Có thuộc tính cơ bản mạnh như vậy, cộng thêm với vũ khí gen cấp vương giả, thuộc tính cơ bản của Lục Duyên bây giờ không phải là thứ mà chiến tướng bình thường có thể so sánh được.
Cho dù một vị chiến tướng có ghi lại toàn bộ gen siêu phàm cấp hoàng giả, có thôi luyện tới cấp viên mãn, thì Lục Duyên cũng cảm thấy có thể còn không bằng thuộc tính hiện tại của hắn.
Khác biệt duy nhất có lẽ là uy lực của kỹ năng chiến đấu cấp hoàng mạnh hơn một chút so với cấp vương.
Chỉ là không biết, hiện tại mình và cái tên cường giả cấp chiến tôn của người đầu chó đó ai mạnh hơn?
Luận về thuộc tính cơ bản, Lục Duyên cảm thấy có lẽ mình không kém hơn hắn đâu nhỉ?
Suy cho cùng, hắn mặc dù là chiến tôn, có năm gen siêu phàm, nhưng mức độ thôi luyện cũng chỉ là cấp cao, vẫn chưa đạt đến viên mãn.
So với Lục Duyên, ưu thế duy nhất của hắn có lẽ chính là có nhiều hơn một kỹ năng chiến đấu?
Đương nhiên, thiên tài cấp chiến tôn đó có thể cũng đã tu luyện thể thuật và linh kỹ.
Phải nói là có khả năng rất lớn là đã tu luyện.
Nhưng vũ khí gen của Lục Duyên là cấp đế, uy lực của kỹ năng chiến đấu đặc biệt đi kèm với nó rất siêu phàm, nói tóm lại, có lẽ cũng gần bằng với thiên tài cấp chiến tôn người đầu chó nhỉ?
Có điều, Lục Duyên có kỹ năng chiến đấu hệ không gian của cấp vương giả, đây là ưu thế lớn nhất của hắn.
Hiện tại, cho dù Lục Duyên có đối mặt với tên người đầu chó cấp chiến tôn này, thì hắn vẫn có lòng tin chiến đấu rất lớn.
Lục Duyên hít sâu một hơi và tiếp tục tu luyện.
Còn có mười ngày nữa mới rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, nếu cuộc so tài Băng Mạch Tinh vẫn chưa bắt đầu, vậy hắn đừng lãng phí thời gian thì sẽ tốt hơn.
Đúng lúc này, Lục Duyên dừng lại, lấy ra tinh thạch liên lạc.
Phía trên tinh thạch liên lạc có ánh sáng trắng nhấp nháy.
Lục Duyên kết nối, là Tư Thính Tuyết.
Lục Duyên có chút nghi hoặc hoi:
“Thính Tuyết, sao vậy?”
Tư Thính Tuyết mặt cứng đờ, nói:
“...Ngươi đừng gọi ta thân mật như thế!”
“Ò, ta biết rồi Thính Tuyết, thế có chuyện gì à?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tư Thính Tuyết có chút bất lực.
Nàng nói:
“Đến lúc đi ra ngoài rồi, cuộc so tài đã được quyết định, chính là vào ngày mai, chúng ta phải tới Băng Mạch Tinh.”
Nghe thấy vậy, Lục Duyên sững người:
“Sao lại nhanh vậy?”
Tư Thính Tuyết thản nhiên nhìn Lục Duyên:
“Liên quan đến ngươi.”
“Ta ư?”
Lục Duyên có chút ngạc nhiên.
“Ừ, chủ yếu là vì cái tên Phỉ Ba đó chết rồi, thật ra phía bên người đầu chó vẫn luôn thúc giục nhanh chóng so tài, dù sao thì Phỉ ba cũng là thiên tài tam giai mạnh nhất bên họ, sau khi chết, thời gian tu luyện bị rút ngắn lại, rất bất lợi đối với họ. Chúng ta vẫn luôn đè ép, kéo dài thời gian. Đối với chúng ta, thời gian càng lâu thì lại càng có lợi. Nhưng người đầu chó đã mất kiên nhẫn, bây giờ không thể nào tiếp tục trì hoãn được nữa, cho nên đã quyết định ngày mai bắt đầu so tài.”
Lục Duyên không nhịn được mà bật cười;
“Hóa ra là như vậy. Vậy chúng ta ra ngoài thôi.”
Muốn rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, ngoại trừ thoát ly thủy tinh ra, ở các thành phố lớn tích hợp của Khởi Nguyên Chi Địa, chẳng hạn như Bạch Vân thành, sẽ có phòng thoát ly chuyên biệt.
Cũng có thể đi ra ngoài từ phòng thoát ly.
Có điều, để sử dụng phòng thoát ly thì cần phải có linh tinh, một chiến tướng tam giai cần phải có mười vạn linh tinh tam giai để rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa.
Với chiến sĩ gen bình thường thì đó là một chi phí rất đắt, nhưng đối với Lục Duyên đó chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Lục Duyên rời khỏi luyện võ quán, phát hiện Tư Thính Tuyết và Rebecca đã đang đợi sẵn.
Ba người đi lên gấu ngựa số 1, đến sảnh dịch chuyển và dịch chuyển tới Bạch Vân thành.
Sau đó thẳng tới phòng thoát ly.
Phòng thoát ly của Bạch Vân thành nói là một căn phòng, nhưng trên thực tế nó có diện tích khoảng 500 mét, cực kỳ rộng lớn.
Bên trong chia thành từng phòng khác nhau, và sau khi đi vào phòng, chỉ cần giao nộp tinh linh thì sẽ có thể rời khỏi.
Lục Duyên đi vào một trong số những phòng đó, sau đó dùng thẻ ngân hàng của Khởi Nguyên Chi Địa giao nộp linh tinh vào trong thiết bị trong đây, bạch quang loé lên, Lục Duyên đã rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa.