Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

Chương 58: Về chuyện ‘đi thăm bệnh’



Bị đội hình sự lôi đi làm chân chạy vặt một hồi, về đồn thì phải giải quyết nốt việc trong tay, Hướng Dương Viễn không kịp đợi đến khi hết giờ làm việc đã qua loa chào đồng nghiệp rồi gấp gáp đón taxi đến bệnh viện.

Đoạn Dao Dao nhìn theo bóng lưng của Hướng Dương Viễn mà suy tư: “Hôm nay Dương Viễn bị sao vậy?”

“Khụ khụ khụ, mọi người à!” Lục Tây biết đã đến lúc mình ra trận liền hắng giọng kêu gọi sự chú ý của mọi người: “Thật ra hôm nay tôi với Dương Viễn….”

“Chẳng lẽ là vì Hùng đại ca bị thương?” Đoạn Dao Dao mặc kệ Lục Tây hắng giọng, cau mày hỏi Lưu Đại Võ.

Lục Tây 囧

Lưu Đại Võ suy nghĩ rất cẩn thận về khả năng này: “Buổi chiều hay nhận được một cuộc điện thoại là gấp đến chân nọ đã chân kia mà chạy ra ngoài. Giờ lại to gan dám trái quy định, nói không chừng là đúng thế thật.”

Lục Tây ngồi nghe, yên lặng rơi lệ… năng lực phân tích quá mạnh mẽ, không để người ta chen vào, mấy người thật đáng hận! Khốn nạn!

Trong bệnh viện lại là khung cảnh rất yên bình.

Hướng Dương Viễn hồi hộp, chuẩn bị xong tâm tình mới nơm nớp hỏi lễ tân phòng của Hùng Hạo Nhiên.

Lễ tân lật qua lật lại quyển sổ rồi bình tĩnh đáp: “Hùng Hạo Nhiên à, phòng 608. Ra thang máy thì rẽ phải, phòng thứ 2.

“Ừm…” Hướng Dương Viễn do dự, cắn cắn môi rồi hỏi: “Anh ấy… không sao chứ?”

… Thật ra cậu suýt nữa thì hỏi, anh ấy còn sống không? Chắc chắn là ở phòng bệnh chứ không phải phòng ICU chứ? Phòng đấy nghĩa là gì? Không phải anh ấy đã thăng rồi chứ?

Cô gái lễ tân dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ mà nhìn Hướng Dương Viễn: “Anh đi xem thì biết. Tôi sao biết được.”

“Ha, vâng, cảm ơn!” Hướng Dương Viễn thấy cực kì mất mặt, nhanh chóng chạy trối chết.

Lúc tìm thấy phòng bệnh của Hùng Hạo Nhiên, Hướng Dương Viễn nhìn xung quanh. Hy vọng không phải nhìn thấy người đắp vải trắng gì gì đó a.

Đồng chí Hướng, có phải cậu bị phim máu chó giội quá nhiều rồi chìm nghỉm trong đó không thoát được luôn rồi hả?

May mà, Hùng Hạo Nhiên bị thương chỉ đang nằm một đống trên giường bệnh, thoạt nhìn đã không còn gì đáng lo. Trong phòng còn có đồn trưởng Thường đang ngồi bên cạnh, hình như đang giáo huấn anh.

Trái tim bị treo lơ lửng lúc lâu cuối cùng cũng được hạ xuống. Hướng Dương Viễn nhắm mắt, trong lòng giao chiến một hồi, cuối cùng giả bộ vô tình mà dán tai vào cửa phòng.

“Thằng ranh này, bên hình sự cho anh hai cái công (?) mà còn kiêu, cứ thích đứng trước họng súng cơ. Nếu thích súng thế thì để hôm nào tôi đưa cho Tiểu Hướng khẩu súng để nó bắn chết anh luôn. Đỡ cho bọn tôi ngày nào cũng phải lo lắng!”

“Cậu à…”

“Đừng có gọi tôi! Cậu cái gì mà cậu. Đừng có tưởng lần nào gọi cậu cũng xong việc. Anh còn chưa chết thì tôi đã bị anh hù cho chết trước rồi! Khó trách mẹ anh muốn đoạn tuyệt quan hệ, đuổi anh khỏi nhà. Lần này anh mà không tỉnh ra thì tôi cũng đoạn tuyệt quan hệ với anh!”

“Cậu ơi, đừng mà…”

“Tôi nói cho anh hay, chờ đợt người mới được phân về, tôi liền chọn người nào đẹp trai nhất làm cộng sự cho Tiểu Hướng luôn. Nếu không thì cũng phải phân Đại Võ với Tiểu Hướng thành một tổ. Hừ, tôi không tin anh có thể thắt cổ chết ở cái cây này mãi!”

“Cậu! Cậu mà dám làm thế thì cháu đến trước cửa nhà cậu thắt cổ luôn!”

“…”

“…” Hướng Dương Viễn dời đầu, hình như lượng thông tin hơi lớn, cần phải tìm góc nào tiêu hóa chút.

“Lần sau còn thế này thì đừng có gọi tôi, tôi đây không phải là người giám hộ!” Đồn trưởng Thường hung ác nói một cậu rồi mở cửa cái ràm, không quên nhấc theo phích nước.

Hướng Dương Viễn bất ngờ một giây rồi theo phản xạ đứng nghiêm: “Chào đồn trưởng!”

“A.. Tiểu Hướng à?” Nhìn thấy Hướng Dương Viễn đang đứng trước cửa, đồn trưởng Thường ban đầu là ngạc nhiên rồi ánh mắt trở nên sâu xa. Lúc Hướng Dương Viễn còn đang chột dạ, không biết có phải bị bắt quả tang nghe trộm rồi không thì ông lại nhét phích nước vào tay cậu: “Trông cậu rảnh như này thì ở lại đây một đêm đi. Mai tôi cho cậu nghỉ nửa ngày.”

“…” Hướng Dương Viễn còn chưa biết mình nên đáp sao thì đồn trưởng Thường đã chắp tay sau lưng đi thẳng, còn không thèm quay đầu lại.

“Hướng Thang Viên?” Hùng Hạo Nhiên nhìn Hướng Dương Viễn đang đứng như trời trồng trước cửa thì muốn ngồi dậy nhưng do bị mất máu nhiều nên thân thể suy yếu, chỉ có thể chống người dậy: “Ngốc kia, còn không mau vào, lúc này mới đến, đồ vô lương tâm!”

Cậu như mộng du cầm theo phích nước vào phòng, ngồi chỗ nãy đồn trưởng Thường vừa ngồi, ngồi nửa ngày mà hồn vẫn chưa về.

“Sợ đến choáng luôn rồi?” Hùng Hạo Nhiên híp mắt, tiện tay gảy gảy cằm cậu: “Ngốc này, có phải càng ngưỡng mộ thầy thêm một bậc rồi không? Nhìn anh rất soái đúng không?”

Cậu hừ một tiếng, khó chịu gạt tay anh ra. Quả nhiên lo lắng, sợ hãi nửa ngày đúng là thừa, vớ vẩn!

“Ối!” Hùng Hạo Nhiên thuận thế ngã về giường, khoa trương bày vẻ bị đánh ngã: “Á… đụng đến vết thương rồi… Đau quá… khụ khụ khụ…”

Hướng Dương Viễn định kệ anh nhưng lại sợ đụng đến vết thương nên đành đến giữ tay anh, giọng buồn buồn: “Này, đừng có giả vờ.”

Hùng Hạo Nhiên chớp mắt, kéo cậu xuống, hôn lên môi cậu: “Lo sao?”

“Hừ, tai họa lưu ngàn năm. Trước giờ chưa bao giờ lo cho anh hết.”

“Vâng vâng vâng, nói không thì chính là không.” Hùng Hạo Nhiên cũng không so đo, nằm lại hẳn hoi rồi nhắm mắt lại: “Em đến là tốt rồi.”

Lời này vừa nói ra, tâm Hướng Dương Viễn liền mềm nhũn.