Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 160: Bên trong hành lang cũng có



Phát hiện bà Tống nhìn mình với ánh mắt đầy trông mong, Cố Tây Châu trầm mặc một lát rồi nghiêng người tránh đường, chỉ điện thoại đặt ở trên bàn, "Bà dùng đi ạ."

Đôi mắt bà Tống cong cong, những vết chân chim nơi khóe mắt càng hằn sâu, lúc cầm lấy ống nghe bà còn trộm nhìn Cố Tây Châu một cái, cười cực kì e thẹn, sau đó mới nhấc ống nghe, lạch cạch ấn một dãy số.

"Tút —— Tút ——"

Sau tiếng tút chờ, một lát sau, đầu dây bên kia nhấc máy.

"Con trai, chừng nào thì con tới đón mẹ về thế......Mẹ không muốn ở đây đâu, mẹ muốn về nhà." Bà Tống nắm lấy ống nghe, dùng tay che phần thu âm lại, thủ thỉ lặp lại những lời y hệt như vừa rồi.

Người đàn ông phía đối diện trầm giọng nói: "Rồi rồi rồi, ngày mai tới đón mẹ, ngày mai tới, mẹ, trước tiên cứ đi ngủ đi đã được không? Ngày mai con trai sẽ tới đón mẹ."

"Thật chứ?"

Bà lão mừng rỡ nói, sau đó con trai bà cũng đành bất đắc dĩ nói: "Vâng, mẹ, đi ngủ sớm một chút đi."

"Được, giờ mẹ đi ngủ ngay đây."

"Mẹ, mẹ đưa điện thoại cho bác sĩ đi, con nói với bọn họ mấy câu."

"Được được được." Bà Tống cười tủm tỉm đưa ống nghe cho Cố Tây Châu, sau đó cười nói, "Bác sĩ, con trai tôi bảo tôi đưa điện thoại cho bác sĩ, nó, nó muốn nói chuyện với các vị này!

"Nó muốn đón tôi về nhà đó!"

Lúc nói những người này, bà Tống vui vẻ khoa chân múa tay, Cố Tây Châu rũ mi, ánh mắt đảo qua khóe mắt cười đầy nếp nhăn của bà Tống, sau đó nhận ống nghe từ tay bà, đặt lên tai, thấp giọng nói: "Chào người nhà bệnh nhân."

Cố Tây Châu vừa dứt lời, người đàn ông ở đầu dây bên kia đùng đùng nói: "Không phải đã nói với các người từ đầu là đừng có cho mẹ tôi gọi điện thoại sao? Các người làm sao thế hả? Nếu có thể để mẹ tôi ở nhà thì tôi đưa bà đến chỗ các người làm cái quái gì hả?

"Về sau đừng cho mẹ tôi mượn điện thoại nữa! Tôi rảnh thì sẽ đến thăm bà."

Nghe giọng nói hàm chứa sự bất mãn và mất kiên nhẫn của người đàn ông, Cố Tây Châu nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy bà Tống cười với hắn đến ngọt ngào, tựa như một đứa trẻ, Cố Tây Châu chỉ ừ một tiếng.

Người đàn ông hùng hùng hổ hổ nói thêm mấy câu, mắng mỏ chỉnh đốn Cố Tây Châu một trận, cuối cùng còn cảnh cáo: "Cẩn thận tôi khiếu nại anh!"

Cố Tây Châu mặc kệ hắn, trực tiếp dập máy.

"Bà Tống à, bà đi về ngủ đi nhé." Cố Tây Châu dịu dàng nói.

Bà Tống mở miệng, dường như vẫn còn muốn nói chuyện với con trai thêm đôi câu, thấy điện thoại đã được để về chỗ cũ thì trông cực kì mất mát, có điều sau đó bà nghĩ đến cái gì đó, lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Bà quay về đây."

Cố Tây Châu cũng cười với bà, gật đầu, "Bà đi ngủ sớm một chút nhé."

"Bà biết rồi, bác sĩ."

Sau khi bà Tống rời đi, ba người Cố Tây Châu ngồi trong phòng trực ban, cửa văn phòng hé mở.

"Vừa rồi người đó nói gì với em trong điện thoại thế?" Tư Dư ngổi trên bàn làm việc, nhẹ nhàng vỗ vai Cố Tây Châu, hỏi.

Cố Tây Châu nhàn nhạt kể lại những gì con trai bà Tống nói trong điện thoại, gương mặt vô cảm, Tư Dư nhún vai, nhảy xuống khỏi bàn làm việc, ngồi vào bàn làm việc ngay cạnh Cố Tây Châu, thấp giọng nói: "Vậy về sau em vẫn định để cho bà ấy gọi điện thoại sao?"

Cố Tây Châu cong cong khóe miệng, vắt chéo chân, nhún vai nói: "Em chẳng sợ hắn ta khiếu nại, nếu thế giới này là thật, không chừng cứ để cho bà Tống gọi điện thoại, sẽ có thể thay đổi được điều gì đó."

Tư Dư gật đầu tán thành, "Cũng tốt."

Nói tới đây, Phương Chấp ngồi ở đầu bàn nghe thấy Cố Tây Châu nói, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn chiếc điện thoại bàn trong phòng, không biết nguyên bản kết cục của bà Tống là như thế nào nhỉ.

Trong lúc Phương Chấp suy tư, Tư Dư lại đang nhỏ giọng nói chuyện với Cố Tây Châu, hai người trò chuyện mãi, thời gian cứ thế trôi qua trong vô thức, Phương Chấp liếc nhìn đồng hồ, nhắc nhở hai người: "Tư ca, Cố ca, đến giờ kiểm tra phòng rồi."

Phương Chấp chỉ vào đồng hồ treo tường, nói rồi liền cầm lấy sổ ghi chép được đặt trong tầm tay Cố Tây Châu, Cố Tây Châu gọi Tư Dư cùng nhau đi ra ngoài. Tầng này chỉ có 5 người bệnh, không nhiều lắm, có điều nhất định phải ghi chép, còn phải đo nhiệt độ, huyết áp, trông đơn giản vậy thôi nhưng kỳ thực rất phiền phức.

Phương Chấp đi ra khỏi phòng trực, nhìn một lượt tám phòng bệnh trên tầng này, đi vào từng gian phòng bệnh để ghi chép, ghi chép xong tình hình của bà Tống, cậu ngẩng đầu nhìn lên tầng theo bản năng.

Không biết người trực trên tầng có đi kiểm tra phòng đúng theo thông lệ hay không nữa?

Cậu vừa mới nghĩ đến đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng, hàng rào sắt dường như bị thứ gì đập vào, thần kinh tức khắc căng như dây đàn, theo phản xạ nhìn về phía Cố Tây Châu và Tư Dư.

Bốn bề vốn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng đập đùng đùng, bình thường nghe thấy âm thanh này trong đêm đã đủ rợn người, huống chi lại còn ở một nơi giống như bệnh viện như thế này.

Cố Tây Châu nghe thấy âm thanh kia thì nhíu mày, xoay người đi về phía cửa ra hành lang, cánh cửa màu vàng đã khóa, trên hai cánh cửa gỗ có một ô cửa kính mờ vuông vức, một bóng người đen xì mờ ảo in lên đó.

"Đùng đùng đùng!"

Thứ bên ngoài đột nhiên đập lên cửa sắt phía sau cửa gỗ, Tư Dư bắt lấy tay Cố Tây Châu, quay đầu nói với Phương Chấp: "Ghi chép xong hết rồi đúng không?"

Phương Chấp vội vàng gật đầu: "Rồi, rồi ạ."

"Đi, chúng ta quay về đi."

Cố Tây Châu vốn đi mở cửa tìm tòi đến cùng, kết quả bị Tư Dư kéo đi, thứ bên ngoài kia vẫn ở đó đập phá cửa sắt.

"Đừng đi xem, thứ bên ngoài kia không phải là người."

Tư Dư vừa nói xong thì Phương Chấp đột ngột nắm lấy góc áo Cố Tây Châu, chỉ ra ngoài hành lang, nhỏ giọng nói: "Hình như thứ bên ngoài đi rồi."

Cố Tây Châu ngh Phương Chấp nói, quay đầu thoáng liếc nhìn qua ô cửa thủy tinh mờ, không còn thấy bóng đen nữa.

Lộc cộc.

Là tiếng bước chân, thứ đó đã đi lên lầu.

Ba người quay trở về phòng trực, Cố Tây Châu cứ tưởng rằng những người ở tầng trên sẽ hoảng sợ gào thét vang cả xuống dưới này, nhưng đợi mãi, hắn cũng không nghe thấy bất kì âm thanh nào, cứ như vậy tự nhiên mà dựa vào người Tư Dư mơ mơ màng màng ngủ mất.

Cổ như bị một đôi bàn tay hung hăng bóp chặt, làm cho hắn hít thở không thông.

Trên trán Cố Tây Châu đầy mồ hôi lạnh, đúng lúc hắn đang định quơ quàng tìm một điểm tựa thì một đôi bàn tay nắm lấy đầu vai hắn, nhẹ nhàng gọi: "Tây Châu, dậy, dậy đi!"

Nghe thấy tiếng gọi bên tai, Cố Tây Châu mở to mắt, lúc này mới thấy rõ là gương mặt Tư Dư, hắn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.

"Lại nằm mơ sao?" Tư Dư nhín mày thành một chữ xuyên, hỏi.

Cố Tây Châu cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu.

Phương Chấp le lưỡi, chỉ chỉ trần nhà, nhỏ giọng nói: "Hình như trên lầu có tiếng gì ấy......"

Giống như tiếng thứ gì đó bị kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh cọ xát.

Loạt xoạt ——

Loạt xoạt ——

Âm thanh kia cứ vang lên từng đợt, Cố Tây Châu và Tư Dư liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, trên trần nhà trắng phau thấm ra một vệt máu, máu đỏ tươi như thể sắp thấm qua trần nhà, nhỏ thành giọt xuống dưới.

Sau đó Cố Tây Châu lại nghe thấy trên lầu vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân mới đầu chỉ chầm chậm, rồi càng lúc càng mau......

Âm thanh cũng không còn vang lên từng đợt nữa mà cũng dần cấp bách, đồng thời ngoài hành lang truyền đến tiếng thét chói tai.

Cố Tây Châu là người đầu tiên đứng dậy đi ra khỏi phòng, lối đi nhỏ tối đen không một ánh đèn, hắn từng nói tối này sẽ không xảy ra chuyện gì, quả nhiên vẫn là yên tâm quá sớm.

Cố Tây Châu đứng trên lối đi nhỏ tối om, nghe thấy bên người có người đang điên cuồng phá cửa.

"Mở cửa! Mở cửa! Cứu tôi, cứu tôi với!"

Phương Chấp nuốt nước miếng, nhìn về phía Cố Tây Châu, gấp giọng nói: "Giọng nói này có vẻ giống......Phùng Viện Viện."

Phùng Viện Viện là một trong số người chơi trong nhiệm vụ lần này - một cô gái với dáng người cao gầy - hôm nay có nói chuyện với bọn họ nên Phương Chấp nhận ra giọng, Cố Tây Châu cũng cảm thấy có chút quen tai. Có Cố Tây Châu ở đây, Phương Chấp cũng lớn gan hơn, đi cùng Cố Tây Châu qua đó, cậu nhìn ổ khóa, có chút do dự.

"Phương Chấp." Tư Dư đột nhiên gọi cậu lại.

Phương Chấp đang do dự không biết có nên mở cửa hay không, nghe thấy Tư Dư gọi tên mình thì vội vàng quay đầu, "Tư ca? Sao, sao thế ạ? Có vấn đề ư?"

Tư Dư lắc đầu, "Cậu đập vỡ cửa kính đi."

Đập cửa kính.

Phương Chấp liếc nhìn ô kính mờ, xoay người cầm lấy cây chổi ở trong góc, dùng đầu cán chổi đập vỡ ô kính ố vàng, soi đèn pin ra ngoài, bên ngoài cửa sắt là một người phụ nữ xa lạ, nhưng lại phát ra giọng nói của Phùng Viện Viện.

Cô ta phát ra âm thanh, nhưng miệng lại không hề động.

Vừa nhìn liền biết đó không phải là một người phụ nữ bình thường.

Người phụ nữ quay đầu nhìn chằm chằm Phương Chấp, đứng phía bên ngoài cửa sắt vươn tay về phía cậu, không ngừng phát ra âm thanh cầu cứu 'Cứu tôi, cứu tôi với', nhưng miệng vẫn không hề động, người phụ nữ liều mạng rung cửa, như thể đang đợi người bên trong mở cửa cho nó.

Phương Chấp thấy một màn này, tức khắc nổi da gà, lạnh sống lưng. Thứ kia không đi mà cứ đứng đó nhìn chằm chằm bọn họ không rời, đồng thời còn toét miệng nở một nụ cười rộng ngoác, lộ ra hàm răng cưa bất thường, trên đó còn vương lại vài vệt máu.

Trong nháy mắt khi người phụ nữ đó mở miệng, Phương Chấp nghe thấy tiếng Phùng Viện Viện còn lớn hơn nữa, âm thanh kia dường như truyền ra từ nơi sâu trong cổ họng cô ra, từ xa truyền đến, dần trở nên lớn hơn.

Phương Chấp rùng mình buốt lạnh.

Âm thanh phát ra từ sâu trong cổ họng cô ta thật sự là Phùng Viện Viện, vậy thì Phùng Viện Viện ở.......ở nơi nào?

Vẻ mặt hoảng sợ của Phương Chấp làm Cố Tây Châu cảm thấy có chút giải trí, tên nhóc này vẫn còn chưa quen quy tắc của thế giới thần quái sao? Có người chết mới là bình thường.

Tư Dư rũ mắt liếc nhìn nữ quỷ, không thèm để ý đến nó, nắm lấy tay Cố Tây Châu, gọi Phương Chấp: "Đi, về phòng trực thôi."

Trở về phòng trực, vài giây sau Phương Chấp mới dè dặt hói: "Có phải những người trực trên tầng đã......"

Tư Dư thuận miệng nói: "Cậu muốn hỏi có phải là đã chết rồi hay không đúng không?"

Phương Chấp: "......"

Tư Dư nhìn Phương Chấp, cong cong khóe môi, nói, "Cậu đoán vì sao những người trên lầu lại mở cửa?"

"......Vì sao ạ?"

Tư Dư ngồi trên ghế xoay, đong đưa xoay ghế một vòng, nói: "Bởi vì hành lang nhỏ bên trong cũng có đó."

"Không phải đâu mà......Tư ca, anh đừng làm em sợ......" Sắc mặt Phương Chấp trắng bệch.

Tư Dư nhìn cậu, cười như có như không, vân đạm phong khinh nói, "Tôi nói bừa ấy mà, đùa thôi."

Phương Chấp: "......" Không, từng từ từng chữ anh nói đều không giống nói đùa đâu, hức hức hức.

Cuối cùng mãi cho đến sáng hôm sau cũng không còn âm thanh nào nữa, sáng sớm, Cố Tây Châu dựa vào Tư Dư ngủ, nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, mở mắt ra liền thấy mái tóc hoa râm của bà Tống.

Bà Tống thò đầu vào ngó nghiêng, cong tay gõ cửa phòng trực.

"Bác sĩ, bác sĩ! Bác sĩ dậy đi!"

Cố Tây Châu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, 5h50 sáng, bà Tống đi vào, ngại ngùng nói: "Bác sĩ, bà gọi điện thoại có được không?"

"Gọi đi." Tư Dư trực tiếp mở cửa cho bà Tống vào, bà Tống gọi điện xong, hỏi người đàn ông ở đầu dây bên kia những câu hỏi y hệt ngày hôm qua.

"Con trai, chừng nào thì còn tới đón mẹ về nhà.......Mẹ không muốn ở đây, mẹ muốn về nhà."

Giọng bà lão rất nhỏ, thậm chí có chút dè chừng, tựa hồ còn có thêm chút lo sợ.

Người đàn ông cũng trả lời cho có lệ giống như ngày hôm qua, sau đó bảo bà lão đưa điện thoại cho bác sĩ, Tư Dư cầm điện thoại alo một tiếng, sau đó đặt ống nghe xuống bàn, Cố Tây Châu mơ hồ nghe thấy đầu dây bên kia tức giận văng tục, ầm ầm chửi bới.

"Rốt cuộc các người có nghe tôi nói không đấy?"

Cố Tây Châu thấy Tư Dư tiễn bà Tống xong quay lại cầm ống nghe lên nói: "Nghe đây."

Nói câu đó xong, Tư Dư lại đặt ống nghe xuống bàn, kệ cho đối phương nói, mãi cho đến khi người đó mắng chán thì tự mình dập máy.

Đúng 6h, có điều dưỡng đến giao ban, hai điều dưỡng liếc qua ghi chép trong bệnh án, đồng thời đi đo nhiệt độ, huyết áp một lần nữa rồi mới thả Cố Tây Châu, Tư Dư bọn họ rời đi.

Hai điều dưỡng thấy bà Tống chực chờ ở cửa từ sáng sớm, một người vô cùng bất đắc dĩ nói với bà: "Bà Tống, chúng cháu không thể cho bà mượn điện thoại được đâu, con trai bà khiếu nại chúng cháu đấy."

"Để bà gọi đi mà, bà đảm bảo là nó sẽ không khiếu nại đâu, con trai bà nhất định sẽ nghe lời bà!"

"Đã nói không được là không được!" Một điều dưỡng lớn tuổi lạnh lùng nói.

"Vậy, vậy thì thôi." Bà lão bĩu môi như một đứa trẻ, tủi thân rưng rưng nước mắt, nâng mu bàn tay lau nước mắt rồi mới còng lưng đi ra ngoài.

Chờ bà lão rời đi, Cố Tây Châu nghe thấy vị điều dưỡng già nói với điều dưỡng mới: "Với mấy người già này cứ phải như vậy, nếu không sau này ngày nào bọn họ cũng sẽ tìm đến đòi."

"Nhưng bà Tống trông đáng thương lắm." Điều dưỡng trẻ ôm sổ, không đành lòng nói.

"Chẳng còn cách nào khác, trông đáng thương thật, nhưng cô mà để cho bà ấy gọi điện thoại, đứa con đó của bà ấy căn bản là mặc kệ bà ấy rồi, còn khiếu nại chúng ta nữa cơ. Một lần khiếu nại là một lần trừ tiền.

"Nơi này ai chẳng đáng thương, bên nhân tâm thần ở tòa bên kia còn đáng thương hơn, không bệnh vào đó cũng thành có bệnh."

Điều dưỡng trẻ nghe vậy thì hít hà một hơi, ngoan ngoãn ôm sổ đi theo vị điều dưỡng già vào phòng trực.

Đương nhiên Phương Chấp cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, hơn nữa ca trực đêm hôm qua, bọn họ đã để cho bà Tống gọi điện ba lần.

Sau khi giao ban, Cố Tây Châu bọn họ đi thẳng lên lầu, cả một tầng lầu chỗ mấy người Phùng Viện Viện đâu đâu cũng đầy máu, cả người đàn ông cùng nhóm với Phùng Viện Viện cũng mất tích, trên mặt đất chỉ có vết máu, bọn họ tìm hết cả tầng lầu cũng chẳng thấy thi thể đâu.

Hai đồng đội mất tích nhanh chóng đem không khí khủng bố trùm xuống, lúc ăn sáng tất cả mọi người đều dò hỏi nhóm Cố Tây Châu về chuyện đêm qua.

"Đêm qua có cái gì đó đập cửa hành lang, chúng tôi không mở, một lát sau trên lầu vang lên tiếng bước chân, còn có nhiều âm thanh hỗn tạp khác, tôi cũng không biết là cái gì."

"Thứ đó......" Nghe Phương Chấp nói đến đó, không cần giải thích nhiều, bọn họ đều hiểu ý Phương Chấp, thứ đập cửa ngày hôm qua không phải người.

"Chúng ta chỉ cần không mở cửa, có phải sẽ không có chuyện gì đúng không?" Một người đàn ông nhỏ gầy hỏi, áo blouse trắng trên người hắn hơi rộng, dưới mắt là hai quầng thâm sâu hoắm, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon.

"Chuyện này thì phải xem là thứ kia ở hành lang ngoài hay hành lang trong." Tư Dư nhàn nhạt nói.

"Trong tầng cũng có?" Người đàn ông nhỏ gầy nuốt nước miếng, biểu cảm kinh hoàng xen lẫn nghi hoặc, cả người đều cảm thấy không ổn.

Tư Dư buông tay, "Vậy phải hỏi Phùng Viện Viện, đúng rồi, thứ kia ăn thịt người xong sẽ dùng giọng của người chết, các người cẩn thận một chút."

"Tình hình tòa bên kia thì sao?" Tư Dư hỏi ngược lại, tòa bên cạnh toàn là bệnh nhân tâm thần, tình hình có lẽ càng phức tạp.

Nghe Tư Dư hỏi, mấy người trông bệnh nhân tâm thần lắc đầu nói: "Bên tòa này bệnh nhân đều bị trói vào giường và bịt miệng, nhưng mà cứ rung giường miết, cả đêm toàn là tiếng giường sắt kêu kẽo kẹt.

"Cũng không có ai ấn chuông."

Mấy người trông tòa dưỡng lão cạn lời, đương nhiên là không ai ấn chuông rồi, người bệnh đều bị trói cả, muốn ấn cũng chả ấn được.

"Ngày hôm qua tầng chúng tôi nhận giao ban hình như có một bệnh nhân tử vong." Một cô cái đeo kính nghĩ rồi nói, "Sáng nay tôi có nghe thấy điều dưỡng nói."

Người bệnh?

Cố Tây Châu nhướng mày, trầm giọng nói: "Nam hay nữ?"

Thứ đêm qua tới đập cửa khoảng chừng 30 tuổi, khả năng là bệnh nhân tâm thần khá lớn, tuy rằng trên người nó không có tiếng xiềng xích, có điều vẫn đáng để điều tra.

"Không biết......" Nữ sinh ướm hỏi, "Lát nữa cơm nước xong chúng ta đi hỏi một chút nhé?"

Cố Tây Châu gật đầu lên tiếng, "Được."