Chương 4: Ruồng bỏ thiên phú Ghi Nhớ (D cấp), kẻ thù không thể chiến thắng
Lâm Bạch đã nằm trên giường bệnh đó cả một ngày.
Lâm Bạch cũng đã khóc cả một ngày.
Vì bản thân bất lực.
Vì gia tộc diệt vong.
Vì nghịch ngu xúc động tự hủy tiền đồ.
Và quan trọng nhất, hắn nhận ra được kẻ thù của mình là một kẻ thù không thể chiến thắng.
Lâm Bạch nằm ở đó, suy nghĩ trằn trọc.
Thiên phú cấp D ghi nhớ phát động.
Cái thiên phú khiến Lâm Bạch chỉ muốn xóa nó đi.
Nếu lúc trước ký ức của nguyên chủ cực kỳ mơ hồ, Lâm Bạch có thể coi nhẹ và không bị ảnh hưởng bởi nó.
Hắn có thể giữ thái độ giống như một kẻ ngoài cuộc đang ngồi đó và xem một thước phim truyền hình, mọi ân oán cá nhân của nguyên chủ chỉ như một người qua đường, không có bất cứ liên quan nào với hắn.
Nhưng sự xuất hiện của cái thiên phú c·hết tiệt Ghi Nhớ giống như kéo một người đang xem truyền hình đi thẳng vào tác phẩm họ đang thưởng thức.
Ký ức thủy triều cuốn tới, Lâm Bạch giống như một lần nữa trải nghiệm lại hoàn toàn cuộc đời của nguyên chủ.
Lúc này Lâm Bạch cảm thấy mình giống như vốn được sinh ra ở thế giới này, còn ký ức về Trái Đất lại mờ nhạt như một giấc mộng.
Cái thiên phú c·hết tiệt này khiến Lâm Bạch suýt nữa mê thất bản thân.
Sau một ngày tự mình hỏi mình là ai, cuối cùng hắn cũng đi ra được khỏi cái bóng của nguyên chủ, hắn vẫn là hắn, là một tên người xuyên việt không may mắn, không có hệ thống.
Tuy tai hại là vậy nhưng thiên phú này không phải không có ích.
Nó có thể phát lại những ký ức sâu xa nhất.
Trong đó có cái đêm mà hắn bị Diệp Hiên phế bỏ.
Lâm Bạch nhớ được trong cái nhà vệ sinh tối tăm đó, hắn bị Diệp Hiên dùng gậy bóng chày đ·ánh b·ất t·ỉnh.
Sau đó Diệp Hiên điên cuồng gõ nát hai chân của hắn như thể muốn xả giận.
"Này thì Lâm gia đại thiếu này! Này thì muốn đánh gãy chân ta này!"
Tiếng mắng chửi, tiếng đ·ánh đ·ập vẫn vang lên, nhưng so với bầu không khí sôi động ở quán bar thì những âm thanh đó chẳng là cái thá gì.
Liên tục b·ị đ·ánh như vậy thì dù có hôn mê chăng nữa, nguyên chủ cũng tỉnh dậy vì đau đớn.
Hắn chứng kiến Diệp Hiên đang mở nắp một lọ thuốc hồi phục cấp thấp đổ lên hai chân hắn, đây chính là muốn hai chân nguyên chủ biến dạng vĩnh viễn.
Bốp!
Một gậy nữa đánh thẳng vào trán, nguyên chủ ngất lịm đi không thể tỉnh lại nữa.
Tuy hôn mê nhưng không đồng nghĩa là não bộ ngừng thu thập thông tin từ bên ngoài.
Người bình thường chắc chắn không thể nào nhớ nổi những thông tin ấy, nhưng hiện tại Lâm Bạch có thiên phú Ghi Nhớ, tất cả những lời nói của Diệp Hiên lúc đó như kề sát lỗ tai mà nói.
"Hệ thống, ta nạp 5 đồng vàng, bắt đầu mô phỏng."
"Mà khoan, nếu ta không rời đi thì 3 phút nữa tên hộ đạo sẽ quay trở lại, đi trước đã."
Nhỡ lại những ký ức đó, Lâm Bạch chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Kẻ thù hắn phải đối mặt vượt quá sự tưởng tượng, một tên người xuyên việt có hệ thống.
Mà nếu Lâm Bạch đoán không sai thì Diệp Hiên sở hữu mô phỏng tương lai hệ thống.
Đọc qua vô số truyện chữ, Lâm Bạch biết đối đầu với mô phỏng tương lai hệ thống đau đầu như thế nào.
Tuy không có một click 9999 thần trang như mấy hệ thống khác, nhưng về bảo mệnh và thăm dò cơ duyên, dự đoán kẻ thù thì mô phỏng hệ thống xếp số 1.
Tiên tôn trùng sinh trở về cũng đủ để đảm đương vai chính cho một bộ truyện, và kẻ thù của Lâm Bạch chính là chỉ cần đủ tiền là có thể liên tục trùng sinh.
Lúc này Lâm Bạch cảm thấy rùng mình.
"Nếu như ta lúc này lên kế hoạch g·iết c·hết Diệp Hiên có lẽ vài ngày sau hắn sẽ tự động tìm đến cửa, một kiếm chém c·hết ta."
"Xem ra trong tương lai nếu muốn lên kế hoạch trả thù thì chắc chắn ta không thể nào ra tay, chỉ có thể dựa vào người khác."
Thiên phú Ghi Nhớ tuy gây ra nhiều phiền phức nhưng có lẽ nó cũng đem tới tình báo quý giá, nó đã thay đổi hoàn toàn số phận của Lâm Bạch.
Giờ Lâm Bạch nhận ra, nếu ví Diệp Hiên là nhân vật chính thì hắn chỉ đơn giản là một con tinh anh quái nhỏ trên đường quật khởi của Diệp Hiên mà thôi.
Nếu tiếp tục học theo đám nhân vật phản diện vô não trong mấy bộ tiểu thuyết mạng kia, mang đám người máy cấp độ 15- 45 trong căn cứ đi chặn đánh Diệp Hiên thì kết cục duy nhất là ăn một kiếm rồi đi lĩnh cơm hộp.
Lâm Bạch bỏ cuộc, hiện tại hắn còn là một phế nhân thì báo thù cái quái gì chứ.
"QG-01, cho ta xem tất cả thông tin về căn cứ này."
Cánh cửa phòng bệnh đẩy sang một bên, một con robot nhỏ mang trên tay một cái máy tính bảng đi vào.
Hai tay nó dâng lên máy tính bảng đầy cung kính.
Lúc này Lâm Bạch đã chấp nhận thực tế, cái gì linh hồn cường giả, hệ thống, ngón tay vàng, hack cheat gì đó.
Tất cả đều không liên quan gì đến hắn, giống như ảo tưởng không liên quan đến thực tế.
Nếu có thứ gì đó có thể gọi là ngón tay vàng của Lâm Bạch lúc này, có lẽ chỉ có di sản của Lâm gia, những thành quả nghiên cứu khoa học trong căn cứ .
Sau khi lướt qua thông tin trên máy tính bảng, Lâm Bạch nhận ra được phần lớn những thứ cha mẹ để lại đều là tài nguyên tu luyện.
Thực phẩm đóng hộp đủ để người bình thường ăn 10000 năm không hết.
Thiên tài địa bảo có thể tăng chỉ số khoảng 10 triệu.
Trang bị đủ để vũ trang một quân đoàn thỏa mãn nhu cầu từ cấp độ 10 đến 120.
Chuyển chức quyển trục, thứ có thể biến chức nghiệp bình thường thành chức nghiệp ẩn khoảng 90 cuốn đủ loại nghề nghiệp.
Một kho sách kỹ năng tất cả các nghề nghiệp từ 120 cấp trở xuống.
Một kho đủ loại đan dược nước thuốc.
Khoảng 15.000.000.000 đồng vàng.
Nhìn qua những số liệu này, Lâm Bạch cười khổ.
Hắn bị ảnh hưởng quá nhiều bởi mấy cuốn văn học mạng kia, nơi mà phần lớn nhân vật chính đều bắt đầu từ số 0.
Nếu hắn không xúc động dùng kinh nghiệm dược thủy kia mà từ từ dùng thiên tài địa bảo thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Giờ thì hay lắm.
Phàm nhân thân thể: Không thể thăng cấp, không thể đeo trang bị, không thể dùng thiên tài địa bảo tăng chỉ số.
Một nửa gia sản đối với hắn trở nên vô giá trị.
Bên cạnh số tài sản về vật chất kia, trong căn cứ này vẫn còn một vài thành tựu nghiên cứu khoa học bị bỏ dở.
Thứ nhất là dự án người nhân bản.
Đây có lẽ là dự án thành công nhất trong căn cứ này.
Chỉ dựa vào các hợp chất hữu cơ bình thường như vỏ cây hay xác động vật cũng có thể tổng hợp ra cơ thể của một con người.
Mọi thứ đều gần như hoàn hảo trừ việc những nhân bản này đều có thiếu hụt về não bộ hoặc là không có linh hồn.
Sự thiếu hụt này có thể được thay thế khi sử dụng một vài chip cấy vào não để điều khiển từ xa những nhân bản này.
Một dự án khác khiến Lâm Bạch khó có thể tin nổi.
Có người cho rằng nhân loại chưa hề đào móc toàn bộ tiềm năng của bản thân.
Ở Liên Minh Nhân Loại, có trường hợp con người đã sở hữu 2-3 chức nghiệp cùng một lúc.
Nên có lẽ nào số thiên phú chúng ta sở hữu có thể nhiều hơn 1.
Đáng tiếc dự án này chỉ hoàn thành được một nửa thì phải dừng lại, căn cứ nghiên cứu khoa học của Lâm gia phải chuyển thành nơi trú ẩn.
Với lại, khi Lâm Bạch thử tìm kiếm thông tin về dự án này, mọi thông tin đều hiển thị trống rỗng.
Hắn không đủ quyền hạn để xem thành quả của dự án.
Nhìn vào những báo cáo này, Lâm Bạch liếc nhìn lại vào bảng trạng thái của mình.
Lâm Bạch: Pháp Sư Học Đồ (E cấp)
Thiên Phú: Ghi Nhớ (D). Học Tập(B). Cảm Ứng Năng Lượng (B) Nghiên Cứu (A).
Sinh mệnh: 60 (Sức mạnh x 20)
Năng lượng: 320 (Tinh thần x20)
Phòng thủ: 3 (Sức mạnh x1)
Sức mạnh: 3 (Ban đầu 5)
Nhanh nhẹn: 1 (Ban đầu 5)
Tinh Thần: 16
Trạng thái:
Phàm nhân thân thể: Không thể thăng cấp, không thể đeo trang bị, không thể dùng thiên tài địa bảo tăng chỉ số.
Cả nghề nghiệp lẫn thiên phú của Lâm Bạch đều rất thích hợp lưu lại nơi này.
Lâm Bạch lúc này cảm nhận được có hai con đường mở ra trước mắt.
Một cái là đánh quái thăng cấp trong vô vọng, ngày ngày ngước nhìn kẻ thù của mình bật hack phát triển nhanh như bay, mỹ nữ, cơ duyên vô số.
Còn mình làm một kẻ tầm thường rồi c·hết lúc nào không biết.
Con đường còn lại thì tri thức là sức mạnh, hấp thu tất cả những gì mình đang có, mở ra lối riêng, trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của mình.
Nhìn vào thực tế, Lâm Bạch chỉ có thể nói.
"Thật là mệnh chung chú định a."
Lúc này hắn mới nhận thấy, có lẽ vận khí của hắn không có hỏng bét như vậy.
Tìm được con đường của mình, ánh mắt Lâm Bạch lúc này không còn vẻ mê mang, hắn đã bước ra khỏi thời khắc tăm tối nhất cuộc đời.
"QG-01, tìm một chút sách vở cho ta, ta cần bổ sung thêm tri thức."
Hiệu suất làm việc của người máy rất nhanh chóng.
Hai cuốn sách được đặt trên giường bệnh lần lượt là hỏa cầu thuật, gai đất thuật.
Lâm Bạch nhíu mày nhìn vào hai cuốn sách này, hắn quay lại nhìn QG-01.
"Ý của ta là sách bình thường, loại ghi chép kiến thức ấy, không phải là sách kỹ năng."
QG-01 nghiêng đầu không hiểu trong đầu óc của thiếu chủ đang chứa cái gì.
"Thiếu chủ, trong căn cứ không có loại sách báo mà ngài yêu cầu, phần lớn những kiến thức cơ bản này đều được tải lên trên máy tính, ngài có thể dễ dàng tra xét."
Lâm Bạch cảm thấy tư duy mình không theo kịp với thế giới này.
"Phải rồi, ở thế kỉ 21 người ta đã dần từ thói quen đọc sách sang đọc trên máy tính rồi, đừng nói gì tới cái thời kỳ nhân loại chiếm một nửa thiên hà này."
Nhìn vào cuốn hỏa cầu thuật, Lâm Bạch chợt nảy ra một ý tưởng.
"Ta không thể thăng cấp, không thể đeo trang bị, không thể dùng thiên tài địa bảo tăng chỉ số. Nhưng lại không có không thể học kỹ năng."
Cách sử dụng sách kỹ năng rất đơn giản.
Không cần thiết đọc nội dung trong cuốn sách đó.
Chuyển chức giả chỉ cần vỗ nhẹ, sách kỹ năng sẽ được tự động ghi nhớ.
Lâm Bạch cầm cuốn hỏa cầu thuật lên định sử dụng, hắn muốn học được kỹ năng.
Nhưng chợt, hắn dừng tay lại, gương mặt suy tư một chút rồi nở một nụ cười.
"Ta suýt nữa quên mất, ta không giống với chuyển chức giả khác, ta chỉ là một tên phế vật chú định nằm trên xe lăn cả đời.
Ta không cần vội đi đánh quái thăng cấp, vì vậy, ta có thể thoải mái đọc sách."
"Với lại, sách là để đọc chứ đâu phải để vỗ."
Rất lâu rồi trên toàn bộ Liên Bang nhân loại mới xuất hiện một chức nghiệp giả chịu khó mở sách kỹ năng ra đọc.
Lửa là đại diện của năng lượng trong cõi vật chất, là thứ sáng tạo sự sống, duy trì sự sống, và hủy diệt sự sống...
Bên trong cuốn sách ghi lại giống như thần học, triết học, khoa học, huyền học tổng hợp về lửa và các đặc tính của lửa.
Lâm Bạch lúc này hiểu tại sao không ai chịu đọc sách mà chỉ vỗ cái rồi học kỹ năng cho xong chuyện.
Người bình thường nếu đọc vài trang đầu chắc chắn đầu váng mắt hoa chứ đừng nói kiên trì đến khi tìm được thuật thức của hỏa cầu thuật.
Cũng may thiên phú của Lâm Bạch rất ra sức.
Lâm Bạch cảm giác lúc này thật sảng khoái, hắn chỉ cần đọc qua một lần là nhớ, học một biết mười suy ra hai mươi, thỏa thỏa con nhà người ta trong truyền thuyết.
Kiếp trước Lâm Bạch cũng chỉ ở tầng lớp trung bình khá, học tập quả thực là ác mộng.
Nhưng sau khi mở ra thiên phú, mọi vấn đề khó khăn đều trở nên đơn giản.
Sách kỹ năng hỏa cầu thuật thực tế chỉ có hai trang ghi lại thuật thức thi triển còn 95% còn lại đều là những thứ kiến thức người thường khó mà hấp thu nổi.
"Hỏa cầu thuật."
Một q·uả c·ầu l·ửa lớn bằng nắm tay lơ lửng trong lòng bàn tay của Lâm Bạch, đây chính là một quả hỏa cầu tiêu chuẩn.
Phải biết rằng tiêu chuẩn ở đây là tiêu chuẩn nghề nghiệp Pháp Sư cấp C, mà Lâm Bạch chỉ là một Pháp Sư Học Đồ cấp E.
"Ừ, cảm giác giống như bật bếp ga vậy."
Quả cầu lửa trong lòng bàn tay Lâm Bạch lúc lớn lúc nhỏ, lúc nhỏ chỉ như con đom đóm, lớn thì đủ nuốt trọn một con trâu.
Điều này thì dù cho một Pháp Sư thông thạo hỏa cầu thuật 10 cấp cũng không làm được.
Hỏa cầu tiêu tan trong không trung, đây nếu có người nhìn thấy chắc sẽ không tin nổi, giống như đạn đã bắn ra tự dưng lại ngừng chuyển động.
Lâm Bạch chợt hít một hơi thật sâu.
"Thử một chút nào."
Vô số trận pháp ma pháp nhỏ li ti tụ tập, xoay tròn xung quanh ngón trỏ của Lâm Bạch, nhìn kỹ thì mỗi trận pháp kia nhìn giống y hệt ma pháp trận khi dùng hỏa cầu thuật, và số lượng khó đếm hết.
Không tìm chỗ phù hợp để thí nghiệm ma pháp, Lâm Bạch lập tức nhắm thẳng vào bức tường đối diện.
Một tia sáng đỏ rực phát ra, không khí giống như bị đun sôi.
Ở phía bức tường đối diện, một cái lỗ lớn bằng đầu ngón tay xuất hiện, xung quanh cái lỗ ấy là kim loại nóng chảy, đủ để biết nhiệt độ tia nhiệt vừa rồi cao như thế nào.
Đòn vừa rồi trên bản chất vẫn là hỏa cầu thuật chỉ khác hỏa cầu nhỏ như đầu kim và bắn 450 lần trong một giây mà thôi.
Nắm giữ ma pháp đối với Lâm Bạch tựa như bẩm sinh, hoặc có lẽ đây là thành quả của tài nguyên Lâm gia đập lên người hắn trước khi thức tỉnh.
Lâm Bạch cười, cười sảng khoái.
Dù cơ thể suy yếu do dùng toàn bộ ma lực hắn vẫn cười sảng khoái.
Tất cả các bức tường trong căn cứ này đều làm bằng sắt thép được phủ một lớp bí ngân bên ngoài.
Sức phòng ngự của bức tường tương đương với một Thuẫn Kị Sĩ cấp 30 được trang bị đầy đủ.
Mà xuyên thủng sức phòng ngự ấy chỉ đơn giản một đòn ma pháp của một tên Pháp Sư Học Đồ cấp 1.