình tung xúc xắc luôn luôn được đôi '6' cho Tư Dư, hắn phát hiện tài xế ở bên cạnh cứ lén liếc hắn, nghẹn cười tiếp tục lái xe.
Ông anh tài xế này đang coi hắn là bệnh nhân tâm thần có đúng không.
"Tôi cảm giác có chút không bình thường," Cố Tây Châu nhẹ giọng nói, "Anh nhớ rõ hồi trước tôi từng nói với anh là Phục Dịch Nhiên đưa cho tôi một tờ giấy không?"
"Em muốn nói đến cái 6 thì sống, 1 thì chết ấy hả"
Cố Tây Châu ừ một tiếng, nói: "Hai cái này chắc chắn có liên quan đến nhau, tôi cảm thấy thật thần kỳ......" Thậm chí còn hơi hoảng.
"Hiện tại con số là 6, nếu 6 thì sống, vậy em hoàn toàn không cần lo lắng." Tư Dư nghĩ rồi trả lời câu hỏi của Cố Tây Châu.
"Ừm," Cố Tây Châu thở dài, bỗng nhiên dường như nghĩ ra cái gì, nói với Tư Dư ở phía bên kia đầu dây điện thoại: "Anh cũng tìm một cái xúc xắc thử xem? Có khi nào cũng là 6 hay không? Ngày mai tôi cũng bảo Phương Chấp thử xem!"
Đồng tử thâm trầm của Tư Dư khẽ nhúc nhích, tầm mắt dừng trên đồ đạc trong nhà, trầm giọng nói: "Được, tôi sẽ thử xem."
Cố Tây Châu cũng không khăng khăng bắt Tư Dư phải lập tức đi tìm hai viên xúc xắc, cho nên hắn không hỏi đáp án ngay, nghĩ rồi nói với Tư Dư: "Ngày mai không đi làm, nhưng mà tôi có hẹn chú đến nhà ăn cơm, cho nên...... Ngày mai không thể gặp được."
Tư Dư: "Ừ."
Thấy giọng điệu của đối phương trầm xuống, Cố Tây Châu lại nhịn không được, chột dạ nói: "Ngày kia đi ăn với nhau đi, tôi mời."
"Được, uống rượu vào thì nghỉ ngơi sớm một chút." Cuối cùng Tư Dư cũng đáp lại Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu nghe thấy giọng Tư Dư có vẻ đã tốt lên, lúc này mới yên tâm: "Ừm, tôi biết mà."
Nghe thấy tiếng tút từ đầu dây bên kia, Tư Dư nhìn điện thoại trong chốc lát, kéo ngăn tủ đầu giường ra, trong ngăn để một chiếc hộp pha lê vuông vức, mà trong hộp vừa hay có một viên xúc xắc.
Viên xúc xắc này nhỏ hơn những viên xúc xắc thường thấy rất nhiều, bề mặt của nó cũng không phải là từ nhựa, trông cũng chẳng trơn nhẵn, thậm chí còn có những vết trầy xước kì lạ.
Mà mặt ngửa lên của viên xúc xắc này cũng chính là số '6'.
Tư Dư ngồi ở trên giường cầm lấy xúc xắc, lắc lắc tay một cách tùy tiện, xúc xắc xoay tròn dần dần chậm lại, để lại mặt số '6' ngửa lên, Tư Dư tùy tiện tung vài lần nữa, thấy con số là '6' cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, như thể đã sớm thành thói quen.
......
Ở bên kia, Cố Tây Châu xuống xe, đồng thời lấy ra tiền trả cho tài xế taxi, lúc ông anh tài xế trả lại tiền thừa cho hắn còn nói thêm một câu: "Người trẻ tuổi cũng nên về nhà ngủ sớm một chút."
Cố Tây Châu ừ một tiếng, đóng cửa xe lại, nói: "Cảm ơn ông anh nhé."
Ông anh tài xế khẽ gật đầu, trước khi đi còn hô lên với Cố Tây Châu: "Còn nữa, đừng có cả ngày nghi thần nghi quỷ, thời buổi này không còn đề cao tư tưởng phong kiến mê tín dị đoan đâu, tuổi còn trẻ, phải tin tưởng khoa học!"
Cố Tây Châu: "Ông anh......" Tôi không hề, tôi không mà!
Cố Tây Châu còn chưa kịp nói ra, ông anh tài xế đã nghênh ngang lái xe đi.
Cố Tây Châu: "......"
......
Về nhà, mở cửa.
Trong tay Cố Tây Châu vẫn còn cầm viên xúc xắc mua ở KTV mất 50 tệ, đáng lẽ hắn về nhà, cún con sẽ bổ nhào vào người hắn muốn chủ nhân ôm một cái, nâng lên cao, nhưng mà cún con ngửi thấy mùi rượu trên người Cố Tây Châu, ghét bỏ ngoảnh mông đi mất.
Cố Tây Châu bị ghét bỏ lại không hề phát hiện ra tiểu tiết này, hắn chỉ nghĩ hôm nay cún con hơi tự kỉ tí, hắn cũng không cần bật đèn, đèn đóm trong nhà chỉ cần đến buổi tối là Chi Chi sẽ bật lên .
"Chi Chi, cậu xem này!" Cố Tây Châu đi đến phòng khách, giơ viên xúc xắc trong tay lên, sau đó ném xúc xắc.
Cố Chi Chi:...
Cố Chi Chi: Uống say rồi....Muốn mượn rượu làm trò hâm dở?
Cố Chi Chi khoanh tay nhìn về phía Cố Tây Châu, giống như tài xế xe taxi, trực tiếp coi Cố Tây Châu như bệnh nhân tâm thần.
Thấy dòng chữ Cố Chi Chi viết, Cố Tây Châu suýt chút nữa tức chết, tức không nói nên lời: "Cậu nhìn con số trên xúc xắc này!"
Cố Chi Chi nhìn thoáng qua: Hai số 6, làm sao vậy?
Cố Tây Châu không trả lời, mà nhặt lại hai viên xúc xắc, ném một lần nữa lên bàn trà, rốt cuộc lúc này Cố Chi Chi cũng có phản ứng.
Cố Chi Chi: Vẫn là 6......
"Đúng vậy, hôm nay lúc Hướng Nguyên lôi kéo tôi uống rượu, đòi tung xúc xắc, tôi mới phát hiện bất kể tôi tung thế nào, có quăng nó đi chăng nữa thì con số vẫn luôn là 6, tôi hoài nghi Phục Dịch Nhiên nói '6 thì sống, 1 thì chết ' chính là chỉ xúc xắc." Cố Tây Châu trầm giọng nói suy đoán của mình cho Cố Chi Chi.
Cố Chi Chi thở phào một hơi, linh hồn nóng nãy bình tĩnh chút ít.
Hai người nghiên cứu một chút, vẫn không biết sống, chết, 6, 1 có liên quan gì đến xúc xắc, mãi không có kết quả, Cố Tây Châu dứt khoát từ bỏ, nói: "Ngày mai tôi bảo Phương Chấp, Mã Kỳ cùng thử xem, xem con số của bọn họ là mấy."
"Chi Chi, không thì cậu cũng thử xem?"
Cố Chi Chi: Tôi đã chết rồi, không cần thử.
Cố Tây Châu: "......"
"Cậu nói có đạo lý, thôi, tôi đi tắm rửa rồi ngủ," Cố Tây Châu cứng họng, "Ngày mai còn phải đi mua đồ ăn làm cơm trưa, nói trước nhé, tôi mua về, cậu hỗ trợ làm! Tôi không rành mấy cái này lắm."
Cố Chi Chi: Ừm.
Thấy Cố Chi Chi đáp ứng, lúc này Cố Tây Châu mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao mời cả nhà Vương Ngạo đến nhà ăn cơm mục đích chủ yếu cũng là để cho Chi Chi tận mắt nhìn thấy Vương Thư hoàn hảo không sứt mẻ gì, nhưng đã là mời người ta đến nhà ăn cơm, Cố Tây Châu cũng ngại gọi cơm hộp...... Như vậy cũng quá không có thành ý.
Tiếng nước chảy ào ào, có thể nhìn thấy bóng người đang tắm rửa in lên tấm kính, quỷ nhìn thoáng qua, chậm rãi dời tầm mắt, hắn đã nhìn thân thể đó rất nhiều lần, thân thể do chính hắn rèn luyện mà có, hắn biết rõ.
Mỗi một tấc da tấc thịt, mỗi một khối cơ, chúng di chuyển ra sao, hắn đều rõ ràng.
Chỉ là đổi một linh hồn khác, lại cho hắn cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Quỷ cúi đầu, đôi tay không tự chủ được mà duỗi về phía viên xúc xắc đặt trên bàn, hắn đưa tay nhẹ nhàng thả một cái, thấy con số liền kinh ngạc.
Hai số '1'.
Quỷ không có do dự, lại tung thêm một lần.
Vẫn là hai số '1'.
Liên tục thử thêm vài lần xong, quỷ đột nhiên cảm thấy thực thất bại, chẳng lẽ là bởi vì hắn đã tử vong ở thế giới trước, cho nên con số hắn tung ra vĩnh viễn sẽ luôn là '1' ư?