Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 77: Biệt Uyển Trong Gương Và Ngoài Bức Họa (11)



Edit: Ryal

Cơn đau khiến Lôi Anh Triết tỉnh táo lại ít nhiều.

Gã tái mặt, nhìn chằm chằm thanh giáo dài ngay trước mắt, môi run run rồi lại phun ra một búng máu.

Thẩm Nhân Nhân bước ra từ căn phòng cách vách, sau lưng cô, Lâm Tương Tương thò đầu ra ngó theo.

Thẩm Lâu vừa đâm sau lưng Lôi Anh Triết bay tới chỗ Thẩm Nhân Nhân, nheo mắt cười: "Em yêu, em không sao chứ?".

Cô đáp: "Không sao, còn anh?".

"Có em yêu lo lắng cho anh thì sao anh có thể gặp nguy hiểm được?".

Lôi Anh Triết nhìn thấy Lâm Tương Tương đứng sau lưng Thẩm Nhân Nhân thì biến sắc, nghiến răng: "Thì ra mày trốn ở đây".

Lâm Tương Tương nhìn gã với con mắt đầy địch ý: "Thằng khốn kiếp!".

Mí mắt Lôi Anh Triết giựt giựt, gã cười khẩy: "Không hiểu sao bọn mày phải giúp chúng nó... Nếu Ân Lưu Minh phá vỡ giấc mơ này, chúng mày cũng sẽ biến mất thôi".

"Bọn ta được sinh ra từ tranh vẽ của chủ nhân, nếu chủ nhân quên hội họa thì sự tồn tại của bọn ta còn ý nghĩa gì?".

Lôi Anh Triết cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo của Ân Lưu Minh, không cam lòng nhưng vẫn im miệng.

Y cất lời: "Chúng mày đã cướp mất giấc mơ này từ Vệ Thiệu Nạp thật bằng cách nào?".

Lôi Anh Triết ngẫm nghĩ, dường như thấy đây cũng chẳng phải bí mật quan trọng nên đáp: "Đơn giản là phương pháp thay thế thôi. Dời gốc của giấc mơ sang một con rối mô phỏng theo kẻ tạo giấc mơ, sau đó cắt đứt liên hệ giữa kẻ tạo giấc mơ và giấc mơ rồi đưa tên đó về thế giới hiện thực".

Thẩm Lâu khẽ nhíu mày: "Nghe thì đơn giản lắm, nhưng hành động cắt giấc mơ cần một nguồn sức mạnh rất lớn và năng lực khống chế mạnh, nếu không sẽ rất dễ tạo thành thương tổn cho linh hồn... Các ngươi có năng lực chừng ấy hay sao?".

Lôi Anh Triết không đáp.

Lâm Tương Tương hiểu ra ý nghĩa đằng sau sự im lặng ấy, hai mắt bừng lửa giận, muốn chạy tới sút cho gã một cú nhưng bị Thẩm Nhân Nhân kéo lại như muốn trấn an.

Lôi Anh Triết hơi cựa quậy, hừ một tiếng đầy bất mãn: "Mày tưởng bọn tao cắt giấc mơ thì không phải trả giá đắt à? Muốn dời giấc mơ đã mất chủ tới không gian cá nhân của tao thì phải tách một phần linh hồn tao ra để chế tạo con rối trung gian. Nếu không có con rối đó thì bọn mày biến mất lâu rồi!".

"Toẹt!".

Lâm Tương Tương nhổ một cái: "Tên hàng giả kia tồn tại, chẳng khác nào chủ nhân bị khinh nhờn! Hắn còn dám vẽ bậy lên tranh của chủ nhân nữa chứ!".

Ân Lưu Minh cau mày: "Trả giá nhiều đến vậy chỉ để cướp giấc mơ, rốt cuộc chúng mày có mục đích gì?".

Lôi Anh Triết lại im lặng.

Thẩm Lâu sờ cằm: "Ta nghĩ chúng ta cần dùng thủ đoạn nào có hiệu suất cao hơn một chút".

Ân Lưu Minh trầm ngâm, gật đầu, giơ tay ra triệu hồi một bình nọc độc màu đỏ tươi: "Chắc mày biết cái này chứ nhỉ".

Lôi Anh Triết hơi biến sắc.

Y vẫn còn thấy chưa đủ, giơ tay kia, một nhúm sâu màu tím nhạt không ngừng ngọ nguậy cũng xuất hiện: "Cái này thì có lẽ mày không quen lắm".

Nhìn nhúm sâu kia, cả Lâm Tương Tương và Thẩm Nhân Nhân không hẹn mà cùng lùi về sau một bước.

Ân Lưu Minh vung tay, đám sâu nhảy vào chai nọc độc để nhuộm chính mình thành màu đỏ tươi, sau đó chui vào từ vết thương của Lôi Anh Triết.

Cảnh tượng này quá kinh khủng, dù là Lôi Anh Triết cũng thấy buồn nôn: "Dừng lại! Tao nói!".

Ân Lưu Minh búng tay, ý bảo trùng Trúc Xanh dừng lại.

Lôi Anh Triết cố dời mắt khỏi lũ sâu kinh tởm kia, nghiến răng: "Bọn tao kết nối những giấc mơ đó là để chia tách trò chơi Ác Mộng với thế giới thực".

Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng cau mày: "Chia tách?".

Sắc mặt Lôi Anh Triết u ám: "Bọn mày không thấy trò chơi Ác Mộng và thế giới thực đã ảnh hưởng lẫn nhau quá nhiều hay sao? Giấc mơ của tất cả mọi người trong thế giới thực đều bị trò chơi khống chế, ngay cả linh hồn đã chết cũng bị nó bắt lại".

Ân Lưu Minh lẳng lặng nhìn gã.

"Quan trọng hơn, ranh giới giữa trò chơi Ác Mộng và hiện thực đang mờ dần!". Lôi Anh Triết cắn răng. "Vốn giấc mơ sẽ không sinh ra các NPC có suy nghĩ và ý chí riêng, nhưng chỉ vì trò chơi này mà chúng dần trở nên giống người, giấc mơ dần trở nên giống với hiện thực!".

Thẩm Lâu nói: "Vì có kẻ chìm đắm vào trong mơ nên trò chơi Ác Mộng mới cử người đi phá ải".

"Nói thế cũng không sai, nhưng giấc mơ được sáng tạo dựa trên kiến thức và kinh nghiệm của kẻ tạo giấc mơ. Kẻ tạo giấc mơ nếu đã đắm chìm thì không thể có thêm kinh nghiệm mới được nữa, nhưng người chơi đến vượt ải lại khiến giấc mơ thêm kiên cố, thêm gần gũi với hiện thực". Lôi Anh Triết đáp. "Ai mà biết mục đích thực sự của trò chơi Ác Mộng là gì, có lẽ nó muốn thu thập thông tin từ thế giới thực, cuối cùng thay thế cả thế giới thực thì sao!".

Ân Lưu Minh nhíu mày.

Nếu trò chơi Ác Mộng thực sự có mục đích đó thì nó không nên nghĩ đủ cách để cử người chơi đi phá vỡ những giấc mơ khó nhằn mới đúng.

... Trừ phi hệ thống đang tích trữ những thông tin nó thu thập được từ thế giới thực.

Y cúi đầu nhìn Lôi Anh Triết, bỗng nheo mắt: "Còn gì nữa không?".

Lôi Anh Triết ngớ ra: "Còn gì nữa?".

Ân Lưu Minh làm động tác chuẩn bị búng tay: "Đừng bảo chỉ vì mục đích đó mà mày gia nhập Neo Chìm đấy nhé".

Nhìn sao cũng chẳng thấy Lôi Anh Triết là một kẻ vĩ đại xả thân vì thế giới.

Gã hơi biến sắc, im lặng một hồi lâu rồi cứng cỏi đáp: "Tao muốn trả thù trò chơi Ác Mộng".

"Thù gì?".

Lôi Anh Triết mím môi thật chặt, lát sau, gã đáp: "Tao từng tạo ra một người trong không gian cá nhân, ban đầu là vì muốn có ai đó nói chuyện cùng giữa những lần vượt ải. Nhưng người mà tao tưởng tượng ra quá cứng nhắc, không giống người thật, vì thế thi thoảng tao lại dùng một ít điểm để mua những đạo cụ thiết kế nhân vật, cô ấy ngày càng giống người thật hơn, biết an ủi tao và tin tưởng tao vô điều kiện, thậm chí còn biết dỗi khi tao lâu ngày không vào không gian cá nhân".

Giọng điệu gã bỗng dịu dàng hẳn: "Ở bên cô ấy, chấp niệm nơi thế giới thực của tao cũng phai dần. Tao từng nghĩ, cứ sống cùng cô ấy đến hết đời trong trò chơi Ác Mộng thì cũng không tệ".

Ân Lưu Minh nhíu mày.

Lôi Anh Triết thở ra, gương mặt sầm xuống: "Nhưng khi đó tao đã leo được lên bảng xếp hạng, bắt đầu nhận khiêu chiến. Dù tao đã cố hết sức nhưng vẫn để thua đúng một lần".

Gã nghiến răng: "Tao thua, thứ hạng tụt xuống, không gian cá nhân bị thiết lập lại... Cô ấy cũng biến mất! Không còn đó nữa!".

Lôi Anh Triết ngẩng đầu, ánh mắt dần điên dại. "Vì sao? Vì sao người mà tao đã dành hết tâm huyết và tình cảm lại bị xóa bỏ dễ dàng đến vậy?".

Ân Lưu Minh lạnh giọng: "Những kẻ tạo giấc mơ bị trói buộc trong giấc mơ của chính mình cũng nghĩ vậy đấy".

"Mày nói đúng". Lôi Anh Triết thừa nhận, cười khẩy. "Tao từng hỏi hệ thống xem nó có thể hồi sinh cô ấy không, cần ước cũng được... Mày đoán xem nó trả lời tao thế nào? Nó nói nó không thể hồi sinh cô ấy, nhưng có thể phục chế một người mới cho tao dựa theo dữ liệu của cô ấy... Ha ha! Dù có phục chế một trăm phiên bản thì cũng đâu phải người tao yêu!".

Ân Lưu Minh nói: "Vậy là mày chuyển nỗi hận lên trò chơi Ác Mộng".

"Nếu không phải tại trò chơi này, tao sẽ không gặp cô ấy, không say mê cô ấy, lại càng không phải mất cô ấy". Cơn điên trong ánh mắt Lôi Anh Triết dần lắng lại, giọng gã để lộ sự quyết tuyệt như đã khắc vào tủy xương. "Tao biết bọn mày nghĩ tao đang đắm chìm trong hư ảo... Nhưng tao nguyện lòng, tại sao phải kéo tao ra khỏi cơn mơ? Chỉ vì trò chơi Ác Mộng ngạo mạn, vì nó nghĩ nó có quyền quyết định hiện thực của tất cả mọi người hay sao?".

Thẩm Lâu khẽ đáp: "Trò chơi Ác Mộng chưa bao giờ ngạo mạn quyết định hiện thực... Chỉ có những sinh vật trong hiện thực mới làm điều đó".

Lôi Anh Triết cười khẩy, rõ ràng không tin.

Lâm Tương Tương căm hận cất tiếng: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới bọn ta! Chủ nhân vô tội!".

Lôi Anh Triết cười nhạo nó, ánh mắt tối đi: "Tao phải khổ thì đương nhiên chúng mày cũng thế".

Lâm Tương Tương không nhịn nổi nữa, đá cho gã một cú ngã sõng soài!

Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu liếc nhìn nhau.

Trước đây y từng nghe tới việc có người yêu NPC rồi tìm mọi cách để bước vào một giấc mơ nhiều lần, cuối cùng vẫn thất bại thảm hại khi giấc mơ đó bị phá.

Lôi Anh Triết cũng gần giống vậy.

Nọc độc ngấm từ miệng vết thương của gã bắt đầu phát huy tác dụng, gã ôm bụng dưới đứng lên, hưng phấn nói: "Ân Lưu Minh. Tao biết mày cũng không coi NPC trong trò chơi Ác Mộng là hư ảo hoàn toàn, thế thì chẳng phải mày càng nên góp sức cho bọn tao ư? Chỉ cần trò chơi Ác Mộng biến mất thì những ảo ảnh khiến người ta lung lạc sẽ không còn xuất hiện nữa! Thế giới này sẽ quay về với hiện thực thuần khiết ban đầu!".

Ân Lưu Minh đáp: "Tao chẳng có ý kiến gì về lí tưởng của bọn mày, nhưng không thể tán đồng với hành động của bọn mày được".

Lôi Anh Triết ho ra một ngụm máu, lạnh giọng: "Sự hi sinh của những kẻ đó là cần thiết!".

Thẩm Lâu chậm rãi nói: "Nhưng bây giờ ngươi cũng chỉ là một vật hi sinh thôi".

Lôi Anh Triết cười khẩy: "Chúng mày vẫn còn u mê chưa tỉnh ngộ... Nhưng đừng tưởng bắt được tao rồi thì giấc mơ này sẽ kết thúc".

Gã cố ý liếc sang chỗ Thẩm Lâu, bỗng bật cười đầy thâm hiểm: "Ân Lưu Minh, chắc Thẩm Lâu chưa nói cho mày biết hắn đã gặp ai và biết được những gì trong lúc mày và hắn tách khỏi nhau đâu nhỉ?".

Thẩm Lâu hơi khựng lại, ý cười bên môi thoáng nhạt đi.

Lôi Anh Triết vẫn cười... "Mày biết không, Neo Chìm bọn tao đã nối bước con đường mà Thẩm Lâu truyền lại. Nếu mày phản đối bọn tao thì sao không thủ tiêu Thẩm Lâu trước đi?".

Thẩm Nhân Nhân và Lâm Tương Tương cùng nhìn Thẩm Lâu, ánh mắt đầy ngỡ ngàng. Thậm chí Lâm Tương Tương còn có chút địch ý.

Ngay khi Thẩm Lâu đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì họ mới hiểu hắn không định hại người, Ân Lưu Minh đã lạnh giọng đáp: "Đó là chuyện giữa tao và anh ta, chẳng liên quan gì tới chúng mày hết".

Lôi Anh Triết xì một tiếng, hiểm độc nói: "Chúc mày vẫn còn có thể nói ra những câu tương tự khi biết về chuyện Thẩm Lâu đã làm nhé. Đương nhiên, có khi lúc ấy mày đã bị Thẩm Lâu phản bội rồi, ha ha! Đến cả cái tên Số Không luôn chăm sóc và thiên vị hắn mà hắn còn hại chết được... a!".

Cuối cùng gã cũng im.

Một cái bóng đen kịt đột nhiên dội lên từ lòng bàn chân Lôi Anh Triết, xuyên qua cơ thể gã.

Lôi Anh Triết trợn mắt, đôi môi run rẩy như không thể tin được, ánh sáng trong con ngươi tắt hẳn trong nháy mắt, tất thảy đều im lặng.

Ánh sáng xanh đậm thuộc về Thẩm Lâu nhanh chóng lan ra khắp căn phòng, bị thu lại chỉ trong vài giây, sắc mặt hắn sầm lại.

Ân Lưu Minh bình tĩnh hỏi: "Cái chết từ đâu tới?".

"Trên cơ thể Lôi Anh Triết". Thẩm Lâu nhìn kẻ đã chết kia. "Có lẽ Neo Chìm đã giấu bí thuật trên người gã, khi gã nói ra một số từ cấm kị thì sẽ kích hoạt cái bóng kia".

"Từ cấm kị?". Ân Lưu Minh dò lại lời nói của Lôi Anh Triết ban nãy, hơi nhíu mày: "Số Không?".

Thẩm Lâu khẽ gật đầu.

"Số Không là ai?".

Thẩm Lâu hơi trầm ngâm: "Dựa theo những gì Neo Chìm nói thì đó là người chơi đầu tiên của trò chơi Ác Mộng, vì không có số hiệu chính thức nên được gọi là Số Không".

Dù Lâm Tương Tương căm hận Lôi Anh Triết đến mấy thì vẫn không nhịn được mà che mắt trước thi thể gã, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ bình thường gã không bao giờ phát âm nhầm sang cái tên này hay sao? Linh, lĩnh, lệnh [1]?".

[1] Linh: Số Không, bính âm líng. Lĩnh: bính âm lǐng. Lệnh: bính âm lìng.

Nó hơi dừng lại, lầm bầm: "Đâu chỉ có mỗi một chữ được phát âm là ling".

Thẩm Lâu đáp: "Có vẻ chính Lôi Anh Triết cũng không biết chuyện này, và nó chỉ được kích hoạt khi gã cố tình nhắc tới sự tồn tại của Số Không".

Hắn vỗ tay: "Nếu Lôi Anh Triết đã chết thì chúng ta chỉ cần giải quyết Vệ Thiệu Nạp là xử lí xong giấc mơ rồi".

Thẩm Lâu liếc nhìn Lâm Tương Tương.

Sắc mặt nó hơi ảm đạm.

"Mi có thể tới tạm biệt đám bạn nhỏ kia trước".

Lâm Tương Tương im lặng gật đầu, xoa mặt để quay về với dáng hình trơn nhẵn, xoay người bước tới hành lang, rời đi thông qua tranh sơn dầu.

Thẩm Nhân Nhân nhìn mặt Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu, buông tay: "Vậy chúng tôi cũng về".

Thẩm Lâu của cô tiếc rẻ: "Em không ở lại xem kịch à? Đang tới đoạn cao trào đấy".

Thẩm Nhân Nhân lời ít ý nhiều: "Đi".

Thẩm Lâu bĩu môi, ngoan ngoãn quay về cạnh cô.

Bước tới cửa phòng ngủ, Thẩm Nhân Nhân bỗng quay đầu lại nói với Ân Lưu Minh: "Dù chỉ trong thời gian ngắn... Nhưng vẫn cảm ơn anh, có anh mới có tôi".

Ân Lưu Minh ngẩn người.

"Những bản sao của anh đều đại diện cho một phần trong anh. Tôi nghĩ không ai là ngoại lệ". Thẩm Nhân Nhân nói. "Dù tôi không rõ tôi đại diện cho phần nào, nhưng khi ở bên Thẩm Lâu tôi rất hạnh phúc".

Thẩm Lâu của cô mỉm cười: "Nhân Nhân, tỏ tình thì em phải nói với ta chứ".

Thẩm Nhân Nhân cũng mỉm cười rạng rỡ, giơ tay phải ra.

Cô và Thẩm Lâu của mình nắm tay nhau thật chặt, cùng quay về phòng ngủ.

Ân Lưu Minh liếc nhìn Thẩm Lâu.

Hắn chỉ khoanh tay, im lặng.

Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày: "Họ đi cả rồi, anh có gì muốn nói không?".

Thẩm Lâu cười, nheo mắt sờ cằm: "A, thực ra ta đang sắp xếp lại câu chữ để tránh việc em hiểu nhầm rằng ta từng có một người yêu cũ".

Ân Lưu Minh vỗ tay thật nhẹ: "Người chơi đầu tiên của trò chơi Ác Mộng là người yêu cũ của anh?".

"Thế mới nói, không phải người yêu cũ". Thẩm Lâu phất tay, một quầng sáng xanh bao lấy thi thể Lôi Anh Triết, biến cả xác gã lẫn chiếc ghế sô pha phía dưới thành chất liệu trong suốt như thủy tinh. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, cân nhắc trong chốc lát rồi kể lại ngắn gọn chuyện mình gặp Bùi Du Triều, cuối cùng nói: "Dưới những kích thích của Bùi Du Triều, ta đã nhớ lại vài thứ".

Ân Lưu Minh đổi tư thế, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe.

"Quả thực ta từng là người chơi trong trò chơi Ác Mộng". Thẩm Lâu sờ cằm. "Cũng giống những gì tên họ Chu kia đã nói, gần như vượt hết mọi giấc mơ".

Ánh mắt Ân Lưu Minh ngưng lại.

Y đã hiểu khá rõ về độ khó vượt ải của Ác Mộng sau một khoảng thời gian dài, không phải cứ có sức mạnh là thoải mái qua ải được.

Trên địa cầu này có mấy tỉ người, dù chỉ một bộ phận rất nhỏ chìm trong mơ thì con số cũng cực kì khủng khiếp.

Sao Thẩm Lâu có thể thành công?

"Thực ra cũng không thể nói là vượt hết mọi giấc mơ, chỉ là ta đã vượt được mọi giấc mơ có chủ nhân còn sống, có cả sự giúp sức từ Số Không nữa". Thẩm Lâu tựa vào ghế sô pha, ánh sáng xanh trong tay khẽ dập dờn. "Nhờ số điểm kiếm được từ chừng ấy giấc mơ, ta ước với trò chơi Ác Mộng".

"Anh ước gì?".

Thẩm Lâu im lặng một chốc, lắc đầu: "Không nhớ rõ".

Ân Lưu Minh cũng trầm ngâm, chẳng hiểu vì sao lồng ngực y hơi trĩu nặng.

Y hỏi: "Có liên quan tới Số Không?".

Thẩm Lâu thoáng do dự nhưng vẫn gật đầu: "Đúng".

Hắn ho khan một tiếng: "Theo những gì ta nhớ được hẳn thì Số Không là kẻ thù không đội trời chung với ta, việc ta bị phong ấn vào sách minh họa có lẽ cũng là tác phẩm của người đó... Chắc chắn không phải người yêu cũ đâu".

Ân Lưu Minh quen cửa quen nẻo mà làm lơ điều Thẩm Lâu đang rối rắm, cau mày hỏi: "Rốt cuộc Số Không là ai?".

"Số Không là người chơi đầu tiên của trò chơi Ác Mộng, thậm chí có thể coi là người chơi bản thử nghiệm, y đã có mặt trong trò chơi kể từ khi trò chơi còn chưa phải là trò chơi Ác Mộng". Thẩm Lâu đáp. "Người đó đã chết trong thế giới thực, chỉ có linh hồn ở lại trong trò chơi Ác Mộng mà thôi".

Ân Lưu Minh nói: "Tôi nhớ anh từng bảo trò chơi Ác Mộng đã tồn tại từ rất lâu".

Thẩm Lâu gật đầu: "Có lẽ từ khi thần thoại khởi sinh, chỉ là khi ấy nó chưa nằm dưới hình thức của trò chơi Ác Mộng".

Ân Lưu Minh cau mày: "Thế thì Số Không đã chờ đợi trong trò chơi Ác Mộng bao lâu? Linh hồn rời khỏi thân xác quá lâu thì sẽ mất đi hình dáng, ý thức và tính cách nguyên bản".

Thẩm Lâu lại gật đầu: "Đúng, dù có trò chơi giúp đỡ thì Số Không cũng không tránh khỏi chuyện dần mất đi đại đa số cảm xúc, chỉ còn lại chút ít chấp niệm được lưu trữ trong lõi của Ác Mộng. Thực ra người chơi bình thường không hề biết về sự tồn tại của y, ai biết thì lại hay ngộ nhận người đó là một phần của hệ thống, vì người đó đã mất gần hết cảm xúc của con người".

Hắn bỗng bật cười: "Có lẽ em không biết, ngày xưa giọng của hệ thống Ác Mộng chính là giọng của Số Không đấy".

Ân Lưu Minh nhíu mày: "Thế còn bây giờ?".

"Giờ thì ta không biết". Thẩm Lâu lắc đầu. "Ta chẳng có ấn tượng gì. Trước khi bị phong ấn vào sách minh họa, ta đã ước với trò chơi nên trò chơi suýt bị phá hỏng. Kẻ đã xuất hiện trong lúc mấu chốt nhất chính là Số Không".

Hắn hơi dừng, thở dài. "Sau đó thì em biết rồi. Ta bị Số Không phong ấn vào sách minh họa, Số Không chết, trò chơi Ác Mộng suýt sập, vất vả lắm mới quay lại được như bình thường".

Ân Lưu Minh cau mày không đáp.

"Thực ra những gì ta còn nhớ về Số Không là rất ít". Thẩm Lâu gõ nhẹ lên trán. "Số Không là cách những người chơi khác dùng để gọi người đó, ta thì không".

Ân Lưu Minh gật mình: "Anh gọi người đó là gì?".

Thẩm Lâu sờ cằm: "Cái này ta cũng không nhớ được".

Ân Lưu Minh cảm giác có hai chữ xuất hiện ngay trên đầu lưỡi, nhưng y chẳng nói ra.

... Khải Hải.

Lúc trước Thẩm Lâu đột nhiên đặt tên cho công đoàn của họ, y thấy cái tên đó rất quen.

Dù Thẩm Lâu có nói hắn và Số Không là kẻ thù, nhưng Ân Lưu Minh vẫn mơ hồ nhận ra một điều từ ngữ điệu của hắn – hai người đó rất hiểu nhau.

Không phải cách hiểu giữa kẻ thù với kẻ thù, mà sâu đậm hơn, là sự thấu hiểu tận trong tâm hồn.

Điều ấy khiến y buồn bực một cách khó hiểu.

Loại buồn bực rất khác với những khi cáu kỉnh vì không ngủ được.

Nhưng Ân Lưu Minh không biết cảm giác ấy từ đâu mà tới. Hoặc, y không muốn nghĩ về chuyện đó.

Để xua tan cảm giác kia, y đổi chủ đề: "Bùa ước nguyện là do anh để lại?".

Lần này Thẩm Lâu im lặng rất lâu.

Ánh mắt Ân Lưu Minh dần trầm xuống.

Nhiều khi im lặng cũng là một câu trả lời.

Mãi sau, Thẩm Lâu mới đáp: "Dù Neo Chìm muốn lừa ta, nhưng đúng là ta từng sáng tạo ra một đạo cụ tương tự với bùa ước nguyện".

Ân Lưu Minh nhìn sắc mặt hắn, lòng chợt lóe lên một suy đoán: "Anh để lại một lá bùa ước nguyện ở tất cả những ải anh từng vượt qua?".

Thẩm Lâu không phủ định.

Ân Lưu Minh nhíu mày thật chặt: "Nếu Số Không không cản anh lại thì mọi kẻ tạo giấc mơ ngày ấy đều sẽ bị trói buộc trong mơ?".

Thẩm Lâu ngước lên, lắc đầu: "Công dụng của đạo cụ ta tạo ra không phiền phức như bùa ước nguyện của Neo Chìm, phải đợi người chơi chết đi mới được kích hoạt... Chỉ cần kẻ tạo giấc mơ tỉnh lại, tác dụng của đạo cụ kia vẫn còn gắn trên người kẻ đó".

"Bây giờ nó vẫn còn tác dụng?".

Thẩm Lâu sờ cằm: "Có lẽ là vậy".

"Nó có ảnh hưởng xấu gì với những người đã tỉnh lại?".

Thẩm Lâu giơ tay: "Câu trả lời của ta chắc sẽ không đáng tin cho lắm... Tuy ta không nhớ được rốt cuộc mình đã làm gì, nhưng hẳn nó sẽ không ảnh hưởng tới họ đâu".

Ân Lưu Minh nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi lông mày y chợt giãn ra: "Chuyện anh bị phong ấn đã xảy ra từ hai mươi lăm năm trước, nếu có ảnh hưởng gì xấu thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, dù đó có là thế giới thực hay trò chơi Ác Mộng đi chăng nữa".

Nói cách khác – trừ Thẩm Lâu và Neo Chìm thì chẳng còn ai biết, nghĩa là ít nhất cho tới nay vẫn chưa có ảnh hưởng xấu nào.

"Bây giờ Neo Chìm lại khơi chuyện, chắc muốn giành anh về với chúng".

Ân Lưu Minh lấy sách minh họa ra lật qua lật lại, nói khẽ: "Xem ra tôi phải quản lí anh thật chặt vì hòa bình thế giới thôi".

Thẩm Lâu chớp mắt mấy cái, nhanh chóng hiểu ra, bên môi thoáng ý cười.

Hắn bay tới trước mặt Ân Lưu Minh, thoáng cúi đầu, khoảng cách giữa hai người hẹp lại.

Ân Lưu Minh bình tĩnh ngước nhìn hắn.

Thẩm Lâu duỗi một ngón tay, miết nhẹ bờ môi y, mỉm cười: "Em đừng nhẹ tay đấy nhé".

Ân Lưu Minh nhìn hắn một hồi lâu, không né tránh mà cũng chẳng đẩy hắn ra, chỉ sờ môi mình rồi hừ nhẹ một tiếng bằng giọng mũi.

Sau khi trao đổi thông tin, Ân Lưu Minh đặt sách minh họa xuống: "Thế anh định làm gì?".

Thẩm Lâu sờ cằm: "À, thực ra bây giờ ta chẳng có hứng thú với chuyện hủy diệt thế giới... Tiện tay cứu thế giới cũng không tệ".

"Sao khi ấy anh lại muốn hủy diệt thế giới?".

Thẩm Lâu mỉm cười, xòe tay: "Không nhớ rõ... Nhưng ta có cảm giác là vì khi ấy mình có mục đích, nhưng giờ đã đạt được mục đích rồi".

Ân Lưu Minh thoáng cụp mắt, rồi lại ngước lên: "Bùi Du Triều vẫn còn ở trong giấc mơ này đúng không?".

Thẩm Lâu nhẹ nhàng vỗ tay một cái: "Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì có lẽ giờ tên đó đã bị đóng băng rồi".