Trước khi đặt chân vào giấc mơ tiếp theo, Ân Lưu Minh quay về thế giới thực một chuyến.
Y sử dụng mạng lưới liên lạc do ông nội để lại, điều tra sơ qua về Vệ Thiệu Nạp.
Không có nhiều người là đại gia kiêm họa sĩ, đã từng gặp trong giấc mơ và lại biết được tên họ đầy đủ, y nhanh chóng tìm ra tung tích của Vệ Thiệu Nạp.
Theo tư liệu, hai năm trước Vệ Thiệu Nạp hôn mê vì bệnh tật và tỉnh lại khoảng một tháng sau đó. Từ khi vụ việc ấy xảy ra thì hắn đột nhiên không còn thích hội họa nữa mà chuyển sang thích du lịch, gần như đã tham quan hết mọi danh lam thắng cảnh nổi tiếng trên thế giới trong hai năm gần đây, hiện đang ngắm cảnh trên một du thuyền xa hoa tại Thái Bình Dương.
Thẩm Lâu bay lơ lửng trong phòng ăn, phẩy tay chỉ huy đám bát đũa tự bay vào máy rửa bát, thuận miệng hỏi: "Em muốn đi tìm tên đó à?".
Ân Lưu Minh đặt cốc nước ép sang một bên, vuốt sách minh họa: "Đi chứ".
Thẩm Lâu ấn nút khởi động máy rửa bát, cười tủm tỉm: "Cần ta giúp không? Với sức mạnh của ta bây giờ, muốn đưa em bay tới Thái Bình Dương cũng không thành vấn đề".
Ân Lưu Minh nhìn hắn với ánh mắt kì dị: "Nếu có thể dùng tiền giải quyết thì sao phải tốn công làm gì?".
Thẩm Lâu nhướng mày, bỗng nghe thấy tiếng động cơ.
Hắn nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Máy bay trực thăng? Em chuẩn bị bay qua đó à?".
Ân Lưu Minh nhạt giọng: "Em sẽ dùng máy bay trực thăng tới sân bay trước, sau đó mới ngồi máy bay tư nhân đi thẳng tới Thái Bình Dương".
Thẩm Lâu im lặng nhìn y, khẽ thở dài: "Giới nhà giàu đúng là biết chơi. Em cứ thế này thì cảm giác thành tựu của bạn trai em sẽ bị giảm đi nhiều lắm đấy".
Nhờ năng lực của đồng tiền, họ có mặt tại khoảng trời phía trên du thuyền xa hoa nơi Vệ Thiệu Nạp đang ở.
Ân Lưu Minh thay đồ nhảy dù chuyên dụng, kiểm tra lại mọi thiết bị lần cuối.
Người lính nhảy dù bên cạnh bất an nói: "Cậu Ân, thực ra tôi không khuyến khích cậu thử hành động này ngay trong lần đầu tiên...".
"Không sao". Ân Lưu Minh đeo nốt kính bảo hộ mắt, mỉm cười: "Tôi thấy an toàn lắm".
Dứt lời, y nhảy thẳng xuống ngay khi người kia chưa kịp phản ứng lại.
Giữa không trung, gió thét gào dữ dội, cảm giác rơi tự do khiến nhịp tim con người tăng nhanh.
Ân Lưu Minh bình tĩnh nhìn du thuyền ngày càng được phóng đại trước mắt, căn chuẩn thời gian, kéo dù.
Giọng nói của Thẩm Lâu vang lên với vẻ hơi tiếc nuối: "Ta nghĩ để ta ôm em rồi nhảy xuống cũng là một ý kiến không tồi".
Ân Lưu Minh đáp: "Đến lượt anh rồi đó".
"Ồ?".
"Chỉnh lại phương hướng cho chuẩn đi". Ân Lưu Minh chỉ xuống boong du thuyền: "Em muốn đặt chân xuống đó".
Ngữ điệu Thẩm Lâu nhuốm ý cười: "Tuân lệnh".
Nhờ sức mạnh của Thẩm Lâu, Ân Lưu Minh an toàn đáp xuống boong tàu.
Y vừa cởi bộ đồ nhảy dù ra, chủ du thuyền đã được liên hệ từ trước đã xuất hiện với vẻ mặt tươi cười: "Cậu Ân đúng là một vị khách hào phóng, nếu được biết cậu có hứng thú với du thuyền thì tôi đã liên lạc với cậu từ trước khi ra khơi rồi".
"Không phiền, không phiền đâu, cậu Ân ghé thăm nơi này, quả là rồng đến nhà tôm!".
Một người gần đó thấy vẻ nhiệt tình săn đón của chủ du thuyền thì rất tò mò, hỏi nhỏ người đứng cạnh mình: "Đó là ai vậy? Còn trẻ quá nhỉ?".
"Anh không biết cậu ta ư? Mà cũng phải, Ân Lưu Minh khá kín tiếng... Cậu ta là cháu trai của Ân Chính Ninh".
"Ân Chính Ninh? Người có mạng lưới quan hệ trải khắp thế giới, có giao thiệp với vô số những đại gia tỉ phú ấy à?". Người nọ kinh hãi: "Chẳng phải Ân Chính Ninh cả đời không lấy vợ sinh con sao?".
"Lúc cuối đời, ngài Ân muốn trải qua niềm hạnh phúc gia đình nên nhận nuôi một đứa bé sơ sinh từ viện mồ côi. Sau khi cậu ta trưởng thành, ngài Ân qua đời dù chẳng hề mắc bệnh tật". Kẻ kia bĩu môi, giọng sặc mùi ghen ghét. "Ân Chính Ninh lập di chúc từ sớm, ngoài một phần của cải đem đi làm từ thiện thì phần lớn gia sản được để lại cho đứa cháu trai này hết, ông ấy còn viết thư cho bạn bè nhờ họ chăm sóc cậu ta".
"Chẳng trách, chẳng trách... Kiếp trước cái tên Ân Lưu Minh này cứu thế giới hay sao mà may mắn thế?".
"Khụ, ai cũng hỏi vậy...".
Ân Lưu Minh đã quen với những lời đàm tiếu xung quanh, y trò chuyện với chủ du thuyền vài câu rồi đến căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.
Đây là căn phòng cho khách tốt nhất trên du thuyền.
Thẩm Lâu bay ra từ trong sách minh họa: "Ông nội em đã qua đời lâu lắm rồi mà tên tuổi vẫn còn hiệu lực đến thế sao?".
"Do mấy người bạn của ông nội có tiếng nói thôi. Họ cũng nhớ ân tình của ông khi xưa nên quan tâm em khá nhiều". Ân Lưu Minh vừa rửa tay vừa đáp. "Có vấn đề gì không?".
Thẩm Lâu sờ cằm: "Nói thế này thì chắc sẽ hơi mạo phạm, nhưng thân thế của em... có hoàn hảo quá không?".
Ân Lưu Minh ngước nhìn hắn.
"Nếu có mạo phạm đến em, cứ coi như ta chưa nói gì".
Ân Lưu Minh lau khô tay, ngồi trên sô pha, im lặng một hồi mới nói: "Em vẫn luôn có cảm giác tương tự".
Được nhận nuôi bởi một tỉ phú có mạng lưới bạn bè trên khắp thế giới, đến khi trưởng thành thì người đó qua đời một cách bình yên và để lại khối tài sản khổng lồ, cộng thêm cả một danh sách dài gồm toàn những người đáng tin vậy và vạn năng để giúp đỡ mọi lúc mọi nơi.
Nếu đầu thai cũng là một loại thẻ bài, trừ chuyện không có nhiều người thân ra thì chắc chắn Ân Lưu Minh có thể được đánh giá năm sao, sao những kẻ khác lại không ghen tị cho được.
Hắn ngồi xuống cạnh y: "Em biết không? Nhiều người tìm đến trò chơi Ác Mộng vì có cuộc đời không như ý, cũng nhiều người ước cho kẻ khác. Có tiền tài, có quyền lực, trò chơi Ác Mộng sẽ chấp thuận tất cả. Thậm chí có người còn dành điều ước cho kiếp sau để có cuộc sống hoàn hảo sau khi chuyển thế".
Ân Lưu Minh nhanh chóng hiểu ra: "Anh muốn nói ai đó đã dùng điều ước để giúp em có cuộc đời thế này?".
Thẩm Lâu vỗ vỗ bàn tay y: "Khả năng này rất cao".
Ân Lưu Minh im lặng chốc lát: "Ông nội nhận nuôi em... là do điều ước của ai đó?".
Thẩm Lâu lắc đầu: "Ta nghĩ... ông nội em là do trò chơi Ác Mộng tạo ra".
Ân Lưu Minh hơi giật mình.
"Tuy không đến thế giới thực quá nhiều nhưng ta vẫn hiểu một số thường thức". Thẩm Lâu ngoắc ngón tay, một cái cốc bay lên, rót cho đủ nửa cốc rồi lại bay về: "Một tỉ phú có quan hệ thân thiết với nhiều chính khách cùng những nhân vật tai to mặt lớn của đủ mọi lĩnh vực, thậm chí trong số đó còn có những người là địch thủ của nhau... Xác suất chuyện này diễn ra còn chẳng cao bằng xác suất em bốc trúng giấc mơ của Trì Tịch".
Ân Lưu Minh nhíu mày thật chặt.
Nói vậy thì... Người kia chẳng những đã ước cho y một cuộc sống thật tốt, mà còn lặng lẽ thay đổi cả thế giới vì y.
"Ai lại vô duyên vô cớ tặng không cho người khác một ân huệ như thế?".
"Chưa chắc đã là tốt cho em". Thẩm Lâu nói: "Đừng quên em vừa sinh ra chẳng được bao lâu đã mất giấc mơ, có lẽ cuộc sống này chỉ là để bồi thường thôi".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Cái giá phải trả cho điều ước trong trò chơi Ác Mộng tính theo mức độ ảnh hưởng".
Chỉ riêng chuyện y được nhận vào gia đình của ông nội đã có ảnh hưởng rất lớn rồi, đằng này lại âm thầm sáng tạo ra một người có quan hệ với mọi ngành nghề và mọi quốc gia... Phạm vi ảnh hưởng là không thể tưởng tượng được.
Thẩm Lâu tủm tỉm cười: "Nếu em là Số Không, thực ra em có thể dùng quyền hạn trong trò chơi Ác Mộng để ước... Nhưng theo ấn tượng của ta về Số Không thì hẳn chuyện này chưa từng xảy ra".
Hắn sờ cằm: "Nếu tự ước cho mình, hẳn người đó sẽ ước để bản thân trở thành một đứa trẻ loài người bất kì, có ốm đau hay khỏe mạnh cũng không sao".
Ân Lưu Minh liếc hắn, bỗng nhiên hỏi: "Lúc trước anh từng nói anh đã dùng hết số điểm tích lũy khi phá ải để ước nguyện?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Em nghĩ khi đó ta ước cho Số Không trở thành người và có cuộc sống hoàn hảo? Vậy thì chẳng phải nguyện vọng hủy diệt thế giới của ta kì lạ lắm hay sao? Nhưng nếu em vì thế mà cảm kích ta, ta cũng không để bụng đâu".
Ân Lưu Minh vừa dứt lời đã hiểu câu hỏi của mình rất khờ khạo, bèn im lặng chẳng đáp.
Thẩm Lâu dựa sát lại gần y hơn: "Em ghen à?".
Gương mặt Ân Lưu Minh lạnh tanh: "Không".
Y vỗ nhẹ vào tay Thẩm Lâu: "Đến lúc đi tìm Vệ Thiệu Nạp rồi".
Thẩm Lâu lại đặt tay lên vai Ân Lưu Minh lần nữa, khẽ nhéo vành tai y, cười nhẹ: "Ta nghĩ thi thoảng có chút ghen tuông thì tình cảm giữa hai ta mới tiến triển được... Nếu em không ghen thì đành để ta thực hiện cho".
Ân Lưu Minh liếc xéo hắn.
Thẩm Lâu hơi ấm ức: "Mãi mới được nghỉ ngơi sau khi rời khỏi giấc mơ, sao chúng ta không thả lỏng mà cứ phải đi tìm Vệ Thiệu Nạp? Em nhìn đi, giường ở đây cũng to ra phết...".
Ân Lưu Minh đứng dậy với khuôn mặt vô cảm, thảy cho hắn một quả quýt trên bàn trà: "Ăn ngọt mà trung hòa lại đi".
Thẩm Lâu nhướng mày, chậm rãi lột vỏ, cắn một múi: "Đúng là rất ngọt".
Khi Ân Lưu Minh tìm thấy Vệ Thiệu Nạp, hắn đang xé tranh.
Nhận ra y đang bước tới, Vệ Thiệu Nạp điều tiết lại biểu cảm rồi nặn ra một nụ cười lịch sự nhưng đầy gượng gạo: "Ngại quá cậu Ân, để cậu chê cười rồi".
Ân Lưu Minh nhặt một bức tranh đã bị xé nát lên, khẽ nhướng mày: "Anh vẽ rất đẹp, sao lại phải xé đi?".
"Hai năm nay tôi bị mất ngủ nên tính tình không được tốt". Vệ Thiệu Nạp kiêng dè thân phận y, day day nơi giữa mày, cười khổ: "Những bức tranh này không đem lại cảm giác tôi mong đợi".
Ân Lưu Minh mở thử một bức.
Không phải chân dung của bất kì ai, mà là tranh vẽ gia đình.Z
Bối cảnh là vườn hoa, Vệ Thiệu Nạp đứng một bên, bên còn lại là vô số người với đủ mọi tư thế bay, đứng, ngồi; ai cũng phát sáng như tinh linh trong cổ tích.
Ân Lưu Minh hỏi: "Anh vẽ gì vậy?".
Vệ Thiệu Nạp tưởng y có hứng thú với hội họa, lập tức cảm thấy gần gũi: "Mấy hôm nay hiếm khi tôi được ngủ ngon, tôi đã mơ thấy vài cảnh tượng nên muốn vẽ chúng ra... Dường như trong mơ tôi có rất nhiều người thân và bạn bè, nhưng tôi không tài nào nhớ nổi khuôn mặt họ sau khi đã thức giấc".
Nói đến câu sau, gương mặt Vệ Thiệu Nạp đầy vẻ mê man và mất mát, hai tay thõng xuống, hắn lẩm bẩm: "Tại sao cơ chứ...".
"Trong mơ anh rất thân thiết với những người đó sao?".
"Người nhà mà, sao lại không thân cho được?". Vệ Thiệu Nạp cắn cọ vẽ, thở dài: "Cha mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, chỉ để lại duy nhất một bức tranh chưa hoàn thành... Đối với tôi, hội họa là gia đình".
Hắn buông cây cọ, ngượng ngùng cười: "Chắc cậu thấy tôi điên... Nhưng tôi luôn có cảm giác những người trong mơ đó... chính là những tinh linh ra đời dưới nét bút của tôi, họ và tôi đã trải qua rất nhiều những ngày tháng tốt đẹp, chúng tôi đã trở thành một gia đình".
Dứt lời, Vệ Thiệu Nạp cữ mãi lẩm bẩm như đã chìm vào thế giới của riêng mình, không để tâm tới Ân Lưu Minh nữa.
Ân Lưu Minh đặt bức vẽ xuống, kiếm cớ vào WC rồi triệu hồi tinh linh tranh.
Nhóc ngơ ngẩn nhìn y.
Ân Lưu Minh chỉ về phía Vệ Thiệu Nạp.
Nhìn thấy hắn, đôi mắt tinh linh tranh sáng rực, nhóc vô thức muốn chạy tới – nhưng rồi lại nghĩ tới cơ thể bán trong suốt của mình mà dừng chân, rụt rè chẳng dám lại gần.
Thẩm Lâu nhướng mày, nhẹ nhàng búng tay, một tia sáng màu lam rơi xuống.
Tinh linh tranh nhìn chằm chằm cơ thể mình, nhóc đã hoàn toàn biến thành một đứa trẻ khoảng tầm mười tuổi.
Cậu nhóc con nở nụ cười đầy cảm kích với Thẩm Lâu rồi chạy ra ngoài.
Giọng nói đầy ngạc nhiên của Vệ Thiệu Nạp vang lên: "Ơ, bé con nhà ai thế?".
Ân Lưu Minh ra khỏi phòng hắn, lên boong tàu hóng gió.
Giọng nói xen ý cười của Thẩm Lâu vang lên: "Em tốn bao nhiêu công sức tìm Vệ Thiệu Nạp chỉ để giúp tinh linh tranh gặp tên đó một lần, có đáng không?".
Ân Lưu Minh nhìn đại dương vô tận, khẽ đáp: "Dĩ nhiên là có".
Thẩm Lâu cười.
Y tựa vào lan can, nhìn nơi tiếp giáp giữa trời và biển.
Một lúc sau, Ân Lưu Minh bỗng cất lời: "Tọa độ của du thuyền nằm ở chính giữa Thái Bình Dương".
"Ừ?".
Y nhìn mặt biển đăm đăm: "Ở thế giới thực, chính giữa Thái Bình Dương là gì?".
Thẩm Lâu đáp: "Ta không thể trả lời em được, vì ở thế giới thực, quỹ đạo của ta và em hoàn toàn đồng nhất. Nhưng chẳng phải ta đã nói từng có người chơi tìm đến đúng quỹ đạo nhưng vẫn chẳng phát hiện bất cứ thứ gì hay sao?".
Ân Lưu Minh nói: "Chiếu theo giấc mơ "Biệt uyển trong gương và ngoài bức họa", có lẽ du thuyền được giấu đâu đó trong biển".
Thẩm Lâu có vẻ rất hứng thú: "Em nghĩ ở thế giới thực cũng có rất nhiều Thái Bình Dương?".
Ân Lưu Minh đáp: "Chỉ một thôi. Nhưng không có nghĩa là chỉ tồn tại một mặt biển".
Y ngẫm nghĩ chốc lát, rồi tìm chủ du thuyền hỏi thuê một bộ đồ lặn.
Du thuyền vốn được sử dụng cho mục đích giải trí và thư giãn, nên ca nô hay đồ lặn vân vân đều có đủ cả.
Chủ du thuyền cung cấp một bộ đồ lặn tốt nhất, còn nhiệt tình bảo mấy thợ lặn đi cùng.
Ân Lưu Minh trang bị đầy đủ, từ chối những người thợ lặn kia, tự xuống biển.
Người cá dây cót thu được trong "Công viên dây cót cổ tích" đã cho y khả năng thích ứng hoàn toàn với môi trường nước, có đồ lặn hay không cũng chẳng ảnh hưởng là bao.
Nước biển giữa trưa trong vắt và xanh thẳm, đủ loài cá sặc sỡ bơi qua bơi lại, lặn tới nơi sâu hơn thì còn thấy được cả những rặng san hô mờ mờ.
Ân Lưu Minh không lặn quá sâu mà chỉ thả mình trôi trong nước, ngắm nhìn đại dương qua cặp kính.
Thẩm Lâu bay ra, mỉm cười: "Đây đâu phải chính giữa Thái Bình Dương".
Hắn vốn sở hữu cơ thể màu lam bán trong suốt, đúng là một hình thức ngụy trang hoàn hảo dưới mặt biển, chỉ còn chút đường nét, nếu không nhìn thật kĩ thì chắc chắn không thấy được.
Ân Lưu Minh gật đầu, khua khoắng tay chân để cơ thể mình dốc ngược xuống.
Thẩm Lâu nhướng mày, bơi tới, một tay ôm eo Ân Lưu Minh còn một tay khác nắm mắt cá chân y, giúp y điều chỉnh lại phương hướng.
Khi ngón tay hắn chạm vào da thịt y, cổ chân Ân Lưu Minh run lên nhè nhẹ.
Y chìm giữa đại dương, hệt như được quay về lúc còn là bào thai trong bụng mẹ, cảm giác trên khắp toàn thân cũng rất lạ lẫm. Một số giác quan trở nên chậm chạp và không còn nhạy bén nữa, một số khác thì ngược lại.
Ân Lưu Minh cảm nhận được rất rõ cái lạnh trên từng đầu ngón tay thuộc về Thẩm Lâu, nó khiến làn da y run rẩy như có dòng điện nhẹ xuyên qua bộ đồ lặn mà truyền tới.
Y thở hắt ra, cố bình tĩnh lại, để kệ cho Thẩm Lâu điều khiển cơ thể mình, cuối cùng cũng hoàn toàn xoay ngược chiều trong làn nước.
Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu.
Hắn gật đầu như đã hiểu, nắm mắt cá chân y bơi ngược lên trên.
Ân Lưu Minh nhìn xung quanh chăm chú.
Ngay khi lòng bàn chân chạm tới mặt biển, trước mắt y chỉ còn một màu trắng xóa.
Thế giới dưới nước hoa lệ và hư ảo bỗng chốc bị đảo lộn. Trên đầu Ân Lưu Minh là trời xanh mây trắng, dưới chân là mặt nước gợn sóng, y đang đứng trên mặt nước.
Đất trời vô cùng yên tĩnh, thậm chí y chẳng thể nghe được đến cả nhịp tim và tiếng thở của bản thân mình.
Ân Lưu Minh giật mình.
Y vô thức vươn tay, nhưng lại quay về thế giới dưới nước chỉ trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, cảm giác mệt mỏi như vừa phải vận động rất kịch liệt bỗng ùa tới khắp cơ thể, tay chân y mềm nhũn, suýt bị chuột rút ngay giữa làn nước.
Thẩm Lâu dựng y thẳng dậy vào ngay thời điểm mấu chốt, cau mày hỏi: "Sao thế?".
Ân Lưu Minh hơi giật mình: "Gì cơ?".
"Vừa rồi sinh mệnh của em phai nhạt rất nhanh". Sắc mặt Thẩm Lâu không đẹp đẽ gì cho cam, hắn gõ nhẹ vào lồng ngực y: "Ta suýt lầm tưởng em đã chết".
Ân Lưu Minh bình tĩnh lại, thở hổn hển: "Anh không nhìn thấy gì ư?".
"Nhìn thấy gì?".
Y muốn thử lại một lần nhưng cũng cảm giác được mình chẳng còn sức nữa, đành phải tạm thời bỏ qua: "Về du thuyền trước, lát nữa em sẽ kể cho anh".
Ân Lưu Minh ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi xoa bóp tay chân.
Thẩm Lâu bay lơ lửng bên cạnh, vừa cầm máy sấy giúp y sấy tóc vừa nói: "Ta chưa từng gặp tình huống em vừa kể".
Đứng ngược chiều dưới nước, lòng bàn chân chạm mặt biển, vậy là có thể nhìn thấy một đại dương khác?
Thẩm Lâu bay sang bên kia: "Sao em biết chuyện này?".
Ân Lưu Minh cài cúc tay áo: "Trực giác thôi".
Thẩm Lâu khẽ nhướng mày: "Chà, giờ thì ta thấy em đúng là có quan hệ rất sâu xa với trò chơi Ác Mộng đấy".
Ân Lưu Minh hỏi: "Sao anh không nhìn thấy?".
Thẩm Lâu nhún vai: "Nếu ở trong trò chơi Ác Mộng thì còn đỡ, chứ ở thế giới thực, sức mạnh của ta bị kìm hãm ở mức tối đa. Đặc biệt là với những sự vật liên quan tới hư ảo thì gần như không thể cảm nhận được".
"Ai kìm hãm anh? Số Không à?".
Thẩm Lâu chớp mắt: "Có thể là trò chơi Ác Mộng, cũng có thể là thế giới thực".
Ân Lưu Minh day mày: "Ít nhất cũng xác định được nơi đó là vùng biển mà du thuyền tọa lạc".
Chỉ là họ không tới trung tâm Thái Bình Dương nên mới không nhìn thấy du thuyền.
Thẩm Lâu vừa thoáng liếc Ân Lưu Minh một cái đã hiểu ngay y đang nghĩ gì: "Đừng bảo em lại muốn ra trung tâm Thái Bình Dương thử thêm lần nữa đấy nhé?".
"Không được à?".
Thẩm Lâu nghiêm túc hơn hẳn: "Em không biết tình trạng cơ thể của em ban nãy đáng sợ tới mức nào đâu. Nếu thử thêm lần nữa, ta thực sự sợ rằng em sẽ chết".
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
"Nếu em muốn tới du thuyền, ta có thể đưa em đi. Sao em cứ phải tự tìm?".
Ân Lưu Minh không nói gì nữa, thở dài trong im lặng, cuối cùng cũng nhượng bộ.
"Cốc cốc cốc".
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Ân Lưu Minh mở cửa phòng, tinh linh tranh cẩn thận thăm dò xung quanh rồi mới bước vào.
Tinh linh tranh buồn bã lắc đầu rồi bỗng chạy đến trước mặt Ân Lưu Minh, khoa tay múa chân gì đó với vẻ hi vọng tràn trề.
Thẩm Lâu phiên dịch lại: "Khi còn đang chìm đắm trong mơ, Vệ Thiệu Nạp vốn định đi du lịch khắp thế giới rồi tiện thể hoàn thành luôn bức tranh chân dung không mặt kia. Nhưng vì mất ngủ và mất trí nhớ nên hai năm qua hắn không thu hoạch được gì, linh cảm đã mất. Tinh linh tranh muốn mượn điểm của em để giúp anh ta, sau này nhất định nó sẽ kiếm điểm trả lại em".
Ân Lưu Minh đoán được mục đích của nhóc, gật đầu: "Cứ lấy đi".
Tinh linh tranh lập tức cười rạng rỡ, lại chạy ra ngoài.
Thẩm Lâu cố tình đế thêm: "Nếu vận may của đứa bé này không tốt thì phí điểm rồi".
Ân Lưu Minh chẳng hề dao động: "Lúc nào em cũng rất may mắn".
Trong mơ, Vệ Thiệu Nạp tìm được linh cảm khi tinh linh tranh bé nhỏ này chào đời. Dù bức tranh kia đã biến mất cùng giấc mơ, nhưng chắc chắn tinh linh tranh được sinh ra từ đó sẽ nhớ từng nét bút.
Cậu bé muốn dùng kĩ năng của nhóc để vẽ lại bức tranh ấy cho Vệ Thiệu Nạp.
Vận may của Ân Lưu Minh vẫn phát huy tác dụng một cách ổn định. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau tinh linh tranh đã thỏa mãn quay lại, nhóc mỉm cười cảm ơn Ân Lưu Minh rồi trở về với sách minh họa.
Ân Lưu Minh đứng dậy cử động tay: "Về nhà thôi".
Thẩm Lâu nhướng mày: "Em chuẩn bị vào giấc mơ tiếp theo?".
"Đúng".
Tâm nguyện của tinh linh tranh đã được hoàn thành, y chẳng còn gì phải làm trong thế giới thực nữa.
Lúc về du thuyền, Ân Lưu Minh cố tình nhìn ra ngoài biển.
Ngoài kia là trời xanh mây trắng, trời và nước tiếp giáp nhau, giống hệt những gì y đã thấy khi chạm vào mặt biển dưới nước.
Ân Lưu Minh lướt sơ qua khu liên lạc của trò chơi Ác Mộng, phát hiện không một ai nhắc tới chuyện này.
Y suy nghĩ một chốc, kể lại cho Hàn Triệt và Mễ An Bồi.
Một trong hai là người chơi trên bảng xếp hạng, kẻ còn lại thì không phải người sống, chắc sẽ không có rắc rối gì đâu.
Mễ An Bồi nhanh chóng trả lời: "Anh Ân, em đã thử tới Thái Bình Dương nhưng không hề tìm thấy chỗ anh vừa kể".
Vài tiếng sau, Hàn Triệt cũng trả lời: "Không có gì".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Chẳng lẽ chỉ mình y là có thể kích hoạt nó?
Y tạm thời gạt bỏ nghi ngờ, cầm bùa ước nguyện, chuẩn bị gọi hệ thống để bước vào giấc mơ tiếp theo.
Trước khi xuất phát, y chợt nhớ ra mình vẫn còn khá nhiều lần rút thưởng chưa dùng, ngẫm nghĩ rồi thử một lần.
Một chiếc nhẫn nhỏ rơi vào lòng bàn tay Ân Lưu Minh.
"Đây là gì?".
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên: [Nhẫn của Số Không. Đến từ người chơi số không Khải Hải, có thể sửa đổi quy tắc thế giới ở một mức độ nhất định, khi sử dụng sẽ tiêu hao năng lượng linh hồn của người chơi.]