Cậu buông cái điện thoại đã sờ đến, đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, dựa lưng vào bàn, nói: "Em đang tìm một bức ảnh, cái ảnh mà Triệu Vũ Quỳnh chụp chung với bạn trai đã vứt bỏ bà ấy."
Lý Trăn Nhiên đứng cạnh cửa không nhúc nhích, "Ảnh ở chỗ Lý Trăn Thái, em quên rồi à?"
Lý Trăn Nhược: "Ảnh chỉ có một tấm thôi sao? Nếu em là Tôn Hà, thứ quan trọng như thế chắc chắn sẽ làm bản sao, không thể cứ cho đi dễ dàng thế được."
"Tôn Hà?" Giọng điệu của Lý Trăn Nhiên mang theo vài phần ngạc nhiên.
Căn phòng vẫn bị bóng tối bao phủ. Đặc biệt, nhìn từ Lý Trăn Nhược sang Lý Trăn Nhiên đều chỉ có thể thấy rõ đường hình dáng cơ thể, không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm trên mặt đối phương.
Lý Trăn Nhược nói: "Tôn Hà nói cho em biết, chú ấy đã đến tìm anh."
Lý Trăn Nhiên im lặng.
Lý Trăn Nhược hít sâu một hơi để tự mình bình tĩnh lại, không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến anh.
Cuối cùng, dường như Lý Trăn Nhiên thở dài, nói: "Em muốn thử anh như vậy sao? Không có khả năng Tôn Hà nói cho em biết chuyện, vì anh biết chú ấy đang ở đâu."
Lý Trăn Nhược siết chặt nắm tay đặt bên cạnh bàn làm việc, "Quả nhiên, Tôn Hà đến tìm anh?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Tôn Hà có đến tìm anh, nói chỉ cần anh đưa chú ấy một khoản tiền sẽ đưa cho anh một tấm ảnh, còn chắc chắn rằng anh sẽ có hứng thú với tấm ảnh kia. Anh đồng ý và đưa cho chú ấy một khoản."
Lý Trăn Nhược cắn răng, "Cho nên ngay từ đầu anh đã biết tấm ảnh đó?"
Lý Trăn Nhiên không nhanh không chậm nói: "Ảnh là Tôn Hà đưa, anh cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy nên đã cho người theo dõi. Thế nên mới phát hiện ra, chú ấy nếm được mật ở chỗ anh, vừa quay đầu đã tìm đến Lý Trăn Thái."
Lý Trăn Nhược nói: "Anh biết Tôn Hà liên hệ với Lý Trăn Thái nhưng anh không ngăn cản."
Lý Trăn Nhiên trầm mặc một chốc, thừa nhận nói: "Anh muốn nhìn phản ứng của Lý Trăn Thái."
Lý Trăn Nhược hít sâu một hơi, "Anh nói anh muốn nhìn, như anh cũng biết Lý Trăn Thái nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội thanh lý em. Anh ta đuổi em ra khỏi nhà, thuê người giết em, mà anh lại trơ mắt nhìn!"
Lý Trăn Nhiên chậm rãi đi đến gần Lý Trăn Nhược. Tiếng bước chân trong bóng tối phá lệ rõ ràng, đến khi đứng trước mặt cậu, anh mới dừng lại. Anh đưa tay sờ mặt Lý Trăn Nhược.
Lòng bàn tay vừa khô vừa ấm như trước, nhưng không hiểu sao Lý Trăn Nhược lại rùng mình.
Lý Trăn Nhiên ôn hòa nói: "Anh không biết anh ta sẽ giết em. Anh cũng rất ngạc nhiên, cảm thấy anh ta quá ngu ngốc. Anh tưởng rằng anh ta giết em, Lý Giang Lâm sẽ tức giận, điều tra rõ ràng chuyện này nhưng không ngờ chuyện này lại khiến Lý Giang Lâm buông xuống, không điều tra nữa."
Lý Trăn Nhược cảm nhận được sự dịu dàng trong cái vuốt ve của anh, "Anh đã biết chân tướng ngay từ đầu nhưng lại làm ra cái vẻ gì cũng biết, đùa giỡn em trong lòng bàn."
Lý Trăn Nhiên: "Anh đã nói rồi. Là Lý Trăn Thái làm, anh không có lừa em."
Đến nước này rồi mà Lý Trăn Nhiên vẫn còn nói không lừa cậu. Lý Trăn Nhược phẫn nộ, cổ họng khô rát, ngẩng đầu nói: "Anh có được tấm ảnh, sau đó thì sao? Tôn Hà ở đâu? Còn La Vân Quang thì sao?"
Lý Trăn Nhiên khẽ thở dài, "Anh cảm thấy chuyện không đơn giản nên việc đầu tiên anh làm là đi tìm La Vân Quang, từ chỗ chú ấy mới biết được chuyện năm đó. Đồng thời, vì không để Tôn Hà đi nói lung tung khiến người khác tìm Tôn Hà gây phiền phức nên anh đã buộc chú ấy rời khỏi đây và không dám quay về."
Lý Trăn Nhược nói: "Vậy nên khi anh dẫn tôi đi tìm La Vân Quang, có phải anh đã báo với chú ấy một tiếng cùng anh diễn một vở kịch cho tôi xem?"
Lý Trăn Nhiên đặt một nụ hôn lên trán cậu, "Lời chú ấy nói đều là thật. Em muốn biết cái gì anh đã bảo chú ấy nói cho em."
Lý Trăn Nhược sửng sốt, "Thế... những gì chú ấy nói với Lý Trăn Thái là giả?"
Lý Trăn Nhiên: "Ừ, là anh bảo chú ấy nói thế với Lý Trăn Thái. Anh không cho phép Lý Trăn Thái có được nhược điểm của anh để uy hiếp anh nhưng cũng khiến anh ta không từ bỏ ý định tiếp tục điều tra. Vì thế, bằng cách này, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận khiến anh ta chết."
Những lời này, anh nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai Lý Trăn Nhược. Hơi thở phả vào tai như một con rắn lạnh lẽo lướt qua.
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình khó mà có thể khống chế cảm xúc được nữa, giơ tay đẩy anh ra, cách xa anh một chút. Nhưng vừa quay người lại đã bị anh ôm chặt lấy từ đằng sau. Hai tay anh siết chặt eo cậu, mặc cậu vùng vẫy như thế nào anh cũng không buông, nói vào tai cậu: "Trăn Nhược, nghe anh nói, anh yêu em. Nhưng kể cả khi biết sự thật, anh chưa từng có ý định hại em."
Lý Trăn Nhược: "Nhưng anh đã lừa tôi."
Lý Trăn Nhiên đưa tay bóp mặt cậu, lấy thanh âm trầm thấp nói: "Chẳng lẽ em không lừa anh? Những ngày anh nghi ngờ thân phận của em, không chỉ một lần anh hy vọng em không phải Lý Trăn Nhược, kết quả vẫn không thể được như anh mong muốn. Hơn 20 năm là anh em, chúng ta có tình cảm gì không? Em muốn anh đền cho em như thế nào? Nếu em là anh, em có dám thề rằng mình sẽ không làm ra những chuyện tương tự không?"
Lý Trăn Nhược thở phì phò, kích động nói: "Anh nói không sai! Tôi không dám thề, anh cũng không thiếu tôi cái gì! Chẳng qua là anh nhìn tôi chết, đổi lại là tôi chắc cũng sẽ làm như thế! Vậy thì thế nào? Anh lừa tôi lâu như vậy, tôi nào dám tin anh yêu tôi chứ!?"
Lý Trăn Nhiên nói: "Em tự hỏi lại lòng mình đi. Anh yêu em, em không có tí cảm giác nào sao?"
Lý Trăn Nhược cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, "Từ khi anh biết tôi là Lý Trăn Nhược, anh đã lên kế hoạch để bản thân thoát ra khỏi chuyện này một cách hoàn hảo, đúng không? Trước đây tôi còn cảm thấy kỳ lạ, tôi lừa anh trước, tự mình bỏ trốn. Không phải anh chủ động tìm tôi để làm hòa à? Bởi anh đã có kế hoạch cho phần sau. Đúng không?"
Lý Trăn Nhiên không trả lời, Lý Trăn Nhược coi đó là đáp án của anh.
Lúc ấy, Lý Trăn Nhiên không quá giận vì bị lừa dối mà bắt đầu nghĩ cách phơi bày sự thật ra trước mắt cậu như thế nào. Anh do dự, nhưng vẫn quyết định che đậy những chuyện liên quan đến mình và chỉ cho cậu biết về Lý Trăn Thái. Thế nên, những gì bày ra trước mắt Lý Trăn Nhược cũng có thể coi như là sự thật.
Tức giận là một loại ngụy trang. Sau khi Lý Trăn Nhược bỏ đi, Lý Trăn Nhiên quyết định dừng cơn giận trá hình, lựa chọn xuống nước trước Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược nói: "Anh đã chọn giấu giếm tôi, tại sao lại để mình tôi đi gặp Lý Trăn Thái một mình? Anh nên đi theo để nhìn tôi, không cho tôi cơ hội một mình tiếp xúc với anh ta."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy nói: "Thì ra là Lý Trăn Thái. Anh để em đi gặp Lý Trăn Thái một mình là do anh ta không biết anh có liên quan đến chuyện này. Anh muốn em nhìn anh ta chết, hoàn thành việc trả thù của mình. Anh không mong rằng những gì anh ta nói với em sẽ khiến em nghi ngờ anh."
"Không." Lý Trăn Nhược lắc đầu, "Không có nghi ngờ anh, nhưng tôi nghi ngờ có thêm người tham gia vào việc này."
Lý Trăn Nhiên hỏi: "Em ghét anh sao?"
Lý Trăn Nhược nói: "Buông tôi ra trước đã."
Lý Trăn Nhiên buông tay ra, lại giúp cậu chỉnh lại cổ áo xộc xệch trong lúc giằng co.
Lý Trăn Nhược nói: "Tôi không có ghét anh, chỉ hơi sợ anh thôi. Nếu anh và tôi tiếp tục ở bên nhau, chỉ sợ rằng chẳng bao giờ thoát khỏi được nghi ngờ và sợ hãi, không biết câu nào của anh là thật, câu nào là giả. Thậm chí, ngay lúc này đây, tôi bắt đầu hoài nghi chân tướng không đơn giản như vậy mà còn có một cái gì đó lớn hơn mà tôi không biết."
"Trăn Nhược." Lý Trăn Nhiên vươn tay muốn chạm vào mặt cậu.
Lý Trăn Nhược nghiêng đầu tránh đi. Cậu đi về phía cửa phòng, dừng chân ở cửa, đưa tay nắm lấy cái vòng cổ, dùng sức giật nó xuống. Cái móc của vòng cổ bị kéo đứt, gáy bị cọ ra một vệt máu.
"Cái vòng cổ này." Lý Trăn Nhược nói, "Tôi biết nó có định vị nhưng tôi không cần nó nữa. Tôi nghĩ nó gợi lên quá nhiều hối ức giữa chúng ta, ý nghĩa của nó cũng mất rồi nhưng mà tôi cũng không chắc lắm. Tôi không phải mèo của anh, anh không thể trói buộc tôi được."
Nói xong, cậu ném cái vòng cổ về phía Lý Trăn Nhiên.
Vòng cổ đập vào ngực Lý Trăn Nhiên, rơi xuống đất vang lên một tiếng chói tai.
Lý Trăn Nhược mở cửa đi ra ngoài. Mà Lý Trăn Nhiên ngồi xuống chậm rãi nhặt cái vòng lên.
Ra khỏi văn phòng, Lý Trăn Nhược nhận ra hành lang tối om. Cậu mò mẫm đi đến thang máy, đi được hai bước mới nhớ ra là mất điện nên xoay người tìm đường trong bóng tối đi về phía cầu thang.
Cầu thang tối đen như mực, một tí ánh sáng xuyên vào đây cũng chẳng có.
Lý Trăn Nhược cảm thấy đầu mình không quay lại được, biến về thành một con mèo. Đôi mắt nhìn rõ hơn mới chạy xuống cầu thang. Cứ thế chạy ra khỏi Vận Lâm, Lý Trăn Nhược chạy về phía trước trên một con đường rực rỡ ánh đèn.
Gió đêm lạnh lẽo không ngừng thổi qua người, đầu óc đau nhức dần tình táo lại. Khi cậu dừng bước chạy quay đầu nhìn lại, toà Tập đoàn Vận Lâm đã biến mất khỏi tầm mắt.
Cậu thả chậm bước chân, ngẩng cao đầu mèo với tư thái ngạo nghễ.
Khi là con người, tình yêu chỉ là sự điều chỉnh cho cuộc sống. Cậu cho rằng, mục tiêu cả đời của một người đàn ông là sự nghiệp. Chết một lần rồi, mục tiêu sống của cậu là tìm ra hung thủ giết mình và báo thù. Báo thù xong, cậu muốn sống lâu hơn để ở bên cạnh Lý Trăn Nhiên. Cậu thừa nhận rằng mình đã sa lầy vào tình yêu, coi trọng nó hơn bất cứ điều gì khác.
Cho đến bây giờ...
Đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ, vài người xung quanh đang nhìn cậu. Điện thoại của Lý Trăn Nhược đã luồn vào một sợi dây để cậu đeo nó trên cổ khi biến thành mèo.
Một nam thanh niên hình như đã đi theo cậu cả một đoạn đường. Thấy chỉ có mỗi con mèo, ngồi xổm xuống giả vờ xoa đầu cậu trong khi tay còn lại chạm đến cái điện thoại trên cổ mèo.
Lý Trăn Nhược không thương tiếc cắn vào tay thanh niên một cái, sau đó lẩn vào đám đông chạy mất dạng.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, người đi đường đi vội về phía trước. Lý Trăn Nhược nghĩ thầm, có nên kết thúc chuyện của mình không? So với làm một con mèo, cậu vẫn muốn làm người hơn.
Cậu đã hoàn thành tâm nguyện của mình, vậy thì nên trả lại cơ thể cho chủ nhân của nó, bản thân cũng nên đi đầu thai sớm. Không cần một gia đình hiển hách, cho dù là con nhà nghèo, cậu cũng không phải nỗ lực để đạt được điều mình muốn. Đó mới là cuộc sống tốt nhất.