Thậm chí đối với Trì Tịch, gương mặt này còn rất quen.
Trong giấc mơ đầu tiên mà cậu và Ân Lưu Minh cùng tham gia ở trò chơi Ác Mộng, kẻ mang khuôn mặt có một vết sẹo dài này chính là người hướng dẫn của họ, vờ vịt nói gã có thể che chở cho họ với điều kiện phải kí khế ước.
... Đinh Bồi An!
Mễ An Bồi? Đinh Bồi An?
Đầu óc Trì Tịch loạn cả lên.
Tại sao cơ thể phục chế của Mễ An Bồi lại giống Đinh Bồi An như đúc?!
Cậu vô thức chạy về.
Tuy Trì Tịch và Ân Lưu Minh đã không còn là đồng đội, nhưng cậu vẫn nhớ và cảm kích công ơn dẫn dắt của y. Dù có muốn đuổi Ân Lưu Minh ra khỏi giấc mơ, Trì Tịch cũng chưa từng nghĩ tới việc hại y bao giờ.
Dù Mễ An Bồi và Đinh Bồi An có quan hệ gì thì cậu cũng phải nhanh chóng báo cho anh Ân!
Trì Tịch chưa chạy được mấy bước đã thấy mặt đất rung lắc kịch liệt. Chẳng khác nào động đất, cậu không đứng vững được, ngã xuống.
"Có chuyện gì thế?".
Trì Tịch ngơ ngác vịn tường đứng dậy, nhanh chóng bước vào một phòng bệnh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tạ Kỳ Trúc bấm bấm trên máy tính bảng, vách tường bên cạnh đột nhiên hiện lên một hình chiếu như màn phim điện ảnh trong rạp.
Khoảng đất rộng có đôi phần u ám, những chỗ đỗ xe được vẽ bằng sơn trắng thẳng băng, trên mỗi ô là một chiếc xe màu trắng giống nhau như đúc.
Trong nháy mắt, Ân Lưu Minh hiểu ra Tạ Kỳ Trúc muốn làm gì.
Cô muốn đưa đáp án của nhiệm vụ cho y, để y qua ải ngay bây giờ!
Tạ Kỳ Trúc ấn ngón tay trên máy tính bảng, khẽ nói: "Hẹn gặp lại".
Ân Lưu Minh cũng đặt ngón tay lên sách minh họa, khẽ đáp: "Vào lần luân hồi tiếp theo".
"Không có lần tiếp theo đâu, cậu sắp qua cửa...". Tạ Kỳ Trúc còn chưa nói hết thì bỗng cảm giác được một áp lực mạnh kinh khủng.
Cảm giác nguy hiểm như trời long đất lở, tận thế giáng lâm tấn công khắp cơ thể cô trong nháy mắt, dường như ánh sáng ở khắp nơi đều ảm đạm hơn hẳn.
Nó không tỏa ra từ Ân Lưu Minh, mà là... ngoài kia!
Tạ Kỳ Trúc cau mày, đổi sang phần hình ảnh của camera giám sát gắn trên tầng thượng.
Cô chợt nín thở.
Trời sập.
Không, không phải trời sập...
Nơi khoảng trời phía trên bệnh viện, bóng tối khổng lồ che khuất ánh nắng sáng sủa vẫn đang dần hạ xuống, sắp sửa đè thẳng lên tòa nhà này!
Mùi tanh của biển ùa tới.
Lúc này Tạ Kỳ Trúc mới phát hiện đây không phải trời sập, mà là một con cá khổng lồ tới mức có kích cỡ bằng cả một thị trấn nhỏ!
Nếu con cá này đáp xuống, tòa bệnh viện sẽ bị nghiền nát!
... Không chỉ bệnh viện, mà là cả giấc mơ này!
Giấc mơ của cô bị khống chế nên chỉ có diện tích bằng một bệnh viện, còn con cá kia thì đã vượt qua kích thước vật lí mà nó có thể chứa đựng được.
Sao có thể! Trong giấc mơ của cô lấy đâu ra con cá to đến thế!
Tạ Kỳ Trúc nhanh chóng quay sang nhìn Ân Lưu Minh.
Y nở nụ cười đầy lễ phép.
Tạ Kỳ Trúc lạnh lùng nhìn Ân Lưu Minh hồi lâu, nhắm một mắt lại, giọng vẫn lạnh như băng: "Tạm coi như cậu thắng".
Bóng tối nổ tung trên người cô, lan ra toàn bộ giấc mơ trong nháy mắt.
Vẫn là sảnh bệnh viện quen thuộc, vẫn là những con người quen thuộc.
Đám Kha Học Gia và Nhiếp Quân đều có vẻ mờ mịt: "Sao lần này luân hồi nhanh vậy nhỉ?".
"Còn chưa tới một ngày mà?".
Họ cùng nhìn Ân Lưu Minh.
Có năng lực chèn ép Boss của giấc mơ này, chắc chỉ có thể là anh chàng họ Ân kia thôi.
Y bình tĩnh nói: "Mọi người cứ đi đăng kí trước đã, tôi có vài chuyện muốn nói".
Mấy người chơi mới sững sờ.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng kí, tất cả mọi người tụ lại trong phòng Ân Lưu Minh.
Y cho nổ camera giám sát trước rồi mới cất lời: "Tiếp sau đây, chủ nhiệm Tạ – người tạo ra giấc mơ này – rất có thể sẽ tìm cách giúp mọi người qua ải, cá nhân tôi mong mọi người có thể tạm thời từ chối".
Những người chơi: "...?".
Có ý gì đây?
Boss lớn của giấc mơ muốn đưa họ qua ải nhưng người hướng dẫn lại mong họ từ chối?
Triệu Tú Tú nhỏ giọng: "Anh Ân, cô ta sẽ lừa chúng em sao?".
Ân Lưu Minh lắc đầu: "Không, có lẽ cô ấy thực lòng muốn đưa chúng ta đi".
Mễ An Bồi lầm bầm: "Nếu không nhanh tay thì giấc mơ của cô ấy sẽ bị anh Ân phá hủy mất".
Những người mới hiểu ra.
Ân Lưu Minh nói tiếp: "Thực ra cũng không đến mức đó... Cơ chế luân hồi của giấc mơ do Tạ Kỳ Trúc tạo ra là rất khéo léo, mọi hành động gây hại tới giấc mơ đều được xử lí bằng cách tua ngược thời gian. Muốn phá ải thì không dễ tới vậy".
Qua ải thì rất đơn giản – thí nghiệm của Tạ Kỳ Trúc không được coi là phức tạp, chỉ cần thăm dò theo hai tuyến đường thuốc hoặc phẫu thuật thì đều sẽ có manh mối cả; nếu thực sự không làm nổi thì đợi đến khi Tạ Kỳ Trúc thấy đám người chơi này hết tác dụng rồi cô cũng sẽ thả họ đi.
Những lần Tạ Kỳ Trúc và Trì Tịch tua ngược giấc mơ luân hồi đều gần như không thể ngăn được, cũng chẳng cần thao tác nào đặc biệt, dù Ân Lưu Minh có thực sự dùng cá khổng lồ biển sâu đập xuống thì Tạ Kỳ Trúc cũng có thể tua ngược lại.
Đương nhiên, nếu Ân Lưu Minh không ngừng triệu hồi cá khổng lồ biển sâu còn Tạ Kỳ Trúc thì không ngừng tua ngược giấc mơ, lặp đi lặp lại nhiều lần, có lẽ giấc mơ sẽ xảy ra bug...
Nhưng đó không phải ý định của Ân Lưu Minh.
Nếu cứ lặp đi lặp lại như thế, sự kích thích về mặt tinh thần với những người khác là khó lòng chịu đựng nổi.
"Đương nhiên, ép mọi người ở lại đây cũng không phải không có lợi". Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ một chốc. "Tôi chỉ mong mọi người có thể từ chối Tạ Kỳ Trúc ba ngày. Tôi đảm bảo mọi người sẽ không gặp nguy hiểm".
Y giơ tay, năm lá bùa hộ mệnh bèn hiện ra.
Cũng giống những lá bùa hộ mệnh khi Đinh Bồi An đã dụ dỗ họ kí khế ước với gã trong "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi", nhưng Ân Lưu Minh không vô sỉ đến thế, y đã mua loại bùa hộ mệnh có hiệu lực với hầu hết các hình thức tấn công.
Năm người kia nhận đồ của Ân Lưu Minh rồi thì đều đồng ý cả, ngay cả Thạch Khải Viễn kiêu căng nhất cũng không phản đối.
Đến khi lính mới đã đi hết, Mễ An Bồi mới rầu rĩ hỏi: "Anh Ân, họ có đáng tin không?".
Đừng bảo là chiếm hời từ bên này rồi quay đầu một cái là qua ải luôn đấy nhé.
"Trong thời gian ngắn thì chắc sẽ không đến nỗi". Ân Lưu Minh khẽ đáp. "Nhưng chúng ta phải nhanh tay hơn".
Mễ An Bồi tỏ vẻ khó khăn: "Nhưng bây giờ Tiểu Trì cũng trốn chúng ta...".
Cậu chàng còn chưa dứt lời đã nghe tiếng y tá gõ cửa: "Giường 62! Mau về phòng bệnh đi, bác sĩ sắp tới kiểm tra rồi!".
Mễ An Bồi ầy một tiếng, nhanh chóng quay về.
Diệp Thanh Thanh hỏi: "Hôm nay là bác sĩ nào nhỉ? Chắc không phải bác sĩ Lịch đâu chứ? Thực ra bác sĩ Lịch trông có vẻ sờ rất sướng tay...".
Cánh cửa bị đẩy ra, Trì Tịch cẩn thận ló đầu vào.
Hai mắt Diệp Thanh Thanh sáng rực: "Thầy Trì!".
Trì Tịch nhanh chóng đưa tay lên miệng suỵt một cái.
Cậu bước vào, phía sau còn có thêm một con mèo mập thong thả bước theo.
Trì Tịch ôm con mèo lên, thở ra một hơi: "Em trốn Tiểu Trúc tới đây... Nói với hai người vài chuyện, rồi sẽ đi ngay".
Trì Tịch có hơi bất đắc dĩ, mà cũng hơi ngượng ngùng: "Ngại quá".
Khóe mắt Ân Lưu Minh cũng vương ý cười rồi tắt ngấm thật nhanh, y hỏi: "Có chuyện gì?".
"Trong lần luân hồi trước, em đã vào phòng lưu trữ số liệu 304".
Trì Tịch tỉ mỉ kể lại chuyện mình thấy "Mễ An Bồi" trên giường bệnh có gương mặt giống với Đinh Bồi An như đúc.
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Đúng là Mễ An Bồi có vài điểm rất kì quái, nhưng y chưa từng liên hệ cậu chàng với Đinh Bồi An ở giấc mơ thứ nhất bao giờ.
Đinh Bồi An hẹp hòi mà lại ngu xuẩn, Mễ An Bồi thì gần như đối lập hoàn toàn – lúc nào cũng hăng hái, thi thoảng còn có chút khôn vặt.
"Em từng hỏi Tiểu Trúc rồi, Tiểu Trúc nói em ấy phục chế dữ liệu từ chính cơ thể người chơi, bỏ đi mọi ảnh hưởng của các năng lực siêu nhiên". Trì Tịch mím môi. "Vị trí cũng tương ứng, chắc chắn không có chuyện nhầm người".
Diệp Thanh Thanh khoa tay múa chân: "Nói cách khác, anh Mễ thực ra là cái ông Đinh Bồi An kia ngụy trang thành ạ?".
Cô nàng cũng từng gặp Đinh Bồi An trong "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi" nhưng gần như không có ấn tượng gì.
Nhưng chẳng phải Đinh Bồi An đã chết ở đó hay sao?
Trì Tịch nhìn Ân Lưu Minh với vẻ lo âu.
Y cau mày suy tư một chốc, gõ gõ sách minh họa: "Thẩm tiên sinh, trò chơi Ác Mộng có đạo cụ giúp chết thay hoặc cải tử hoàn sinh không?".
Thẩm Lâu chầm chậm bay ra: "Chết thay thì dĩ nhiên là có, còn cải tử hoàn sinh thì dù có cũng không qua mặt được hệ thống đâu".
Cái chết của Đinh Bồi An đã được trò chơi Ác Mộng chứng thực.
Ân Lưu Minh cau mày nhìn hắn: "Trò chơi Ác Mộng có nhiều bug không?".
Thẩm Lâu xòe tay: "Ta muốn phản bác thay nó một chút... Trò chơi Ác Mộng không có bug, bởi bản thân nó đã là một bug khổng lồ rồi".
Trì Tịch cẩn thận liếc Thẩm Lâu.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn là sau khi đã trở thành kẻ tạo giấc mơ, nhìn thấy bóng người trong suốt xuất hiện sau lưng Ân Lưu Minh qua camera giám sát.
Sau đó phải nhờ sự tồn tại của Diệp Thanh Thanh và vài chi tiết nhỏ khác, cậu mới đoán được có lẽ Thẩm Lâu đã ở bên Ân Lưu Minh từ đầu.
Trì Tịch nhỏ giọng hỏi: "Anh Ân, đây là nhân cách thứ hai của anh à?".
Thẩm Lâu và Ân Lưu Minh cùng nhìn sang.
Thẩm Lâu cười thật đẹp: "Sao mi lại nghĩ thế?".
Trì Tịch vô thức lùi về sau một bước: "Thì, trực giác cảm thấy vậy...".
Ân Lưu Minh nói: "Chứng tỏ trực giác của cậu hoàn toàn trái với sự thật".
Trì Tịch: "...".
Quay lại chuyện chính, cậu hỏi: "Anh Ân, anh định đối phó với Mễ An Bồi thế nào? Em có thể giúp".
Dù sao cậu cũng là kẻ tạo giấc mơ, muốn tấn công ai thì khá đơn giản.
Ân Lưu Minh liếc cậu, hơi buồn cười: "Sao phải đối phó với cậu ta?".
Trì Tịch sững sờ: "Hở?".
"Tôi đang định hỏi thẳng ấy chứ".
Trì Tịch: "...".
Cậu hơi chần chừ, nhỏ giọng: "Liệu anh ta sẽ thừa nhận chứ?".
Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Không thừa nhận thì tính sau... Mà dù có là Đinh Bồi An thật, thì cậu ta sẽ làm gì được tôi?".
Trì Tịch ngớ ra một chốc mới phản ứng được, nhẹ nhõm cười khổ một tiếng.
Mạch suy nghĩ của cậu vẫn còn dừng ở lúc họ vừa vào trò chơi Ác Mộng, ở giấc mơ người mới đầy gian khổ, lại quên mất rằng Ân Lưu Minh đã đi tiếp và khiêu chiến những giấc mơ có cấp bậc cao hơn – giờ y không cần đặt những đối thủ với trình độ của Đinh Bồi An vào mắt.
Dù Mễ An Bồi có phải Đinh Bồi An hay không thì cũng chẳng đáng để Ân Lưu Minh tốn quá nhiều sức lực, chỉ cần hỏi thẳng là được rồi.
Ánh mắt Trì Tịch thoáng ảm đạm, rồi lại tươi tỉnh hơn: "Vậy thì để em gọi Mễ An Bồi ra một chỗ vắng vẻ".
Ân Lưu Minh liếc nhìn cậu.
Trì Tịch nói: "Anh Ân đã từng giúp em rất nhiều lần mà chuyện em giúp được anh thì ít quá, để em góp sức một chút thôi".
Ân Lưu Minh thầm thở dài, nhưng vẫn gật đầu.
Mễ An Bồi chán chường nằm lăn qua lăn lại: "Tiểu Nhiếp này, mấy cô đã có tiến triển gì chưa?".
Nhiếp Quân ngồi trên một chiếc giường khác, đã quen với một Mễ An Bồi không hề có chút hình tượng: "Hình như Thanh Thanh đã tìm được thuốc để trục xuất trùng Trúc Xanh, hình như có liên quan tới nước sát trùng của bệnh viện".
"A, một phần thuốc pha vào nước sát trùng được phun khắp nơi, một phần được trộn lẫn với những loại thuốc mà bệnh nhân phải uống hàng ngày?". Mễ An Bồi lầm bầm. "Bảo sao người ngừng thuốc trái quy định sẽ "phát bệnh"".
Cậu chàng gãi đầu, lại than thở: "Giấc mơ này chán quá!".
Nhiếp Quân ở cùng phòng bệnh với Mễ An Bồi, giờ cũng coi như quen biết, cô không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên: "Anh Mễ này, tôi thấy anh có vẻ không quan tâm tới việc phá ải, vậy anh tới đây làm gì?".
"Ai bảo tôi không quan tâm? Chỉ là chuyện này thì tôi quan tâm cũng vô ích!". Mễ An Bồi tỏ ra đau khổ. "Tôi đến giấc mơ này chỉ để giải sầu, ai ngờ chán đến vậy".
Nhiếp Quân cạn lời, khóe miệng giần giật.
Giấc mơ khiến những người mới như họ lo lắng đề phòng, chỉ lo một sai lầm ngẫu nhiên cũng có thể dẫn tới mất mạng lại chỉ là chốn giải sầu cho người chơi lão làng.
Lúc này, một y tá gõ cửa: "Giường 62? Mời anh ra đây một chút".
Mễ An Bồi hơi sửng sốt: "Có chuyện gì thế?".
Y tá hơi mất kiên nhẫn: "Bảo ra thì ra đi, sao lảm nhảm nhiều quá vậy".
Nhiếp Quân khá cảnh giác: "Cẩn thận đấy anh Mễ".
"Dựa theo tình hình hiện nay thì chắc mục đích chủ yếu của bác sĩ Tạ là bảo vệ phòng thí nghiệm chứ không phải hoàn thành thí nghiệm đâu". Mễ An Bồi rất lạc quan. "Để tôi xem xem, lỡ đâu lại có tin gì mới...".
Mễ An Bồi theo y tá vào phòng điều chế thuốc, tò mò ngó nghiêng xung quanh: "Chị y tá à, ở đây ít thuốc thế nhỉ".
Y tá nói: "Dựa theo quy định của bệnh viện, bệnh nhân không được trang điểm".
Mễ An Bồi hơi nghi hoặc: "Hở?".
Y tá chỉ vào chiếc gương ở bức tường bên phải: "Nên phiền anh tẩy trang cho".
Mễ An Bồi nhéo mặt mình, trợn mắt thật to: "Bà chị nhìn cho rõ đi, gương mặt nhỏ bé của tôi là thuần khiết tự nhiên đấy! Đến cả kem dưỡng da Đại Bảo tôi còn chẳng bôi, trang điểm đâu ra!".
"Cậu có trang điểm hay không thì để tấm gương định đoạt".
Y tá không nói thêm gì nữa, chỉ kéo Mễ An Bồi tới trước gương: "Tự nhìn đi".
Mễ An Bồi không phục, nhìn vào.
Trong gương là một gương mặt đàn ông tái mét, xa lạ, trên mặt còn có vết sẹo dài.
Nụ cười của cậu chàng cứng lại trong nháy mắt.
Mễ An Bồi há miệng, hít một hơi, vô thức che mặt lại rồi chợt lùi về sau một bước, quay người muốn chạy đi.
Nhưng phía sau chính là Ân Lưu Minh và Trì Tịch đang đứng khoanh tay.
Khóe miệng Mễ An Bồi cong lên thành một nụ cười cứng ngắc: "Anh, anh Ân, Tiểu Trì...".
Cậu chàng vô thức quay đầu lại nhìn gương – tại sao ban nãy cái gương không phản chiếu hình anh Ân và Tiểu Trì?
Khi ấy Mễ An Bồi mới phát hiện, trong chiếc gương kia vẫn là gương mặt tái mét của Đinh Bồi An, đến cả tư thế cũng giống y hệt hồi nãy.
Trì Tịch nói bằng giọng xen chút thù địch: "Đó chỉ là một tấm hình thôi... Anh bị lừa rồi, Đinh Bồi An!".
Mễ An Bồi giả ngu: "Đinh Bồi An gì chứ, đó là ai vậy?".
Ân Lưu Minh khẽ hỏi: "Cậu thử đoán xem bức ảnh này được chụp bằng cách nào?".
Mễ An Bồi giật mình, nhìn mặt Ân Lưu Minh mà cuống quýt xua tay: "Ê đợi chút! Tôi có thể ngụy biện, à không, tôi có thể giải thích mà!".
Ân Lưu Minh nói: "Cứ ngụy biện đi. Làm sao cho thuyết phục một chút".
Mễ An Bồi: "...".
Cậu chàng gãi đầu thật mạnh: "Ờm... Thực ra tôi là anh em sinh đôi với Đinh Bồi An...".
Ân Lưu Minh nói: "Giả quá".
"Ầy". Mễ An Bồi lau mồ hôi. "Thực ra hai anh em bọn tôi từ hồi còn ở trong bụng mẹ đã đánh nhau, sau đó anh ta nuốt chửng tôi, rồi tôi kí sinh trong cơ thể anh ta, mãi tới khi anh ta chết trong này rồi mới thay vào thân phận của anh ta để gia nhập trò chơi Ác Mộng".
Lần này thì li kì quá, Trì Tịch để lộ ánh mắt hoàn toàn không hề tin tưởng: "Anh nghĩ bọn tôi ngu lắm à".
Ân Lưu Minh khoanh tay nhìn cậu chàng, tầm mắt không quá ác liệt nhưng lại đem tới cảm giác ngột ngạt kinh khủng.
Mồ hôi lạnh trên trán Mễ An Bồi càng lúc càng nhiều, nụ cười cũng bắt đầu không gượng nổi nữa.
Một lúc sau, Ân Lưu Minh cất lời: "Mễ An Bồi, nếu cậu không thể giải thích rõ ràng...".
Mễ An Bồi oan ức chọt ngón tay: "Anh Ân muốn đánh chết tôi sao?".
"Không đến mức độ đó". Ân Lưu Minh đáp. "Nhưng tôi không thể tiếp xúc với một người hoàn toàn không thể thăm dò và có khả năng sẽ làm hại tới các bạn của tôi được".
Mễ An Bồi nhìn y rồi lại nhìn Trì Tịch, thở dài: "Thế... Thôi được, tôi sẽ nói thẳng!".
Ân Lưu Minh chưa kịp phản ứng lại thì cậu chàng đã đổi chủ đề: "Nhưng anh Ân phải đặt sách minh họa Ác Mộng của anh ra xa một chút".
Ân Lưu Minh ngẩn người.
Sao phải đặt sách minh họa ra xa?
Gần như chỉ trong một chớp mắt, y đã hiểu được – ý của Mễ An Bồi là phải giấu Thẩm Lâu.
Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong tâm trí y, giọng nói của Thẩm Lâu bèn vọng xuống từ trên đỉnh đầu: "Ồ? Tại sao?".
Mễ An Bồi không dám đối diện với Thẩm Lâu, giọng khô khốc: "Anh, anh Thẩm, không phải tôi muốn lừa gạt anh đâu...".
Cậu chàng lòng vòng hết một lúc lâu, thực sự không nghĩ nổi cách lấp liếm, cuối cùng chỉ đành tự nổi giận với chính mình: "Thế đấy, đúng là không thể để anh biết được".
Thẩm Lâu nheo mắt.
Hắn nhìn Ân Lưu Minh, khóe môi cong lên mà chẳng có chút ý cười, đợi quyết định của y xuất hiện.
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay triệu hồi Tư Hòa: "Tư Hòa, anh cầm sách minh họa đi tìm Tư Thành trước đi".
Tư Hòa vốn đang nói chuyện với Tư Thành rồi tự dưng bị gọi đến đây, đang ngơ ngác mà lại nghe thấy Ân Lưu Minh nói vậy thì không khỏi mang theo đầy một bụng câu hỏi.
Nhưng bầu không khí đúng là rất kì dị...
Thẩm Lâu bay giữa không trung, trông như đang cười nhưng màu sắc toàn thân lại là màu chàm rất đậm, chẳng khác nào những cơn sóng dữ đêm khuya, khí thế kinh hồn;
Ân Lưu Minh rất bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra;
Mễ An Bồi ôm đầu núp bên cạnh run lẩy bẩy, Trì Tịch không dám thở mạnh.
Thẩm Lâu dời mắt đi, mặt không đổi sắc mà vỗ tay một cái, hóa thành vệt sáng quay về với sách minh họa.
Ân Lưu Minh cất tiếng: "Anh ta đi rồi, nói đi".
Mễ An Bồi vỗ ngực, thở phào: "Giời ơi, khí thế của đại ca Thẩm đáng sợ thật đó".
Trì Tịch cảnh giác: "Đừng tưởng lừa Thẩm Lâu đi rồi thì anh Ân sẽ trúng kế của anh!".
Mễ An Bồi tủi thân nói: "Tiểu Trì, tôi với cậu cùng phe cơ mà!".
"Ai thèm cùng phe với anh!".
Mễ An Bồi còn định lải nhải thêm vài câu nữa, đối diện với ánh mắt của Ân Lưu Minh thì bỗng run rẩy – chẳng hiểu sao, cậu chàng có cảm giác dường như tâm trạng y không tốt tới vậy.
Mễ An Bồi ho khan một tiếng, vội vàng quay lại chủ đề cũ: "Ừm, thực ra mọi người đoán không sai, cơ thể tôi đang dùng là thuộc về kẻ tên Đinh Bồi An".
Cậu chàng nhấn mạnh: "Nhưng tôi không có quan hệ gì với kẻ đó hết!".
Trì Tịch giật mình: "Anh có ý gì?".
"Thì, tôi không thể trở thành người chơi được trò chơi Ác Mộng tuyển chọn nhưng lại có lí do riêng nên nhất định phải tham gia". Mễ An Bồi gãi đầu. "Vậy nên tôi chọn cách ngăn cản một người chơi sắp sửa bước vào đây, giao dịch với người đó, mượn số liệu thể xác của cậu ta, nhờ đó mới thành công xâm nhập vào trò chơi Ác Mộng".
Cậu chàng bỗng thở dài một tiếng: "Không ngờ tường lửa của trò chơi Ác Mộng rất lợi hại, nó đo lường được rằng tôi và người chơi kia có thân phận không tương xứng, tiêu hủy cơ thể tôi đi mượn rồi chặn tôi ở ngoài luôn. Ngay khi tôi hết đường xoay xở và chuẩn bị trốn về thế giới thực, tường lửa của trò chơi Ác Mộng đột nhiên ngừng hoạt động một lúc!".
Ân Lưu Minh cau mày.
"Nhân khoảnh khắc đó, tôi xâm nhập vào trò chơi, cùng những người chơi mới khi ấy đặt chân đến một giấc mơ nào đó".
Trì Tịch chớp mắt mấy cái, hiểu ra: "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi?".
"Đúng". Mễ An Bồi vỗ đùi. "Nhưng tôi không có cơ thể mà, lại phải trốn những đợt rà quét của trò chơi Ác Mộng, chỉ đành cố né đi thôi. Sau đó cái người tên Ngụy gì gì đó tới nhỉ? Người đó chết rồi, tôi vốn muốn mượn cơ thể ông ta, nhưng anh Ân hành động nhanh quá nên tôi chưa kịp sử dụng thì cơ thể đã bị phá hủy mất. Đến khi Đinh Bồi An chết thì tôi mới có cơ thể để dùng, thành công trở thành người chơi của trò chơi Ác Mộng, bắt đầu tự do lang bạt".
Ân Lưu Minh sờ cằm.
"Với lại tôi còn lén giúp sức mà!". Mễ An Bồi cố lấy lòng y. "Lúc cái tên Nghiêm Hàng kia bị treo trên tường, tôi sử dụng chút pháp thuật nho nhỏ để khiến nó dễ rơi vào sợ hãi hơn; lúc rảnh rỗi không có gì làm thì tôi ngồi trong phòng cất đề thi nói chuyện phiếm với Tề Tiểu Bắc, xóa bỏ không ít oán khí của cậu ấy đấy!".
Lần này Trì Tịch ngẩn ra.
Ân Lưu Minh gật đầu như có điều suy nghĩ.
Chẳng trách sau đó Nghiêm Hàng nhìn thấy Thẩm Lâu nửa trong suốt lại có phản ứng lớn đến vậy, hóa ra nó đã từng bị Mễ An Bồi dọa;
Chẳng trách sau khi Tề Tiểu Bắc hàng thật xuất trận thì cậu lại rất bình tĩnh, không có vẻ cực đoan và không cam lòng vì chết oan, hóa ra cậu đã kết bạn với Mễ An Bồi từ lâu rồi.
Trì Tịch vẫn khá mờ mịt: "Nhưng... Sao anh phải tốn công đến thế?".
Mễ An Bồi gãi đầu một cái, hơi lúng túng: "Ầy, cái này mà nói thật thì nghe cũng hơi giả... Thực ra tôi là nhân viên Địa Phủ, đến trò chơi Ác Mộng để điều tra chuyện vong hồn mất tích".
Ân Lưu Minh: "...".
Trì Tịch: "...".
Trì Tịch hỏi lại, rất không chắc chắn: "Lần này cũng là ngụy biện đúng không?".
Địa Phủ... thực sự tồn tại sao?
Mễ An Bồi làm biểu cảm oan ức "biết ngay mà": "Thật một trăm phần trăm! Biết ngay hai người sẽ không tin mà! Tôi là nhân viên công chức đường hoàng trong biên chế Địa Phủ đấy nhé!".
Khóe miệng Trì Tịch giật một cái: "Nếu anh là công chức Địa Phủ thì cứ đường đường chính chính đi, sao phải lén lút vào? Giờ lại còn phải gạt Thẩm Lâu... Sợ Thẩm Lâu vạch trần anh à?".
Mễ An Bồi giậm chân: "Tôi gạt Thẩm Lâu, vì anh ta chính là hệ thống trò chơi Ác Mộng!".