Nghe tin Dư Băng Vi lựa chọn chia tay với Lý Trăn Tự, nếu Lý Trăn Nhiên không ở đây, Lý Trăn Nhược nhất định sẽ cười thật lớn. Nhưng nụ cười trên mặt cậu không giấu được, "Chia tay cũng tốt."
Lý Trăn Tự nhíu mày nhìn cậu, "Chuyện của tôi và cô ấy thì liên quan quái gì đến cậu?"
Lý Trăn Nhược không muốn nói thêm nữa, chủ yếu là không muốn Lý Trăn Nhiên nghĩ nhiều. Cậu nắm lấy ngón tay anh đưa đến bên môi cắn nhẹ một cái, đứng dậy khỏi chân anh, "Thôi, đúng thật là không có liên quan gì đến tôi. Anh muốn làm gì thì làm."
Lý Trăn Tự nhìn hai người bọn họ thân mật, bực bội nói: "Đừng dẫn đàn ông đến chỗ của tôi mà khanh khanh ta ta."
Lý Trăn Nhược khịt mũi một cái.
Lý Trăn Nhiên cũng đứng lên, vỗ mặt Lý Trăn Nhược nói với Lý Trăn Tự, "Bọn anh đi trước. Hai ngày tới em cẩn thận một chút."
Nghe thấy Lý Trăn Nhiên nói phải đi, Lý Trăn Tự có chút không nỡ nhưng vẫn đứng lên nói: "Em biết rồi."
Lý Trăn Nhiên: "Khách sạn người đến người đi phức tạp, nếu em sợ chỗ này không an toàn, anh có thể tìm một chỗ khác cho em rồi bảo người đến đón."
Lý Trăn Tự gật đầu nhìn anh, giọng điệu hiếm khi chân thành nói: "Cảm ơn anh hai."
Lý Trăn Nhiên vỗ vai hắn.
Mãi đến khi ngồi trong xe, Lý Trăn Nhược buồn bã nói: "Tại sao anh đối tốt với Lý Trăn Tự thế?"
Lý Trăn Nhiên lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, hỏi: "Tốt sao?"
Một tay Lý Trăn Nhược chống lên cửa sổ xe, "Từ nhỏ đến lớn em chưa thấy anh để tâm đến việc của em một chút nào cả."
Anh nghe vậy thì cười, "Em ghen sao?"
Cậu thẳng thắn thừa nhận, "Ừm."
Anh vươn tay niết cằm cậu, "Thời gian khác nhau, hoàn cảnh cũng khác, không thể so sánh được."
Lý Trăn Nhược nhìn anh, "Anh muốn nói là hiện tại kẻ địch chung của anh và Lý Trăn Tự là Lý Trăn Thái?"
Lý Trăn Nhiên: "Anh không có ý định đối phó với Lý Trăn Thái, nhưng không có nghĩa là để mặc anh ta đưa anh vào chỗ chết."
Lý Trăn Tự xảy ra chuyện lớn như thế mà nhà họ Lý vẫn sóng yên biển lặng. Căn bản là do không ai nhắc đến. Thỉnh thoảng Lý Trăn Nhược dùng điện thoại lướt mạng mới nhận thức được chuyện này đã gây ra một mớ rắc rối như thế nào.
Lý Giang Lâm không muốn hỏi, những người khác tất nhiên sẽ không dám nói trước mặt ông. Ngay cả dì Vương cũng lén hỏi Lý Trăn Nhiên chuyện gì đã xảy ra với Lý Trăn Tự.
Lý Trăn Nhiên nói với dì: "Dì không cần lo lắng. Lão Tam đã hơn 20 tuổi rồi, nó có thể lo được việc của mình."
Nhiệt độ ngày một thấp, Lý Trăn Nhược thấy mình hình như bắt đầu thay lông. Trong nhà chỉ cần chỗ cậu từng nằm qua đều có lông mèo.
Dì quét nhà không thích mèo cho nên ghét cậu lắm. Khi có mặt người khác còn đỡ, nếu không có người khác ở bên cạnh, dì thấy cậu là cầm chổi đuổi cậu đi.
Có một lần cậu đang nằm im trên ghế sofa, dì một tay cầm máy hút bụi kêu o o, một tay đuổi cậu.
Lý Trăn Nhược có hơi bực.
Cũng may, dù có thể nào đi chăng nữa Lý Trăn Nhiên cũng không chê cậu. Chui vào lòng anh cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi người anh dính đầy lông mèo, anh cũng không có ý kiến.
Đáng tiếc là Lý Giang Lâm sẽ không thích anh.
Không biết Lý Giang Lâm có định cứng rắn với anh đến cùng hay không? Nửa tháng đã trôi qua, hai bố con không ai nhường ai.
Lý Trăn Tự không xuất hiện. Mọi công việc của Vận Nghệ được hắn điều hành trực tuyến, không ai biết hắn đang ở cái xó xỉnh nào.
Một buổi chiều nọ, Lý Trăn Nhiên ngồi trên giường đọc sách. Lý Trăn Nhược nằm trên chân anh, nhìn chằm chằm vào ống quần anh một lúc lâu. Ngay khi cậu muốn cắn xuống, điện thoại của Lý Trăn Nhiên reo lên.
Anh nhận điện thoại, cậu hạ răng xuống cắn khiến giọng điệu nói "Alo" thay đổi.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên. Anh vươn tay túm gáy cậu ném xuống giường, nói với người bên kia điện thoại: "Tôi không sao, nói đi."
Đột nhiên, trong lòng nổi lên suy nghĩ xấu xa, Lý Trăn Nhược hạ thấp nửa người trên, mông nhốm lên cao tạo thành tư thế chuẩn bị vồ mồi của động vật ăn thịt, nhắm vào giữa hai chân Lý Trăn Nhiên.
Anh đang nghe điện thoại, khi Lý Trăn Nhược nhảy lên, đồng thời anh cũng nâng chân đá vào mặt cậu khiến cậu xoay trên không trung rồi ngã xuống giường.
"Được, tôi biết rồi, gửi địa chỉ cho tôi."
Đây là câu cuối cùng của Lý Trăn Nhiên. Sau đó, anh cúp điện thoại, nói: "Đã tra được địa chỉ của chú La."
Lông mèo dựng đứng hết lên, còn muốn chơi đùa với anh nữa, khi nghe thấy câu này thì sững người, ngẩng đầu nhìn anh.
Ở thời đại này, Internet phát triển, trừ khi La Vân Quang đổi thân phận, nếu không thì chỉ có thể sống trong núi sâu rừng rậm thì mới có thể đảm bảo không bị người ta trước được tung tích.
Dù là vậy nhưng vẫn phải mất một đoạn thời gian vì Lý Trăn Nhiên không muốn đánh động Lý Giang Lâm. Nếu không thì có thể tìm ra La Vân Quang sớm hơn rồi.
Thấy Lý Trăn Nhược sững người, Lý Trăn Nhiên lấy ngón chân gãi cằm cậu, "Muốn đi không?"
Tất nhiên là muốn rồi.
Lý Trăn Nhược rất muốn biết quá khứ của Lý Giang Lâm và mẹ mình. Nhưng càng đến gần chân tướng, cậu lại sợ hãi, sợ rằng mình sẽ biết được cái gì đó khủng khiếp.
Giống như lúc về quê của Triệu Vũ Quỳnh, lời từ miệng Triệu Vũ Thịnh ra khiến cảm xúc của cậu xuống dốc trong một thời gian dài.
Lý Trăn Nhiên thấy cậu vẫn nằm yên không nhúc nhích, lắc lắc chân trước mặt cậu, "Sao thế? Bị điểm huyệt rồi?"
Lý Trăn Nhược lấy lại tinh thần liếc anh một cái.
Anh đoán đại khái được suy nghĩ của cậu, ngón chân tiếp tục cọ cằm mèo, "Không cần lo lắng, anh đi cùng em."
Cậu ôm lấy chân anh, đặt cằm lên mu bàn chân anh.
Lý Trăn Nhiên: "Dù tệ đến mấy cũng không bằng lúc em chết, thế nào?"
Lý Trăn Nhược nghe anh nói vậy, nghĩ thầm đúng thế thật, còn có thể tệ hơn nữa sao? Dù sao cũng bị đuổi ra khỏi nhà, chết một lần, biết chắc mình không phải con ruột của Lý Giang Lâm, dù năm đó từng có chuyện gì cũng không liên quan đến cậu, cũng không cần phải sợ. Cậu chỉ cần đi tìm hiểu những chuyện trong quá khứ mà thôi.
Cuối cùng, Lý Trăn Nhược gật đầu.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, La Vân Quang rời khỏi nơi này, đến một thị trấn nhỏ sinh sống.
Cuộc sống rất đơn giản, trong một khoảng thời gian dài, giống như là đang ở ẩn. Đổi lại là thời gian đó, Lý Trăn Nhiên chưa chắc có thể tra được tung tích của La Vân Quang. Nhưng mà bây giờ, La Vân Quang đã không còn trẻ nữa, con gái vừa mới tốt nghiệp đại học, một gia đình có cuộc sống bình thường và hạnh phúc.
Thông qua mạng lưới của mình, Lý Trăn Nhiên tra được một số tin tức của La Vân Quang, kể cả vợ và con gái theo đăng ký hộ khẩu.
Khoảng cách xa, bọn họ không lái xe mà mua vé máy bay bay tới đó luôn.
Khi đặt chân đến thành phố gần nhất, Lý Trăn Nhiên mượn xe của một người bạn chở Lý Trăn Nhược đến cái thị trấn nhỏ kia.
Thị trấn nhỏ này quả thực rất cổ. Nhà cũ gạch đỏ ngói đen, nền nhà bằng gỗ. Lý Trăn Nhược chưa đến 24 tuổi nhìn thấy những thứ này cảm thấy chỉ trên TV mới có.
Mặc dù ký ức mơ hồ, nhưng Lý Trăn Nhược nhớ rõ La Vân Quang và Lý Giang Lâm thân thiết đến mức nào.
Lý Giang Lâm là người trọng tình, điểm này trong tính cách của ông có thể nhìn ra được từ thái độ của ông đối với nhà họ ôn. Nếu Ôn Thuần không phải con gái của bạn già cũ thì Lý Giang Lâm nhất định sẽ không để Lý Trăn Thái và Ôn Thuần kết hôn.
Nhưng tại sao ông lại để La Vân Quang – cánh tay phải đắc lực nhiều năm – sống ở nơi cũ kỹ, chật hẹp này?
Con đường cũ, hẹp không thể lái xe đi vào.
Lý Trăn Nhiên dừng xe ở ven đường. Xuống xe, anh cùng Lý Trăn Nhược đi bộ vào.
Hai tay Lý Trăn Nhược đút trong túi quần, vừa đi vừa nói: "Lý Giang Lâm và chú La có mâu thuẫn gì không?"
Tuổi Lý Trăn Nhiên năm đó nhỏ, anh nhớ lại một chút, đáp: "Không để ý."
"Lý Giang Lâm đối với cấp dưới như thế nào, chẳng lẽ lại đối với chú La như thế này?"
Lý Trăn Nhiên: "Có lẽ chú La muốn nghỉ hưu."
Lý Trăn Nhược đi đằng trước, đột nhiên quay người lại, "Lúc đó chú La tuổi chưa cao? Tuổi trẻ vậy đã về hưu, lại còn ở cái thị trấn vừa nhỏ vừa nghèo thế này sao?"
Lý Trăn Nhiên dừng bước, "Em hiểu lầm rồi thì phải. Cái thị trấn tuy tàn nhưng chú La không nghèo."
Lý Trăn Nhược nhíu mày nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên: "Chỉ cần có tiền thì có thể sống tốt ở bất cứ đâu."
Lý Trăn Nhược ngẫm nghĩ rồi gật đầu, "Đúng ha."
Cuộc sống của La Vân Quang không bần túng như hai người đã tưởng tượng.
Theo địa chỉ mà Lý Trăn Nhiên có được, hỏi đường một vòng mới phát hiện ra nhà của La Vân Quang vậy là một ngôi nhà nhỏ hai tầng. Ở đường bên này còn có một cánh cổng sắt lớn đóng kín ở giữa hai cửa hàng.
Con đường rất nhỏ, nhưng người đi lại đông.
Thời điểm hỏi đường, Lý Trăn Nhược tò mò hỏi một ông lão sao con phố này cũ vậy. Ông lão nói, đây là con phố cổ trong cái thị trấn cổ này, là nơi buôn bán sớm nhất. Sau đó, những con phố khác bị phá bỏ, nhưng con phố này không bị phá do toàn nhà riêng nên được bảo tồn thành phố đi bộ. Mỗi ngày sau bữa tối, mọi người sẽ đi dạo trên con phố này.
La Vân Quang sở hữu không chỉ ngôi nhà hai tầng ở con phố buôn bán cổ nhất này mà một số cửa hàng xung quanh đều là của chú.
Lý Trăn Nhiên nhìn Lý Trăn Nhược kiểu "Em nhìn đi".
Lý Trăn Nhược không để ý đến anh, duỗi tay đập vào cổng sắt.
Ông chủ cửa hàng bên cạnh thò đầu ra bảo: "Không có nhà đâu, lát nữa rồi đến. Hồi chiều tôi thấy ông ấy ra ngoài cùng vợ rồi."