Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 107: Thoát khỏi mê cung trò chơi ghép hình (1)



Edit: Ryal

Ân Lưu Minh xóa phép ngụy trang, ngẩng đầu nhìn vòng quay khổng lồ trong giấc mơ của Nguyệt Nguyệt.

Búp bê dây cót rất nhớ cảnh tượng trong giấc mơ này, nó hưng phấn chạy ra đường rồi điều khiển mấy con thú bông nghiêng trái nghiêng phải.

Thẩm Lâu chui ra khỏi sách minh họa, nheo mắt cười: "Lâu rồi không gặp".

Ân Lưu Minh kệ cho búp bê dây cót chạy đi chơi, nhìn xung quanh một lượt: "Khá nhiều thay đổi đấy".

"Công viên dây cót giải trí" lúc trước có hai phía công viên khác nhau, một bên thì đông đúc huyên náo, mùi ngọt ngào thơm phức, bên còn lại tĩnh mịch vắng vẻ.

Nhưng vẫn không quái dị bằng công viên bây giờ.

Mưa sao băng không ngừng rơi xuống, có vài vật thể không xác định bay trên trời; nửa công viên đã biến thành sa mạc, giữa biển cát có thứ gì đó không ngừng tuôn ra, trông vừa đáng sợ vừa kinh khủng.

Ân Lưu Minh nhíu mày: "Những giấc mơ riêng biệt hợp nhất sao?".

Thẩm Lâu đáp: "Chắc vậy".

Giấc mơ này có vẻ còn lộn xộn hơn giấc mơ năm sao diễn ra tại thiên đường mèo mà Lê Mỹ Lệ nắm quyền.

Ân Lưu Minh dời mắt: "Bùa ước nguyện hiện giờ có tác dụng chứ?".

Thẩm Lâu hồi tưởng cảnh mình vẽ đi vẽ lại hàng trăm hàng ngàn lần, nụ cười trên mặt cứng đơ, sờ sống mũi: "Cá nhân ta cảm thấy không được. Món đồ trang trí ta để lại chỉ có tác dụng tạm thời là nối những giấc mơ lại với nhau, chủ yếu cho ta tiện phá ải thôi, còn chức năng chính vẫn là để ám chỉ với kẻ tạo giấc mơ".

Nhưng hiển nhiên những giấc mơ to nhỏ lẫn vào nhau trong giấc mơ năm sao này đã loạn cả lên.

"Nếu bây giờ dùng đạo cụ mở khóa giấc mơ thì có thể khiến kí ức của những kẻ tạo giấc mơ bị hỗn loạn".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Vậy chúng ta nên phá ải trước đã".

Thẩm Lâu nhíu mày: "Em định hành động một mình sao?".

"Không được à?".

"Dù hệ thống nói không có gợi ý cho nhiệm vụ chính, nhưng bản thân ghi chú kia cũng là một dạng nhắc nhở rồi".

Ân Lưu Minh dừng bước, lông mày khẽ nhíu rồi lại giãn ra: "Những người chơi mới có thể mở khóa giấc mơ này bất cứ lúc nào... Cậu này có vẻ hơi thừa thãi".

Dù sao trò chơi Ác Mộng cũng đã bị giấc mơ khổng lồ này bọc lấy, đâu ra người chơi mới nữa?

"Thực ra hệ thống đang ám chỉ với em rằng... trong giấc mơ này đã có người chơi rồi". Ân Lưu Minh nghĩ thật nhanh. "Chu Tử Kỳ xuất hiện ở đây với thân phận người chơi chứ không phải kẻ tạo giấc mơ ư?".

Thẩm Lâu nói: "Còn cả hai người của hiệp hội quan sát viên đã mất tích nữa... Tuy không biết liệu họ có còn sống hay không, nhưng người do Thanh Diễm chọn thì hẳn sẽ không quá vô dụng".

"Trong tay họ hẳn có một vài mảnh ghép". Ân Lưu Minh gật đầu. "Vậy thì phải tìm họ trước đã".

Y đặt ngón tay lên tai, thử liên lạc với Thanh Diễm.

Chỉ có tiếng xẹt xẹt vang lên, tín hiệu không kết nối được.

Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Ân Lưu Minh. Nhất định Chu Tử Kỳ sẽ đề phòng không để hiệp hội quan sát viên liên lạc với nhau.

Y không liên lạc với Thanh Diễm nữa, quay sang nhìn Thẩm Lâu: "Tìm mảnh ghép trong giấc mơ của Nguyệt Nguyệt trước ".

"Công viên dây cót giải trí" là giấc mơ Ân Lưu Minh từng vượt qua, y rất hiểu địa hình nơi này.

Tuy công viên đã dung hợp với những giấc mơ nhỏ khác nhưng tổng thể không thay đổi quá nhiều.

Ân Lưu Minh tới vòng quay khổng lồ và xưởng đồ chơi dưới lòng đất, nhưng vẫn không tìm thấy mảnh ghép nào.

Y gõ trán: "E là chúng ta đã hiểu sai về mảnh ghép".

Thẩm Lâu ngoắc tay, một chai Coca xuất hiện: "Nghỉ chút nhé?".

Ân Lưu Minh nhận lấy uống một ngụm, nhíu mày: "Sao anh làm được?".

Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Dù sao ta cũng từng là huyễn linh mạnh nhất, vẫn biết chút phép biến hóa mà".

Khóe môi Ân Lưu Minh khẽ cong lên: "Thế sau này nhà ta không cần mua nước uống nữa rồi".

Thẩm Lâu cũng biến ra cho mình một chai, nhướng mày hỏi: "Ta lợi hại không?".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Ừ, ít nhất khi về thế giới thực anh có thể mở siêu thị làm ăn".

Thẩm Lâu: "...".

Đúng lúc này búp bê dây cót bước tới, vẫy vẫy tay với vẻ bực bội.

Thẩm Lâu dịch lời: "Nó hỏi chúng ta có thể đuổi sa mạc và bầu trời sao khỏi giấc mơ không".

Ân Lưu Minh nói: "Người chơi bên ngoài không thể điều khiển giấc mơ này".

Y bỗng khựng lại, ngước nhìn Thẩm Lâu: "Còn kẻ tạo giấc mơ thì sao?".

Thẩm Lâu chớp mắt.

"Giấc mơ "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa" là do Lôi Anh Triết cướp của người khác, nhưng hắn ta vẫn tạo ra một kẻ tạo giấc mơ giả để duy trì sự tồn tại của giấc mơ". Ân Lưu Minh đứng dậy. "Có thể trong giấc mơ của Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cũng có hàng nhái".

Búp bê dây cót giận dữ vung tay.

Thẩm Lâu đã hiểu ý Ân Lưu Minh: "Chúng ta phải tìm Dương Dương và Nguyệt Nguyệt giả".

Còn về việc chúng có thể xuất hiện ở đâu...

Thẩm Lâu chưa kịp ra tay mà một cái bóng đã xuất hiện dưới chân búp bê dây cót, nó nhanh chóng chui vào lòng đất.

"Nó sốt ruột thật đấy". Ân Lưu Minh lắc đầu. "Khả năng biến thành bóng rất tiện, em từng mong khi thu nó vào sách minh họa thì sẽ nhận được kĩ năng này".

Kết quả lại là thuật điều khiển rối. Kĩ năng chưa được mở khóa cũng không có manh mối nào.

Thẩm Lâu giơ tay với Ân Lưu Minh: "Qua đây".

Ân Lưu Minh cầm tay hắn, chẳng hiểu chuyện gì.

Thẩm Lâu hơi mỉm cười, một quầng sáng xanh bao lấy họ, Ân Lưu Minh đột nhiên chìm xuống.

Y ngạc nhiên nhìn hắn khi thấy cảnh bệnh viện xuất hiện trước mắt.

Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Sao nào, kĩ năng này có cần thiết để mở siêu thị không?".

"Ừm, giao hàng cũng tiện".

Ân Lưu Minh đẩy cửa phòng bệnh, thấy Tần Nguyệt đang yên lặng nằm trên giường.

Rất giống với Nguyệt Nguyệt trong thế giới thực.

Ngay cả búp bê dây cót lao đến đây với tâm trạng đầy giận dữ cũng chỉ ngơ ngác đứng cạnh giường, không còn chút khí thế nào nữa.

Nguyệt Nguyệt tò mò nhìn nó: "Cậu là ai vậy?".

Búp bê dây cót co quắp lùi về sau, nhìn Ân Lưu Minh như đang cầu cứu.

Y bước vào: "Nguyệt Nguyệt à, em biết anh không?".

Nguyệt Nguyệt kinh ngạc ngước nhìn Ân Lưu Minh, nhăn nhó một lúc rồi bỗng dưng ôm đầu: "Hình như em biết... hay không biết? Anh trai đâu rồi? A...".

Nghe cô bé nói năng lộn xộn, Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.

Y chưa kịp mở miệng mà Thẩm Lâu đã bay về phía trước, dùng ngón trỏ và ngón giữa chạm nhẹ vào trán Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, đôi mắt đầy hoảng loạn cũng bớt xao động hẳn.

Thẩm Lâu rụt tay về, quay lại đứng cạnh Ân Lưu Minh rồi cố hạ thấp tông giọng nhất có thể: "Trí nhớ của cô bé có hơi hỗn loạn, hẳn là đã dừng lại ở thời điểm chúng ta phá ải thành công".

Xem ra Chu Tử Kỳ cướp mất giấc mơ của Nguyệt Nguyệt là vì phát hiện họ sắp phá ải thành công, biết mình không thể tiêu diệt Ân Lưu Minh bằng giấc mơ này.

Y khoanh tay ngồi xuống cạnh Nguyệt Nguyệt, cẩn thận suy nghĩ.

Một lúc sau, Nguyệt Nguyệt bỗng nhỏ giọng: "Anh ơi, anh muốn giết em sao?".

Ân Lưu Minh hơi giật mình, mỉm cười: "Sao em lại nghĩ thế?".

Nguyệt Nguyệt kéo chăn lên che mất nửa khuôn mặt, thấp giọng nói: "Cái chú đưa em đến đây nói nếu em gặp được một anh trai rất đẹp, bên cạnh còn có một anh tinh linh màu lam thì nghĩa là hai anh muốn giết em".

"Tinh linh màu lam" Thẩm Lâu: "...".

Ân Lưu Minh bật cười lắc đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Nguyệt Nguyệt: "Không đâu".

Cô bé thò mặt ra, nét mặt lộ vẻ cay đắng không hợp với tuổi: "Dù em không phải Nguyệt Nguyệt thật?".

Ân Lưu Minh hơi giật mình.

Búp bê dây cót cũng giật mình.

Nguyệt Nguyệt nhìn búp bê dây cót, mím môi: "Em đã một mình đợi ở đây, lâu lắm, lâu lắm, lâu lắm rồi... Không có anh trai, không có ai hết, chỉ có mấy món đồ chơi xấu xí, không ai đọc truyện cho em. Thế giới càng lúc càng trở nên kì quặc".

Khi thốt ra câu cuối cùng, giọng Nguyệt Nguyệt đã hơi nghèn nghẹn nức nở: "Thấy nó xông tới muốn đánh em là em biết em không phải Nguyệt Nguyệt thật rồi, vì thế em mới bị bỏ rơi, em không nên tồn tại".

Búp bê dây cót loạng choạng lùi về sau, cái miệng bằng chỉ khâu hơi giần giật như đang cố giải thích điều gì, cuối cùng chỉ chán nản cúi gằm mặt.

Ân Lưu Minh im lặng chốc lát rồi khẽ thở dài: "Dù có là thật hay giả, thì chỉ có bản thân em mới có quyền quyết định em là ai".

Nguyệt Nguyệt khịt mũi, ngẩn ngơ.

"Em muốn trở thành gì cũng được". Ân Lưu Minh nói. "Không có chuyện em không nên tồn tại, và em cũng không bị bỏ rơi đâu".

Y khom người bế búp bê dây cót lên đặt trước mặt cô bé. "Chỉ là họ chưa tìm được em thôi".

Nguyệt Nguyệt nhìn búp bê dây cót.

Búp bê dây cót cũng nhìn Nguyệt Nguyệt.

Hai đứa cùng giơ tay, khẽ khàng chạm vào nhau.

Nguyệt Nguyệt nín khóc, mỉm cười.

Cô bé nhắm mắt: "Ở đây lạnh quá, không có anh trai, không có ba với mẹ, em không muốn đợi ở đây. Nhưng em cũng chẳng có nơi nào để đi cả".

Cô bé hơi dừng lại, nói một câu cuối cùng: "Em muốn đi tìm anh trai em".

Bóng dáng Nguyệt Nguyệt dần nhạt đi, hóa thành cơn gió bay mất.

Một mảnh ghép tinh xảo rơi xuống giường bệnh.

Búp bê dây cót ngơ ngác nhìn Nguyệt Nguyệt biến mất, lặng im như một pho tượng.

Một lúc lâu sau nó mới ngã xuống, đôi tay bằng vải nhung che đi hai mắt.

Ân Lưu Minh nhặt mảnh ghép lên rồi thở dài.

Nét mặt Thẩm Lâu cũng nghiêm túc hơn hẳn: "Xem ra Chu Tử Kỳ muốn đánh vào cảm xúc của em".

Tất nhiên Chu Tử Kỳ biết chuyện của Diệp Thanh Thanh, biết cả Ân Lưu Minh lẫn Thẩm Lâu đều không phản cảm với sự tồn tại của những món hàng "phục chế" mà coi chúng như sinh thể độc lập, vì thế hắn ta biến những mảnh ghép thành kẻ tạo giấc mơ giả.

Muốn lấy mảnh ghép thì phải phá hủy những kẻ tạo giấc mơ giả đó.

Ân Lưu Minh im lặng gật đầu, cất mảnh ghép vào túi: "Chúng ta phải cẩn thận".

Dù Nguyệt Nguyệt giả đã biến mất nhưng giấc mơ vẫn còn tồn tại.

Ân Lưu Minh ngước nhìn bầu trời đầy sao và sa mạc choán một nửa diện tích công viên, gật đầu như có điều suy nghĩ.

Thẩm Lâu nói: "Giờ chúng ta đang đứng ở một ngã ba".

Lên trên là bầu trời sao, đi về phía trước là sa mạc.

Ân Lưu Minh trầm ngâm chốc lát: "Sa mạc đi".

Thẩm Lâu nhìn những thứ không ngừng nhúc nhích giữa những đụn cát, a một tiếng: "Phải tìm công cụ thôi chứ sao đi bộ được".

Một con côn trùng khổng lồ màu đen bóng đã xuất hiện bên cạnh Ân Lưu Minh.

Y vỗ vào người nó: "Đây. Với lại chúng ta chưa cần vào tận sâu trong sa mạc vội".

Thẩm Lâu nhíu mày.

"Nên tìm vị trí của mảnh ghép trước". Ân Lưu Minh xoay mảnh ghép nằm trong tay mình. "Thế nào cũng phải có quy luật riêng".