Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 167: Ác mộng - Mơ đẹp.



Nghe lão Quách nói, Ngọc ca suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, người đàn ông trung niên trước mặt này lái chiếc xe đến cả ngàn vạn, kẻ có tiền như vậy quả thực căn bản không thèm để 20 vạn vào mắt.

Tuy rằng ả đã làm thứ công việc này mấy năm, nhưng có gom hết số tiền lại cũng không mua nổi nửa chiếc xe mà ả đang ngồi, ông ta lại có thể......Dù sao ả là tầng lớp dưới cùng, một đơn 30 vạn chỉ được chia mấy vạn, cấp cao nhất đương nhiên được chia nhiều nhất.

Nghĩ đến đây, Ngọc ca nhìn chằm chằm người đàn ông trung nhiên trước mặt, người này hói đầu, nhưng dáng vẻ cũng đoan chính, nếu có thể dan díu với người này thì ả không cần làm công việc này nữa, kể cả có làm tiểu tam cũng không tồi chút nào.

Ngọc ca nghĩ vậy, trò chuyện với lão Quách đôi câu, lại lưu số điện thoại, hẹn lão Quách ngày mai mang tài liệu đến, ả sẽ hỗ trợ tìm thận.

Lão Quách lái xe đưa Ngọc ca về bệnh viện, ả lấy xe của mình xong thì rời đi, cảnh sát cũng trực tiếp bám theo.

Ở trong chiếc Land Rover, lão Quách quệt mồ hôi trên trán, lau sạch chúng đi, trầm giọng nói: "Mọi người không biết đâu, vừa rồi người phụ nữ kia ngồi trên ghế phụ ngủ suốt cả đường về, tôi cứ như là tài xế ấy!"

Phương Chấp khẽ cười, trêu chọc: "Không chỉ như vậy đi?"

Lão Quách xấu hổ nói: "Các cậu vẫn nhìn chằm chằm suốt đấy thôi, có gì để nói nữa? Các cậu nói rốt cuộc cô ta có ý gì?"

Cố Tây Châu nghĩ rồi nói: "Cô ta trông cũng ổn, xem chừng là có ý với cái tên thổ hào cậu đấy."

Lão Quách gật đầu, lúc người phụ nữ kia xuống xe đột nhiên khuỵu chân té ngã, trong nháy mắt cô ta ngã xuống thì vươn tay chụp lấy quần hắn, cái tay kia không biết xui xẻo làm sao lại sờ đến bộ phận riêng tư của hắn, ả còn bày ra vẻ mặt xấu hổ.

Lão Quách phụ họa: "Không ngờ làm cảnh sát không chỉ phải dùng đến kỹ thuật diễn, còn phải bán đứng nhan sắc! Cố đội, tinh thần tôi tổn thương nghiêm trọng, cục cảnh sát nhớ phải trợ cấp cho tôi đấy nhá!"

"Không có trợ cấp đâu." Cố Tây Châu nói.

"Đùa chút thôi, Cố đội không cần nghiêm túc thế đâu," Lão Quách quay đầu nghiêm mặt nói, "Có điều người phụ nữ này muốn dan díu với tôi, điểm này thật ra có thể lợi dụng, dù thật ra cô ta coi trong tiền là chính."

Cố Tây Châu nghe lão Quách nói cũng nghiêm túc suy ngẫm, gật đầu, "Đến lúc đó rồi nói......Lúc cậu tiếp xúc với cô ta hãy thể hiện......dê một chút đi."

Lão Quách: "......" Không ai nói với tôi làm cảnh sát không chỉ phải diễn hùa, bị quấy rối tình dục, mà còn phải giả làm lão già dâm dê nữa luôn á!

"Lão Quách à, lần này cậu vất vả rồi!" Cố Tây Châu vỗ vai lão Quách, "Cậu đâu thể nào thẳng thừng cự tuyệt cô ta đâu? Nếu không thì án này hỏng thật, vì nạn nhân, cậu hy sinh cái tôi một chút thôi, tôi tin tưởng chị dâu sẽ hiểu cậu thôi mà!"

Lão Quách nghe Cố Tây Châu nhắc tới vợ mình thì tức khắc mặt ủ mày chau, nếu để vợ hắn biết chuyện này, thể nào cũng đánh gãy cái chân giữa của hắn?

Cố Tây Châu lấy điện thoại di động ra, gửi số điện thoại trong di động mình cho lão Quách, nói, "Lát nữa cậu lái xe đến bệnh viện lấy bản báo cáo giả, đây là số điện thoại của bác sĩ mà Hướng Nguyên đã liên hệ, còn cái sau đấy là địa chỉ, tối nay cậu qua đó ở đi."

"Mấy ngày nay cậu hãy sống như mình thực sự là một người giàu đi."

Lão Quách liếc nhìn địa chỉ trong điện thoại, không kiềm được mà giật giật mí mắt, nhỏ giọng trề môi thốt lên: "Móa nó, lần này cục cảnh sát sao thế nhỉ, còn cấp cả biệt thự luôn!"

Cố Tây Châu xua tay, nơi này nào có phải là cục cảnh sát cho mượn, tất cả đều do hắn tìm Tư Dư hỏi mượn, tuy rằng án này có cả các cục cảnh sát khác hỗ trợ, nhưng nhóm người này thật sự quá mức cẩn trọng, bọn họ quan sát Ngọc ca kia lâu như vậy mà đối phương không hề chạm mặt những người đó, không có mối thì căn bản không thấy được mặt!

Tuy rằng có thể từ từ mà làm, nhưng hắn thật sự chờ không nổi, hắn rất muốn bắt được những kẻ này!

Nếu như những gì giáo viên hướng dẫn của Hướng Nguyên nói là sự thật, thì những người này chính là những kẻ năm đó!

Vậy mà chúng vẫn chưa bị bắt, Cố Tây Châu nắm chặt tay thành nắm đấm......

Ngày mai chính là ngày mấu chốt!

Cố Tây Châu kéo lê thân thể mỏi mệt về đến nhà, ăn bữa chiều qua loa rồi nằm bẹp trên giường nghỉ ngơi.

Tí tách.

Tí tách.

Máu không ngừng chảy xuôi.......Trước mắt là một mảnh đen kịt, lúc hắn ở cầu thang đã bị người ta đâm một dao từ sau lưng, hắn biết mình đang mất máu quá nhiều, sinh mệnh đang dần dần trôi mất.

"Không phải chúng mày đi giết người sao? Sao lại còn mang hai đứa nữa về?" Một giọng nói xuất hiện bên tai.

Mí mắt nặng nề làm cho hắn như thật sự đui mù, chỉ có thể nghe thấy âm thanh lải nhải bàn luận.

"Trước sau đều phải giết, mang về xem có thích hợp không, cũng có thể kiếm được không ít tiền, gần đây chúng mày bán nhiều quá, đã chả còn mấy người nữa rồi."

"Mẹ, đây là cớm đấy!"

"Cớm thì sao? Đến lúc đấy cắt cổ một cái, thì cớm cũng chết thôi."

Một bàn tay ấn chặt vào lưng người đàn ông, đó là một đôi bàn tay vô cùng mềm mại, là tay của một người phụ nữ, ép vào lưng, ý định muốn cầm máu giúp hắn.

......

"Phù——"

Cố Tây Châu cảm giác có một đôi bàn tay đè chặt lên người hắn, làm hắn hoàn toàn không thể hô hấp, tất cả các tế bào trong người dường như trong nháy mắt đều đau đớn đến mức hắn không thể nào nhúc nhích nổi.

Cố Tây Châu bừng tỉnh, mở to mắt, đôi diện với đôi mắt dịu dàng của Tư Dư, anh đang đặt tay trên trán hắn.

Cố Tây Châu phát hiện trên trán mình toàn là mồ hôi lạnh, hắn lại nằm mơ.

"Lại gặp ác mộng?" Tư Dư ôn tồn hỏi.

Cố Tây Châu gật đầu, cũng không phủ nhận, bởi vì hắn thật sự lại ngủ mơ, mơ thấy chuyện trước kia, không biết vì sao hắn thậm chí còn không khống chế được nhịp tim dồn dập, hắn có dự cảm án này xuất hiện tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà là 'nó' cố tình sắp xếp.

Trong lòng Cố Tây Châu trỗi dậy một cảm giác không nói nên lời, một loại cảm giác cực kì nguy hiểm, rõ ràng đã trôi qua nhiều năm như vậy, hiện tại những kẻ này lại đột ngột xuất hiện, lại còn xuất hiện trước mắt hắn!

Cố Tây Châu nắm chặt tay, chuyện trước khi chết, theo như giấc mơ trong khoảng thời gian này, Cố Tây Châu nhận ra tất cả hình ản đều càng ngày càng rõ ràng.

Cô gái kia......Còn có một người khác cũng bị giam giữ.

Vả cả chính hắn nữa, đều đã chết.

Cố Tây Châu thở hắt ra một hơi, nhanh thôi......sẽ có kết cục nhanh thôi.

Những cơn ác mộng tử vong đè nặng hắn đó......

"Anh ngủ tiếp đi, em muốn xem tài liệu về án tử một chút," Cố Tây Châu hít thở sâu vài hơi, cuối cùng nói với Tư Dư, "Em ngủ không nổi."

Tư Dư thấy Cố Tây Châu như vậy, trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: "Nếu có điều gì em muốn nói với tôi, tôi nguyện ý nghe em nói."

Cố Tây Châu mở miệng, nhưng đến cuối cùng vẫn lắc đầu, rời phòng ngủ đi vào thư phòng, cầm tập tài liệu mình mang về nhà lên, lật đến trang cuối cùng của phần hồ sơ từ 20 năm trước kia, nhìn chăm chú người trong tấm ảnh.

Người này là hắn.

Chính là hắn đó.

Những ngày sau khi bị chúng bắt, Cố Tây Châu vò đầu, mắt thấy bạn đồng hành bị moi gan mà chết.......còn có cô gái ở giây phút cuồi cùng kia......

Ký ức giống như thủy triều, hắn chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ gặp đám người này một lần nữa, lần này hắn nhất định sẽ bắt hết tất cả bọn chúng, nhất định!

Không chỉ là vì nạn nhân lần này, mà quan trọng hơn là cả quá khứ.

Mũi Cố Tây Châu cay cay, lúc này đây, hắn nhất định sẽ không để ai xảy ra chuyện gì nữa, sẽ không!

Trong lúc hắn đang dằn vặt, Tư Dư đứng ở cửa thư phòng, cầm một ly nước đặt lên bàn, sau đó ngồi xổm xuống đất ôm lấy eo hắn, như thể trao cho hắn một lời an ủi không lời.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tây Châu cảm giác mình căn bản không tài nào ngủ nổi, án này với hắn mà nói có một ý nghĩa vô cùng khác biệt.

Hôm qua lão Quách đã đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm giả, hôm nay lại gặp mặt Ngọc ca một lần nữa, đẩy báo cáo trong tay đến trước mặt cô ta, nói: "Đây là kết quả của con trai tôi, chuyện này nhờ cả vào em."

Lúc lão Quách đưa tài liệu còn thuận tay sờ soạng bàn tay Ngọc ca một phen, sau đó lơ đãng nở nụ cười, như thể vừa rồi hắn chẳng hề làm gì cả.

Đúng lúc này, dưới bàn có một bàn chân khẽ khàng chạm vào hắn.

Lão Quách: ......

Thế này cũng quá chủ động rồi đi, có chút chịu không nổi!

Đôi mắt lão Quách cười cười, "Một ngày không gặp vậy mà đã rất nhớ em đấy."

Ngọc ca ừm một tiếng, "Nhớ em thế nào?"

Lão Quách: "Muốn ở trong trái tim em."

Ngọc ca tức khắc cười tươi rói như hoa, "Nhìn anh đây là muốn em nhanh nhanh chóng chóng giúp anh thì có?"

"Đều có." Lão Quách hấp háy mắt với Ngọc ca, lại khen cô ta trông xinh đẹp, trời mới biết tất cả những lời này đều là hôm qua hắn phải học bổ túc cấp tốc, nói ra xong cả người nổi hết cả da gà da vịt.

Nói chuyện với Ngọc ca xong, cô ta lái xe trực tiếp rời đi, người xong đội cảnh sát lại lập tức theo sau.

Còn lão Quách ở quán café thì thở hắt ra một hơi, vừa rồi hắn thật sự chịu không nổi, thiếu chút nữa đã nôn cả ra, đôi bàn tay gặm bánh báo thịt người kia của cô ta vừa chạm vào hắn một chút hắn đã cảm thấy ghê tởm.

Chuyện như buôn bán nội tạng còn làm được, vậy tâm địa cũng chẳng phải có thể đơn giản dùng hai chữ 'ác độc' để hình dung.

"Tôi diễn ổn chứ hả?" Lão Quách hít sâu một hơi, nhìn Cố Tây Châu đang đi về phía mình, hỏi.

Cố Tây Châu gật đầu, "Khá tốt."

Đợi một lát, Cố Tây Châu liền nhận được điện thoại của Phương Chấp đang đi cùng đội theo dõi.

"Cố ca, Ngọc ca không chạm trán với bất kì kẻ nào, cô ta về thẳng nhà," Phương Chấp trầm giọng nói, "Hẳn là gửi tài liệu đi tìm thận.

"Hừm... Xem ra cô ta rất cẩn thận đấy, người ở khoa kỹ thuật đã giám sát chặt chẽ điện thoại của cô ta rồi, chúng ta sẽ biết được rốt cuộc cô ta chia sẻ tin tức cho ai sớm thôi." Cố Tây Châu trầm giọng, "Hiện giờ chúng ta phải kiên nhẫn một chút, ghim chặt cô ta, không thể để cô ta rời khỏi tầm mắt."

Phương Chấp gật đầu: "Rõ!"

Mở cửa phòng ra, đặt chiếc túi trong tay xuống, người phụ nữ lột bỏ nội y rồi mới ngồi vắt chéo chân trên sofa lấy tư liệu ra chụp ảnh gửi cho người liên hệ của mình.

Làm cái này chủ yếu là phải cẩn thận, khi không có đơn ả và những kẻ đó đều không liên hệ gì với nhau, chỉ khi có đơn hàng mới liên lạc, hơn nữa cũng chỉ là một chiều, hẹn thời gian địa điểm xong, chỉ cần xác định thời gian làm phẫu thuật rồi lấy 'thứ' cần lấy là được.

Lúc trước ả cũng không phải làm cái này, mà là làm điều dưỡng ở một bệnh viện, sau đó từ từ chậm rãi tiếp xúc với 'nghề' này, rồi từng bước vào 'nghề'.

Không phải trực đêm, không phải nhìn sắc mặt của những người bệnh đó, cũng sẽ không bị mắng, những người được cứu còn biết mang ơn đội nghĩa, kể cả ả có ngồi không vẫn có tiền, mua nhà mua xe, còn có thể ngày ngày mua sắm. Tuy rằng biết chuyện mình làm là thiếu đạo đức, nhưng không còn cách nào khác, cuộc sống như vậy thật sự làm cho ả mê muội, nếu rời khỏi tổ chức này, ả nào có thể hưởng thụ cuộc sống đó nữa.

Có điều hiện tại......Ý định rời khỏi tổ chức lại gợn lên trong lòng ả, bởi vì người đàn ông trung niên kia có vẻ cũng khá có hứng thú với ả.

Nếu có thể leo lên người đàn ông này, sau khi rời khỏi rổ chức, ả vẫn có thể có tiền, hơn nữa vì ả đã cứu con trai đối phương, hẳn là ông ta sẽ đối xử tốt với ả.