Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 249: Ai lại đi tính toán một thằng điên bao giờ.



Chương 248: Ai lại đi tính toán một thằng điên bao giờ.

Bạch Hồn lúc này lại phải há hốc mồm kinh ngạc một lần nữa.

Khả năng xử lý công việc nhanh chóng của tên Lâm Bạch này lại làm hắn phải cảm thấy hoài nghi, tên này nếu đầu óc bình thường một chút có lẽ chính là trời sinh ngồi bàn giấy.

Sau nhiều lần quan sát Lâm Bạch, cái duy nhất mà Bạch Hồn thấy về tên này đó chính là một sự hỗn loạn, bất ổn.

Đôi lúc hắn rất thông minh, xử lý công việc đâu vào đấy, khiến cho Bạch Hồn cảm thấy tất cả những hành động ngu ngốc của tên này chỉ giống như một lớp vải che đi bản chất thật của hắn, một tên giấu nghề chuyên nghiệp.

Nhưng sau khi chứng kiến tên này vì nổi nóng mà làm ra những hành động điên rồ, khiến người không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, thậm chí nhiều lần sự phẫn nộ của hắn còn làm cản trở chính kế hoạch của hắn.

Đến cuối cùng, Bạch Hồn kết luận tên này là một tên có vấn đề tâm thần rất nặng, linh hồn của hắn vốn là một linh hồn gần như đã tan biến, nên thiếu thốn vài phần hồn phách cũng rất bình thường.

Oán khí của hắn đối với Diệp Hiên cũng khiến cho thần trí tên này trở nên bất ổn.

Hắn có thể xử lý những việc không liên quan đến Diệp Hiên, hay khái niệm kiếm vô cùng trôi chảy.

Nhưng khi tên này xử lý những công việc liên quan đến Diệp Hiên, oán khí, hận thù lập tức che kín hai mắt hắn, khiến cho tinh thần trở nên hỗn loạn, khiến những quyết định sau đó của hắn càng lúc càng sai lầm, cuối cùng là thất bại.

Nghĩ tới những chuyện này, Bạch Hồn tự nhiên cảm thấy tỉnh cả người luôn.

Hắn lập tức vất chuyện tính toán Lâm Bạch vào trong xó, dù sao ai có thể tính toán được một thằng điên có thể làm ra những chuyện gì vào giây tiếp theo.

Hiện tại, với Bạch Hồn, uy h·iếp của Lâm Bạch cũng không còn quá lớn nữa, trừ khi tên đó có được sức mạnh ngang với một đại thiên thế giới, lúc đó Bạch Hồn có thể nhìn hắn với con mắt khác.

Còn nếu hắn vẫn sử dụng một cái đánh dấu hệ thống, hắn sẽ mãi không thể nào đuổi kịp Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ hay Diệp Hiên được.

Sau trận chiến với Diệp Hiên, Bạch Hồn sẽ rất mong chờ có thể đón được linh hồn tên Lâm Bạch này vào làm trong thế giới của hắn.

Dù sao trên đời này không có nhiều người trời sinh đã hợp với việc làm bàn giấy.

Còn việc thần trí tên này có vẻ hơi hỗn loạn?

Không sao cả, là một dân chơi linh hồn, Bạch Hồn vẫn có tự tin có thể sửa được linh hồn tên này, để cho hắn cam tâm đi làm trong Bạch Sắc Địa Phủ.

Nghĩ đến đây, Bạch Hồn cảm thấy mình ngày càng trở thành một nhà tư bản, suốt ngày nghĩ tới việc tìm người làm công thay cho mình.

Từ các tu sĩ ở dị giới, cho tới cả đám người xuyên việt ở Liên Minh Nhân Loại, giờ đến cả kẻ thù hắn cũng không muốn buông tha.

Bỏ qua điều đó, Bạch Hồn giờ có thể xác định được vị trí của Diệp Hiên ở nơi đâu.

Tây Vực c·hết hết rồi nên Diệp Hiên chắc chắn không có mặt ở nơi đó.

Cũng không phải ở Nam Vực, vì nơi đó Bạch Hồn cũng vừa đi qua không lâu.

Ở Trung Châu cũng không có cái bóng của hắn nốt, dù sao tên Lâm Bạch kia điên cuồng tìm người như vậy cũng không thể tìm ra bất cứ dấu vết nào của Diệp Hiên.

Chỉ còn lại mỗi Bắc Vực có khả năng là nơi hắn đang ẩn náu.

Mà trong quá trình tập kích cái Vạn Cổ tông của Lâm Bạch, Bạch Hồn cũng đã tìm ra được một số thông tin khá thú vị.

Một trong số đó chính là Bắc Vực xuất hiện cực quang múa kiếm, như vậy cũng đủ để biết ai là kẻ đứng sau màn.



Nghĩ tới đây, Bạch Hồn cảm giác vô cùng bất an.

Trong lúc hắn và Lâm Lục Dạ còn đang bật hết hỏa lực để ăn mòn Đông Châu, tên Diệp Hiên kia đã ăn mòn cả Bắc Vực, và giờ, hắn ta đang sử dụng cơ duyên để thu hút càng nhiều người đến với truyền thừa của hắn càng tốt.

Càng nghĩ, Bạch Hồn càng cảm thấy tốc độ ăn mòn của mình chưa đủ nhanh, hắn cần tăng tốc.

Mà giờ thiên đạo cũng đã trở nên suy yếu hơn sau hàng đống chuyện xảy ra ở Nam Vực rồi, có lẽ có nhiều thứ hắn không cần phải dè chừng nữa.

Nhận được lệnh của Bạch Hồn, tất cả các chỉ huy, các quyến tộc của hắn bắt đầu mạnh tay hơn, một phần mười dân số của Đông Châu đã bị ăn mòn, đi đến đâu là dân cư, tu sĩ ở nơi đó sẽ bị ô nhiễm, linh hồn sớm muộn cũng trở thành Bạch Hồn Tinh Linh.

Tất cả mọi thứ đang dần trở thành một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn…

Phía bắc của Đông Châu, Hắc Nguyệt Thần Triều.

Nơi mà một tháng trước còn đang chìm trong nội loạn, quần hùng nổi dậy, c·hiến t·ranh khắp nơi.

Nhưng hiện tại, nơi này bỗng dưng rơi vào một trạng thái hòa bình đầy vẻ thần bí.

Ban đầu, tất cả các tướng quân, những kẻ đã phát động n·ội c·hiến đột nhiên đồng loạt biến mất.

Ngay sau đó, không hiểu tại sao, từ dân chúng cho tới những binh lính bình thường, tất cả mọi người đều giống như đã quên đi c·hiến t·ranh.

Bọn họ lại trở về quê cũ, sinh hoạt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sinh hoạt trong một quốc gia rộng lớn nhưng vô chính phủ.

Còn về chủ nhân của những thế lực quân phiệt đã gây ra cuộc c·hiến t·ranh này.

Bọn họ hiện tại đang ở cùng một nơi, chuẩn bị cho một thời khắc được ghi vào lịch sử của Bạch Hồn đại thế giới.

Bên trong một hầm ngục sâu thẳm, tối tăm, nhưng lại đầy sự diệu kỳ với những hàng nấm và cỏ rêu phát sáng ở hai bên hành lang.

Dưới hầm ngục có khung cảnh tuyệt đẹp như một bầu trời đầy sao này, có một đám người đang b·ị b·ắt nhốt tại nơi đây.

Quần áo trên người những phạm nhân này đã tan nát sau không biết bao nhiêu cuộc t·ra t·ấn, nhưng dựa vào những mảnh giáp còn sót lại, đủ để thấy thân phận những kẻ được nhốt ở đây không phú thì quý.

Chợt những tiếng bước chân bắt đầu phát ra từ bên ngoài song sắt, đám tù nhân vốn đang ủ rũ bỗng dưng giật mình, chúng cố gắng lùi sâu vào trong góc tường nhất có thể.

Như thể kẻ đang bước đi bên ngoài hành lang là một con quái vật.

“Xin chào các vị, một tuần rồi không gặp, các vị nhớ ta chứ?”

Số 3 đi ngang qua hành lang, nhìn vào những tù nhân ở bên trong song sắt, hắn nở một nụ cười mà hắn cho rằng tỏa nắng nhất.

Nhưng đáng tiếc, thấy được nụ cười này, đám tù nhân lại chỉ cảm nhận được giá lạnh của mùa đông.

Mọi chuyện bắt đầu từ 1 tháng trước, khi mà những v·ũ k·hí đầu tiên do Số 3 và đoàn đội của mình sản xuất được đưa lên chiến trường.

Mỗi thứ v·ũ k·hí này đều có một khả năng đặc biệt, đó chính là càng g·iết được nhiều người, người sử dụng thứ v·ũ k·hí ấy càng có được sức mạnh từ các Bạch Hồn Tinh Linh được chuyển hóa, và họ càng lúc sẽ càng mạnh.

Vì thế giới thay đổi, quỷ dị tu tiên trở thành chủ lưu, nên không ai nói thứ v·ũ k·hí như vậy tồn tại là tà ma ngoại đạo cả, ngược lại, những thứ v·ũ k·hí này luôn được săn đón trên chiến trường.

Trải qua vô số trận chiến, và nhiều con đường khác nhau, từng thanh ma binh được phổ biến ra khắp khu vực phương bắc của Đông Châu.



Nhưng đám tướng lĩnh nào biết được, trong bóng tối, đám quân lính dưới trướng họ đã trưởng thành với tốc độ khó mà tin nổi, đồng thời, linh hồn của những kẻ cầm trên tay những thanh ma kiếm ấy cũng dần được biến đổi trong vô hình.

Chỉ qua chưa đầy nửa tháng, một cuộc binh biến đã diễn ra trên khắp các chiến trường, c·hiến t·ranh lập tức kết thúc, hòa bình lập tức được lập lại, và tất cả các quân phiệt đều được đem tới khu hầm ngục này.

Tất cả mọi người đều nỗ lực hết mình để xưng bá một phương, nhưng ai mà ngờ được, người thắng sau cùng lại là một tên thợ rèn không đáng chú ý.

Trong suốt 1 tháng qua, Số 3 liên tục làm nhiều thí nghiệm về những cách chế tạo v·ũ k·hí mới.

Hắn đã lấy được cảm hứng từ chính những thanh ma kiếm mà mình chế tạo ra, cộng với đủ loại phối phương của các pháp bảo tà môn khác trong cái thế giới quỷ dị tu tiên này.

Giờ này, các quân phiệt, những kẻ thường xuyên lấy người để luyện công sẽ cảm nhận được cảm giác bất lực của những phàm nhân trước đây bị chúng dùng như tài nguyên tu luyện.

Và nếu có ai đó được Số 3 ưu tiên làm thí nghiệm nhiều nhất, đó chính là Tào Sung, Tây Hổ tướng quân, người đã bắt được Số 3 khi hắn bị phong ấn và rơi xuống Đông Châu này.

Nói chung là tên tướng quân này khá là xui xẻo khi động vào một tên xấu tính như Số 3.

Hiện tại, trong lúc những người khác còn đang ở trong song sắt ôm đầu co ro, tên Tào Sung này đã được đặc cách treo lên trên cao để hóng mát.

Nhưng nhìn vào thân thể thân tàn ma dại, đầy những dấu vết sau những lần thí nghiệm, người ta nhìn qua cũng tin rằng tên này đang trong trạng thái hấp hối, có thể c·hết bất cứ lúc nào.

Tào Sung lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, hắn cố động đậy cái đầu, nhìn xuống phía bên dưới, nhìn vào kẻ hắn từng không để vào mắt, và giờ là cơn ác mộng tồi tệ nhất của hắn.

“Khục, Trương Tam, ta đồng ý trở thành một Bạch Hồn Tinh Linh, ta đồng ý đầu hàng, ngươi không thể tha cho ta được hay sao?”

Lại một lần nữa nghe thấy cái tên này, Số 3 cảm giác muốn trở về quá khứ để tát cho mình tỉnh người, lấy cái tên gì không lấy, lấy luôn cái tên này.

Lần sau có lẽ hắn nên liên lạc với bản thể, cài cho mình một cái Tương Lai Linh Cảm, để tránh lại phải gặp những tình huống tương tự trong tương lai.

Nhìn vào tên Tào Sung trước mặt, nhìn sang những song sắt ở hai bên hành lang, Số 3 chỉ nở một nụ cười lạnh.

“A, các ngươi nghĩ đẹp lắm, nhưng rất tiếc, ta đã liên lạc với chủ thể và có được một bộ luật mới, một bộ luật về việc nhận người gia nhập vào Bạch Sắc Địa Phủ.

Đừng hỏi tại sao lại có bộ luật mới này, khi mà chủ thể của ta nói hắn dạo này rất hay cáu giận.

Hắn nói nguyên nhân không phải do hắn nhận được một cái hệ thống hố hàng, mà là do hắn hấp thụ quá nhiều linh hồn tu sĩ trong cái thời đại quỷ dị tu tiên này, nên mới khiến cho tính cách hắn trở nên cực đoan.

Vì chủ thể của ta đã dán cái nồi lên lưng đám tu sĩ các ngươi, nên từ giờ trở đi, việc xét duyệt để trở thành Bạch Hồn Tinh Linh cũng sẽ khó hơn trước rất nhiều lần.”

Nói một hơi dài, Số 3 quay sang nhìn tất cả những tù nhân xung quanh.

Sau đó, hắn chỉ thẳng vào bản thân mình.

“Mà ta, sẽ là kẻ xét duyệt, một phán quan, kẻ xem xét các ngươi có xứng đáng để trở thành một quyến tộc của chủ thể hay không.

Hay các ngươi không xứng đáng, chỉ có thể làm một công cụ để phục vụ chúng ta.”

Số 3 lúc này khá háo hức, cuối cùng hắn cũng vẽ ra thành công một cái chức vụ mới cho mình ngồi.

Nói thẳng, nếu không phải là một người đã có công đi theo Bạch Hồn ngay từ những ngày đầu tiên, giờ Số 3 có lẽ đã bị đám người đến sau đào thải, trở thành một kẻ ăn xin đầu đường xó chợ nào đó ở Bạch Hồn đại thế giới.

Không nghĩ đến cái viễn cảnh đáng sợ ấy nữa, Số 3 lúc này đang rất hào hứng.



Vì ngoài đám Hư Ảo Thân và Bạch Hồn Tinh Linh ra, hắn sắp chế tạo ra một loại vật chủng mới, góp phần cải tiến cho cái hệ thống sinh thái nghèo nàn của Bạch Sắc Địa Phủ.

Đó là các Hồn Khí.

Không giống như đám khí linh tự nhiên sinh ra khi một loại v·ũ k·hí trải qua nhiều năm tháng biến đổi, các Hồn Khí được tạo ra từ linh hồn của những kẻ đã chịu ô nhiễm từ Bạch Hồn, nhưng chưa chuyển hóa thành quyến tộc của hắn.

Lúc này, Số 3 bắt đầu quá trình chế tạo các Hồn Khí.

Chỉ thấy không gian xung quanh biến đổi, tất cả tù nhân giống như được kéo vào trong một thế giới mới, một tiểu thế giới được Bạch Hồn chế tạo riêng cho Số 3, một lò rèn với những máy móc không bao giờ ngừng, ngọn lửa không bao giờ tắt.

“Nguyên liệu đã đủ, giờ bắt đầu rèn nào.”

Dưới chân đám tù nhân, từng trận pháp giả kim rực sáng, phát ra những ánh hào quang chói lóa.

Ngay lập tức, cấu trúc sinh học của những kẻ này đã được thay đổi hoàn toàn trong tích tắc.

Có kẻ đã trở thành một sinh vật bằng đồng hình người, hắn ngơ ngác nhìn lấy thân thể mới, một thân thể hoàn toàn không có cảm giác, giống như hắn đã trở thành một thỏi nguyên liệu sống mà thôi.

Những người khác cũng có số phận tương tự, khi họ trở thành đủ thứ nguyên liệu khác nhau.

Riêng Tào Sung bị trận pháp giả kim thuật biến đổi thành một quái vật dạng keo dán, giống như một con slime màu trắng đục.

Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu, một trận pháp phức tạp mới được hình thành ngay trên không trung.

Có thể nhìn thấy bên trong trận pháp ấy có cái bóng của rất nhiều thể hệ khác nhau, có giả kim, ma pháp, tiên đạo,…nhưng trụ cột nhất, quan trọng nhất lại là một loại trận pháp chuyên dùng để huyết tế xác thịt con người.

Một thứ trận pháp thường xuyên được các quân phiệt ở Hắc Nguyệt Thần Triều sự dụng để hiến tế phàm nhân, tăng thêm tu vi cho mình.

Trận pháp này tỏa ra một lực hút mạnh mẽ, hút tất cả “nguyên vật liệu” đang được bày dưới mặt đất lên không trung, làm chúng được tạo hình một lần nữa và giao hòa với nhau.

Số 3 tiếp tục luyện chế thứ v·ũ k·hí mới.

Tay phải của hắn lúc này là một viên tinh thể nhìn giống như hệ thống, nhưng thực tế, đây chỉ là một thứ mô phỏng lại hệ thống, một viên tinh thể chứa bên trong đó một đạo thần thông.

Tay trái của hắn xuất hiện vô số các phù văn, đếm sơ qua cũng phải có hàng ngàn phù văn ở nơi đây.

Nhìn vào trận thế này, Số 3 rất có thể đang muốn chế tạo Thần Khí!

Hắn đánh viên tinh thể và cả phù văn vào trong phần nguyên liệu trên không trung, sau đó liên tục điều khiển trận pháp, khiến cho hình dáng của các nguyên liệu không ngừng thay đổi.

Sau một hồi rèn đúc, một lá cờ đuôi nheo dần dần được hình thành giữa không trung.

Một lá cờ đen với phần cán làm bằng một loại hợp kim kỳ lạ, đen bóng.

“Ờm, thế quái nào lá cờ ta chế tạo ra nó lại nhìn như cờ đám ma thế này.”

Số 3 không vừa ý, hắn lại chỉnh sửa một lần nữa, đổi màu lá cờ sang một màu trắng thuần khiết.

“Khoan, thế quái nào lại là cờ đầu hàng? Sửa lại.”

Cuối cùng, hắn cũng hài lòng với tạo hình của thứ bảo vật mới, một lá cờ đen với họa tiết trang trí là một gốc cây màu trắng ở chính giữa.

Nhưng khi nhìn vào thứ bảo vật này, Số 3 chỉ có thể thở dài đầy đáng tiếc.

“Xem ra kế hoạch muốn đi đường ngang ngõ tắt để chế tạo Thần Khí của ta thất bại rồi, thứ bảo vật này cũng nghịch thiên thật đấy, nhưng nó vẫn là chưa đủ.”