Chương 30: Phong thủy Lâm gia quá kém. Chuyển nhà!
Hứa Thọ và năm vị thái thượng trưởng lão ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Một đứa con nít đang tỏa ra sát khí áp chế tất cả võ giả.
Lâm Lục Dạ đứng ở trên trời liên tục phát ra những lời thô tục.
Người ta mắng ngươi, chửi ngươi, công khai chế giễu ngươi.
Ai đó có thể chịu được nhưng Lâm Lục Dạ chắc chắn phải mắng lại một trận.
Nhìn "con bé" này nhỏ tuổi vậy thôi nhưng nếu tính cả ba kiếp, tổng cộng tuổi của "cô nhóc" này phải trên dưới 60.
Theo quy tắc kẻ mạnh làm vua của thế giới này, những kẻ đang đứng dưới kia đã phạm phải một quy tắc sinh tồn đơn giản nhất, đó chính là trêu chọc cường giả.
Từ trên cao, Lâm Lục Dạ nhìn thấy có mấy tên Khai Mạch cảnh của Xích Kiếm tông đang cầm trên tay hơn 20 cái đầu lâu.
Cô nhận ra họ, đây đều là con em Lâm gia có tư chất tốt, được Lâm Kình Thiên đưa vào Xích Kiếm tông tu hành.
Đám người Xích Kiếm tông mang đầu của họ tới rõ ràng chính là muốn ra oai phủ đầu.
Bình thường, ngươi có thể mặc kệ không quan tâm đến sâu kiến, nhưng khi đám sâu kiến đó leo lên đến tận mặt ngươi, cắn ngươi mà không phản ứng gì thì chỉ có thể nói đầu óc ngươi thật đặc biệt.
Và giờ, Lâm Lục Dạ muốn nghiền c·hết đám sâu kiến muốn leo lên mặt mình.
Dù sao đám người này đến đây không phải đi chơi, chúng tới nhằm g·iết sạch người nhà cô, c·ướp sạch những gì cô đang có, và còn muốn làm nhục cô bằng nhiều cách.
Đứng trên bầu trời, bóng người nhỏ bé kia bắt đầu vận chuyển nguyên cương quanh cơ thể nhằm phô diễn sức mạnh, nhưng hiệu quả còn tốt hơn cô nghĩ.
Ngay khi nguyên cương được thả ra, thứ năng lượng này đã phát ra một loại lực trường kỳ quái nào đó.
Chỉ thấy đám Khai Mạch cảnh phía bên dưới người ôm bụng kẻ đau đầu, chúng la lên một cách đầy thống khổ và điên cuồng.
"Không thể nào, chân khí của ta tại sao tự dưng lại nghịch chuyển?!"
"Đau! Đau quá! Chân khí đang chạy trong đầu ta!"
"Cứu ta! Ta nguyện ý ra giá 1000 lượng bạc!"
Sáu tên Vô Cấu cảnh của Xích Kiếm tông tuy không bị ảnh hưởng nhiều như đám Khai Mạch cảnh, nhưng cả sáu người đều có cảm giác cực kỳ khó chịu, giống như khi có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Lâm Lục Dạ cảm thấy thật bất ngờ với những gì mình đã gây ra, giờ cô phát hiện thêm một đặc tính nữa của nguyên cương.
Có vẻ thứ năng lượng mới là nguyên cương cực kỳ khắc chế võ giả, lực trường mà loại năng lượng này vô tình phát ra đủ để khiến cho các loại năng lượng cấp thấp hơn như chân khí, hoặc chân nguyên sẽ rơi vào hỗn loạn.
Cô nàng nhíu mày khi nhìn xuống bên dưới, sáu tên Vô Cấu cảnh của Xích Kiếm tông vẫn có thể đứng vững.
Tuy đám người này bị lực trường của nguyên cương áp chế sức mạnh, nhưng vẫn có thể sử dụng vài phần thực lực.
"Đây rốt cuộc là môn Thần Công nào có uy lực kinh khủng như vậy, ta hành tẩu giang hồ hơn trăm năm qua, làm sao có công pháp ta chưa từng biết!"
Mấy tên thái thượng trưởng lão kiêng kỵ nhìn lên trời, ánh mắt đã có mấy phần sợ hãi.
"Không cần phải để ý những thứ vặt vãnh ấy, giờ điều quan trọng nhất chúng ta phải làm là xử lý con nhóc kia!"
Cả sáu người gật đầu, cùng một lúc phát động uy áp của Vô Cấu cảnh, đối chọi với lực trường mà Lâm Lục Dạ đang phát ra.
Uy áp do Vô Cấu cảnh thả ra có vẻ thực sự có tác dụng, chỉ thấy đám Khai Mạch cảnh đằng sau dần thoát khỏi ảnh hưởng của trường lực.
Đám lâu la sau khi thoát khỏi sự giày vò đã vội chạy trốn, rõ ràng chiến trường này không có chỗ cho chúng.
Ở một mái nhà không cách chiến trường quá xa.
Có năm bóng người đang hóng chuyện, nhưng chỉ có một người còn có thể đứng.
"Các ngươi rút lui trước đi, nơi đây các ngươi không giúp gì được."
Giang Thủ Nghĩa, kim bài tuần sứ của Trấn Vũ ti đang toát mồ hôi hột, còn bốn tên ngân bài tuần vệ có lẽ chỉ tốt hơn đám người bị Lâm Lục Dạ nhằm vào một chút.
Vô số anh hùng hào kiệt trong giang hồ muốn quan chiến, nhưng đáng tiếc thực lực của đám người này không cho phép.
Nhiều kẻ bị ảnh hưởng bởi lực trường, tẩu hỏa nhập ma cảnh giới rơi xuống đã là tốt nhất.
Mấy Tụ Khí cảnh không biết lượng sức, đến tham gia náo nhiệt nhưng lại góp luôn cái mạng của mình, chúng c·hết do nội tạng bị chân khí tàn phá.
Chỉ có Luyện Lực cảnh và người bình thường, hay chính xác hơn là người chưa luyện ra chân khí là không bị ảnh hưởng.
Trên chiến trường chính lúc này chỉ còn chỗ cho Lâm Lục Dạ và sáu tên Vô Cấu cảnh của Xích Kiếm tông, Khai Mạch cảnh thậm chí không xứng đáng để nhìn cuộc đối đầu này.
Nhìn bóng hình nhỏ bé đang đứng trên trời kia, trong chốc lát, đám người Xích Kiếm tông cảm thấy bản thân mình là sâu kiến.
"C·hết tiệt, không thể để con nhóc đó giẫm lên danh dự của Xích Kiếm tông chúng ta! Các vị, cùng nhau lên!"
Nói rồi cả sáu người vận chuyển Nhật Luân công, ngọn lửa dưới chân đám người bùng lên tạo thành một đám mây lửa rực đỏ, nâng sáu người lên không trung, trực tiếp đối mặt với Lâm Lục Dạ.
Nhìn cách đám người này đạp mây đỏ mà bay lên, người bình thường mà thấy chắc chắn sẽ coi chúng thực sự là tiên nhân trong truyền thuyết.
Nhưng khi Hứa Thọ và năm vị thái thượng trưởng lão đối diện cô bé kia, thứ chúng nhìn thấy chỉ là ánh mắt thất vọng của Lâm Lục Dạ.
Tuy đã nhặt xác cho rất nhiều Vô Cấu cảnh, nhưng Lâm Lục Dạ chưa bao giờ thấy qua thủ đoạn của cảnh giới này.
Lần gần nhất tiếp xúc với Vô Cấu cảnh là lúc Lâm gia đánh lên Hàn Kiếm tông, khi đến nơi, toàn bộ Vô Cấu cảnh của Hàn Kiếm tông đã bị Bạch Ngọc Kiếm đồ sát trong cơn điên loạn.
Nên đến tận bây giờ, Lâm Lục Dạ vẫn chưa biết chênh lệch thực lực giữa mình và Vô Cấu cảnh lớn như thế nào.
Nhưng sau khi chứng kiến cách mà sáu tên Vô Cấu cảnh của Xích Kiếm tông sử dụng năng lượng, Lâm Lục Dạ cảm thấy thất vọng.
Thứ năng lượng mà Vô Cấu cảnh võ giả sử dụng lại chính là chân nguyên.
Đã vậy chân nguyên mà đám người này sử dụng thật sự quá là yếu.
Lâm Lục Dạ sau một lúc so sánh cảm thấy, nếu chân nguyên của cô lúc chưa đột phá là một thanh kiếm sắc bén chém sắt như bùn.
Chân nguyên của đám người kia lại cho cô cảm giác như một đống rỉ sắt, ngoài dùng số lượng để nện người ra thì chẳng có ích lợi gì.
Lâm Lục Dạ thở dài, cô cảm thấy mình quá coi trọng Vô Cấu cảnh rồi.
Loại mặt hàng này Lâm Lục Dạ cảm thấy lúc còn Khai Mạch cảnh, cô có thể vượt cấp đánh 10 cái.
"Mọi người không cần phải sợ! Con nhóc đó vẫn chỉ là Khai Mạch cảnh mà thôi!"
"Hừm! Chỉ bằng luyện tà đạo võ công, có một chút quỷ dị mà cũng đòi dọa sợ chúng ta sao?"
"Lâm gia chủ!
Nếu ngươi chịu giao toàn bộ bí tịch võ công, chín phần tài phú, ta có thể sẽ tha c·hết cho Lâm gia các ngươi!"
"Chỉ là một thế lực phụ thuộc sâu kiến mà cũng đòi chống đối lại thượng tông?!
Còn không mau quỳ xuống nhận tội!"
"Lâm gia nữ oa nhi, giao ra Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công, lão phu có thể cầu tình, cho Lâm gia các ngươi không bị tuyệt hậu."
Năm thái thượng trưởng lão dựa vào kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm, theo tư duy quán tính đã phán định rằng Lâm Lục Dạ chỉ là một Khai Mạch cảnh võ giả đặc biệt một chút, không có gì đáng ngại.
Nhưng kinh nghiệm hàng trăm năm của mấy lão già này giờ hoàn toàn vô dụng, đặc biệt khi gặp phải đứa không đi đường thường như Lâm Lục Dạ.
"Nói hay lắm, nói như thể các ngươi có thể thắng ấy."
Gương mặt của cô nhóc từ thất vọng giờ đã chuyển sang thờ ơ.
Cô vẫn bình tĩnh rót nước trà, mặc kệ đám người kia buông lời h·ăm d·ọa.
Chỉ là một đám người sắp c·hết mà thôi.
Chứng kiến thái độ miệt thị của Lâm Lục Dạ, đám người Xích Kiếm tông nổi giận.
"Hừm! Giết!"
Sáu tên Vô Cấu cảnh toàn lực bộc phát, chân nguyên được Nhật Luân công chuyển hóa, giao cho kẻ sử dụng nó sức mạnh hủy diệt.
Ánh sáng và nhiệt tỏa ra giống như trên bầu trời có thêm 6 mặt trời.
Từng loại tuyệt kỹ của Xích Kiếm tông được sử dụng, sáu tên trưởng lão như đang sử dụng uy năng của thái dương.
Đại Nhật Phổ Chiếu.
Ánh sáng chói lóa và ngọn lửa bùng cháy tập trung tạo thành một quả cầu to bằng quả bóng đá, một tia sáng được phát ra như một tia laser nhắm thẳng về phía Lâm gia gia chủ.
Đại Nhật Giáng Thế.
Một trưởng lão khác dồn toàn bộ ngọn lửa đã thả ra, tụ tập chúng lại một chỗ tạo thành một q·uả c·ầu l·ửa lớn bằng một tòa nhà.
Viêm Dương Thần Kiếm: Phi Kiếm.
Có kẻ ngưng tụ chân nguyên tạo thành một thanh phi kiếm rực lửa, tuy thanh thế không lớn bằng những kẻ khác, nhưng nhiệt độ của lưỡi kiếm đủ để biến tất cả những kẻ cơ thể chưa đạt tới Vô Cấu cảnh thành tro bụi.
Lâm Lục Dạ cũng phải cẩn thận khi đối đầu.
Viêm Dương Thần Kiếm: Tận Thế Kiếm.
Một kiếm đâm thẳng về phía trước, kiếm khí giải phóng tạo thành một lưỡi kiếm cực nóng lớn ngang ngửa Lâm phủ, kẻ đối diện với kiếm này sẽ cảm thấy tuyệt vọng như đối diện tận thế.
Ngọn lửa chân nguyên cuồn cuộn, kiếm khí xoay tròn tạo thành một cơn lốc lửa khổng lồ đánh tới.
Thái Dương Phần Thế Chưởng.
Người cuối cùng ra chiêu là Hứa Thọ, hắn lại sử dụng chiêu đã đốt rụi toàn bộ khu phố trước cửa Lâm gia.
Trước sáu đạo công kích hủy diệt đánh tới, Lâm Lục Dạ cảm thấy mình đã quá khinh thường.
Không phải vì sáu gã trưởng lão của Xích Kiếm tông mà vì Nhật Luân công.
Mọi chiêu thức của nó vẫn rất cường đại dù chỉ được vận hành bằng thứ chân nguyên yếu đuối kia.
Lâm Lục Dạ truyền nguyên cương vào ly trà trên tay, cô hất mạnh nó về phía trước.
Hành động này nực cười như ai đó cố dập tắt mặt trời chỉ bằng một ly nước.
Nước trà bọc nguyên cương bay với tốc độ siêu âm, dễ dàng bay xuyên qua sáu đòn công kích kia như thể chúng chỉ là ảo ảnh.
Nguyên cương v·a c·hạm với chân nguyên.
Đặc tính cứng rắn làm nguyên cương xuyên thủng các đòn t·ấn c·ông, lực trường vặn vẹo dễ dàng phá hủy cấu trúc các chiêu thức sử dụng chân nguyên, làm chúng giải thể, tan biến ngay trong không trung.
Sáu tên Vô Cấu cảnh của Xích Kiếm tông còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nước trà bọc chân nguyên đã xuyên qua cơ thể chúng, để lại chi chít các lỗ máu.
Sáu cái tổ ong c·hết không nhắm mắt, cứ như vậy rơi từ trên trời xuống.
Còn đám lâu la?
Chỗ nước trà bọc nguyên cương còn lại rơi thẳng về phía đám Khai Mạch cảnh đang chạy trốn.
Oanh! Oanh!
Mặt đất rung lắc dữ dội, khói mù che kín chiến trường, những tiếng la thất thanh hoảng loạn kéo dài không dứt.
Mỗi một giọt nước trà đều có uy lực không hề kém pháo tự chế của Lâm gia, hàng trăm giọt nổ tung cùng một lúc khiến tàn tích của khu phố đã được cải tạo thành bề mặt mặt trăng.
Thân thể đám lâu la này không mạnh mẽ như Vô Cấu cảnh.
Chân cụt, tay đứt, cơ thể nát vụn nằm vương vãi khắp nơi.
Tới đây, trận chiến trước cửa Lâm gia lần thứ 3 kết thúc.
Lâm Lục Dạ đứng trên không trung, lạnh lùng nhìn xuống chiến trường.
"Người đâu."
Vừa dứt lời, người của Lâm gia được trang bị v·ũ k·hí đầy đủ xuất hiện từ trong phủ đệ của Lâm gia, thậm chí xe tăng, xe bọc thép cũng được điều động.
"Gia chủ!"
Nhìn q·uân đ·ội của Lâm gia tập kết đầy đủ, Lâm Lục Dạ nhíu mày.
Sắc mặt của mọi người không được tốt cho lắm, thậm chí nhiều người còn đang có những triệu chứng giống y hệt đám Vô Cấu cảnh vừa rồi, dù sao lực lượng Lâm Lục Dạ tập hợp lại ở cổng chính đều là Khai Mạch cảnh đã luyện ra chân nguyên.
Xem ra dù Lâm Lục Dạ không nhằm vào người của Lâm gia, họ vẫn bị ảnh hưởng bởi lực trường do nguyên cương tạo ra.
"Thôi được rồi, các ngươi rút lui đi."
Đám người Lâm gia nghe gia chủ nói vậy bỗng sững sờ.
"Gia chủ, chẳng lẽ gia chủ không định truy đuổi kẻ địch sao?"
"Đúng vậy, nếu để chúng rời đi, rất có thể Xích Kiếm tông và Đông Châu tiết độ sứ sẽ liên kết với nhau gây khó dễ cho chúng ta."
Lâm Lục Dạ vừa nghe thuộc hạ nói, vừa bước chân trên không khí như bước trên một cầu thang vô hình.
"Lúc ta yếu đuối, ta cần che giấu bản thân, lúc đó "cẩu đạo" là để tránh bị người để mắt, tránh mất đi nhiều hơn những gì ta đã mất."
Nguyên cương được Lâm Lục Dạ thả ra, bao phủ toàn bộ khu phố đổ nát.
Lúc này, cô cảm thấy mình có thể điều khiển mọi vật thể trong phạm vi bao phủ.
Người Lâm gia kh·iếp sợ, cả một khu phố đổ nát tách khỏi mặt đất, bay lên không trung kèm theo cả một lượng đất đá khổng lồ, đủ để đắp lên một ngọn núi.
"Cẩu đạo chỉ là nhất thời, không phải là phương châm sống cả đời.
Giờ Lâm gia chúng ta đã đủ mạnh rồi, các ngươi còn muốn cẩu nữa sao?"
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt, toàn bộ tàn tích của khu phố kèm theo lượng đất đá khổng lồ đã bị một lực lượng vô hình nào đó vò thành một quả cầu đất.
Chứng kiến sức mạnh hiện tại của gia chủ, của Lâm gia, đám người phía dưới hò reo không ngớt.
"Gia chủ vô địch! Lâm gia vô địch!"
Tiếng hô vang như sấm, chấn động cả tòa Đông Hải thành.
Qua trận chiến này, Lâm Lục Dạ đã biết mình mạnh như thế nào.
Bên ngoài như thế nào cô không biết, nhưng bên trong vùng Đông Châu này, Lâm Lục Dạ chính là vô địch.
Nếu các thế lực lớn sở hữu Phi Thiên cảnh chiến lực, chúng đã sớm bắc loa nói cho cả Đông Châu biết.
Ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng, Lâm Lục Dạ lại đưa ra một tin tức nặng kí.
"Điều ta sắp nói sau đây sẽ khá quan trọng.
Chỉ trong vài tháng, Lâm gia chúng ta đã phải chịu bốn lần ác khách tới cửa, nên có vẻ phong thủy của Đông Hải thành không thích hợp cho Lâm gia chúng ta phát triển lâu dài.
Nên ta quyết định, Lâm gia chúng ta sẽ chuyển nhà."
Nói đến đây, Lâm Lục Dạ cười lạnh.
"Có lẽ phủ đệ của Đông Hoang tiết độ sứ sẽ phù hợp lắm đây."