Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 202: Khả Năng Phòng Thủ.



Thủy tiễn cấp đầu mục bậc không vẫn kém hơn một chút khi đối mặt với đòn tấn công của các chiến binh tinh nhuệ bậc nhất, nhưng chúng cũng có thể làm suy yếu không ít uy lực của những đòn tấn công đó.

Thanh cự kiếm của Lục Duyên đã chém vào cổ người đầu chó.

Máu phun ra, cơ thể của người đầu chó lắc lư rồi rơi xuống đất.

Thấy Lục Duyên không hề né tránh mà giết chết đồng đội của mình, mắt người đầu chó với chiếc rìu chiến rực lửa hiện lên những tia máu.

"Muốn chết!"

Hắn tăng thêm sức mạnh, chiếc rìu chiến chém mạnh vào mảnh giáp trên vai của Lục Duyên.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên. Ngọn lửa trên chiếc rìu đã nuốt trọn lấy Lục Duyên.

Ngay khi người đầu chó nở nụ cười, một luồng kiếm quang đen xì xẹt qua không khí, chém về phía cổ của người đầu chó.

Toàn thân người đầu chó ớn lạnh, đồng tử co rút dữ dội, chỉ kịp né sang một bên.

Vút!

Trọng kiếm chém ngang qua giáp da ở cánh tay trái của người đầu chó, giáp da hoàn toàn không thể chặn được trọng kiếm của Lục Duyên. Cùng với tiếng nứt, máu tươi phun ra, cánh tay trái của người đầu chó xuất hiện vết thương.

"A!"

Chiến binh đầu chó rống lên đau đớn, hắn ta liên tiếp lùi lại, trán đẫm mồ hôi lạnh, nhìn Lục Duyên đang từ từ bước ra khỏi biển lửa, vừa ngạc nhiên vừa hoang mang.

Khi nhìn thấy Lục Duyên chỉ có một vết nứt trên chiến giáp mà không hề bị thương, hắn ta trợn tròn mắt, tỏ vẻ không thể tin:

"Không thể nào! Bị ngọn lửa của ta chém trúng chính diện, làm sao ngươi có thể bình an vô sự được?"

Lục Duyên liếc nhìn vết nứt trên áo giáp, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

Phí sửa chữa tốn kém lắm đấy?

Hắn ngẩng đầu nhìn người đầu chó, cười nói:



"Đòn đánh của ngươi khá dễ chịu"

Thành thật mà nói, độ rèn luyện của người đầu chó này có thể đã đạt đến 80% bậc nhất trở lên, sức mạnh của cú chém lửa đó thật phi thường.

Nếu là cú chém toàn lực lúc đầu thì Lục Duyên nghĩ mình sẽ bị thương.

Đáng tiếc là nó đã bị thủy tiễn chặn lại, uy lực giảm đi rất nhiều, hơn nữa áo giáp cấp boss của Lục Duyên còn chặn được cả một con sóng, sao có thể dễ dàng bị thương như vậy?

Ba người Carman ở đằng xa cũng nhìn thấy tình hình bên này, hai mắt trợn tròn, lóe lên một tia kinh ngạc.

Ngay cả Amy cũng lộ ra về ngạc nhiên.

Vì dao động linh lực của Lục Duyên cũng không quá mạnh, độ rèn luyện cũng không nên cao lắm. Không ngờ hắn lại đỡ được một đòn đánh toàn lực của chiến binh tinh nhuệ với độ luyện hóa cao mà không bị thương tổn gì.

Khả năng phòng thủ này phải mạnh thế nào đây?

Bầu không khí chợt im lặng, chiến binh Carman tinh nhuệ đã trở nên khó chịu:

"Chết tiệt! Lại một tên cứng đầu nữa, lui ra!"

Cô gái kia cũng đã rất khó đối phó rồi, phía họ đã chết không biết bao nhiêu người mà vẫn không tóm được, đã vậy còn làm tiêu hao hết con át chủ bài của họ, giờ lại có thêm một Lục Duyên vô cùng mạnh nữa đến.

Carmen tinh nhuệ không tự tin rằng họ có thể đánh lại cả hai người đó.

Ba người Carman muốn rút lui, khuôn mặt của Amy Algebi hiện lên sự lạnh lùng:

"Còn muốn chạy? Đã hỏi bản tiểu thư chưa?"

Nàng xòe bàn tay, dây leo màu tím bắn ra, lan về phía ba người Carman.

Thấy vậy, Lục Duyên nhìn tên Đầu Chó tinh nhuệ, lên kế hoạch tốc chiến tốc thắng.

Hắn lấy ra vài lọ thuốc rồi uống chúng.

Thuốc sức mạnh, tốc độ và phòng thủ.



Ngoài con át chủ bài là những loại thuốc tăng cường sức mạnh bậc nhất, Lục Duyên còn mua rất nhiều loại thuốc ưu lương khác để làm phương tiện bộc phát thông thường.

Thứ hắn uống bây giờ chính là thuốc ưu lương.

Thực lực của Lục Duyên quá mạnh mẽ, sau khi uống thuốc cấp ưu lương, thực lực của Lục Duyên chỉ tăng 10%, tốc độ tăng thêm một chút, phòng ngự cũng tăng chưa đến 10%.

Tuy nhiên, thực lực của Lục Duyên đã đủ mạnh rồi, sau khi uống thuốc xong, khí tức quanh người đã mạnh hơn mấy phần.

Sắc mặt của người đầu chó tinh nhuệ phía đối diện thay đổi rõ rệt, hắn ta xoay người muốn bỏ chạy.

Còn về ba tên Carman đã bị dây leo màu tím ngăn lại?

Vốn dĩ, chúng đã muốn bỏ rơi hắn ta để chạy trốn, giờ còn hy vọng hắn ta sẽ cứu chúng?

Nằm mơ sao?

Nhìn thấy chiến binh người đầu chó xoay người muốn chạy, Lục Duyên mỉm cười, cơ thể biến mất tại chỗ rồi lập tức xuất hiện sau lưng chiến binh người đầu chó, trọng kiếm chém thẳng xuống.

Đồng tử của chiến binh tinh nhuệ người đầu chó co lại, hắn ta gầm lên:

"Con người! Ta đã chịu thua rồi! Đừng ép ta liều mạng!"

Chiếc rìu chiến mang theo ngọn lửa trong tay hắn chém về phía trọng kiếm.

Mắt Lục Duyên lóe lên một tia sắc bén, mặt không cảm xúc.

Ngựa chiến và rìu chiến vào nhau.

Bùm!

Dưới tiếng nổ, đồng tử của chiến binh tinh nhuệ người đâu chó co lại, người lùi về sau vài bước.

"Đáng chết! Sao ngươi có thể mạnh như vậy?"

Lục Duyên nhếch miệng cười:

"Ngươi đoán xem?"