Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

Chương 69: Về chuyện “là ai! là cháu…”



Lúc hai người về lại phòng tiệc thì các nghi thức đã xong, Tần Phi với cô dâu đang đi từng bàn chúc rượu.

Hướng Dương Viễn ngồi xuống, xoa xoa cái eo đang nhức, tiếc nuối nói: “Bỏ qua đúng lúc quan trọng nhất rồi.”

“Nhưng chơi với em thích hơn.” Hùng Hạo Nhiên cười đến đắc ý, nhìn chằm chằm vào mặt Hướng Dương Viễn đang đỏ bừng, càng nhìn càng thích.

Hướng Dương Viễn bực mình lườm một cái, thấp giọng mắng: “Sau này còn làm thế thì em đánh chết anh!”

Hùng Hạo Nhiên ngoan ngoãn ngồi yên, bộ dáng ngoan ngoãn nghe mắng mà khóe mắt đầy ý cười không che giấu được.

Ăn cơm xong, Hướng Dương Viễn dẫn Hùng Hạo Nhiên về nhà.

Bởi vì không báo trước nên ba mẹ Hướng đều giật mình: Thằng con chuyên hướng nội nhà mình chưa bao giờ mang bạn về nhà qua đêm a…

Hùng Hạo Nhiên nhìn biểu tình của hai vị trưởng bối mà nhất thời phát囧, thừa lúc hai người lớn không chú ý mà quay sang ghé vào tai Hướng Dương Viễn nói nhỏ: “Em không nói cho họ biết là anh đến sao?”

Hướng Dương Viễn lắc đầu, nói: “Hồi hộp quá nên quên mất.”

Hùng Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Thế giờ em lo cái gì?”

“Dĩ nhiên là lo không còn đường sống mà về chứ sao!”

“…”

– Thư hương môn sinh đệ, tử sinh khế khoát – (Ko hiểu sao lại có câu này và ko hiểu nó là gì nên để nguyên)

Mẹ Hướng pha trà xong liền bê ra, hai tên tiểu bối lập tức ngậm miệng.

“Để cô đi dọn phòng một chút, giường khá nhỏ. Tiểu Hùng đêm nay vào đó ngủ nhé.”

Hùng Hạo Nhiên định gật đầu đồng ý liền nghe thấy Hướng Dương Viễn nói: “Không cần đâu mẹ. Đêm nay anh ấy ngủ cùng con là được rồi. Giường của con cũng lớn, không chật đâu.”

Mẹ Hướng giật mình. Giời ơi, đưa về chơi thì không nói làm gì, còn ngủ cùng giường nữa? Trước giờ chưa bao giờ luôn a!

Ba Hướng mang đĩa vải ra mời khách, lại hỏi chuyện đám cưới của Tần Phi. Hướng Dương Viễn đáp là khá hoành tráng, bên tai lại hơi đỏ lên.

“Hoành tráng lắm hả?” Mẹ Hướng bóc quả vải.

“Không phải nó cũng gửi cả thiệp mời cho mẹ sao. Ai bảo mẹ không đi cơ.” Hướng Dương Viễn nhìn thấy thiệp mời màu đỏ trên bàn, cảm thấy rất lạ vì mẹ mình vốn là người thích mấy chỗ náo nhiệt mà.

“Bởi vì – thấy con nhà người ta cưới vợ rồi, tôi đây – ghen – tị.” Mẹ Hướng nghiến răng nói, tay thì bóp nát quả vải, nước vải bắn thẳng lên mặt Hướng Dương Viễn.

“…” Hướng Dương Viễn yên lặng rút một tờ giấy ăn lau mặt, không dám lắm mồm nữa.

Quả nhiên giả vờ bình tĩnh trước mặt khách như thế không dễ dàng cho mẹ a…

Lúc ăn vải, ba Hướng với mẹ Hướng hỏi thăm nhiệt tình Hùng Hạo Nhiên. Hiếm khi thấy ông con trai mang về một đứa bạn, không thăm dò thì nhỡ nó lừa con mình thì sao. Hiếm khi Hùng Hạo Nhiên dùng thái độ nghiêm túc mà đáp chuyện, thái độ khiêm tốn, lễ phép như người nào chứ chả phải bản thân. Ngữ khí còn mang theo sự lấy lòng làm Hướng Dương Viễn ngồi bên nghe mà nổi da gà.

“Đành phải làm phiền cháu chăm sóc cho Dương Viễn rồi. Tính nó vốn hướng nội, bình thường cũng không biết nói chuyện. Tiểu Hùng sau này dẫn nó đi chơi nhiều chút nhé.” Mẹ Hướng hiển nhiên rất vừa lòng với Hùng Hạo Nhiên, lúc sau liền căn dặn. “Nó sắp hai lăm rồi mà còn chưa thấy bạn gái đâu, xem mắt cũng ít đi. Nếu cháu có quen cô gái nào tốt thì giới thiệu cho nó nhé.”

Hùng Hạo Nhiên ngẩn người, cười cười gật đầu.

Hướng Dương Viễn nhả một hạt vải ra, hừ một tiếng: “Nhờ một tên đàn ông độc thân giới thiệu bạn gái cho con, đúng là chỉ có mẹ mới dám a…”

Mẹ Hướng trợn tròn mắt, nhìn Hùng Hạo Nhiên: “Cháu còn chưa kết hôn sao?”

“À… chuyện này…” Hùng Hạo Nhiên không biết đáp sao, thôi xong, không phải sẽ đắc tội cha mẹ vợ chứ…

Hướng Dương Viễn nhìn không được, lau tay, hắng giọng, nói: “Mẹ, con đành phải nói thật với mẹ thôi. Chuyện con không tìm bạn gái là vì con thích một người.”

“Hả?”

“Lúc trước còn chưa xác định được tình cảm nên không dám nói cho ba mẹ.” Tay Hướng Dương Viễn run run, chân cũng run rẩy, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, biểu tình thì vẫn như thường: “Chúng con hiện tại đã xác định quan hệ rồi. Với cả cũng ổn định, cho nên…”

“Là ai!!!” Mẹ Hướng cực kì kích động. Ây ây ây, ngày cưới vợ cuối cùng cũng sắp đến sao?

Hướng Dương Viễn yên lặng.

Một lúc sau, Hùng Hạo Nhiên cẩn thẩn mở miệng: “Là cháu ạ…”