Tết vừa qua, đồn công an liền đón chào một ngày lẽ quan trọng nữa.
Hướng Dương Viễn từ trước đến giờ vốn chả quan tâm gì đến ngày này, nhưng năm nào cũng phải nhớ, là vì…
“Ngày LỄ hôm nay, buổi tối phải có người trực trên các phố, những người nào còn độc thân thì tự giác báo tên.” Sáng sớm ngày 14 tháng 2, quản lý lịch trực của đồn là đồn phó Lâm thong thả đi vào văn phòng, hoả nhãn kim tinh đảo một vòng quanh các ái tướng của mình.
Hướng Dương Viễn rất muốn chìm nghỉm trong đám người đang ra vẻ điếc kia nhưng dưới *** uy của lãnh đạo đành bất đắc dĩ giơ tay.
“Hùng Hạo Nhiên, cậu có bạn gái hồi nào mà không giơ tay hả?” Đồn phó Lâm phát hiện sơ hở, ánh mắt loé tinh quang.
“Đến anh còn thấy tôi không giống người có bạn gái a.” Hùng Hạo Nhiên dựa vào ghế, lười biếng nhả chữ: “Dù sao sau này đồ đệ ngoan của tôi đi đâu thì tôi đi đó. Anh cứ tính cậu ấy thành hai người là được. Tôi cần gì phải giơ tay nữa.”
Hướng Dương Viễn đỏ mặt, cố gắng làm người tàng hình, trong lòng đang xoắn hết lại.
Đồn phó Lâm vốn quen thói bỗ bã của Hùng Hạo Nhiên rồi nên cũng chỉ cười cười hỏi thêm: “Thế sau này Hướng Dương Viễn kết hôn thì cậu cũng muốn đi theo sao?”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Cậu đã hỏi qua ý kiến của người ta chưa?”
“Không cần hỏi, tôi chính là con giun trong bụng cậu ấy. Cậu ấy có muốn gì, tôi đều biết hết.”
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
CMN, đừng có lôi tôi vào đùa chứ, tôi không có quen mấy người a… Hướng Dương Viễn đỡ trán, trong lòng muốn nôn.
Lúc chạng vạng, trời mưa nhỏ, những đôi nam nữ sóng đôi dưới tán ô đi lại xung quanh đài phun nước ở trung tâm quảng trường nhỏ, mặt ai cũng hiện vẻ hạnh phúc tràn ngập.
Valentine, khắp nơi tràn ngập ánh đèn rực rỡ, hương hoa cùng mùi chocolate, không khí đầu ắp lãng mạn.
Hướng Dương Viễn đứng dưới hiên, trên người mặc cảnh phục, vừa lạnh vừa đói nhìn những đôi tình nhân đi qua đi lại. Thầm nghĩ đêm nay liệu có giống năm ngoái không nữa? Năm ngoái có người không chịu đóng tiền nhà mà đến đồn rồi cùng đi với mình…
“Đồ đệ ngoan, đón!” Hùng Hạo Nhiên nghỉ giữa ca trực tranh thủ đi siêu thị, quay lại lôi cậu ra khỏi đống suy nghĩ, còn hào phóng ném cho cậu một thanh chocolate: “Quà Valentine.”
Hướng Dương Viễn sớm đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, nhanh chóng xé vỏ, ăn từng miếng lớn.
“Ăn chậm chút, ở đây vẫn còn mà.” Hùng Hạo Nhiên giơ túi trong tay lên: “Có phải thầy cậu rất chi là quan tâm đến cậu không?”
“Ừm.” Hướng Dương Viễn liếc mắt nhìn cửa siêu thị có treo quảng cáo “Chocolate hiệu XX khuyến mãi mua 3 tặng 1”, lười cãi nhau với tên kia. Trước giờ so sánh độ không biết xấu hổ, cậu tự nhận mình không phải đối thủ của Hùng Hạo Nhiên.
“Quà đáp lễ đâu?”
“…” Hướng Dương Viễn dừng một chút, lấy ra 20 đồng ném cho Hùng Hạo Nhiên, qua loa nói: “Chúc mừng Valentine.”
“Không có thành ý gì hết. Thật là đau lòng.”
“Thế anh muốn gì?” Hướng Dương Viễn trợn mắt nhìn Hùng Hạo Nhiên cất 20 đồng kia vào túi rồi cân nhắc tính khả thi của việc đòi lại nó.
Hùng Hạo Nhiên nhìn bốn phía một chút, chỉ vào sạp bán hoa nhỏ mới dựng, nghiêm túc nói: “Cậu qua đó, mua 99 bông hồng tặng tôi.”
Hướng Dương Viễn câm nín một phút. Đến lúc năng lực ngôn ngữ quay lại, điều đầu tiên làm là mắng: “Thần kinh! Nằm mơ!”
“Nghĩ đến vé tàu về nhà của cậu đi!” Hùng Hạo Nhiên xuất đại chiêu.
Quả nhiên, một câu làm nổi lên vô số chuyện, Hướng Dương Viễn lập tức thua, á khẩu không đáp trả được.
Hướng Dương Viễn ai oán nhìn hắn, thật khó mà: “Bây giờ đang là ca trực, để đến tan ca rồi làm nhé? Vạn nhất bị bắt gặp thì hai chúng ta không chịu nổi đâu…”
Hùng Hạo Nhiên hơi cúi đầu, bộ mặt phải chịu uỷ khuất gì to nhớn lắm lắm: “Hướng Thang Viên, có phải cậu không yêu thầy…”
“Chưa bao giờ yêu.”
“Vé tàu…”
“Tan tầm sẽ tặng! 99 bông! Toàn màu đỏ!”
Hùng Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành ‘bất đắc dĩ’ đồng ý: “Cũng được, nhưng mà lúc tan ca, tôi muốn cậu quỳ gối tặng cho tôi cơ.”
“…”
^^^^
Ờ, Bánh Trôi quỳ gối tặng anh rồi anh làm thụ nhá =)))