Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 15: Người có tiếng nói nhất.



Chương 14: Người có tiếng nói nhất.

Ở phía cổng chính.

Người của Lâm gia và Lang Sơn trại đang đánh giằng co.

Phía Lâm gia, cả hộ viện lẫn tộc nhân, số võ giả Lâm gia tham chiến là hơn năm trăm người.

Còn ở phía Lang Sơn trại, lần đột kích Lâm gia này, Tống Hỏa mang theo khoảng năm trăm tên võ giả, và hơn hai ngàn tên d·u c·ôn lưu manh người thường đảm nhiệm pháo hôi.

Đám người Lang Sơn trại bắt đầu với đám lưu manh làm pháo hôi, nhằm gây áp lực cho đối thủ, khiến người Lâm gia cảm thấy như bị áp đảo về quân số.

Thi thoảng, đám thổ phỉ võ giả ẩn giấu trong quân đoàn lưu manh này sẽ nhảy ra đánh lén, nếu không thì đám pháo hôi này làm sao có dũng khí đối đầu với võ giả?

Đám lưu manh này là một đám liều mạng chứ đâu phải kẻ ngốc, nếu cứ bị người của Lâm gia g·iết đến tan vỡ thì súc sinh cũng biết đường bỏ chạy chứ đừng nói là người.

Ban đầu, người Lâm gia b·ị đ·ánh bất ngờ nên chạy tan tác, nhưng sau khi phát hiện kẻ địch chỉ là một đám yếu gà liều mạng, người của Lâm gia đã tổ chức lại một lần nữa và phản công.

Trong lúc trận chiến đang giằng co.

Lâm gia gia chủ mang theo hàng trăm tên phàm nhân tôi tớ khác đến chi viện, trên tay đám người này đều mang theo cung nỏ.

Đám người hầu này nhanh chóng dàn hàng, tên nỏ đã sẵn sàng.

"Bắn!"

Lâm gia gia chủ phất tay ra hiệu, hàng trăm mũi tên bắn vọt về phía chiến trường.

Cung nỏ tuy sát thương không đủ gây nguy hiểm cho võ giả, nhưng nếu dùng chỉ để dọn dẹp đám pháo hôi liều mạng thế là đủ rồi.

Đội cung nỏ này xuất hiện làm thay đổi cục diện chiến trường.

Sau ba đợt tên bắn rải thảm, cộng với sự phản công mạnh mẽ từ đám võ giả Lâm gia.

Đám lưu manh mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, số người xung quanh chúng đã giảm đi một nửa, cả ngàn bộ t·hi t·hể phủ kín mặt đất.

Nhìn về phía đối diện, năm trăm người của Lâm gia ai cũng mang thương tích trên mình, nhưng số n·gười c·hết trận lại chỉ có vài chục người.

Đám pháo hôi lúc này hỏng mất, có kẻ bắt đầu bỏ chạy.

Mấy tên thổ phỉ võ giả chuyên lấn yếu sợ mạnh cũng chẳng tốt hơn là bao.

Trái lại, đám võ giả của Lâm gia sau khi được tẩy lễ bởi máu và lửa đã lột xác hoàn toàn, từ một đám bao cỏ ăn hại, nay đã trở thành những võ giả thực thụ.

Người của Lâm gia thi triển võ học, chém g·iết đám thổ phỉ như g·iết gà.

Đám thổ phỉ bên kia cũng sử dụng võ học đánh lại, nhưng lại bị người Lâm gia đè lên đánh.

Một gia tộc có truyền thừa võ học rõ ràng mạnh hơn hẳn đám d·u c·ôn lưu manh chỉ luyện mấy môn võ mèo cào.

Lúc này, dù cho Tống Hỏa đang liên tục đẩy lui Lâm Kình Thiên cũng không thể không để mắt tới chiến trường chính.

"Hừm! Một đám ăn hại!"

Tên trùm thổ phỉ dồn lực, dùng 1 phần chân khí trong cơ thể đánh ra một chưởng thổi bay Lâm Kình Thiên, hắn không thèm nhìn đối thủ của mình rồi cứ thế lao thẳng vào chiến trường.

"Đáng c·hết! Đám người Lâm gia các ngươi lấn Lang Sơn trại chúng ta quá đáng!"

Tống Hỏa lao nhanh tới chiến trường, vừa rồi giao chiến với Lâm Kình Thiên, hắn đã sử dụng 5 phần lượng chân khí trong cơ thể, và dùng 1 phần chân khí để kết thúc chiến đấu.

Cuối cùng hắn dồn 3 phần chân khí còn lại và để dành một phần cuối, vô số dòng xoáy chân khí rực lửa dây dưa với nhau, đan vào nhau tạo thành một quả cầu như đang phong ấn cơn bão lửa bên trong.

Chứng kiến chiêu thức này, đám thổ phỉ võ giả đang tan vỡ giống như lấy lại được tinh thần.

"Haha! Là chiêu thức này, đây chính là thứ làm nên tên tuổi của trại chủ!"

"Lúc trước có tên cẩu quan không rõ tốt xấu, mang 5000 quân đòi vây quét Lang Sơn trại chúng ta, kết quả đều trở thành tro bụi dưới chiêu thức này!"

Trái lại với vẻ hưng phấn của đám thổ phỉ, giác quan thứ sáu của võ giả Lâm gia điên cuồng cảnh báo, có nguy hiểm sắp đến.



Cả đám người vội vàng chạy tứ tán khắp nơi.

Quả cầu lửa Tống Hỏa thả ra càng bay xa càng lớn, nó trở thành một cơn lốc lửa bán kính 200m càn quét mọi nơi nó đi qua.

Không chỉ có sức nóng kinh người đủ để đốt mặt đất tan thành dung nham, cơn lốc lửa này còn có sức hút cực mạnh.

Một vài võ giả xấu số không chạy kịp bị cơn lốc lửa cuốn lên và cháy thành tro ngay trên không trung.

Các ngôi nhà xung quanh bị hất bay lên trời, gió mạnh xé nát chúng thành nhiều mảnh, lửa thiêu đốt tất cả thành tro tàn.

Xui xẻo nhất vẫn là đội cung nỏ của Lâm gia, ai chạy nhanh còn có thể thoát nhưng những người không kịp rút chạy cũng chỉ có đường c·hết.

Lúc này, mọi người mới biết được sức mạnh của Khai Mạch cảnh võ giả kinh khủng nhường nào.

Tại cao võ thế giới, chỉ cần một cường giả dẫn đầu cũng đủ sức xoay chuyển chiến thắng.

Lâm Kình Thiên lúc này trồi lên từ đống phế tích, một ông già chật vật với một chưởng ấn cháy đen ở giữa ngực.

Ông ta nhìn cơn lốc lửa kia và nhớ lại thời đỉnh cao của mình, ông ta cũng từng có thể làm như vậy.

Nhưng tiếc nuối về quá khứ cũng chỉ là thoáng qua.

Lâm gia lão tổ lúc này không hề do dự, tất cả chỗ đan dược ông ta cất giữ nhiều năm nay đều được lấy ra.

Bạo Huyết đan, Chân Khí đan, Tục Mạch đan.

Lâm Kình Thiên lúc trước cũng từng là một thiên tài tuyệt thế của Xích Kiếm tông, một thiên kiêu khi 20 tuổi bước vào Khai Mạch cảnh.

Nhưng thế hệ ấy, Xích Kiếm tông nhân tài đông đúc, thiên tài như Lâm Kình Thiên cũng chỉ xếp thứ 10.

Nhận thấy sư huynh đệ đồng môn tu luyện ngày càng nhanh chóng, thậm chí người dẫn đầu đã tiến thêm một bước, thành công bước vào cảnh giới Vô Cấu.

Tuổi trẻ nôn nóng, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn, Lâm Kình Thiên vì tu luyện mà đốt cháy giai đoạn, cố gắng một đời đạt đến Vô Cấu cảnh nhanh nhất có thể.

Khai Mạch cảnh giống như làm đường, nhưng những con đường được Lâm Kình Thiên làm do quá vội vã mà không trau chuốt, kết quả chất lượng quá kém.

Lúc lão kịp nhận ra thì kinh mạch sụp đổ, cả đời vô vọng bước vào Vô Cấu cảnh.

Một thiên tài sụp đổ, cũng là lúc một trưởng lão trẻ tuổi nhất được sinh ra.

Nhưng dù cho vẫn giữ được Khai Mạch cảnh tu vi, cảnh giới của Lâm Kình Thiên càng ngày càng thụt lùi.

Quá hổ thẹn, trưởng lão trẻ nhất của Xích Kiếm tông đã từ chức về quê.

Giờ sử dụng Tục Mạch đan để cơ thể trở lại thời đỉnh cao trong thời gian ngắn, dùng Chân Khí đan để hồi phục lại chân khí đã gần như khô kiệt.

Cuối cùng là Bạo Huyết đan, tăng cường thực lực của Lâm Kình Thiên lên thêm một bậc nữa, lão muốn đồng quy vu tận với tên oắt con kia.

Đám người Lâm gia lúc này gần như tuyệt vọng, cơn bão lửa đã rất gần, chỉ vài giây nữa thôi nó sẽ đốt tới khu vực phụ nữ và trẻ em đang trú ẩn.

Lúc này, Lâm Kình Thiên lần nữa xuất hiện, một người một kiếm đứng trước cơn bão lửa.

Gân xanh nổi lên, ông già toàn lực vung kiếm.

Một đạo kiếm quang đỏ lửa từ lưỡi kiếm của lão chém ra.

Đạo kiếm quang khổng lồ như muốn nuốt trọn cơn bão lửa phía trước, cắt đôi chiêu thức mà Tống Hoả đắc ý nhất.

Tên trùm thổ phỉ cũng không nghĩ đến Lâm Kình Thiên vẫn còn đủ sức tái chiến, hắn trơ mắt nhìn lưỡi kiếm hóa giải tuyệt chiêu của mình, nhìn đạo kiếm quang cắt qua biến hàng trăm tên thổ phỉ võ giả khác thành tro bụi.

Hắn nhìn về phía Lâm Kình Thiên, tay phải lão già vì tung ra một đòn siêu quy cách mà cơ bắp nổ tan tành, chỉ để lại phần xương trắng.

Giác quan thứ sáu của hắn liên tục cảnh báo người này rất nguy hiểm.

Lâm gia lão tổ nhìn chằm chằm Tống Hoả, ánh mắt đầy sát ý khóa chặt hắn.



Dồn chân khí vào cánh tay trái còn lại, dù đã hết sức kiềm chế nhưng vài tia chân khí vẫn tiết ra ngoài, đốt cháy tay áo của lão.

Tốc độ di chuyển hiện tại của lão nhanh như đạn bắn, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Tống Hoả chỉ thấy bức tường lửa trước mắt hắn đột nhiên bị đục thủng một lỗ.

Lâm Kình Thiên lao tới với một nắm đấm tràn ngập lửa giận.

Tốc độ của lão nhanh tới nỗi Tống Hoả chẳng có thể làm gì hơn ngoài đan chéo hai tay đỡ đòn.

Oanh!

Cánh tay trái còn lại của lão nổ tung, cả người Tống Hoả b·ị đ·ánh chìm vào đất, để lại một cái hố sâu 5 mét.

Lâm gia lão tổ lúc này đã mất đi hai tay, nhưng hai cánh tay của Tống Hoả cũng b·ị đ·ánh biến hình, cong thành vài khúc.

Hai tay của Tống Hỏa lúc này đã không còn cảm giác, nội tạng bị chấn động như muốn bị nghiền nát, tình cảnh của hắn hiện tại cũng không khá hơn Lâm Kình Thiên là bao.

Với hai cánh tay gãy, tên trùm thổ phỉ khó khăn lắm mới có thể bò dậy khỏi hố, thì hắn lại chứng kiến cơ thể Lâm Kình Thiên đang phát sáng giống như có lửa cháy trong người.

Dù không biết lão muốn làm gì tiếp theo nhưng chạy trước đã.

Rống!

Lâm Kình Thiên dù đã mất đi hai tay, nhưng lão lại dồn toàn bộ chân khí vào phổi rồi thổi ra ngoài.

Kết quả.

Phía trước là Tống Hoả đang chạy như chó c·hết.

Đi theo phía sau hắn Lâm gia lão tổ dù đã mất đi hai tay nhưng vẫn có thể phun lửa như một con rồng.

Ngọn lửa nóng bỏng dí sát sau lưng, dù có là một võ giả chuyên tu hỏa hệ công pháp như Tống Hỏa cũng không thể chịu nổi.

Tên trùm thổ phỉ dù trọng thương cũng phải vắt chân lên chạy.

Trong lúc hắn bối rối không biết chạy đi đâu, chợt hắn nhìn thấy đám tiểu đệ đang dần bỏ trốn.

Với tốc độ và sự linh hoạt của Khai Mạch cảnh võ giả, một kẻ với dáng người to lớn như Tống Hỏa dễ dàng lẩn vào đám đông.

Đám thổ phỉ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì một đợt sóng nhiệt bất ngờ xuất hiện, thiêu đốt chúng thành than.

Quả nhiên việc lẩn vào trong đám đông thực sự hữu ích, chỉ có một phần nhỏ lửa do Lâm Kình Thiên phun ra chạm tới hắn.

Tống Hỏa chạy một lúc nữa rồi dừng lại, không phải vì hắn kiệt sức, mà vì hắn không còn cảm thấy luồng nhiệt kia nữa.

Quay đầu lại, chỉ thấy một lão già đã mất đi hai tay đứng yên như pho tượng.

Hắn không dám quay lại đối mặt với Lâm Kình Thiên dù cho lão hiện tại chỉ là một xác c·hết.

Đám tiểu đệ của hắn lại càng không dám.

Lúc này Tống Hỏa mới nhận thấy được, phía sau lưng hắn đang bốc lên mùi thịt nướng.

Mấy tên đàn em còn sống sót của hắn tụ tập xung quanh, cả đám yên lặng không nói gì.

Đám sơn tặc này trốn vào màn đêm rồi biến mất.

Cả đám người Lang Sơn trại lúc đến mang theo hơn 2500 người, mà khi trở lại, chúng còn chưa đủ trăm người.

Lâm Lục Dạ mang theo hai chiếc va li cỡ lớn chạy tới chiến trường, nhưng khi tới nơi thì nàng phát hiện ra mọi thứ đã quá muộn, Lâm gia dành chiến thắng nhưng thắng thảm.

Hơn bốn trăm võ giả của Lâm gia đã trở thành tro bụi dưới đại chiêu của Tống Hỏa.

Lúc này muốn nhặt xác cũng là một điều khó khăn, khi tất cả xác c·hết đều khó có thể nhận dạng.

Lâm Lục Dạ hi vọng, có thể tìm thấy những bóng hình quen thuộc trong đám người Lâm gia đang r·ối l·oạn.

Nhưng nàng cứ đi mãi.



Một giờ.

Hai giờ.

Thứ duy nhất nàng có thể tìm được là ba bộ t·hi t·hể cháy đen.

Lâm gia gia chủ luôn đeo trên tay mười chiếc nhẫn vàng.

Mẹ nàng luôn mang trên người cây trâm ngọc.

Và bội kiếm Lâm Bạch luôn mang theo bên mình.

Nàng nhẹ nhàng dùng vải trắng che đi ba t·hi t·hể này, nước mắt nàng không hề chảy xuống dù chỉ một giọt.

Vì đây không phải lần đầu nàng tiễn đưa họ.

Hai ngàn năm trước, tại thế giới này, trên sa mạc mênh mông, nàng đã từng khóc tang cho họ.

Ngày hè, mặt trời lên rất sớm.

Ánh nắng chiếu rọi phủ đệ của Lâm gia nay đã trở thành đ·ống đ·ổ n·át, chiếu rọi những người còn lại của Lâm gia đen sì bởi than bụi.

Cũng chiếu rọi ra một quân đoàn năm trăm người được vũ trang đầy đủ đang đi tới.

Đám người này khí thế hung hung, nhìn là biết không có ý tốt.

Người đàn ông trung niên để ria mép dẫn đầu đám người, thân mặc quan phục, dáng vẻ thư sinh nho nhã.

Người này là Hàn Nhất, thành chủ của Đông Hải thành này.

"Ồ xem ra tại hạ tới không kịp lúc."

Lúc này, đám người của Lâm gia giống như rắn mất đầu, phần lớn cao tầng đều đ·ã c·hết trong trận chiến với Lang Sơn trại, không có ai nghĩ rằng mình đủ quyền uy để thay mặt Lâm gia vào lúc này.

Hàn Nhất nhếnh miệng cười, quả nhiên Lâm gia hiện tại suy yếu tới nỗi không còn ai dám đứng ra phát ngôn.

Bầu không khí im lặng chỉ kéo dài một chút.

"Hàn đại nhân tới thật không kịp lúc.

Khi đám giặc Lang Sơn trại tới, ngài không có mặt. Nay Lâm gia vừa trải qua chiến hỏa xong thì ngài lại tới.

Đáng tiếc hiện tại Lâm gia cũng không còn bộ bàn ghế nguyên vẹn nào, nếu không tiểu nữ chắc chắn phải mời đại nhân ngài xuống ngựa uống trà."

Lâm Lục Dạ sau khi che vải liệm xong, nàng nhẹ nhàng quay đầu lại.

"Lâm tiểu thư quả nhiên tuổi nhỏ bất phàm, nhưng trước khi mời khách uống trà, Lâm tiểu thư nên xem lại bối phận của mình đã."

Trước Hàn Nhất đang công khai châm chọc, Lâm Lục Dạ vẫn nhẹ nhàng trả lời.

"Lâm gia hiện tại, ta là người có tiếng nói nhất, ta không mời trà ai mời trà? Với lại, chẳng ai phản đối ta cả."

Lúc này, Lâm Lục Dạ bắt đầu phản công.

" Phải rồi, còn một người trong Lâm gia tuổi tác hợp với ý của đại nhân ngài."

Nàng chỉ về phía một ông già râu tóc hoa râm, người già nhất trong số những thành viên Lâm gia còn sống sót.

"Vị này là Hắc lão, là chuyên gia về chăm sóc ngựa có thâm niên tại Lâm gia chúng ta, năm nay sáu mươi có tám, chắc chắn hợp yêu cầu của ngài."

Hàn Nhất lúc này giận tím mặt, đường đường quan cai trị một thành, ai lại đi uống trà với một lão chăn ngựa?

"Người Lâm gia! Các ngươi chịu để một tiểu bối ngồi lên đầu như thế sao?"

Đám người Lâm gia cảm thấy vị tiểu thư này quá nhỏ để làm người đại diện, nhưng nghĩ lại thì, Lâm gia cường thịnh là nhờ có nàng, đồng thời nàng cũng là con gái của gia chủ.

Quả thực, người có tiếng nói nhất Lâm gia hiện nay chính là Lâm Lục Dạ.

Chứng kiến đám người của Lâm gia yên lặng như đã ngầm chấp nhận, Hàn Nhất chỉ có thể tức giận không thể phản bác.