Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 22: Chinh phạt.



Chương 21: Chinh phạt.

Trận chiến kết thúc nhanh hơn những gì người Lâm gia đã suy tính.

Nó đã kết thúc ngay từ khi khu đại điện sụp đổ.

Khi đội quân của Lâm gia tiến lên, đám sơn tặc đều đã trong trạng thái sống dở c·hết dở.

Tống Hoả bị một tảng đá lớn như một tòa nhà đè lên, lúc này, việc muốn cử động một ngón tay cũng là việc khó khăn đối với hắn, đừng nói gì tới đứng lên và quyết đấu một trận.

Lâm Lục Dạ không ngờ được, chiêu thức nàng từng dùng để đấm bay một ngọn núi nay được sử dụng để cứu kẻ thù.

Nắm đấm nhỏ bé khiến không gian vặn vẹo.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người, Lâm Lục Dạ dễ dàng đánh bay tảng đá sang một bên, để lộ Tống Hỏa thoi thóp phía dưới.

Nếu để tên trùm thổ phỉ c·hết ngay lúc này thì lợi cho hắn quá.

Tên trùm thổ phỉ với cơ thể be bét máu bị Lâm Lục Dạ lôi ra từ đ·ống đ·ổ n·át.

Thân xác hắn bị một cô bé 12 tuổi kéo lê trên mặt đất để lại một vệt máu lớn kéo dài.

Hắn vẫn còn hít thở, chưa c·hết ngay được.

Nhưng chắc chắn một điều, những ngày tốt lành của hắn đã kết thúc.

Sau vài giờ dọn dẹp chiến trường tất cả vàng bạc tài bảo của Lang Sơn trại cất giấu trong nhiều năm đã bị vơ vét sạch.

Lang Sơn trại không còn một người sống.

Người Lâm gia thẳng tay nã đạn, không lấy tù binh, hàng vạn tên sơn tặc c·hết không ai chôn.

Có lẽ có vài kẻ có thể may mắn trốn thoát nhưng mèo lớn mèo nhỏ hai ba con thì làm nên trò trống gì.

Một trận chiến nghiền ép kết thúc, người Lâm gia rời đi để lại một ngọn núi b·ị đ·ánh thủng trăm ngàn lỗ.

Vài giờ sau đó.

Một cánh tay trồi lên khỏi đống đá vụn.

Người này mặc đồng phục màu lam của Hàn Kiếm tông, đầu tóc rối bời, quần áo rách nát, trên người lớn lớn nhỏ nhỏ chằng chịt v·ết t·hương, thảm không nỡ nhìn.

"May mắn, lão tử học sẵn Quy Tức Quyết, ẩn đi khí tức mới không bị đám Tân Quân kia phát hiện."

Hàn Tu đứng dậy từ phế tích, hắn phủi bụi trên bộ quần áo rách rưới của mình.

"Chuyện này không thể để yên như thế được, ta phải về báo với tông môn, thế lực của Tân Quân không thể khinh thường."

Nói rồi tên đệ tử của Hàn Kiếm tông tập tễnh rời khỏi phế tích, hướng về phía Nam.

Trên quan đạo.

Đoàn xe chiến thắng trở về của Lâm gia khiến người ta phải lau mắt.

"Trời ạ! Ta không nhìn nhầm chứ? Tống Hoả của Lang Sơn trại đang bị người kéo lê như chó c·hết thế kia sao?"

"Vậy ra ngày hôm qua tin đồn Tân Quân Đông Hải thành đánh lên Lang Sơn là thật."

Tống Hoả bị Lâm Lục Dạ trói chặt hai tay, đầu dây thừng còn lại gắn chặt vào phía sau xe bọc thép.

Tên trùm thổ phỉ vốn b·ị t·hương nặng nay còn bị kéo lê trên mặt đường, thương thế ngày càng nghiêm trọng.

"Hừm! Tân Quân đúng là nhà giàu mới nổi, đám người đó không biết mình vừa đắc tội Hàn Kiếm tông sao?"

"Nghe nói lão trưởng môn của Hàn Kiếm tông sắp đột phá Phi Thiên cảnh, lúc đó Đông Châu sẽ lại xuất hiện một thế lực bá chủ."

"Ngày lão tông chủ xuất quan cũng là ngày mà Tân Quân diệt."

Tất nhiên hành động rêu rao của Lâm gia cũng mang tới hàng tá thám tử của các thế lực xung quanh.

Không ai coi trọng thế lực mới nổi mang tên Tân Quân, tất cả mọi người đều suy đoán thế lực mới nổi này cũng chỉ có một, hai Khai Mạch cảnh là cùng.

Trong khi đó những thế lực nhị lưu quanh khu vực này đều có mười Khai Mạch cảnh trở lên.

Đối với những người này, Tân Quân cũng không mạnh hơn Lang Sơn trại là bao nhiêu, Tống Hỏa ai cũng biết hắn vừa trọng thương trở về, nhưng ngại Hàn Kiếm tông nên không ai đứng ra thu thập hắn mà thôi.

Nhưng nguy cơ Tân Quân bị Hàn Kiếm tông để mắt tới cũng không thể khiến Lâm Lục Dạ lo lắng, vì một vòng kế hoạch mới của Lâm gia chính là chủ động tiến đánh Hàn Kiếm tông.



Bên trong xe bọc thép, Lâm Lục Dạ đang họp bàn với các chỉ huy khác.

"Lang Sơn trại cách Lâm gia chúng ta 200 dặm, trên con đường này có 20 nhị lưu thế lực, mỗi thế lực đều có 10 Khai Mạch cảnh trở lên trấn giữ.

Ta sẽ mang 20 Khai Mạch cảnh trở về tọa trấn Lâm gia, những người còn lại mang quân lính chia thành 20 đường đi thu phục các thế lực khác, cho tất cả các thế lực này một tối hậu thư.

Thần phục hoặc c·hết!"

Lâm Lục Dạ nghiêm nghị tuyên bố.

Chứng kiến thái độ kiên quyết của gia chủ, những chỉ huy của Lâm gia chần chờ nhìn nhau.

Cuối cùng có một người đi ra xin ý kiến.

"Gia chủ, liệu việc này có quá vội vàng hay không? Nếu chia nhỏ đội hình như vậy thì trung bình một Khai Mạch cảnh phe ta sẽ lại phải đấu với hai hoặc ba Khai Mạch cảnh khác."

Lâm Lục Dạ nhíu mày không vui.

"Mỗi người các ngươi đều được hưởng tài nguyên, võ công, bí thuật tốt nhất.

Giờ đến lúc ta cần các ngươi lại sợ đầu sợ đuôi, mỗi người đều tu hai môn Thần Công mà vẫn sợ.

Phế vật!

Nói thẳng, nếu như ta không bận việc thì một mình ta cũng đủ g·iết sạch Khai Mạch cảnh của tất cả các thế lực trên, dù cho chúng có tụ tập cùng một chỗ chăng nữa."

Lâm Lục Dạ vỗ nhẹ vào viên đạn pháo đặt bên cạnh, loại sát thương ngang với Khai Mạch cảnh đỉnh phong tự bạo, Vô Cấu cảnh nhìn thấy cũng phải rút lui.

Võ đạo thế giới này có thể chia làm năm cảnh giới, nhưng có thể phân loại ra hai loại võ giả khác nhau, võ giả bình thường và võ giả luyện Thần Công.

Sức chiến đấu của hai bên chênh lệch cực lớn.

Có thể nói võ giả bình thường chỉ có thể đánh thường, dán mặt vào cận chiến, còn võ giả Luyện Thần công lại biết sử dụng kỹ năng, thi triển đủ thứ võ kỹ giống như ma thuật.

Thường thì Thần Công là thứ chỉ dành cho nhất lưu thế lực trở lên, còn nhị lưu thế lực trở xuống nếu lộ ra cất giữ Thần Công chắc chắn sẽ bị đủ loại thế lực vây công.

Lâm gia có thể được truyền thừa Nhật Luân Công vì đây là một môn Thần Công không hoàn chỉnh, với lại Lâm gia có thể xem như thế lực dưới trướng Xích Kiếm tông nên không ai đánh chủ ý.

20 thế lực Lâm Lục Dạ đã đánh dấu đều là nhị lưu thế lực, võ công đám người này tập luyện cùng lắm cũng chỉ là Thần Công không hoàn chỉnh giống Lâm gia.

Nếu mấy tên Khai Mạch cảnh luyện tập Thần Công còn không thể đánh bại mấy tên Khai Mạch cảnh thông thường, Lâm Lục Dạ chắc sẽ lên kế hoạch đào tạo những người khác.

"Tất cả nghĩ kỹ rồi chứ?!"

Lâm Lục Dạ nghiêm nghị hỏi, dù ngoại hình của cô nàng có nhỏ bé nhưng không thể che được khí chất uy nghiêm.

"Rõ thưa gia chủ."

Đám chỉ huy chỉ có thể cúi đầu xuống, không ai dám đối mặt nàng.

Cứ như vậy, đoàn xe của Lâm gia phân tách thành nhiều nhánh.

Cả một dải 200 dặm từ Lâm gia tới Lang Sơn trại ngày hôm đó gà bay chó chạy.

Sau đó, trên phố xuất hiện hàng loạt lời đồn như.

Thiếu niên thiên kiêu một mình đánh bại tất cả Khai Mạch cảnh của Thanh Ngưu bang.

Huyết Ẩn hội từ chối gia nhập vào thế lực thần bí, kết quả bị tàn sát không chừa một ai.

Từng tin đồn ly kỳ như tiểu thuyết liên tục lan truyền trên phố...

Ba ngày sau.

Trên con phố sầm uất nhất Đông Hải thành, vô số dân chúng sôi nổi chỉ trỏ vào một tấm bảng được đặt ở nơi cao nhất con phố.

Nhân Bảng Thiên Kiêu.

Một tấm bảng xếp hạng thứ tự 100 người trẻ tuổi từ 27 tuổi trở xuống đã đột phá Khai Mạch cảnh.

Độ tin cậy của bảng xếp hạng này là vô cùng chính xác được thế lực thần bí nhất thế giới, Thiên Cơ Các ban bố.

Bên cạnh Nhân Bảng thì Thiên Cơ Các còn công bố, Địa Bảng Cường Giả, Thiên Bảng Tông Sư.

Hôm nay, xung quanh Nhân Bảng Thiên Kiêu phá lệ náo nhiệt.



Bởi vì Nhân Bảng lần này thay máu hoàn toàn bởi 100 cái tên mới!

Thứ nhất. Lâm Lục Dạ, 12 tuổi, Khai Mạch cảnh hậu kỳ, Đông Hải thành Lâm gia gia chủ, Tân Quân thủ lĩnh.

Thứ hai. Lâm Dương, 13 tuổi, Khai Mạch cảnh trung kỳ,Đông Hải thành Lâm gia dòng chính.

Thứ ba, Lâm Phi Hổ, 13 tuổi, Khai Mạch cảnh trung kỳ,Đông Hải thành Lâm gia dòng chính.

Thứ tư, Lâm ...

Nhân Bảng Thiên Kiêu hiện tại thuần một sắc là con em Lâm gia, đã vậy tất cả còn xuất thân cùng một thế lực.

Đáng sợ nhất là tuổi tác của những người này quá là trẻ.

"Trời ạ, thì ra Lâm gia bị năm gia tộc vây đánh mà vẫn không bị diệt môn, thảo nào mấy cửa hàng vẫn bán xà phòng, thủy tinh."

"Lâm gia thiên tài lớp lớp, chỉ cần lấy một đệ tử ra cũng có thể quét ngang toàn bộ Đông Hải thành, thảo nào năm đại gia tộc bị diệt môn."

"Thì ra là vậy, Tân Quân vốn là Lâm gia nên mới ra tay diệt đi Lang Sơn trại để báo thù."

"Ta nghe nói vài ngày trước Tân Quân liên tiếp đánh chiếm 20 thế lực, lúc đó ta còn không tin. Nhưng giờ thì ta tin rồi."

Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên về thực lực của Lâm gia, một số kẻ lại quan tâm đến những thứ khác.

"Lâm Lục Dạ thân nữ nhi mà ngồi lên vị trí gia chủ, làm trái luân thường pháp tắc, Lâm gia để một đứa nhóc nhỏ tuổi không hiểu chuyện lên làm gia chủ đúng là mạt vận."

Nhưng đám người trên phố lại quay sang nhìn hắn với ánh mắt nhìn động vật quý hiếm.

Ngươi nói Lâm gia mạt vận? Tại sao cái gia tộc dưới thời con bé đó lại phát triển nhanh như vậy?

Từ khi võ đạo quật khởi, văn hóa của đế quốc từ phong kiến thông thường đã dần chuyển sang cường giả vi tôn.

Nếu ngươi có đủ vũ lực thì bất cứ ai cũng có thể nắm quyền, Hoàng gia gia chủ chính là một kẻ như vậy.

Sau hai ngàn năm võ đạo phát triển, người ta học lấy chữ chủ yếu để đọc hiểu bí tịch võ công.

Nên loại nho sinh cổ hủ này đúng là hiếm có khó tìm, ngàn dặm có một.

Không để ý tới hắn, mọi người trên phố, khắp nơi đều bàn luận về Lâm gia.

Chuyện này không chỉ diễn ra tại Đông Hải thành, tất cả các thành trì thuộc đại Ung đế quốc đều diễn ra khung cảnh tương tự.

Tân Quân, Đông Hải thành Lâm gia, Lâm Lục Dạ.

Tất cả đều xuất hiện trước tầm mắt của các thế lực lớn.

Vô số âm mưu được ấp ủ nhằm vào thế lực non trẻ này.

Trong đại sảnh của Lâm gia.

"Đã tra được là ai bán thông tin của Lâm gia chúng ta chưa?!"

Lâm Lục Dạ ngồi trên chủ vị, ánh mắt uy nghiêm quét qua tất cả mọi người.

Bất cứ ai đối mặt với đôi mắt ấy cũng chỉ có thể co ro run sợ.

"Thưa gia chủ, chúng ta đã làm hết mức nhưng không thể tìm ra bất cứ manh mối nào."

"Đúng vậy, thưa gia chủ, Thiên Cơ Các từ trăm năm nay luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, làm việc giọt nước không lọt. Vô số các thế lực lớn nhỏ muốn tra ra hành tung của Thiên Cơ Các nhưng đều thất bại."

"Mấy trăm năm trước từng có Kim Cương tông tông chủ lớn tiếng mắng Thiên Cơ Các, nhưng ngay hôm sau mọi thông tin của Kim Cương tông chủ đều được đăng lên báo, thậm chí mặc quần lót màu gì Thiên Cơ Các cũng viết rõ ràng."

Các trưởng lão lấy đủ lý do để thanh minh trước nhiệm vụ bất khả thi mà Lâm Lục Dạ đặt ra.

Trên thế giới này vốn không có cái thứ gọi là Thiên Cơ Các, nhưng chỉ cần Lâm Bạch nhập một chút số liệu vào là tổ chức thần bí này tồn tại.

Một đường đèn xanh gián tiếp bật hack cho cô em gái, giờ Lâm Bạch muốn tăng thêm chút độ khó cho Lâm Lục Dạ.

Nghe các trưởng lão thông báo, Lâm Lục Dạ lấy hai tay xoa huyệt thái dương, mọi chuyện đi trật khỏi quỹ đạo làm nàng đau đầu không thôi.

"Được rồi, quên cái vụ Nhân Bảng đi.

Việc chỉnh hợp các thế lực mới thu phục đến đâu rồi?"

Các trưởng lão thở phào nhẹ nhõm khi cô cháu gái này chịu đổi chủ đề.



"Gia chủ, có 18 thế lực đã đồng ý thần phục Tân Quân, còn hai thế lực còn lại là bao tay trắng của Hàn Kiếm tông nên bị diệt môn không thương tiếc."

"Sau khi mở rộng địa bàn, tài nguyên Lâm gia chúng ta có thể sử dụng đã tăng gấp mười lần, nếu đứng vững, lợi nhuận Lâm gia chúng ta có được sẽ tăng lên cả trăm lần."

Những thông tin tốt liên tiếp làm giảm đi cơn thịnh nộ của Lâm Lục Dạ.

"Gia chủ, chúng ta đã chiêu mộ thành công hơn năm vạn quân, giờ những người này đều đang được huấn luyện cách dùng súng đạn, việc tu luyện bí thuật của những người này cũng đã có chút thành tựu.

Nhưng việc để những người mới này tham gia đánh Hàn Kiếm tông ngay tuần sau liệu có ổn không?

Ta sợ rằng, nếu đám người đó biết chuyện Tân Quân muốn đánh một thế lực sắp tấn thăng bá chủ sẽ khiến lòng người bàng hoàng, thậm chí xuất hiện những kẻ đào ngũ."

Người đứng ra lần này là Lâm Thu Hải.

"Ta biết chuyện đó, và ta cũng sẽ không che giấu chiến dịch này.

Cứ thông báo, tăng thêm ban thưởng cho những ai tham chiến.

Tiền bạc, công pháp, địa vị, đều sẽ có nếu có người sống sót sau c·hiến t·ranh.

Thêm cả tăng thêm tiền nếu có người hi sinh nữa."

Lâm Lục Dạ bình tĩnh nói, nàng tin rằng chỉ cần lợi ích đủ lớn thì không ai có thể chối từ, dù có phải đối đầu với bá chủ thế lực chăng nữa.

Cuộc họp kết thúc, các trưởng lão lần lượt rời khỏi đại điện chỉ còn lại một mình Lâm Lục Dạ đi qua đi lại suy nghĩ viển vông.

Trận chiến với Hàn Kiếm tông là một trận chiến không thể tránh khỏi.

Ngay từ đầu Hàn Kiếm tông đã muốn cắn nuốt Xích Kiếm tông, Lâm gia là một thế lực cùng hội cùng thuyền với Xích Kiếm tông nên chắc chắn không thể bỏ qua.

Lâm Lục Dạ càng đào sâu nghiên cứu võ đạo của thế giới này, càng phát hiện thứ võ đạo này kinh khủng, chỉ cần nhìn qua t·hi t·hể của một Vô Cấu cảnh không toàn diện như Lâm Kình Thiên cũng có thế thấy cảnh giới này uy năng.

Chỉ riêng cơ thể đã phát sinh chất biến, mạnh gấp trăm lần Khai Mạch cảnh võ giả.

Đối với Lâm Lục Dạ, nàng vẫn có thể đối phó, dù sao chân khí ngoại phóng của nàng mạnh gấp 9000 lần cùng cảnh giới.

Cô nhóc vẫn có tự tin đối phó Vô Cấu cảnh.

Với lại.

Lâm Lục Dạ nắm chặt tay phải lại, xòe ngón trỏ lắc lư qua lại, một giọt nước nhỏ chỉ như mưa xuân xuất hiện, nếu ai không nhìn thấy lại tưởng chỉ là một bé gái đơn thuần đang ngẩn người.

Sau ba ngày liên tục duy trì tốc độ vận chuyển chân khí 9000 lần, Lâm Lục Dạ phát hiện ra chân khí của mình phát sinh chất biến, từ trạng thái khí vô hình vô chất đã dần hóa lỏng.

Nàng gọi thứ năng lượng mới này là chân nguyên.

Võ giả thế giới này có lẽ chưa bao giờ chân chính đạt tới Khai Mạch cảnh viên mãn, dù sao không có loại võ công nào có tốc độ vận chuyển chân khí nhanh gấp 9000 lần như Vạn Ảnh Thần Công.

Chợt, phía bên ngoài, một thị nữ váy hồng bước vào đại điện.

Tiểu Mai cung kính cúi đầu thông báo.

"Gia chủ, có người của Xích Kiếm tông tới, đám người này đều là một đám Tụ Khí cảnh đệ tử trẻ được dẫn đầu bởi một trưởng lão Khai Mạch cảnh.

Chúng yêu cầu gia chủ đích thân ra tiếp đãi."

Cô thị nữ ghé thầm vào tai Lâm Lục Dạ những gì mình quan sát được.

"Có vẻ đám người này muốn chúng ta giao ra bí mật về gia tăng số lượng Khai Mạch cảnh."

Lâm Lục Dạ nghe vậy cười lạnh.

"Đám người này nghĩ đẹp lắm, quay lại nói với chúng, bản gia chủ muốn tiếp đãi chúng sau khi diệt Hàn Kiếm tông, giờ ta không rảnh."

Nói rồi thiếu nữ bước ra ngoài đại điện với một nụ cười trên môi.

Nàng tiện tay búng tay một cái, giọt chân nguyên bé tí kia bay ra với tốc độ không thể tin nổi.

Giọt nước nhỏ hướng về bầu trời u ám.

Oanh!

Một t·iếng n·ổ lớn vang vọng Đông Hải thành, tất cả mọi người đồng loạt ngước nhìn lên bầu trời trong sự kinh ngạc.

Ngày hôm nay tiết trời có vẻ khá âm u, nhưng sau một v·ụ n·ổ, tầng mây đã bị đục thủng một cái lỗ lớn.

Lớp mây mù bao phủ nửa bầu trời bị thổi bay.

Ánh nắng nhu hòa chiếu xuống đại địa.