Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 27: Cuối cùng cũng đến cái đoạn đánh quái thăng cấp.



Chương 26: Cuối cùng cũng đến cái đoạn đánh quái thăng cấp.

Vô số khoang dinh dưỡng được mở ra, một ngàn chiến binh thức dậy sau một giấc ngủ dài.

"Dậy nào các đồng chí, xếp hàng cẩn thận vào, tất cả di chuyển tới phòng thay đồ bên tay phải, ăn mặc cho cẩn thận vào, rồi sau đó chuyển sang phòng bên trái, trang bị v·ũ k·hí.

Chúng ta sẽ tập hợp ở sảnh chính của căn cứ trong ba mươi phút sau."

Do trong căn cứ này chỉ có một người điều hành nên Lâm Bạch phải đích thân chỉ huy đội quân mới của mình.

Hắn dùng tinh thần lực giúp bản thân lơ lửng trong không trung, thứ giúp hắn có thể di chuyển mà không cần dùng xe lăn.

Nhưng thường hắn không làm vậy, dù sao tinh thần lực của một tên Hắc Thiết 1 cấp khá ít ỏi, không cho phép hắn bay lượn quá lâu.

Nửa giờ sau đó.

Tại sảnh chính của căn cứ, một quảng trường bằng kim loại có kích thước lớn bằng 12 sân bóng đá.

Một đội quân ngàn người đang nghiêm chỉnh xếp hàng, đứng sừng sững như những pho tượng.

Đám Tử Vong Hiệp Sĩ này được trang bị không phải những bộ áo giáp bằng kim loại hoa lệ, nặng nề, mà là áo giáp chống đạn giống như một q·uân đ·ội hiện đại.

Áo Giáp Chống Đạn Hợp Kim: (Hắc Thiết cấp)

- Phòng thủ: 200% chỉ số Thể Chất của người mặc.

Và tất cả phần còn lại như găng tay, giày, giáp chân, mũ bảo hộ đều có một dòng thông số như vậy.

Dù sao những trang bị này đều là Hắc Thiết cấp và là hàng công nghiệp được sản xuất hàng loạt.

Tổng cộng 5 trang bị phòng thủ có thể tăng hộ giáp 1000% dựa trên chỉ số người mặc, nghe có vẻ nhiều nhưng chỉ số này sẽ hoàn toàn vô dụng khi đột phá cảnh giới.

Người có cảnh giới cao mà lại mặc đồ cảnh giới thấp, cũng chỉ tương đương với một người bình thường mặc áo vải.

Còn nếu có người muốn mặc trang bị của cảnh giới cao hơn?

Cũng được thôi, nhưng hành động đó khá ngu ngốc.

Muốn dùng một cục pin bé tẹo mà đòi khởi động xe tăng?

Ma lực của kẻ sử dụng trang bị vượt cấp sẽ nhanh chóng bị hút cạn, trừ khi hắn có thiên phú về ma lực hoặc khả năng hồi phục đủ nhanh.

Trên tay của các Tử Vong Hiệp Sĩ được trang bị một khẩu súng trường.

Khoan đã!

Rõ ràng Tử Vong Hiệp Sĩ là một chức nghiệp cận chiến, tại sao lại sử dụng v·ũ k·hí tầm xa?

Nhưng khi nhìn kỹ lại, một khẩu súng trường với lưỡi lê to và dài gấp đôi thân súng.

Ai dám nói đây không phải v·ũ k·hí cận chiến?

Nhưng trên người bọn họ có một thứ mà không ai ngờ tới.

Đó chính là tấm áo choàng lông vũ đen rách rưới đang đắp lên khoang dinh dưỡng của Lâm Lục Dạ.

Lâm Bạch sau một khoảng thời gian đọc trộm các tư liệu tuyệt mật của chính phủ, giờ hắn cũng đã hiểu biết một phần về Thần Khí và cách lợi dụng chúng.

Chạm vào chiếc áo choàng, một luồng thông tin được truyền vào linh hồn của Lâm Bạch, nó được hiển thị dưới một trạng thái mà Lâm Bạch quen thuộc nhất.

Một bảng trạng thái khác hiện lên, nó khác hoàn toàn với bảng của Chức Nghiệp giả.

Áo Choàng Thần Ẩn:

Trạng thái: Được ủy quyền sử dụng.

-Thần Ẩn: Đến cả thế giới ý chí cũng sẽ không ghi nhớ sự tồn tại của ngươi.

Đó là tất cả những gì chiếc áo choàng này có thể làm, đây không phải là một món Thần Khí bị hư hại, nó là một Thần Khí đã có chủ.

Và chủ nhân của nó chỉ cho phép kẻ nào nhặt được sử dụng một phần sức mạnh của áo choàng này.

Không biết chủ nhân của chiếc áo choàng này là ai?



Có âm mưu gì?

Nhưng Lâm Bạch mặc kệ, hắn cũng đoán được một phần lý do.

Người của Lâm gia tìm được một Thần Khí trong bí cảnh có thể nói là may mắn, nhưng tìm được hai cái là bắt đầu có vấn đề.

Mà một món Thần Khí trong đó đã có chủ, đã vậy tác dụng lại hoàn toàn phù hợp che dấu Lâm Lục Dạ, giúp cho con bé có thể tránh khỏi quy tắc cân bằng.

Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Đây rõ ràng cho thấy có vị đại lão nào đó nhìn trúng tiềm lực của Lâm Lục Dạ, đầu tư cho con bé từ sớm, giúp nó trưởng thành và trở thành một quân cờ cho kế hoạch nào đó.

Lâm Bạch nghĩ tới, nếu mình và cô em gái bị đại năng tính kế, dây dưa nhân quả các kiểu nên xử lý kiểu gì?

Nghịch thiên cải mệnh?

Số mệnh của Lâm Lục Dạ do con bé quyết định, nó không phải làm quân cờ cho bất cứ ai?

Nghĩ tới đây, Lâm Bạch hoài nghi, có phải cái bệnh trung nhị của hắn lại phát tác hay không.

Nói gì đi nữa thì kẻ đứng sau màn vẫn là người đã cứu mạng Lâm Lục Dạ.

Chân trước người ta vừa cứu em gái ngươi, chân sau ngươi không biết tốt xấu đã lên kế hoạch xiên c·hết người ta?

Lâm Bạch nghĩ lại, đã là nợ thì sớm muộn phải trả, với lại hắn không nghĩ bản thân mình có khả năng bùng nợ.

Trong cái bí cảnh định mệnh ấy, còn một món Thần Khí vô chủ.

Phải biết thế giới này không có mấy cái thiết lập kiểu, một người chỉ có thể sở hữu một món Thần Khí, nên chẳng ai sẽ chê Thần Khí của mình quá nhiều cả.

Mà đạt tới cái mức độ không thèm để ý Thần Khí, có lẽ thực lực của kẻ đứng sau màn phải ngang hàng hoặc mạnh hơn 12 Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại.

"Ta chăm sóc con bé, lao tâm lao lực bồi dưỡng quân cờ cho ngươi.

Vì vậy, giờ ta lấy trước một chút lợi tức cũng hợp lý, đúng không?"

Nói rồi Lâm Bạch kéo tấm áo choàng đen như thể hắn muốn xé rách nó.

Nhưng kỳ lạ là thứ được kéo ra lại là một tấm áo choàng khác giống y hệt.

Đây cũng là cách mà hàng ngàn tấm Áo Choàng Thần Ẩn khác xuất hiện, được trang bị cho từng người lính trong quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ.

Còn tại sao Thần Khí lại có thể dễ dàng chia tách như vậy, thì đây vốn là một đặc tính của tất cả Thần Khí.

Có người cho rằng Thần Khí tới từ một chiều không gian cao hơn, giống như một hạt bụi ở không gian ba chiều có thể chia tách thành vô hạn mặt phẳng hai chiều.

Hoặc một người, vật, bất cứ thứ gì tồn tại có thể có vô số bức ảnh, mỗi một phân thân của Thần Khí cũng chỉ tương đương một tấm ảnh chụp của bản gốc.

Còn uy năng của phân thân Thần Khí như thế nào, đó là tùy người nắm trong tay bản gốc của Thần Khí quyết định.

Nên theo lý thuyết, Áo Choàng Thần Ẩn có thể được phân phát cho tất cả sinh linh trong vũ trụ.

Khoác lên mình chiếc áo choàng đen, Lâm Bạch cảm thấy mình giống như khoác lên một tầng nhân quả.

Nhưng hắn buộc phải làm vậy.

Hắn không tin việc 1000 Tử Vong Hiệp Sĩ xuất hiện tại thế giới bên ngoài sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào.

Để tránh việc một ngày nào đó, Diệp Hiên sẽ vác kiếm tìm đến cửa, hắn buộc phải để toàn thế giới lãng quên mình.

Mặc chiếc Áo Choàng Thần Ẩn một khắc này.

Lâm Bạch phát hiện ra lệnh truy nã của hắn trên chợ đen đã biến mất đầy quỷ dị, thậm chí toàn bộ thông tin về hắn cũng không cánh mà bay.

Lúc này, trên toàn thế giới.

Di tích Lâm gia, dưới mật thất bế quan của Lâm Kình Thiên, cũng là nơi Lâm Bạch đã dùng ma pháp dịch chuyển.

"Pháp trận dịch chuyển đã phá giải được 90% chỉ cần thêm ba ngày nữa, chúng ta sẽ tìm tới dấu vết của Lâm Bạch."

"Sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác, chưa trừ diệt hoàn toàn Lâm gia, năm nhà chúng ta khó mà yên ổn được."

Người của năm đại gia tộc vẫn c·hiếm đ·óng tại nơi này.



Trải qua vài tháng phá giải, giờ trận pháp dịch chuyển Lâm Bạch tới căn cứ bí mật cũng gần như hoàn thành.

Các trận pháp sư của năm đại gia tộc đang hì hục phá giải trận pháp thì quản sự tới.

"Các vị, ta ở đây có một chút tình báo về nơi Lâm Bạch bị dịch chuyển tới."

Đám người đang làm việc dừng lại, hứng thú nghe tin.

"Nghe nói trận pháp này có thể dẫn thẳng tới bảo tàng của Lâm gia."

Tên quản sự nói một câu nói như đốt lên thùng thuốc nổ.

Người bình thường có lẽ không biết gốc gác của Lâm gia ra sao, nhưng đám người năm đại gia tộc lại quá rõ ràng.

Có thể nói năm đại gia tộc chỉ là đám dân quê, còn Lâm gia tuy xuống dốc nhưng cũng từng là đại quan.

Địa vị, tài phú của đại gia tộc này là thứ các gia tộc bản địa khó mà tưởng tượng nổi.

Một cái bánh vẽ to đùng được nhét vào trong miệng các trận pháp sư.

Ánh mắt tham lam của đám trận pháp sư không thể nào che dấu được.

Nhưng chúng chưa kịp vui mừng thì cả đám lại đồng loạt ngẩn ngơ cùng một lúc.

"Chúng ta đang ở đây làm cái quái gì nhỉ?"

"Phải rồi, nơi đây có thể dẫn thẳng tới bảo tàng của Lâm gia."

Đám trận pháp sư lắc đầu rồi quay lại tiếp tục làm việc, nhưng do quên đi một số thứ làm trình tự phá giải trận pháp sai lầm.

Kết quả, người ta dự đoán phải 3 tháng nữa mới có thể phá giải trận pháp.

Ở một nhà hàng nào đó.

Đám bạn cùng lớp của Lâm Bạch đang tổ chức một cuộc họp lớp.

"Ha ha, ngươi không biết lúc đó Lâm gia đại thiếu chật vật như thế nào."

"Hắn như một con chó nhà có tang vậy."

"Thật không nghĩ ra được Lâm gia đại thiếu uy phong một thời nay lại xuống đáy xã hội."

Mọi người đang bàn luận say sưa bỗng dưng khựng lại.

"Chúng ta vừa rồi đang nói cái gì ấy nhỉ?"

"Lâm cái gì ấy nhỉ, hắn là ai chứ?"

Đệ Nhất học viện.

Trong khu vườn, thống đốc của hành tinh đang uống trà chiều cùng với Diệp Hiên.

"Diệp tiểu tử, ngươi làm tốt lắm, đám người Lâm gia trốn sâu như vậy cũng bị ngươi tóm được."

Ngồi đối diện với Drak, Diệp Hiên thong dong thưởng thức ly trà.

Một tên Bạch Ngân cảnh có thể bình tĩnh khi ngồi trước một vị Thánh Giả đúng là khó gặp, nhưng Drak cũng không coi đây là chuyện to tát gì.

"Đám thế gia kia đã chiếm được 10% tài sản của Lâm gia, Diệp tiểu hữu ngươi chiếm 60% còn lại 30% có lẽ ở chỗ của Lâm Bạch đi."

Drak đang nói đến đây thì chợt thấy sắc mặt Diệp Hiên thay đổi.

"Ngài Drak, Lâm Bạch là ai vậy? Ta nghe cái tên này quen quen mà không nhớ ra nổi, hơn nữa 30% tài sản còn lại của Lâm gia chẳng phải không rõ tung tích sao?"

Nghe Diệp Hiên nói vậy, Drak cũng đơ người một lúc.

"Lâm Bạch chẳng phải là Lâm gia thiếu chủ sao?

Khoan đã, Lâm gia thế hệ này làm gì có thiếu chủ?"



Cả hai đều im lặng, cố gắng nhớ lại nhưng ký ức thực sự quá mông lung.

Một kẻ là Thánh Giả chỉ kém Bán Thần một chút, kẻ còn lại là người xuyên việt có hệ thống.

Nhưng giờ đều phải nhíu mày khi cố nhớ tới cái tên Lâm Bạch.

"Thôi vậy, không nhớ được cũng đừng cố sức làm gì."

Thống đốc hành tinh đánh vỡ bầu không khí trầm lặng này.

Diệp Hiên đối diện cũng gật đầu đồng ý.

"Được rồi ngài thống đốc, tiểu tử muốn dùng 50% tài sản hiện có của Lâm gia, chỉ mong ngài thống đốc đồng ý một yêu cầu nhỏ."

Quay trở lại với căn cứ của Lâm gia.

Chứng kiến tất cả thông tin về mình biến mất không một dấu tích.

Kể cả khi Lâm Bạch lấy ra cuốn gia phả được viết tay, hắn cũng không tìm thấy tên của mình.

Tác dụng của Áo Choàng Thần Ẩn quá mạnh, mạnh đến mức làm Lâm Bạch hoài nghi.

Có khi nào cái áo choàng ấy không xóa sạch mọi thông tin của Lâm Bạch, mà nó dịch chuyển hắn tới một thế giới hắn không tồn tại?

Khoác lên mình tấm áo choàng lông vũ đen, Lâm Bạch ngồi lại chiếc xe lăn thân thương của mình, mắt nhìn xuống đội quân bên dưới.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác nắm trong tay quyền lực là mỹ diệu đến nhường nào.

Khó trách từ xưa tới nay, nhiều người sa đoạ vì quyền lực đến vậy.

Còn những binh lính phía dưới kia?

Một đám người nhân bản không có cảm xúc cũng như dục vọng bình thường.

Trong khoang dinh dưỡng, chúng được Lâm Bạch lập trình luôn trung thành và tuân theo mọi mệnh lệnh từ hắn.

Để chắc chắn, tất cả các Tử Vong Hiệp Sĩ đều được cài sẵn một quả bom siêu nhỏ trong đầu.

"Hahaha!"

Lâm Bạch không nhịn được mà cười vang lên.

Hiện trường giống như một cái ổ tà giáo đang tụ tập, như thể sắp tiến hành một nghi lễ tà ác nào đó.

"Dù sao các vị đang đứng ở đây không có khái niệm về sĩ khí, nên ta cũng chẳng có gì để nói nhiều.

Mục tiêu đầu tiên của các vị chính là quét sạch hang động zombie phía bên ngoài."

Mấy ngày hôm nay, Lâm Bạch phải nhịn hỏng rồi.

Vì đám người máy trong căn cứ không còn mạnh mẽ như trước nữa, chúng dễ dàng bị bầy zombie đánh thành sắt vụn.

Nên Lâm Bạch gần như đã mất đi nguồn cung cấp sinh khối của mình.

Đương nhiên hắn cũng có thể sử dụng cả đống chất hữu cơ có trong đồ ăn để chế tạo những nhân bản mới, phục vụ cho nghiên cứu.

Nhưng quá trình chuyển hóa đồ ăn thành sinh khối quá lâu, năng suất kém quá nhiều khi dùng xác zombie.

Cánh cổng của căn cứ được mở ra.

Một vòng xoáy năng lượng bóp méo không gian, ở giữa vòng xoáy ấy là một hình ảnh khác hoàn toàn với căn cứ.

Hang động với cả trăm ngàn con mắt đỏ ngòm nhìn về phía nguồn sáng đột nhiên xuất hiện.

Trên mặt đất vẫn còn vô số các vết tích chiến đấu, xác của những cỗ máy c·hiến t·ranh và zombie nằm la liệt.

Như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, đám zombie bị thu hút bởi tiếng hành quân đang phát ra từ phía bên kia cánh cổng.

Từng tia sáng nóng bỏng, rực đỏ từ phía bên kia của cánh cổng chuẩn xác xuyên thấu, đốt rụi đầu của từng con zombie lao tới.

Quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ di chuyển mau lẹ, bài bản như những binh lính tinh nhuệ đã trải qua vô số cuộc chiến.

Các Tử Vong Hiệp Sĩ ngay sau khi dọn dẹp một đám zombie đã nhanh chóng c·hiếm đ·óng một vài cao điểm, dàn hàng b·ắn h·ạ tất cả những con zombie tiếp cận, mở đường cho quân đoàn phía sau.

Quân đoàn của Lâm Bạch ồ ạt bước qua cánh cổng, động tĩnh lớn như vậy tất nhiên khiến cho đám zombie chú ý.

Từng đàn từng đàn zombie lao tới, khí thế giống như một đợt sóng chiều không thể ngăn cản.

Cả trăm ngàn con mắt đỏ ngầu lao về nơi đang phát sáng.