Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 120: Năm Trăm Triệu Một Năm



May mà trước đó hắn không tiết lộ chuyện mình đã qua cấp độ thiên tài cấp một, chứ không là chủ thớt làm ầm lên luôn cho xem.

Dù gì chỉ vượt ải tinh anh cấp hai thôi đã được khen là thiên tài hiếm có, vậy thì vượt ải tinh anh cấp một sẽ là gì đây?

Trác Minh thấy thứ hạng trên đó cũng cực kỳ ngạc nhiên:

"Là Duyên ca thật kìa! Duyên ca tuyệt quá! Được lên chiến võng luôn!"

"Trên này còn khen Lục Duyên là thiên tài có một không hai nữa kìa."

Vương Hương Hương chống má bằng tay phải, liếc nhìn Lục Duyên.

Trác Minh nghe vậy như nghĩ đến điều gì, cười phá lên:

"Đúng rồi chứ gì nữa? Các ngươi biết tập đoàn tài chính Thiên Phủ chứ? Lúc ở trong không gian di tích, Lưu tiên sinh - Lưu Hỉ của tập đoàn tài chính Thiên Phủ từng mời Duyên ca gia nhập tập đoàn đấy. Các ngươi biết Duyên ca được cho tiền lương hằng năm là bao nhiêu không?"

Thấy điệu bộ thừa nước đục thả câu của Trác Minh, Cố Ngọc vỗ lưng hắn một phát.

Trác Minh ho sù sụ.

"Bao nhiêu? Nói lẹ cho rồi."

Vương Hương Hương cười híp mắt nhìn Lục Duyên.

Trác Minh xòe năm ngón tay:

"500 triệu! Một năm!"

"Hả..."

Ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.

"500 triệu? !"

Đến cả hai nữ tử xuất thân từ gia đình chiến sĩ gen như Tào Ngôn và Vương Hương Hương cũng ngỡ ngàng.

Tào Ngôn tự giễu:

"Lục Duyên giỏi thật, chắc tiền kiếm được một năm của ba ta còn không bằng một phần mười Lục Duyên quá, mặc dù ông ấy đang là chiến sĩ cấp một.”

Vương Hương Hương cũng nói lên ý kiến của mình:

"Ba mẹ ta đều là chiến sư cấp hai, tiền kiếm được một năm của hai người cộng lại cũng nhiều hơn Lục Duyên một chút. Chậc chậc... Lục Duyên giàu quá!"

Molly cười tươi rói:

"Giờ ta ôm đùi còn kịp không?"

Lục Duyên trừng mắt nhìn nàng:

"Ta có đồng ý gia nhập tập đoàn tài chính Thiên Phủ đâu."



Mọi người đều sửng sốt.

Cố Ngọc hỏi:

"Sao lại không đồng ý? Lương 500 triệu một năm cơ mà!"

Trác Minh vỗ bàn cái rầm rồi nói với vẻ đau đớn:

"Lúc ấy ta cũng chẳng hiểu vì sao Duyên ca từ chối."

Những người khác đều ngạc nhiên vô cùng.

Lục Duyên phì cười:

"Chẳng qua là ta muốn tự do hơn thôi, tiền thì từ từ kiếm cũng được mà."

Mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết nói gì.

Sau đó, Tào Ngôn cười lên tiếng:

"Suy nghĩ của thiên tài đây hả? Khó hiểu thấy mồ."

Vương Hương Hương mỉm cười nói với Lục Duyên:

"Ta thì nghĩ nắm đấm ai to hơn thì có quyền hơn. Một khi thực lực đủ mạnh, dù không cần tiền bạc thì rồi cũng có ngườ

Mấy người đang nói chuyện phiếm với nhau thì nghe người phục vụ gõ cửa.

Mắt Ôn Ny sáng lên:

"Đồ ăn đến rồi!"

Trác Minh đang ngồi bên cạnh cửa mở cửa ra.

Một người phục vụ mặc đồng phục trắng bước vào, mang theo một đĩa thức ăn.

Đó là một đĩa thức ăn màu vàng, tỏa ra một mùi hương kì lạ.

Khuôn mặt của đám người Lục Duyên và Vương Hương Hương hơi thay đổi:

"Món gì thế này?"

Ôn Ny cười đắc ý:

"Đây là đặc sản của nhà hàng này đấy, ruột già xào sầu riêng. Mùi vị rất đỉnh, mọi người nhất định phải thử đấy."

Lục Duyên:

"? ? ?"

Hắn mở to mắt, nhìn Ôn Ny với ánh mắt không thể tin nổi.

Một cô gái trông hiền lành ít nói như ngươi không ngờ lại thích ăn loại này cơ đấy? !



Chẳng riêng gì Lục Duyên, biểu cảm mấy người Vương Hương Hương, Tào Ngôn, Mạc Ly đều thay đổi nhẹ.

"Ruột già xào sầu riêng! Ăn được không vậy?"

Họ nhìn chằm chằm vào thứ màu vàng trên bàn, chết lặng.

Ôn Ny đắc ý cho một miếng ruột béo vào miệng, cười nói:

"Ngon lắm đấy. Mọi người không ăn sao?"

Lục Duyên im lặng lắc đầu.

"Ta sẽ đợi món tiếp theo."

"Ta cũng vậy."

Vương Hương Hương lặng lẽ đẩy đĩa ăn đến bên cạnh Ôn Ny.

Tào Ngôn và những người khác cũng lắc đầu, tỏ ý không ăn.

Chỉ có Trác Minh do dự, sau đó cầm đũa lên cắn một miếng.

Hai mắt hắn sáng lên:

"Ngon lắm mà!"

Nhìn thấy bộ dạng của Trác Minh, Ôn Ny mỉm cười:

"Đúng không, mọi người không ăn thì phí của giời ra."

Cô lắc đầu tiếc nuối.

Điều mà Lục Nguyên đang nghĩ lúc này chính là, cửa hàng này có tên là Chín Quả Óc Chó cũng không phải không có lý do.

Người ăn được ruột già xào sầu riêng thực sự không cần ăn óc chó để bồi bổ trí não sao?

Cũng may, ngoại trừ ruột già xào sầu riêng ra, các món tiếp theo đều có vị khá ngon.

Mấy người Lục Duyên đều rất hài lòng.

Đợi đến lúc ăn xong cũng đã hơn chín giờ.

Bóng đêm đã bao trùm xuống, cho dù ở trong ngõ dân cư vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn neon sáng trưng nằm cách đó không xa.

Vương Hương Hương đứng dậy vươn vai, để lộ những đường cong tuyệt mỹ.

"Đi thôi, đến giờ trở về rồi, buổi tối chúng ta còn phải đi đến nơi bắt đầu nữa, phải chuẩn bị mở khóa gen rồi."

Tào Ngôn liếc nhìn Vương Hương Hương, trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ:

"Hương Hương, nói không chừng trước kỳ thi tuyển sinh đại học ngươi có thể đột phá đến đệ nhất đẳng, ta thì có chút khó khăn rồi, hiện tại chỉ mới tôi luyện được chín mươi tám phần trăm. Đợi đến khi tôi luyện đạt một trăm phần trăm, rồi mở khóa gen, chỉ e sẽ muộn mất."