Sau đầu bị người ta vỗ một cái, Hùng Hạo Nhiên mở mắt, không nhịn được quay lại liếc Tạ Cảnh Địch: “Nếu ngứa tay thì tôi có thể chặt hộ anh.”
“Hứ, hôm qua đi chỗ nào vui vẻ mà mắt thâm như vậy?” Tạ Cảnh Địch cúi xuống, nhìn chăm chăm một hồi rồi chỉ vào ghi chép án kiện trước mặt anh: “Nửa tiếng trước anh đang đọc trang này. Lời khai của khách làng chơi hay thế sao?”
“Anh được đấy, giờ còn ra vẻ nữa. Mấy năm qua đồn trưởng Thường chiều anh đến mức nào rồi không biết?” Tạ Cảnh Địch không những không bị doạ sợ mà còn vừa lượn lờ quanh phòng vừa nói.
Hùng Hạo Nhiên nhìn tên chiến hữu cũ đang dư thừa tinh lực nên dồn vào việc bát quái, bó tay hỏi: “Sao đại đội Đả Hắc mấy người lại rảnh vậy?”
“Nào có, tôi là tôi rất chi là bận, chẳng qua tôi đang quan tâm đến đồng nghiệp mới mà thôi.”
Một vị nữ cảnh sát đang thu dọn án kiện bên cạnh nghe thấy vậy thì ngẩng lên cười cười: “Hạo Nhiên nào phải đồng nghiệp mới. Đây rõ ràng là về nhà mẹ đẻ mà.”
Tạ Cảnh Địch cười ha ha mà thái độ của Hùng Hạo Nhiên lại khác hẳn, anh chỉ câu câu khoé miệng, bộ dáng không yên lòng.
“Hạo Nhiên?”
“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Hùng Hạo Nhiên đứng lên, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra lại thấy chỉ còn một điếu, thấp giọng chửi một câu. Sau đó ngâm điếu thuốc, dùng sức ép bao thuốc thành một cục, ném vào thùng rác cách mấy mét.
Tạ Cảnh Địch nhìn theo bóng lưng của anh, nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Trần Hân: “Anh ta đến kỳ à? Sao khó chiều thế?”
Trần Hân nhún vai, nói: “Mấy ngày nay toàn thế. Tôi quen rồi.”
“Không thể nào!” Tạ Cảnh Địch ngoại trừ vẻ quan tâm còn có chút thích xem bát quái: “Đến giờ tôi còn chưa thấy chuyện nào có thể khiến lão Hùng phiền lòng đâu nha. Nguyên nhân là gì vậy?”
“Tám, chín phần là thất tình.”
Tạ Cảnh Địch phì cười: “Làm sao có chuyện đó được. Đây là Hùng Hạo Nhiên đao thương bất nhập đó.”
“Haiz, người vốn đao thương bất nhập đột nhiên lại có tâm sự, ngoại trừ thất tình thì còn có chuyện gì nữa.” Trần Hân để tài liệu trên tay xuống, quay sang nhìn người đang vùi đầu vào đọc sách, đối với mọi chuyện đang xảy ra trong phòng làm việc đều làm vẻ không quan tâm rồi ném một quả quýt qua: “Đội trưởng Lương, anh thấy sao?”
Lương Kiến từ từ ngẩng lên, vô cảm nói: “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tưởng niệm, tự nan vong.”
“…” Tạ Cảnh Địch thấy như có gió lạnh thổi qua, không nhịn được phải chà chà cánh tay.
Trần Hân buồn cười, lắc đầu nói: “Xem ra, lệnh điều động lần này làm Hạo Nhiên nhà ta rất khó chịu nha.”
Rít một hơi thuốc, Hùng Hạo Nhiên móc di động ra, bấm dãy số quen thuộc kia.
Máy đã mở nhưng vẫn không nhấc máy.
Xem ra, cơn tức không nhẹ…
Vai bị vỗ nhẹ hai lần, Lương Kiến không biết đã lướt đến đằng sau anh từ bao giờ. Nói là lướt cũng không phải quá lời, đội trưởng Lương đẹp trai của đội hình sự có một vũ khí bí mật chính là “Lướt theo gió”, bước đi rất khẽ, không phát ra tiếng động…
Lương Kiến đứng bên cạnh anh, châm một điếu thuốc, dùng tư thế vô cùng nghệ thuật mà nhả khói một hồi rồi mới chậm rãi nói nhỏ: “Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai”
“…” Hùng Hạo Nhiên bị sét đánh cái ruỳnh mất nửa ngày mới nói: “Đội trưởng Lương à, anh chẳng thay đổi gì hết…”
Lương Kiến gẩy tàn thuốc, thu lại biểu tình rồi hỏi: “Lần này đội điều cậu về có phải làm cho cậu không vui không?”
Hùng Hạo Nhiên ngẩn người, lắc đầu: “Nào có đâu. Do thiếu người mà, tôi hiểu.”
“Được rồi, đừng có mạnh mồm. Vốn là chỉ cho cậu đi một hai năm thôi, kết quả cậu kéo thành năm năm. Cho cậu tiêu dao lâu như vậy mà cậu không về thì ngay đến tôi cũng không thể nhìn được.”
Hùng Hạo Nhiên cười tự giễu: “Tôi không quay về thì đội vẫn còn rất nhiều nhân tài ưu tú mà. Tôi già rồi, có về hay không cũng không sao.”
“Đừng có cậy già mà lên mặt.” Lương Kiến vung quyền đánh vào cánh tay Hùng Hạo Nhiên, nhìn thì có vẻ không đau nhưng thật ra anh đã dùng sức rất lớn: “Tôi đây còn lớn hơn cậu cả mười mấy tuổi đó. Sao nào, muốn ám chỉ tôi nên về hưu sao?”
Hùng Hạo Nhiên bất đắc dĩ, liên tục xua tay xin tha. Rồi sau đó… hai người sóng vai ngắm cảnh.
“Hạo Nhiên, tôi có thể hiểu. Lần điều động này đã làm cậu khó xử rồi.”
Hùng Hạo Nhiên yên lặng, vẫy rơi tàn thuốc, nhìn góc đường phía xa mà thở dài.
“Cái khác tôi không muốn nhiều lời, tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi. Lời thề vào ngành năm 22 tuổi, cậu còn nhớ không?”
Hùng Hạo Nhiên nhìn người đã từng dìu dắt mình, cười hỏi: “Anh không phải đang tạo gánh nặng cho tôi đấy chứ?”
Lương Kiến lắc đầu: “Vẫn mấy câu đó thôi. Tôi vẫn cảm thấy cậu rất tốt, phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, làm hết phận sự của mình, không sợ hy sinh. Hạo Nhiên, cậu là người dũng cảm, cũng là một người đàn ông có trách nhiệm.”
“… Cảm ơn đã khen.”
“Đội hình sự cần cậu, cậu cũng có năng lực hơn ngày xưa. Tôi thấy, nửa kia trong tương lai sẽ thấy kiêu ngạo vì cậu.” Lương Kiến vỗ vỗ vai Hùng Hạo Nhiên, nói đầy ẩn ý: “Đừng để tôi phải thất vọng, càng không nên để người trong lòng cậu thất vọng.”
^^^
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tưởng niệm, tự nan vong.” Trích từ bài “Giang Thành Tử” của Tô Thức.
Dịch nghĩa:
Mười năm sinh tử đôi nơi
Tuy không nghĩ đến, chẳng thôi nhớ nàng
Xem thêm ở đây
“Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai” nghĩa là: Một vườn đầy xuân sắc không giữ được, một nhành hồng hạnh đi đến.