Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Chương 288: Khôi Phục.



Tất nhiên bốn tên miêu nhân cũng nhìn thấy biểu hiện của Amy.

Họ chỉ có thể mở to mắt, mặt đây kinh hãi.

"Này này này... Các ngươi có nhìn thấy thiếu nữ nhân loại kia không? ! Này cũng quá giả dối? ! Một mình nàng khống chế trên trăm tên máy móc tinh nhuệ thì thôi đi, thế mà lại còn trói một tên máy móc cấp mục đầu lại? !"

"Con mèo" này đúng là tài giỏi đến mức thái quá! Cảm giác còn mạnh hơn so với thiếu niên kia!"

"Chỉ một cô gái dễ thương, đáng yêu.

"Có hai quái vật này ở đây, ta thấy cái tên thủ lĩnh máy móc kia dữ nhiều lành ít rồi"

Ba người khác cũng đồng ý với lời nói của miêu nhân gầy yếu.

Thời gian cứ thế trôi qua, số lượng thủ vệ máy móc càng ngày càng ít.

Mà trên đỉnh cao ốc, cũng có càng ngày càng nhiều gen chiến sĩ xuất hiện.

Tất cả đều phát hiện ra gợn sóng chiến đấu mà chạy tới.

Một đám chiến sĩ gen nhìn trận chiến đấu trên quảng trường kia, vẻ mặt ai nấy cũng đều là khiếp sợ.

Đặc biệt là biểu hiện của Lục Duyên và Amy, khiến cho họ kinh hãi không thôi.

Với thực lực như này, bất kể ai trong hai người kia đều có thể đánh bại tất cả họ đó có được không?

Hơn nữa, thực lực của những thiếu nữ nhân loại khác trong nhóm kia cũng cũng rất mạnh, có những ba chiến sĩ cấp mục đầu, mà chiến lực của những người khác cũng là tinh nhuệ đỉnh phong.

Sức mạnh này quá kinh khủng.

Âm!

Khi một tên máy móc cấp mục đầu cuối cùng bị Lục Duyên chém một kiếm chết tươi, thì trên khắp quảng trường đã phủ kín thân thể tơi tả của các thủ vệ máy móc.

Những đốm lửa điện lấp lóe trên một đám linh kiện máy móc, thật là một cảnh tượng tàn tạ.

Lục Duyên thở hắt ra một hơi, rồi nhìn về phía cửa lớn.



Chỗ cửa lớn, sau khi tất cả thủ vệ máy móc tuần tra bỏ mạng, thì máy móc thủ lĩnh cùng với bốn con chó robot vẫn không chút thay đổi như cũ.

Hiển nhiên, năm tên thủ vệ máy móc này được sinh ra là để canh giữ cửa lớn.

Giờ phút này, mấy người Amy và Lâm Tịch Tịch cũng đi đến.

Trên trán Amy xuất hiện ít mồ hôi, nhưng sắc mặt của mấy người Lâm Tịch Tịch thì đã hơi tái nhợt, gợn sóng linh lực trở nên yếu đi không ít.

Trọn vẹn gần ngàn tên thủ vệ máy móc, cho dù giết từng tên một thì cũng tiêu tốn không ít linh lực.

Sử dụng chiến kỹ cũng phải tiêu hao linh lực, sử dụng nhiều thì tất nhiên linh lực sẽ không đủ.

Amy còn đỡ, nhưng mấy người Lâm Tịch Tịch đều đã rất mệt mỏi.

Về phần Lục Duyên, trước khi chiến đấu hắn đã lén lút hấp thu hai viên linh tinh, hiện tại linh lực vẫn còn đầy.

"Mệt mỏi quá, làm sao lại có nhiều thủ vệ máy móc như vậy"

Amy phàn nàn vì bất mãn.

Lục Duyên cười cười:

"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát, dù sao những máy móc thủ vệ đang canh giữ kia chắc chắn sẽ không đi ra"

Lâm Tịch Tịch nhìn thoáng qua cao ốc ở xung quanh, trên từng tòa cao ốc đều có mấy tên chiến sĩ gen đứng xì xào bàn tán, giờ phút này đang chăm chú nhìn tới họ.

Nàng ấy nhíu đôi mày thanh tú, hơi lo lắng:

"Lôi tiên sinh, phải làm gì với những người này bây giờ?"

Lục Duyên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua những chiến sĩ gen ở trên cao ốc.

Một đám chiến sĩ gen bắt gặp ánh mắt của Lục Duyên thì dồn dập rời mắt đi, không một ai dám đối mặt với Lục Duyên.

Lục Duyên mỉm cười, mở miệng nói:

"Họ muốn nhìn thì để cho họ nhìn đi. Các ngươi cứ khôi phục trước đã, ta đi xem"

Từ lúc đội bốn bốn tên miêu nhân thứ nhất đến đây, Lục Duyên cũng đã nhận ra rồi.



Sở dĩ hắn hấp thu linh tinh, duy trì trạng thái tràn đầy linh lực cũng bởi vì nguyên nhân này.

Vẻn vẹn cũng chỉ có mấy người này, chỉ cần hắn đầy linh lực thì sẽ không có uy hiếp gì.

"Nếu Lôi tiên sinh đã nói như vậy, vậy thì khôi phục đi"

Lâm Tịch Tịch nhẹ gật đầu, hơn mười thiếu nữ ríu rít ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu hấp thu linh tinh.

Amy cũng đặt mông ngồi trên mặt đất, cười hì hì nói chuyện:

"Ta cũng nghỉ ngơi một lát"

Lục Duyên nhìn thoáng qua Amy, lượng linh lực của người này rất nhiều, hiện tại chỉ sợ còn chưa tiêu hao hết một nửa.

Cái cô gái này chính là lười, không muốn đi nhặt đồ vật rơi xuống đây mà.

Có điều nếu Amy đã muốn khôi phục, vậy Lục Duyên cũng không phản đối.

Dù sao đợi chút nữa cũng phải đối phó với thủ lĩnh máy móc, cẩn thận một chút cũng không có gì không tốt.

Đương nhiên, còn có bảy thiếu nữ cận chiến vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh những người khác, họ cũng không tiêu hao quá nhiều linh lực.

Nên lúc này cũng không cần khôi phục.

Lục Duyên liếc nhìn bảy thiếu nữ, rồi cất tiếng nói:

"Các ngươi đi nhặt đồ vật rơi xuống đi"

"Vâng, Lôi tiên sinh"

Một thiếu nữ có dáng dấp thanh tú đáp lời.

Mấy người cùng đi nhặt từng món bảo vật đầy đất rơi xuống từ trên thân đám thủ vệ máy móc.

Đồ vật rơi xuống từ trên thân gần một ngàn tên thủ vệ máy móc, cho nên chỉ là nhặt đồ vật mà cũng mất rất nhiều thời gian.

Trong lúc mấy người Amy nghỉ ngơi, các nhóm chiến sĩ gen trên đỉnh cao ốc tự nhiên cũng thấy một màn này.