Lúc nhảy lên cửa sổ, Linh Đang vẫn tiếp tục suy nghĩ hàm nghĩa của hai chữ này.
“Chẳng phải Nhĩ Trung Nhân luôn sống một mình ư? Sao lại có chủ nhân nhỉ? Hơn nữa, kẻ kia sai nó lấy tính mạng của một cô gái làm gì?”
Linh Đang thấy lão gấu trúc phân tích đạo lý rõ ràng, hiếu kỳ hỏi: “Một con gấu trúc như ngươi mà cũng biết nhiều đến vậy sao?!”
Phong Cẩm khẽ hừ một tiếng.
Linh Đang cũng không thèm để ý, kéo theo nó nhảy xuống đất. Khi hai người nhảy xuống chân tường, ngoài phòng có người vào kiểm tra. Nghe được lời giải thích của Tống tiểu thư từ trong phòng vọng ra, Linh Đang cảm thấy hài lòng, xem ra có thể thuận lợi thu tiền.
Phong Cẩm cũng nghe thấy, lúc này trên mặt cũng toát lên vẻ vui mừng: “Đi ăn thịt, đi ăn thịt nào!”
“Vội gì!”
“Cô muốn quỵt nợ hả?”
“Trong mắt ngươi, ta là loại người không có danh dự như vậy sao?”.
“Đúng thế.”
Khoé miệng Linh Đang giật nhẹ, lườm nó một cái: “Ngồi cho vững!”
“Cứ không ngồi vững đấy.”
Phong Cẩm định bỏ chạy, lại vẫn bị nàng bắt được, buộc ngồi vào chỗ của mình. Đang định phản kháng, lại thấy nàng rút từ trong túi ra một tấm bùa màu vàng, hắn nuốt nước miếng: “Cô lại định cho ta uống thứ kỳ quái đó phải không?”
“Đúng vậy, cho ngươi uống thứ kỳ quái.” Linh Đang nhìn ánh mắt liều chết không theo của nó, cười thầm. Cầm lá bùa vỗ lên cánh tay bị xém lông của nó, lầm nhẩm thần chú. Trong nháy mắt, bộ lông bị cháy kia hệt như cây khô gặp mùa xuân, mọc ra nhành mới, thoáng chốc khôi phục như thường.
Phong Cẩm chớp mắt, hoá ra nàng chữa vết thương cho hắn: Vậy mà còn hù dọa mình!
“Ổn rồi, đi thôi.”.
Phong Cẩm thấy nàng đứng lên, tuy vóc người nhỏ nhắn, nhưng lại đáng tin cậy đến bất ngờ.
Trèo lên nóc nhà, Linh Đang dẫn nó đi về phía trước. Phong Cẩm cũng không phải kẻ mù đường, nhìn thấy đường này không dẫn về nhà bèn hỏi: “Chúng ta đi mua thịt sao?”.
“Không.”
Đi hồi lâu, Linh Đang ước đoán thời gian, kéo nó hạ xuống đất. Chẳng mấy chốc, sau hẻm phát ra hai tiếng nổ “bùm bùm”, một người một gấu đều khôi phục chân thân.
Linh Đang lấy ba đồng tiền trong ngực ra, nhét vào tay gấu trúc rồi vỗ vai nó, nói: “Lát nữa nhớ đưa chưởng quầy, nhanh chân lên.”
Phong Cẩm nhìn đồng tiền, nói thầm: “Chút tiền mọn này có thể mua được gì chứ?!”
Hắn bắt kịp tốc độ của Linh Đang, ra khỏi ngõ nhỏ, rẽ sang phải. Thấy nàng vào một gian nhà, hắn cũng đi theo.
Cửa mở rộng, một người đàn ông trung niên đứng sau quầy, trông thấy nàng liền cười nói: “Nơi này là nhà tắm nam, nhà tắm nữ ở cuối phố.”
“Không phải tôi tắm, là nó.”
Chưởng quầy nhìn phía sau nàng, chỉ thấy một quái vật lớn, chẳng trách vừa rồi lúc nàng tiến vào, ông liền cảm thấy sắc trời âm u, hoá ra là nó chặn ánh sáng. Ông nhìn hồ lô treo bên hông Linh Đang, nhận ra thân phận của nàng, biết con gấu này là linh vật, lập tức cung kính đứng lên: “Mời vào phòng đơn.”
Tắm? Phong Cầm cả người bẩn thỉu, hai mắt sáng rực, vui mừng hớn hở đi theo chưởng quầy.
“Nhớ đưa tiền cho chưởng quầy đấy!”
“Biết rồi.”
Linh Đang đợi nó đi khuất mới quay lại nhà họ Tống lấy tiền. Thấy Tống lão gia hãy còn hoảng hồn, chưa thể lấy lại bình tĩnh, nàng bèn dán thêm hai tấm bùa trong phòng Tống tiểu thư. Tống lão gia nói lời cảm ơn, rồi đưa bạc cho nàng. Linh Đang cầm tiền đi mua hai con vịt nướng, khi trở lại nhà tắm, đã qua nửa canh giờ, con gấu trúc kia vẫn chưa ra. Nàng lạnh lùng nói với chưởng quầy: “Bác nói cho con gấu trúc trong kia, nếu nó còn không ra, tôi sẽ vào, đánh nó thành bánh bao thịt.”
Chẳng mấy chốc, Phong Cẩm liền chạy ra, toàn thân còn ướt sũng. Chạy đến trước mặt nàng mới phát hiện sàn nhà đằng sau có một vệt nước kéo dài, theo bản năng dùng sức lắc mình. Nước trên bộ lông dính khắp người Linh Đang, nàng nhất thời đen mặt.
Phong Cẩm hồn nhiên chưa biết chuyện gì xảy ra, vừa được ngâm mình, vừa được tắm rửa, nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái cực kỳ, hắn thở dài một tiếng: “Đã quá.”
Linh Đang nén cơn tức, đưa thứ đang cầm trên tay cho nó: “Về nhà thôi!”
Phong Cẩm cúi đầu nhìn, đó là một chiếc ô vô cùng vĩ đại. Hắn ra ngoài mở ô, mặt ô màu quả hạnh, tuy không vẽ tranh thuỷ mặc, nhưng ít nhiều có thể che kín toàn thân, ngăn cho mưa hắt lên người. Hắn vui vẻ xoay cán ô, lúc này mới nhìn thấy Linh Đang đang đi phía trước, chợt phát hiện là do vừa rồi mình lắc người khiến trang phục và tóc nàng đều dính bọt nước. Hắn nhất thời thấy áy náy, tiến lên giơ tay định lau bọt nước cho nàng.
Linh Đang phát hiện sau lưng có yêu khí, mặt biến sắc, trở tay bắt lấy, dùng sức chặt xuống.
Cách.
Phong Cẩm gãy tay.
“…”.
“…”.
Đại phu làm nghề y hơn mười năm, bất cứ dạng người nào, dạng bệnh gì đều đã gặp, nhưng đây là lần đầu tiên ông chữa trị cho một con gấu. Cân nhắc hồi lâu, ông mới dò xương cốt, đặt nó về đúng vị trí, vừa kẹp hai tấm ván gỗ lên tay nó vừa dặn dò: “Mấy ngày tới đừng làm việc nặng, cố gắng đừng dùng đến tay này.”
Phong Cẩm phụng phịu nhìn về phía Linh Đang, Linh Đang bất đắc dĩ trả lời, sau đó thanh toán tiền thuốc men, mang mười bao thuốc chữa xương khớp về nhà, đau lòng không dứt: “Về sau không được ngấm ngầm động tay động chân sau lưng ta.”
“Ta không ngấm ngầm động tay chân.”
“Vậy ngươi làm gì?”
Phong Cẩm nhất quyết không nói, hắn còn lâu mới để nàng biết hắn đối xử tốt với nàng. Đợi sau này hắn khôi phục chân thân, bộc lộ “nhan sắc”, nhất định phải khiến nàng chết mê chết mệt, hừ.
Linh Đang một tay cầm gói giấy dầu bọc vịt nướng, một tay cầm ô, nghĩ tới số tiền mua các thứ không còn nhiều, còn phải để dành tiền sửa cửa phòng, bằng không đêm nay lại sống trong cảnh gió lùa, mới tưởng tượng thôi đã thấy lạnh chết người rồi. Nghĩ trước nghĩ sau, tất cả đều là lỗi của con gấu trúc béo ú này.
Phong Cẩm đang đi chậm rãi đằng trước, chợt cảm thấy cổ mình lành lạnh, sát khí! Hắn quay ngoắt lại, sau lưng chỉ có cái cô nhà quê kia. Nghĩ một lúc, hắn bước chậm lại, đi sau lưng nàng.
“Chạy ra sau lưng ta làm gì?”
“An toàn.”
Linh Đang bĩu môi, nếu không nẻ tình ban nãy nó có công đè bẹp Nhĩ Trung Nhân, nàng còn lâu mới mua ô và cho nó tắm. Nghĩ đến yêu quái kia, nàng bước chậm lại, đi song song với nó, nói: “Theo lời Nhĩ Trung Nhân, nó có chủ nhân, giả sử kẻ kia sai nó mê hoặc Tống tiểu thư, vậy tại sao lại muốn nàng chết?”
Phong Cẩm vốn không muốn nói, nhưng hắn ngửi được mùi thịt nướng trong tay Linh Đang. Nếu không nói, với tính hẹp hòi của nàng, chắc chắn sẽ không cho hắn ăn: “Hồn phách của Tống tiểu thư rất sạch sẽ, là thứ tà vật thích nhất, cũng là vị thuốc thượng đẳng để luyện đan, bồi bổ nguyên khí.”
Linh Đang ngẩng đầu nhìn nó, quả nhiên không phải một con gấu đơn giản: “Nhưng Nhĩ Trung Nhân không có năng lực giết người, chủ nhân nào lại thu Nhĩ Trung Nhân làm lâu la sai bảo? Chuyện này quá hao tâm tốn sức.”
Điều nàng nói cũng là điều mà Phong Cẩm thấy lạ, nhưng chỉ với một manh mối lẻ loi như vậy, hắn làm sao đoán được. Trừ khi hắn khôi phục pháp lực, có lẽ có thể lần theo dấu vết để lại, tìm ra người giật dây sau màn.
Mưa rả rích, triền miên không dứt, rải rác khắp ngọn núi xanh ngắt, sương mờ giăng giăng bay. Vào núi, nhiệt độ không khí lạnh hơn nhiều, ngay cả gió núi cũng không ấm áp như trấn trên.
Phong Cẩm không cảm thấy gì, nhưng thấy người bên cạnh kéo chặt quần áo: Thân hình gầy yếu như vậy, chẳng trách lại sợ lạnh. Hắn nheo mắt: “Lạnh không? Ta có thể miễn cưỡng ôm cô.”
Giọng điệu thật tuỳ tiện, tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết, Linh Đang giơ nắm đấm về phía nó: “Có tin ta đánh gãy nốt cái tay kia của ngươi không!”
“…” Xinh đẹp cũng vô dụng, đúng là nha đầu thô tục! Phong Cẩm thầm oán, không bao lâu đã đến cửa thôn, hắn nhấc chân, quát tảng đá, “Mở cửa.”
Tảng đá không chút sứt mẻ, mở nửa con mắt liếc hắn một cái, lại nhắm lại.
Phong Cẩm lại đi tới trước mặt tảng đá khác ở lối vào, dùng chân đá nhẹ: “Mở cửa.”
Tảng đá vẫn thờ ơ.
Linh Đang nói khẽ: “Mở cửa đi.”.
Ầm… ầm…
Tảng đá hai bên đều dịch chuyển vị trí.
Phong Cẩm nghiêm túc nói: “Tảng đá này nhất định là ‘công’.”
Linh Đang liếc nó một cái: “Rõ ràng ngươi không khách sáo với nó… Gấu trúc, trước kia có phải ngươi suốt ngày tự cho mình là thanh cao, tác oai tác quái, nên lúc giao tiếp với người khác luôn chỉ tay năm ngón, cẩn thận cả đời không có bạn bè.”
Bạn bè? Phong Cẩm liếc nàng một cái, thân là người trên Cửu Trọng Thiên, hai chữ này quả thực nhẹ đến không thể nhẹ hơn, ý nghĩa cũng nhạt không thể nhạt hơn.
Vào trong thôn, có lẽ vì trời đổ mưa, lại đang là giữa trưa, trong thôn không có nhiều người qua lại. Linh Đang đi về phía Nam, Phong Cẩm cũng không hỏi nàng muốn đi đâu. Mãi tới khi sắp đi đến cuối thôn, nàng mới dừng lại trước một sân nhà, giơ tay gõ cửa.
“Chú Thanh Thành, chú Thanh Thành ơi?”.
Bên trong không có tiếng người, chỉ nghe thấy tiếng lợn ủn ỉn. Chỉ chốc lát, cánh cổng không khép kín mở ra, một con lợn rừng ló đầu ra nhìn: “Linh Đang, ngươi làm nhiệm vụ về rồi à?”.
Linh Đang ngồi xuống nói: “Đúng vậy, tiện thể mua vịt nướng, chú Thanh Thành đâu?”.
“Ông ấy qua nhà trưởng thôn chơi mạt chược rồi, chưa về.”.
Linh Đang đặt gói giấy dầu lên đầu nó: “Để lên bàn nhé.”.
Phong Cẩm vốn tưởng rằng mỗi người một con vịt nướng, ai ngờ nàng lại cho con heo này. Hắn nhìn chằm chằm nó, lâu đến mức con lợn rừng kia nhe răng, mắt đầy cảnh giác. Linh Đang quay đầu nhìn lại, vỗ một cái lên mũi nó: “Nó là đực, đừng bày âm mưu với nó.”
“… Trong đầu cô chứa ý nghĩ dơ bẩn gì thế!” Phong Cẩm bị nàng vừa đi vừa đẩy ra ngoài, đau lòng nói, “Vịt nướng của ta… Mỗi người một con cơ mà.”
“Mỗi người một nửa là đủ ăn.”.
“Không đủ.”
“Cũng phải, vậy ngươi không cần ăn.”
“À… Thật ra cũng đủ rồi.”.
Phong Cẩm oán thầm nàng một trăm lần, ra khỏi cổng, lại thấy nàng dừng bước không đi. Vươn tay đẩy nhẹ đầu nàng: “Sao không đi tiếp?”
Linh Đang chớp mắt: “Đằng trước có chó.”
Hiếm khi phát hiện ra nàng cũng sợ hãi thứ gì đó, Phong Cẩm vô cùng đắc ý nói: “Ta không sợ, ta có thể bế cô đi qua.”
“Không phải…” Linh Đang nhìn con chó vàng cách đó không xa, nghiêng đầu nói, “Vì sao trên đầu nó có cá?”
Phong Cẩm khựng lại, nhìn về phía trước, quả nhiên, trên đầu con chó kia có một con cá chép đang bơi qua bơi lại, tựa như trên đầu có một đầm nước. Nhưng cho dù bơi ra sao, đều không bơi cách đỉnh đầu mười phân.
“Linh Đang? Sao cháu về sớm vậy?”
Ngõ nhỏ không dài, Thanh Thành đi từ đầu ngõ vào liền trông thấy họ, giơ tay chào hỏi. Nhưng hai người vẫn chỉ ngơ ngác nhìn lại, không có phản ứng, nhìn chằm chằm mình, ông cười hỏi: “Nhìn gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có chữ?”
Một người một gấu đồng thời lắc đầu, chỉ chỉ… “Không, trên đầu chú có cá.”