Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 44: Chiến!



Chương 43: Chiến!

Sau vài ngày đi xe ngựa, cuối cùng đoàn sứ giả của Hắc Thương vương đã đi tới cửa khẩu đầu tiên dẫn vào Đông Châu.

Chung Minh sau khi tới Đông Châu, hắn càng quyết tâm đi theo Lâm gia.

Những thứ hắn chứng kiến dọc đường quả thực không thể tin nổi.

Bắt đầu với một con đường hắn cảm thấy êm ái hơn bất kỳ con đường nào hắn từng đi qua, thậm chí đường lát đá ở kinh đô cũng không thể sánh bằng.

Tiếp theo đó là xe không cần ngựa kéo cũng có thể chạy, nhà cao tầng cao như những ngọn núi, đèn đường không cần dầu cũng có thể phát sáng,...

Hắn nhớ được Đông Châu thu nhận vô số nạn dân chạy loạn, thế nhưng hắn đi suốt nhiều ngày vẫn chưa hề gặp một đội nạn dân nào.

Khí sắc mọi người đều rất tốt, thứ mà chỉ có thể nhìn thấy từ trên người con nhà giàu.

Về kinh tế, xã hội thì lãnh địa của Hắc Thương vương xách giày cho Lâm gia cũng không xứng.

Đã vậy, Đông Châu còn hoàn toàn áp đảo về vũ lực.

Chung Minh là một Phi Thiên cảnh võ giả, nên việc nhìn xem ai đó có tập qua võ không đối với hắn thực quá dễ dàng.

Hắn c·hết lặng khi nhìn thấy người bình thường còn ít hơn cả võ giả.

Ngoại trừ trẻ con quá nhỏ tuổi và người đã quá già, bất cứ ai hắn nhìn thấy đều là võ giả từ Luyện Lực cảnh trở lên.

Quân của Hắc Thương vương có so sánh được với Đông Châu không?

So sánh kiểu gì khi 90% q·uân đ·ội của Hắc Thương vương vẫn là người bình thường.

Chung Minh biết tất cả những gì hắn nhìn thấy cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Hắn vừa đi vừa viết tất cả những gì mình được chứng kiến vào một bức thư.

Ngày hôm nay, hắn đã tới Đông Châu phủ thành, không cần thiết phải giấu giếm bất cứ thứ gì nữa.

Tên quân sư quay người lại nhìn người đánh xe.

"Lão Mã, ta biết ngươi luôn trung thành không đổi với đại vương, nên ngày hôm nay lão không nhất thiết phải ở lại chờ đón ta trở về."

Người phu xe ngựa thở dài, lão quay đầu đi, không muốn nhìn mặt tên phản bội này chút nào nữa.

Trên tay Chung Minh lúc này là một bức thư được chuẩn bị từ trước.

"Bức thư này chính là ghi chép của ta về Đông Châu, đây coi như là việc cuối cùng ta có thể làm giúp Hắc Thương vương.

Nếu hắn nghe lời ta, trực tiếp quy thuận Lâm gia, hắn còn có một con đường sống, chúng ta một ngày nào đó sẽ gặp lại."

Lão Mã sắc mặt âm trầm, lão giật lá thư từ trên tay Chung Minh rồi quay xe ngựa về đường cũ.

"Còn nếu hắn vẫn cứng đầu muốn xưng vương xưng bá, ta chỉ có thể nói, hẹn kiếp sau gặp lại."

Chung Minh vẫn gửi một lời nói cuối cùng, hắn cùng đội tùy tùng của mình đi bộ tiến về phía cổng thành, nơi có một số người đã chờ hắn ta ở đó từ lâu.

"Tại hạ Chung Minh, gặp qua Chu đại nhân, chúng ta lại một lần nữa gặp mặt."

Người tới tiếp đón vị quân sư này là Chu Ngọc, cựu Đông Châu tiết độ sứ.

"Haha, Chung Minh lão đệ quá lời, ta giờ chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ bé, nào có thể xứng được với hai chữ đại nhân."

Thì ra Chung Minh vốn đã phản bội Hắc Thương vương từ lâu.

Cuộc c·hiến t·ranh 2 năm trước, nhận thấy sức mạnh áp đảo của Đông Châu.

Nếu vẫn tiếp tục đối đầu, hủy diệt của Hắc Thương vương là chuyện sớm muộn.

Trong lúc Chung Minh đang bế tắc, Chu Ngọc đã lén lút gửi tin, thuyết phục Chung Minh về bên phía của Lâm gia.



Hắn đã phản bội Hắc Thương vương từ lúc đó, nhưng hắn vẫn ẩn nấp, trở thành một gián điệp của Lâm gia.

Bức thư trên cũng chính là một mưu kế của Lâm gia, đơn giản chính là muốn chọc giận Hắc Thương vương mà thôi.

Sau 6 năm, mọi thứ Lâm gia tích lũy đã đầy đủ rồi, đã đến lúc mãnh hổ phải lộ ra nanh vuốt.

Đã đến lúc ngọn lửa của c·hiến t·ranh được đốt lên.

Một tuần sau, bức thư của Chung Minh đã có mặt trên bàn của Hắc Thương vương.

Sắc mặt của Hắc Thương vương lúc này giống như một con dã thú, có thể lao lên xé xác bất cứ kẻ nào.

Ba ngày trước xác của Hắc Ảnh đã được người gửi về trong một cái thùng, nói là Chung quân sư có quà gửi cho hắn.

Hôm nay hắn lại còn nhận được một bức thư này nữa, thêm cả những lời mà lão Mã đã tường thuật lại cho hắn.

"Chung Minh! Ngươi được lắm! Dám tính kế bổn vương!"

Trong lúc Hắc Thương vương đang tức giận, một kẻ khác đi lên can ngăn.

"Đại vương, xin đại vương bớt giận, không nên tin vào những lời nhảm nhí Chung Minh báo cáo."

Hắc Thương vương lúc này nhìn xuống đại sảnh, một người đàn ông trung niên để ria mép khá dài, thân mặc nho bào màu trắng đang đứng khom người.

Người này là Lang Trí, một người trong hàng ngũ quân sư của Hắc Thương vương, là kẻ luôn xếp số hai sau Chung Minh.

Lúc này Hắc Thương vương bình tĩnh lại đôi chút, hắn nhìn chăm chú vào Lang Trí.

"Nói một chút kiến giải của ngươi cho ta xem nào."

Đối mặt với một nhân vật đã đạt tới Chân Ý cảnh, Lang Trí cảm giác như đang bị hàng ngàn mũi thương nhắm vào, hắn cảm giác nếu nói sai một vài từ, hắn có thể biến thành tổ ong bất cứ lúc nào.

Hắn vừa nhắm mắt lại vừa nói nói ra những suy nghĩ của mình.

"Tất cả những gì mà Chung Minh báo cáo như không có lưu dân, đèn không dầu tự cháy, xe không ngựa tự đi,... đều là lời nói nhảm vô giá trị.

Hắn có nhắc tới Đông Châu võ giả khắp nơi, có lẽ Lâm gia đã cử một lượng lớn võ giả ra hai bên đường để đánh lừa hắn."

Cảm thấy áp lực biến mất, Lang Trí thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy nên thần cho rằng tên Chung Minh đó chỉ là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, bị Lâm gia hù dọa một chút đã tin như một đứa nhóc."

Lời nói này của Lang Trí với Hắc Thương vương giống như một liều thuốc an thần.

Hắc Thương vương đã khôi phục lại dáng vẻ thong dong lúc trước.

"Ngươi nghĩ tại sao Lâm gia lại cố ý làm như vậy?"

Nghe được câu hỏi này, Lang Trí đã sớm nghĩ ra đáp án.

"Bẩm đại vương, thần cho rằng việc Lâm gia để võ giả đóng vai người bình thường chính là để ngụy trang, chúng cố tỏ ra là mình rất mạnh nhưng nội bộ đã suy yếu không chịu nổi."

Kẻ đang ngồi trên ngai vàng lúc này hứng thú khi nghe kiến giải của Lang Trí.

"Gần đây,Đông Châu chỉ có một sự kiện lớn duy nhất đó chính là Lâm gia chủ xuất quan.

Thần cho rằng người này có lẽ tu luyện đã lệch hướng, căn cơ b·ị t·hương nặng hoặc thậm chí đã mất hết võ công.

Và giờ nội bộ bên trong Lâm gia đã r·ối l·oạn, mất đi gia chủ trấn áp, người bên dưới cũng chẳng khác gì rắn mất đầu.

Nên chúng mới nghĩ ra một biện pháp vô cùng thô ráp để tránh bị người ngoài nhòm ngó, đó chính là võ giả đóng vai dân thường.

Nhưng thật không nghĩ tên Chung Minh đó lại đi tin cái trò vặt này.

Đại vương! Đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta tiến đánh Lâm gia!"

Ý kiến của Lang Trí không bàn mà hợp với Hắc Thương vương.



"Tốt! Tiên sinh quả nhiên là tâm phúc của ta!"

Bước ra ngoài cửa điện, Hắc Thương vương dõng dạc tuyên bố mệnh lệnh của mình.

"Lâm gia lòng lang dạ thú, g·iết hại sứ thần!

Ta! Hắc Thương vương! Ngày hôm nay chỉ có một chữ!

Chiến!"

Tiếng nói của hắn vang vọng, đến tận Đông Châu còn có thể nghe được.

Nhưng sau đó, một chuyện hắn không ngờ tới đã xảy ra.

Một vài tiếng nói khác từ Đông Châu vọng lại.

"Hắc que tăm vương!? Ai nghĩ ra cái biệt hiệu buồn cười cho ngươi vậy?"

"Cười c·hết ta, mọi tin tức tình báo về ngươi chúng ta nắm rõ trong tay, còn ngươi hai mắt đen thui, cái gì cũng không biết mà dám tuyên chiến?"

"Chẳng phải có người đưa cho hắn chút tình báo rồi sao? Sao hắn không s·ợ c·hết nhỉ?"

Lúc này sắc mặt Hắc Thương vương bắt đầu xuất hiện một chút vẻ sợ hãi.

Hắn hoàn toàn nghe ra được, giọng nói vừa rồi là của 3 người khác nhau.

Phi Thiên cảnh chắc chắn không thể làm như vậy, điều này có nghĩa là Lâm gia sở hữu ít nhất 3 người có cảnh giới giống như hắn.

Hắc Thương vương lúc này cảm giác hối hận, nhưng tên đã bắn không thể quay trở lại.

Cuộc chiến này hắn phải chơi tới cùng.

3 ngày sau.

Đội quân 35 triệu người của Hắc Thương vương đã được tập kết, hành quân về phía Đông Châu.

Chiến xa đang chở Hắc Thương vương là một chiến xa cỡ lớn, thứ nhìn như một doanh trướng di động được kéo bằng 12 con ngựa tốt.

Bên trong doanh trướng, người đàn ông gương mặt tiều tụy, hắn liên tục đọc lại tất cả những tình báo mà Chung Minh gửi về.

Lúc này hắn cảm thấy hối hận không thôi, nếu Lâm gia thực sự mạnh mẽ như vậy, hắn sớm muộn cũng bị nghiền nát.

Mấy ngày nay, giác quan thứ 6 của hắn liên tục cảnh báo phía trước có nguy hiểm, hắn cũng nhận thấy nhiều võ tướng của mình cũng có cảm giác tương tự.

"Hi vọng đây chỉ là ảo giác."

Ở bên kia của chiến tuyến.

Lúc này Chung Minh đã không còn dáng vẻ hăng hái như lúc trước, một tên nhìn giống ma bệnh nay lại thêm hai quầng thâm trên mắt, người ta nhìn còn tưởng hắn sắp c·hết tới nơi.

Hắn đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng, nhìn xuống quân đoàn đang tập hợp tiến ra chiến trường.

"Ta cứ nghĩ ý của ngươi là ý của Lâm gia, muốn mời ta về làm quân sư, chỉ điểm giang sơn.

Nhưng ta thật không nghĩ ra, Chu Ngọc nhà ngươi chỉ vì muốn tìm người có thể làm sổ sách mà tự ý mời ta gia nhập."

Đứng bên cạnh hắn là một Chu Ngọc đang vừa cười vừa run, ai bảo hắn dám lừa một vị Phi Thiên cảnh võ giả.

Nhìn quân đoàn đang được vận chuyển bởi vô số xe bọc thép, phía xa là những cỗ máy khổng lồ đi bằng hai chân.

Trên trời là vô số máy bay đang gào thét, phi thuyền che khuất ánh mặt trời.

Chung Minh đến chỉ huy đội dùng súng hỏa mai còn là tay mơ, đừng nói hắn có thể cầm đội quân này đánh trận.



Mọi kinh nghiệm sa trường của người quân sư, giờ chỉ còn là những thứ có thể cất trong bảo tàng làm đồ cổ.

Hắn không hối hận khi phản bội, nhưng cũng thật nuối tiếc cho giấc mộng lưu danh sử sách của mình.

"Chu đại nhân, hôm nay tại hạ xin nghỉ một ngày, tại hạ muốn tận mắt chứng kiến sức mạnh của Lâm gia."

Nói rồi hắn bay đi, theo sát q·uân đ·ội của Lâm gia.

Cả một đội quân bộ binh lúc này được dẫn đầu bởi 18 cỗ máy khổng lồ bằng sắt thép.

Nhìn có vẻ khá chậm chạp nhưng thực tế những cỗ máy này di chuyển với tốc độ 268 km một giờ, có thể đi tới chiến trường trong khoảng 8 giờ.

Đội quân bộ binh giờ gặp phải khó khăn đầu tiên, đó chính là địa hình ở biên giới Đông Châu và Thanh Sơn châu là một vùng núi gồm vô số dãy núi lớn nhỏ kéo dài hàng ngàn dặm.

Chung Minh ở trên trời nhìn thấy cũng phải nhíu mày, địa hình hiểm trở thế này thì dù những cỗ máy đi bằng hai chân kia cũng khó lòng vượt qua, chứ đừng nói dùng sức người.

Hắn chợt nhìn thấy có chuyện gì đó đang diễn ra dưới kia, bộ binh đang đứng cách xa những cỗ máy kia hơn 5 dặm.

18 cỗ máy biến đổi trận hình, 9 cỗ đi trước, 9 cỗ đi sau.

Nòng súng chính được gắn trên hai tay của các cỗ máy được khởi động, ánh sáng màu xanh lam bắt đầu được tích tụ.

Giống như một mặt trời màu xanh lam đang mọc lên từ mặt đất, Chung Minh cảm nhận được hơi thở của t·ử v·ong nếu hắn muốn ngăn cản thứ v·ũ k·hí này.

Ánh sáng xanh nhanh chóng biến mất, bầu không khí trong vài dặm trở nên nóng nực như rơi vào một nồi hấp.

Khói trắng tan đi, một cảnh tượng khủng kh·iếp được vén lên.

Núi non trước mặt đã hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt chúng bị nung chảy thành dung nham, rồi cùng tan vào nhau tạo thành một dòng sông dung nham kéo dài hàng ngàn dặm.

Không còn gì có thể ngăn cản bước chân của những gã khổng lồ này, không gì có thể cản bước quân đoàn của Lâm gia.

Chung Minh nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải há hốc mồm.

Sau đó hắn nở một nụ cười đầy cay đắng, mưu kế đứng trước sức mạnh hủy diệt tuyệt đối chẳng là cái thá gì.

Đây cũng chỉ là một trong vô số các loại v·ũ k·hí kỳ lạ khác của Lâm gia.

18 cỗ máy dẫn đầu bắt đầu hành quân về phía trước, giẫm lên trên dung nham mà đi.

Vừa đi chúng vừa thả ra từng dòng khí mang hơi lạnh, cấp tốc dập tắt dung nham dưới chân.

Một vài quả t·ên l·ửa bắt đầu được phóng ra từ pháo đài chúng đang cõng trên lưng.

Tên lửa bay lên tầng mây rồi rơi xuống, trong quá trình bay chúng thải ra vô số các bụi bạc lấp lánh.

Đây chỉ là biện pháp tạo mưa nhân tạo nhưng qua con mắt của Chung Minh, một cơn mưa bất ngờ xuất hiện như thể ông trời đang muốn giúp Lâm gia vậy.

Mưa rơi xuống làm nguội đi dung nham nóng chảy, hơi nước trắng xóa bao phủ con đường phía trước.

Tới gần sát biên giới Đông Châu, đám ngựa của kỵ binh dưới trướng Hắc Thương vương bắt đầu hí vang, chúng sợ hãi không dám tiến về phía trước.

Các binh sĩ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ở phía bên kia dãy núi, một vầng hào quang xanh lam nổi lên rồi vụt tắt.

Hắc Thương vương thấy vậy, hắn ra lệnh cho toàn quân tạm nghỉ ngơi, chờ đợi thám báo trở về.

Sau 3 giờ, thám báo trở về với một nửa thân thể bị nướng cháy.

Hắn kể lại toàn bộ những chuyện hắn chứng kiến khiến tất cả các tướng lĩnh phải sinh lòng thoái ý.

Chuyện cả ngàn dặm dãy núi nay hóa thành một dòng sông dung nham, chuyện này không phải dấu hiệu tốt lành gì.

Hắc Thương vương hiện tại cũng không còn niềm tin vào trận chiến, hắn muốn rút quân nhưng lúc này đã quá muộn.

Mặt đất bất đầu rung chuyển dữ dội, tiếng kim loại v·a c·hạm vào mặt đất vang lên như tiếng pháo.

Oanh!

Có thứ gì đó đã v·a c·hạm với ngọn núi phía trước, đá vụn rơi xuống đè c·hết không biết bao nhiêu binh lính người thường.

Khói bụi tan đi, từ trong đó đi ra là những tạo vật khổng lồ mà binh lính Thanh Sơn Châu, Thanh Thủy Châu không thể tưởng tượng nổi.

"Tất cả chú ý, đây là quân đoàn của Đông Châu, phụng lệnh Dạ Đế đến để tru diệt ác tặc."