Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 162: 11 giọng nói



Được dịu dàng ôm lấy từ phía sau, rõ ràng Cố Tây Châu có chút kinh ngạc, hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Nghe Cố Tây Châu hỏi câu này, vòng tay ôm lấy hắn lại càng siết chặt, anh trầm giọng nói: "Chỉ là muốn ôm em một chút thôi, còn nữa, tôi biết điều kiện tử vong là gì rồi."

Cố Tây Châu sửng sốt, vội vàng hỏi: "Là gì?"

......

Phương Chấp ngồi trong phòng trực, tay nắm chặt chiếc gương nhận được ở thế giới thứ nhất, tách ra khỏi Cố Tây Châu làm cậu có chút căng thẳng.

Cố Tây Châu vừa đi khỏi, hành lang bên trong dãy nhà đột nhiên vang lên tiếng bịch bịch bịch cổ quái, như thể là có thứ gì đó đang nhảy từng bước một trên hành lang, tiếng động mới đầu còn ở rất xa, từ từ chậm rãi tiến lại gần.

Từ dưới khe cửa có thể nhìn thấy một bóng đen, Phương Chấp nắm chặt tay, nhưng dù gì cũng đã cùng Cố Tây Châu trải qua nhiều thế giới nhiệm vụ, cậu hiểu chỉ cần mình không làm gì trái với quy tắc thì quỷ quái không thể nào giết cậu, cho nên hiện tại điều cậu cần phải làm là bĩnh tĩnh quan sát, nếu thật sự mình phạm phải điều kiện tử vong thì cũng có thể tạm thời trốn trong gương.

"Thịch thịch thịch"

Thứ bên ngoài gõ cửa.

"Trong phòng trực có người không?" Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên ở bên ngoài, hỏi.

Phương Chấp không nói lời nào, đợi một chút, cửa bỗng nhiên bị người ta đẩy ra.

Người phụ nữ tiến vào, ngoác cái miệng đỏ lòm như bồn máu, để lộ hàm răng như lưỡi cưa, nở một nụ cười chẳng có lấy một chút ý tốt nào với cậu, người phụ nữ trước mặt chậm rãi tiến đến gần, nó vừa xuất hiện thì tứ phía cũng vang lên những giọng nói nam nữ bất đồng.

"Phương Viễn, đến đây đi, đến đây đi, chúng ta cùng nhau đi, chết rồi thì sẽ được giải thoát."

"Phương Viễn, mau tới đây đi, chết rồi thì không cần phải tiến vào thế giới nhiệm vụ nữa, cũng không còn sợ hãi.

"Phương Viễn ————"

Phương Chấp nghe thấy từng giọng nói quen thuộc vang lên, tức khắc lạnh sống lưng, đó là giọng nói của những người ở tòa số 2! Mới sáng nay thôi cậu vẫn còn nói chuyện với họ!

Bọn họ......

Trái tim Phương Chấp thắt lại, cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, những đồng đội đó hẳn đều đã chết.

Người phụ nữ răng cưa nhe hàm răng chảy đầm đìa máu tươi, chậm rãi tới gần Phương Chấp, gần như dán cả gương mặt trắng nhợt lên người cậu, mùi máu tanh quẩn quanh chóp mũi.

"Phương Viễn, mau tới đây thôi, chúng tôi đang đợi cậu đó." Người phụ nữ không nói lời nào, nhưng những âm thanh xung quanh lại không hề ngừng lại dù chỉ một giây.

Phương Chấp nuốt nước miếng, thân thể phát run, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không rên một tiếng, từ khi người phụ nữ đó đi vào, cậu vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ.

Nếu như người ở đây là Cố ca, là Tư ca, thì bọn họ sẽ làm như thế nào trong tình huống này?

Bình tĩnh lại, trước tiên phải bình tĩnh lại đã.

Hôm nay cậu chưa hề làm gì cả, thứ này không lập tức công kích cậu, có nghĩa là cậu không làm trái quy tắc, chỉ cần cậu không trái quy tắc, thứ này sẽ không thể giết cậu.

Đúng, chỉ cần cậu không thỏa mãn điều kiện tử vong, thứ này liền không thể lấy mạng cậu.

Trong phòng trực, một người một quỷ cứ như vậy đối diện với nhau, không nói gì, gương mặt xanh tím của nó lộ ra một tia mê mang, tựa hồ đang tự hỏi vì sao người này không chạy mà cứ đứng ở chỗ này, tròng mắt trống hoác của nó đen như mực, không có đồng tử.

Nữ quỷ cứ đứng nhìn chằm chằm Phương Chấp như vậy.

Trái tim Phương Chấp bùm bùm nhảy loạn, nữ quỷ đột nhiên dán mặt nó vào mặt cậu, cảm xúc lạnh băng dán trên mặt làm cậu cảm giác đây không phải là một khuôn mặt người máu me khủng bố mà là một khối băng.

Nó đang dọa cậu!

Phương Chấp nén xung động muốn chạy trốn, ngồi về ghế, mặc kệ thứ kia đứng bên người mình, tuy rằng mắt nó toàn một màu đen tuyền, không có gì hết, nhưng Phương Chấp biết nó đang nhìn cậu.

Cậu cứ ngồi như vậy mãi, thứ kia cũng không ra tay, Phương Chấp thở phào, xem ra cậu đoán đúng rồi.

Trên người nữ quỷ này có quá nhiều giọng nói quen thuộc, thậm chí Phương Chấp hoài nghi toàn bộ người bên tòa 2 đều đã chết.

Rốt cuộc điều kiện tử vong là gì?

Phương Chấp cau mày, ngồi nguyên tại chỗ, cứ thế làm lơ nữ quỷ trước mặt, tiếp tục trực đêm.

Hàm răng đầy máu trông có chút rợn người, Phương Chấp nhìn mà ruột gan nôn nao, yên lặng quay đầu làm bộ không thấy.

Cố ca nhanh quay lại đi mà, hiuhiuhiu, sợ hãi!

Phương Chấp mặc niệm trong lòng, đúng lúc này tiếng chuông vang lên trong phòng trực ban, là người bệnh phòng 305 tìm bác sĩ trực.

Móa, gọi lúc nào không gọi, cứ cố tình phải là lúc này.

Phương Chấp câm nín, có nên đi hay không đây? Giờ thân phận của cậu là nhân viên trực ban bệnh viện, nếu như người bệnh nhấn chuông thì cậu có nghĩa vụ cũng như trách nhiệm phải đến kiểm tra, nhưng vấn đề là bên cạnh cậu còn có một con quỷ.

"Reng reng——"

"Đinh đinh ——"

Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, Phương Chấp hít sâu một hơi, đứng dậy lấy sổ ghi chép, rời khỏi phòng trực.

Lộc cộc.

Lộc cộc.

Có tiếng bước chân đi theo phía sau cậu, Phương Chấp đi ba bước lại dừng một bước, tiếng bước chân phía sau cũng đi ba nghỉ một giống cậu, Phương Chấp lấy di động ra, qua màn hình nhìn về phía sau, nữ quỷ kia gần như dát sát lên người cậu, khoảng cách chưa đến nửa thước.

Móa, thứ quỷ quái này đi theo cậu! Phương Chấp khóc ròng trong lòng.

Đi đến cửa phòng 305, cậu hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, trong phòng tối đen, Phương Chấp dựa theo kí ức lần tìm công tắc bật đèn.

Phương Chấp đi vào xong, nữ quỷ kia lại không hề đi theo vào phòng bệnh mà đứng ở ngoài cửa híp mắt, gắt gao nhìn vào trong phòng.

"Bác sĩ, bác sĩ tới rồi!" Bà Tống nhảy xuống giường, ôm chặt tay Phương Chấp.

"Bà Tống, đừng hoảng, rốt cuộc là có chuyện gì? Bà thấy không khỏe ư?" Phương Chấp ừm một tiếng, quan tâm hỏi.

"Không phải." Bà Tống lắc đầu.

Phương Chấp cũng rất kiên nhẫn, lại hỏi tiếp: "Vậy là chuyện gì?"

Bà Tống thần thần bí bí kéo tay Phương Chấp đi ra một góc, nói: "Hình như trong phòng bà có người!"

"Có người?" Phương Chấp sửng sốt, đảo mắt nhìn khắp phòng bệnh, căn phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường bệnh, đầu giường có một cái tủ, ngoài ra còn có một chiếc TV treo tường cùng với điều hòa, trong phòng vệ sinh cũng không có bất cứ thứ gì có thể giấu được người.

Phương Chấp tìm kiếm khắp phòng, cậu nuốt nước miếng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở dưới giường, chẳng lẽ là ở dưới gầm giường ư?

Phương Chấp biết motip phim kinh dị này, hít sâu một hơi, tay nắm chặt gương, một khi có vần đề gì cậu sẽ lập tức chui vào trong đó, nhưng lúc Phương Chấp cúi xuống thăm dò, gầm giường trống không, không có bất cứ thứ gì.

"Bà Tống, cháu đã kiểm tra rồi, trong phòng bà không có người đâu." Phương Chấp an ủi bà Tống, lúc nói chuyện còn liếc nhìn nữ quỷ đứng ở cửa.

Bà Tống cũng đi khắp phòng một lượt, "Nhưng mà mới nãy rõ ràng là có người mà!"

Bởi vì là thế giới nhiệm vụ thần quái, vậy nên mỗi lời NPC nói đều có thể là điểm mấu chốt giúp tháo gỡ nút thắt, Phương Chấp không lập tức gạt đi, "Sao bà lại cảm thấy trong phòng có người? Có gì dị thường sao?"

"Có, vừa nãy bà ngủ làm rơi chăn xuống giường, mơ mơ màng màng cảm thấy người lạnh ơi là lạnh, định đi nhặt chăn thì không hiểu sao đã có người nhặt chăn đắp lên cho bà."

"Có người đắp chăn cho bà nên bà cảm thấy có người khác trong phòng sao?"

"Ừ!"

Phương Chấp lấy sổ ra ghi lại lời bà Tống nói, sau đó vỗ vai an ủi bà: "Nhưng mà giờ chúng ta chẳng thấy ai cả, bà Tống, bà xem, người đó ở trong phòng này đắp chăn lên giúp bà như vậy, có phải chứng tỏ đó không phải là người xấu đúng không?"

Bà Tống suy nghĩ, gật đầu tán thành: "Người đó đắp chăn cho bà, khẳng định không phải là người xấu."

"Nếu đối phương không phải là người xấu, vậy cũng không có gì đáng sợ hết, bà Tống yên tâm ngủ tiếp nhé, ngày mai mọi người trong bệnh viện sẽ cũng nhau tìm người đó giúp bà được không nào?" Phương Chấp dỗ bà Tống như dỗ trẻ.

Đôi tay bà Tống miết vào nhau, nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, "Vậy được rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì."

Dưới ánh nhìn chăm chú của Phương Chấp, bà Tống quay về giường nằm, cậu thuận tay sửa chăn giúp bà.

Cố ca từng nói mỗi người trong thế giới này đều thực sự tồn tại, cậu cảm thấy thương bà lão, nên cũng không nhịn được mà đối tốt với bà nhiều hơn một chút.

Sửa chăn cho bà lão xong, Phương Chấp đang chuẩn bị ra ngoài thì bà Tống lại nói với cậu: "Cảm ơn bác sĩ nhé."

Phương Chấp: "Không có gì ạ, chúc bà Tống ngủ ngon."

Bà Tống cuốn chăn nằm trên giường, nữ quỷ đứng ở cửa ngơ ngác, Phương Chấp vừa định đi ra ngoài thì đột nhiên thấy một bóng đen lao tới, giáng thẳng nắm đấm vào người nó!

Chủ nhân bóng đen quay đầu lại nhìn cậu, có chút kinh ngạc.

Phương Chấp chỉ vào nữ quỷ bị Cố Tây Châu ấn trên mặt đất, vẻ mặt ngây ngốc: "Cố ca, anh làm gì vậy ạ?"

Cung mày Cố Tây Châu cau lại thành chữ xuyên, thấy Phương Chấp không sứt mẻ gì thì ngượng ngùng thả nữ quỷ chết dí trên mặt đất ra, "Anh còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện......"

Nữ quỷ bị Cố Tây Châu vả mặt: "......"

Phương Chấp lắc đầu nói, "Em không sao, không kích hoạt điều kiện tử vong nên có vẻ nó không thể giết người được, chỉ là cứ đi theo em mãi."

Vừa rối vốn dĩ hắn đang được Tư Dư ôm, nhưng vì lo lắng cho Phương Chấp nên vội vã chạy xuống lầu, đi đến phòng trực thì không thấy bóng dáng Phương Chấp đâu, dọa hắn hết hồn.

Cố Tây Châu ừ một tiếng, hỏi tại sao Phương Chấp lại đến phòng 305, Phương Chấp kể lại tình huống vừa rồi, Cố Tây Châu nghĩ rồi đẩy cửa phòng 305 ra, nói chuyện đôi câu với bà Tống, xác định trên người bà không có tiếng xiềng xích, vậy là cửa không ở trên người bà ấy, lúc này mới thất vọng rời đi.

"Cố ca, âm thanh phát ra từ trên người nữ quỷ, anh nghe thấy rồi chứ?" Phương Chấp hạ giọng hỏi Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu gật đầu, "Nghe thấy rồi, là giọng của những người bên tòa 2."

"Trên người nó có 11 giọng nói khác nhau, vậy là tất cả mọi người bên tòa kia đã chết." Cố Tây Châu cẩn thận nghe ngóng một chút. Ngày hôm qua chết 2 người, cộng thêm tòa 2 có 9 người nữa, vừa vặn là giọng của 11 người.

Phương Chấp nghĩ rồi nói: "Cố ca, em nghĩ hẳn là có liên quan đến công việc của chúng ta, có vẻ chỉ cần chúng ta nghiêm túc hoàn thành công việc là nó liền không thể giết người. Vừa rồi nó đến phòng trực, em có cảm giác như nó muốn dọa em."

Cố Tây Châu vỗ vai Phương Chấp tỏ ý cổ vũ, quả thực phương hướng Phương Chấp nói là đúng.

Vừa rồi Tư Dư đã phân tích cho hắn, còn nói chắc chắn mấy người tòa 2 hôm nay sẽ chết, kết quả vừa xuống lầu hắn đã nghe thấy tiếng những người ở tòa 2 xuất hiện trên người nữ quỷ.

"Phân tích của cậu không khác Tư Dư lắm, chỉ cần chúng ta thỏa mãn yêu cầu của người bệnh, thứ này sẽ không công kích chúng ta, ngược lại một khi yêu cầu của người bệnh bị cự tuyệt sẽ lập tức kích hoạt quy tắc tử vong."

Cố Tây Châu vừa nói xong, Phương Chấp liền ngây ngẩn cả người, hình như cậu đã hiểu ra vì sao tất cả những người ở tòa 2 đều bị nó tấn công. Trói chặt người bệnh trên giường, đến một mức độ nào đó mà nói, ngay từ đầu bọn họ đã cự tuyệt yêu cầu của bệnh nhân, những bệnh nhân tâm thần đó thậm chí còn không thể đưa ra yêu cầu, cũng không thể nhấn chuông tìm kiếm trợ giúp.

——————

Hai người một quỷ ở chung trong phòng trực, mới đầu Phương Chấp còn có chút căng thẳng, nhưng vì đã có Cố Tây Châu ở bên, cậu bất tri bất giác ngủ mất.

Buổi sáng, bị điều dưỡng đến thay ca đánh thức, Phương Chấp dụi dụi đôi mắt mơ màng, lúc này mới cùng Cố Tây Châu rời khỏi phòng trực.

Vừa rời khỏi phòng trực ban, những người ở tòa 1 liền gặp mặt nhau. Vì nữ quỷ vẫn luôn cố thủ ở tầng 3 cả đêm, cho nên bốn người tầng 1 và 2 đều không có chuyện gì, xuất hiện một cách hoàn chỉnh trước mặt bọn họ.

Quầng mắt mấy người thâm quầng, không ngừng đưa tay che miệng ngáp.

Một đồng đội cau mày, liếc nhìn đồng hồ: "Bảy người tòa chúng ta đều ở đây cả rồi, sao mấy người bên tòa 2 vẫn chưa xuống? Lề mề thế nhỉ! Còn phải đợi bao lâu nữa đây?"

"Bọn họ à? Không cần phải chờ đâu." Tư Dư đút tay túi quần, thuận miệng nói.

"Anh......Có ý gì?"

Tư Dư không để ý tới hắn, cười cười, xoay người nói với Cố Tây Châu: "Cố Nhiễm, chúng ta đến nhà ăn đi, tôi đói rồi."