Buổi tối của ngày nghỉ thứ năm, Hướng Dương Viễn lén lút trốn trong bếp gặm chân gà, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ đang ở phòng khách gọi điện nhiệt tình mời dì Lý tầng dưới lên nhà chơi.
(nguyên văn là xuyến môn: mình gu gồ thì thấy đây chỉ việc đến thăm nhà vào đầu xuân nên không biết nên để như nào ”) Cậu không biến sắc từ bỏ mỹ thực đang gặm, dùng tốc độ cha sinh mẹ đẻ thay quần áo, mang theo ít tiền lẻ đi ra cửa chuẩn bị chuồn. Mẹ Hướng nhìn thấy hết liền gọi giật cậu: “Hướng Dương Viễn! Con định đi đâu?” “Đi… đi siêu thị mua mấy thứ ạ.” “Ngày mai đi không được sao?” “Cần gấp mà.” Hướng Dương Viễn sợ bỏ qua thời cơ chuồn tốt nhất, quyết định không dây dưa, dứt khoát mở cửa. Dì Lý cười như Phật Di Lặc đi đến, giơ tay đang định nhấn chuông. “A! Dương Viễn cũng ở nhà a!” “ Chào… dì…. Lý… ạ…” “Sao thế? Muốn ra ngoài à?” “Ây… Không ạ… Dì vào nhà ngồi chơi!” “Sao lại gầy thế này, công việc bận lắm sao? Phải chú ý sức khoẻ đó nha!” “Ha ha ha, cảm ơn dì đã quan tâm ạ.” Thật ra, dì Lý là người tốt, cậu cũng không có ghét bỏ gì bà. Cậu tránh như tránh tà đơn giản là vì nội dung câu chuyện lúc này… “À, đúng rồi, Dương Viễn có bạn gái chưa?” Ài, quả nhiên không lần nào thoát khỏi loại chuyện dằn vặt tinh thần này Hướng Dương Viễn là một đứa trẻ hiền lành, mặc dù trong đầu đang có vạn con ngựa chạy điên cuồng ‘Sao lại là vấn đề này hả không có gì khác là sao hả nhìn cháu giống người có bạn gái lắm hả người ta làm việc hai mươi lăm tiếng đó bạn gái là cái gì vậy hả hoàn toàn không có thời gian mà nghiên cứu luôn’, nhưng ngoài miệng lại lễ phép trả lời: “Dạ, không có.” (Vẫn là nguyên văn không chấm phẩy ạ) Dì Lý tỏ vẻ không tin: “Sao lại không có được chứ? Hay là ngại không muốn nói hả? Có phải là cô bé đó đẹp quá nên muốn giấu đi?” “Dĩ nhiên không phải ạ.” Bạn gái cũng không phải là sách người nhớn sao có thể nói giấu là giấu được cơ chứ… “A, vậy chắc là con gái theo đuổi cháu quá nhiều nên hoa cả mắt không biết chọn ai đúng không?” “Làm gì có chuyện đó a!” Ơ mà không đúng, sao lại hạ thấp bản thân thế chứ? “Không có thật sao? Cha mẹ cháu không giục gì sao? Tuổi không còn nhỏ, phải nắm chắc a! Cháu xem, Tiểu Đản với Tiểu Tất ở lầu dưới đó, không hơn kém cháu bao tuổi mà người ta đã có con rồi đó.” “Cháu thấy cứ như bây giờ là tốt lắm rồi…” Tiểu Đản với Tiểu Tất trông cũng đâu có vui vẻ mà dì, vừa thấy cháu đã nói rất hối hận hồi trước không dùng biện pháp an toàn, kết quả giờ có con mệt gần chết. Mỗi ngày chỉ có thể ngủ ba tiếng, so với cháu trực đêm còn khổ hơn ý. “Nói chúng không thể đánh bậy được! Dương Viễn à, cháu cứ yên tâm đi, dì quen nhiều cô gái tốt lắm, nhất định sẽ tìm cho cháu một cô.” Những cái khác thì Hướng Dương Viễn có thể cho từ tai nọ qua tai kia được, tỏ vẻ có lệ để qua đi nhưng nghe thấy câu cuối này cậu lập tức thấy lạnh cả lưng. Như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhảy dựng lên xua tay, lắc đầu liên tục: “Không cần đâu dì, cháu không vội đâu. Với cả cháu đi làm ở chỗ khác, yêu xa không an toàn a.” Mẹ Hướng vẫn im lặng cắn hạt dưa ở bên, nhàn nhạt thở ra một câu: “Mẹ không ngại chuyện con từ chức đâu.” “…” Hướng Dương Viễn ứa mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ mình: ‘Mẹ! Mẹ không định giúp đỡ con trai sao, đừng làm hỏng kịch của con chứ!’ Mẹ Hướng cùng cậu nhìn nhau một lúc, trong mắt ánh lên một tia, dứt khoát quay đầu đi: “Lý lão sư à, vậy chuyện chung thân đại sự của Dương Viễn nhà tôi liền nhờ dì hết.” Dì Lý vui vẻ nói: “Không thành vấn đề! Cứ để tôi lo cho!” “…” Hướng Dương Viễn khóc không ra nước mắt, vừa đau lòng vừa thấy may mắn khi hai ngày nữa là hết ngày nghỉ, hi vọng ông trời phù hộ cho cậu thoát khỏi đại nạn này, cậu không muốn xem mắt a. Nhưng mà đồng chí Hướng Dương Viễn này, người khác giới thiệu đối tượng cho cậu để yêu đương, cũng không phải giới thiệu khách làng chơi cho cậu để bán mình. Cậu không thấy mình phản ứng hơi quá sao? Sự thật đã chứng minh, Hướng Dương Viễn là một đứa trẻ lạc quan với chậm chạm một cách đáng sợ, bởi vì chiều ngày hôm sau, khi mẹ Hướng bảo muốn đi với cậu ăn bữa cơm thân mật làm cậu cảm động nghĩ ‘Đây chính là vầng sáng của tình mẹ’, liền đồng ý. Mãi đến khi hai người đến nhà hàng, vào phòng riêng, Hướng Dương Viễn bắt đầu kiểm điểm lại sự thông minh của bản thân. ‘Bữa cơm thân mật’ nghe đã thấy có vấn đề. Mình đã làm cảnh sát 2 năm, sao một chút cảnh giác cũng không có? “Tiểu Dương Viễn à, dì trước đây từng dạy Tiểu Trúc. Nó mới tốt nghiệp đại học đã làm ở ngân hàng nước ngoài rồi đó, là một cô gái ưu tú đó!” Dì Lỳ vừa thấy bóng Hướng Dương Viễn liền như sới đói. Ánh mắt trìu mến nhìn cậu mà nhanh tay kéo cậu ngồi xuống bên cạnh rồi vội vàng giới thiệu hai bên nam nữ trẻ tuổi cho nhau: “Tiểu Trúc à, đây là Tiểu Hướng ở tầngtrên của cô. Vừa tốt nghiệp đại học là nó đã làm cảnh sát rồi, là đứa trẻ ưu tú đó!” Hướng Dương Viễn thầm nghĩ, bởi vì là giáo viên dạy văn cho nên dì giới thiệu cũng phải dùng phép tu từ sao? Ai Đã lâu không tiếp xúc với con gái, làm thế nào để nói chuyện không thô lỗ với không thô tục nhỉ? Tiểu Trúc không cẩn thận như cậu, quay sang chào mẹ Hướng, rồi trang nhã quay sang phía Dương Viễn cười: “Xin chào, tôi là Trúc Thanh Mai” (Mai này là mơ chứ không phải hoa mai nha. Thanh mai: Mơ xanh???) “Cô, chào cô…” Hướng Dương Viễn đầu đang loạn nỗ lực kéo một nụ cười: “Tôi là Hướng Thang…. Ách., Dương Viễn.” Ánh mắt mẹ Hướng như thể muốn giết người, cậu thấy áp lực rất nhớn. Mẹ Hướng với dì Lý nhanh chóng kiếm cớ rồi đi, để lại hai người thanh niên ‘bồi dưỡng tình cảm’. Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn Hướng Dương Viễn mất tự nhiên cùng với Trúc Thanh Mai mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng lựa chọn phương án vùi đầu vào bát cơm. Lạ là, có chút chột dạ khó hiểu. “Nhìn anh có vẻ rất đói đó, cả ngày chưa ăn gì sao?” Trúc Thanh Mai nhịn không được đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này. “Ừm.” Hướng Dương Viễn vội đáp, hắng giọng một cái nói: “Cô có muốn ăn gì nữa không? Đừng khách khí ha.” Đúng là ngốc! Trúc Thanh Mai tức giận lườm cậu một cái: “Ăn no rồi, không thấy ngon miệng.” “Ồ.” Hướng Dương Viễn suy nghĩ một chút rồi tốt bụng đề nghị: “Hay là tôi đi mua cho cô thuốc tiêu hoá nhé.” “…” Thấy thần sắc phức tạp của đối phương làm cậu thấy rất xấu hổ. Nhìn cô nương thần tình phức tạp, Hướng Dương Viễn cảm thấy rất xấu hổ. ── Haiz, nếu tên Hùng Hạo Nhiên chuyên cười trên sự đau khổ của người khác với không tim không phổi kia ở đây thì nhất định sẽ chết vì cười mất. ── Đúng vậy, nhân phẩm tệ như thế chỉ có thể coi đây là chuyện cười, căn bản sẽ không để tâm ── Rốt cuộc dây thần kinh nào ở sai vị trí rồi, còn hi vọng hắn ghen chứ. ── Phi phi phi, ai hi vọng hắn ghen, quan hệ của hai người chỉ là đồng nghiệp thôi mà! Mình đi xem mắt thì liên quan gì đến hắn cơ chứ! ── Nhưng lần trước thấy hắn với Tạ Cảnh Địch đứng với nhau, trong lòng mình có chút chua xót mà… ── A, loạn hết cả lên! Rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì cơ chứ!!!!! Trúc Thanh Mai không nhịn nổi nữa, bất đắc dĩ nói: “Hướng Dương Viễn, anh nãy giờ không chọc cơm thì cũng ngẩn người. Chẳng lẽ tôi rất đáng sợ sao?” Hướng Dương Viễn hồi thần từ đống suy nghĩ hỗn loạn kia, quýnh lên, nhanh chóng hạ đũa, nói: “Không có đâu! Cô… Cô còn muốn ăn gì không? Đừng khách khí…”