Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 87: Lễ Hội Hóa Trang Dịu Dàng Mà Đẫm Máu (7)



Edit: Ryal

Ân Lưu Minh ôm Hạt Dẻ vào phòng.

Y mặc bộ đồ ngủ có màu giống với màu lông của Hạt Dẻ, trên đầu còn có hai cái tai mèo dễ thương.

Chiếc mũ ngủ màu nâu tôn lên làn da trắng nõn, khiến tên nhân viên phục vụ cứ trộm liếc nhìn.

Ân Lưu Minh ngồi xuống sô pha, thả Hạt Dẻ đi, phất tay với tên kia một cái.

Tên nhân viên lưu luyến rời đi.

Y vuốt lông cho Hạt Dẻ: "Lát nữa nhớ phải trốn đấy".

Nó kêu meo một tiếng đầy biếng nhác.

Ân Lưu Minh lại quay về sô pha, nhìn đồng hồ.

Bây giờ là 6 giờ chiều – đúng lúc khách hàng đang bắt đầu tới.

Từ kết quả y đã quan sát được, trước 11 giờ đêm sẽ là quá trình "người ngược đãi mèo".

Giọng Thẩm Lâu vang lên: "Ta ra ngoài nhé?".

Ân Lưu Minh gật đầu.

Hắn bèn chui ra khỏi cơ thể y.

Ân Lưu Minh lập tức cảm nhận được sự trói buộc của giấc mơ.

Bây giờ y vừa không có Thẩm Lâu trợ giúp vừa không có đồng phục, tay chân hoàn toàn không nghe nghe theo sự khống chế của y nữa. Ân Lưu Minh đờ đẫn bước tới chỗ cái tủ bên cạnh, lấy ra một cây roi gai.

Y quay về chỗ Hạt Dẻ, vung vẩy cái roi, bất chợt quất mạnh xuống!

Hạt Dẻ vẫn ngồi im.

Ân Lưu Minh nhanh chóng nhìn Thẩm Lâu.

Hắn dùng một tay túm lấy Hạt Dẻ, giúp nó tránh cú roi ấy.

Ân Lưu Minh không khống chế được cơ thể mình mà đuổi theo ngay lập tức.

Hai người chạy qua chạy lại trong căn phòng dành cho khách.

Cửa phòng khẽ hé.

Một bàn tay thò vào, lặng lẽ nâng lên!

Thẩm Lâu lập tức khựng lại như bị ngăn cản bởi một vật vô hình; dù hắn nhanh chóng quay về với trạng thái bình thường nhưng cây roi của Ân Lưu Minh đã đuổi kịp.

"Chát!".

Một cú đánh tàn nhẫn hạ xuống cơ thể Hạt Dẻ.

Nó kêu lên thảm thiết, phần lưng be bét máu thịt.

Gương mặt Ân Lưu Minh sầm xuống, y quay đầu nhìn ra phía cửa.

Gã đàn ông một mắt đang đứng tựa người vào đó, nhếch miệng cười: "Ngại quá, quấy rầy trò vui của chúng mày rồi".

Thẩm Lâu nheo mắt, tạm thời thả Hạt Dẻ xuống, im lặng giơ tay lên. Những lưỡi kiếm ánh sáng bổ thẳng xuống đầu Cố Huy.

Cố Huy phất tay né tránh, cười khẩy: "Dù hội trưởng rất muốn giành lại mày, nhưng tao thấy có mày hay không cũng chẳng khác gì nhau. Nếu giờ mày thức thời cắt đứt khế ước rồi về phe Neo Chìm thì tao có thể tha cho mày một mạng".

Thẩm Lâu nhíu mày: "Cũng to mồm thật".

Đôi mắt hắn hơi phát sáng, vô số những lưỡi kiếm xanh xuất hiện tứ phía quanh Cố Huy, hệt như một nhà ngục ánh sáng hoàn toàn bao vây lấy gã ta.

Cố Huy lại như chẳng hề trông thấy những lưỡi kiếm kia, cười khẩy, nhìn Ân Lưu Minh vẫn đang không ngừng vung roi về phía Hạt Dẻ: "Dù lúc trước mày có lợi hại đến đâu thì bây giờ cũng chỉ là một tên cô hồn dã quỷ phải bấu víu vào một tân binh mới tồn tại được. Đừng tưởng mày ỷ vào quyền hạn năm đó, thành công đưa tên này lên bảng xếp hạng là nó có thể sánh được với những người chơi lão làng như bọn tao".

Thẩm Lâu cười lạnh: "Lợi hại ghê cơ".

Những lưỡi kiếm xông thẳng tới chỗ Cố Huy ở trung tâm!

Không khí xung quanh chấn động, Cố Huy xuất hiện ngay sau lưng Ân Lưu Minh.

Gã ta nhếch miệng cười, vươn tay với vẻ đầy sát khí, bóp cổ y.

Cơ thể của Ân Lưu Minh vẫn đang bị giấc mơ điều khiển nên y thậm chí còn chẳng đẩy ra được.

Một vệt sáng xuất hiện bên gáy Cố Huy, một lưỡi kiếm khác nhắm ngay vào cổ tay gã ta.

Cố Huy xoay tay một cái, kề cổ Ân Lưu Minh vào lưỡi kiếm kia.

Ánh mắt Thẩm Lâu sầm xuống, phất tay xua tan vệt sáng.

Cố Huy lại cười mỉa rồi nhìn Ân Lưu Minh chằm chằm, dùng tay còn lại vuốt nhẹ lên phần vải bịt mắt: "Yên tâm, hội trưởng không cho tao giết mày, tạm thời cái mạng nhỏ của mày vẫn được giữ lại".

Sắc mặt gã ta lạnh lẽo: "Nhưng...".

Thẩm Lâu giơ cả hai tay, khắp căn phòng bỗng hiện ra những gợn sóng nhỏ màu xanh lam, lấp kín từng ngóc ngách, chẳng khác nào họ đã sa vào biển cạn.

Cố Huy không hề sợ hãi, gã ta chỉ vươn tay, một con dao với hình thù vặn vẹo đến kì dị hiện ra rồi đâm thẳng vào ngực Ân Lưu Minh.

Nhưng không có máu chảy.

Ngược lại, những đốm sáng màu lam đậm xuất hiện trên lưỡi dao khi nó được rút ra và chầm chậm tan biến theo từng cử động của Cố Huy.

Cơ thể Thẩm Lâu bỗng run lên một cái.

Những gợn sóng xanh khắp phòng đã hoàn toàn biến mất.

Cố Huy thở ra một hơi.

Máu đỏ tươi bỗng xuất hiện trên mặt, trên tay và khắp cơ thể gã ta, bàn tay đang bóp cổ Ân Lưu Minh cũng phát ra tiếng răng rắc như đã bị bẻ gãy xương.

Cố Huy tiện tay quăng Ân Lưu Minh sang một bên, ôm cánh tay đã gãy, không quan tâm tới những vết thương khác mà chỉ bật cười: "Tao đã bảo rồi, giờ mày cùng lắm chỉ là một cô hồn dã quỷ phải bấu víu vào khế ước để tồn tại... Chỉ cần cắt đứt khế ước, mày sẽ thành rác rưởi thôi".

Thẩm Lâu lạnh lùng nhìn gã ta rồi hít một hơi sâu, tay phải khẽ cử động, một cuốn sách bèn hiện ra.

Bóng dáng Cố Huy thoắt ẩn thoắt hiện, gã ta dịch chuyển tới ngay trước mặt hắn.

Gã ta đột nhiên giơ tay đấm Thẩm Lâu!

Thẩm Lâu chặn lại, vừa định trả đòn thì bỗng biến mất.

Cố Huy đóng một chiếc hộp tinh xảo lại, ra vẻ khinh thường: "Xong".

Gã ta cúi đầu nhìn bản thân.

Dù đang mặc đồng phục nhưng làn da khắp cơ thể đang xuất huyết; nghiêm trọng hơn là sâu bên trong cũng bắt đầu thấy đau – ban nãy khi Thẩm Lâu nổi giận, áp lực như biển sâu đè xuống cơ thể gã ta, khiến gã ta mơ hồ cảm thấy như nội tạng mình đã bắt đầu có dấu hiệu nổ tung. Nếu thể xác của gã ta chưa được cường hóa bởi trò chơi Ác Mộng thì đã đang thoi thóp rồi.

Cố Huy khẽ nhổ một ngụm máu.

Ngoài miệng thì nói bâng quơ nhẹ nhõm, nhưng ban nãy gã ta suýt chết thật.

Xem ra người chơi này chính là nhược điểm của Thẩm Lâu.

Cố Huy lau máu trên mặt, quay đầu nhìn Ân Lưu Minh với vẻ nghiền ngẫm, nhưng nhớ tới lời dặn của hội trưởng thì vẫn không làm gì thêm: "Hội trưởng muốn mày sống, coi như mày may mắn... Mày cứ đợi để nói lời vĩnh biệt trong giấc mơ này đi, ha!".

Dứt lời, gã ta tan biến.

Ân Lưu Minh nằm trên đất, bên cạnh là Hạt Dẻ đã hoàn toàn im lặng vì những đòn roi ban nãy.

Y tỉnh táo thầm đếm số trong lòng, tới khi xác nhận Cố Huy sẽ không quay lại thêm lần nữa mới thở ra.

Hạt Dẻ máu me be bét bỗng hóa thành một cục chất nhầy đen kịt quay về trong ngực Ân Lưu Minh, sau đó hóa thành Tư Hòa.

Tư Hòa buông tay, để lộ Hạt Dẻ đang được anh ôm lấy.

Nó vẫn hoàn hảo như trước, thậm chí cái đuôi còn nhàn nhã lắc qua lắc lại.

Ân Lưu Minh thấy Hạt Dẻ không bị thương thì thoáng thả lỏng.

Tư Hòa bế Ân Lưu Minh lên giường, nhìn dấu tay trên cổ y mà thở dài: "Liều lĩnh quá rồi, cậu không sợ mình thực sự gặp chuyện gì hay sao".

Hạt Dẻ cũng nhẹ nhàng kêu meo một tiếng.

Ân Lưu Minh ho khan, phát hiện mình nói chuyện được thì mới cất lời: "Cả hai cũng thấy lần này tôi đã quá mạo hiểm à?".

"Đương nhiên".

"Hết cách rồi, nếu có người liều thì tôi phải liều theo thôi". Ân Lưu Minh liếc nhìn chiếc rèm thêu hoa, khẽ nói. "Có thế thì một số người mới biết hậu quả không chỉ dừng lại ở sự an toàn của bản thân người đó, mà còn khiến người khác phải lo lắng nữa".

Tư Hòa nhìn y một lúc lâu, thở dài: "Tôi thực sự không hiểu nổi thế giới của lớp trẻ bây giờ".

Ân Lưu Minh cười cười, hỏi: "Anh thấy thế nào?".

Tư Hòa vuốt lông Hạt Dẻ trong lòng mình: "Vẫn ổn, tôi vẫn cảm nhận được mối liên kết giữa mình và sách minh họa".

Hạt Dẻ đột nhiên biến mất rồi chỉ chốc lát sau lại xuất hiện thêm lần nữa, kêu meo một tiếng.

"Chức năng của sách minh họa không có gì thay đổi". Ân Lưu Minh hơi nhíu mày. "Cố Huy chỉ cắt đứt khế ước giữa tôi và Thẩm Lâu thôi ư? Tại sao tôi vẫn sử dụng được sách minh họa?".

Ban nãy y và Thẩm Lâu đã lập ra một kế hoạch sau khi tắm xong.

Những yếu tố bề ngoài của giấc mơ này đã hoàn toàn lộ ra trước mắt họ:

Nền tảng giấc mơ là động vật bị ngược đãi đến chết, những nhân viên và khách hàng của thiên đường mèo sẽ bị lột da – người bị lột da lại biến thành mèo, dùng hình thức luân hồi để cảm nhận sự khổ sở họ từng mang lại cho động vật.

Đám chó mèo thì khoác tấm da người, trở thành nhân viên của thiên đường mèo.

Trại chăn nuôi cũng tồn tại dưới hình thức tương tự, con người và động vật ở hai phe hoàn toàn đối lập với nhau.

Tầng ngầm lại có logic khác: Nền tảng là thế giới trong mắt mèo, ngưng tụ nỗi oán hận của những con mèo bị ngược đãi đến chết dành cho loài người, và nối thông với thế giới thực.

Nó vừa là con đường dẫn con người từ thế giới thực đến đây, vừa là cầu nối khiến cái chết trong giấc mơ lan sang hiện thực.

Tầng ngầm hiện đang có Thanh Diễm tiến hành điều tra, Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu định nghiên cứu phần trên mặt đất.

Chỉ tính riêng phần trên mặt đất thì thực ra không khó giải quyết – động vật và người bị liên lụy về sau không phải những kẻ tạo giấc mơ chính, mà là những con mèo và con người có liên quan ngay từ đầu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, con người đầu tiên chính là ông chủ thiên đường mèo, Tần Phấn Tiến.

Chỉ cần tìm con mèo đầu tiên và giải quyết chấp niệm của nó là được.

Theo những manh mối trước mắt đang có thì chấp niệm của con mèo này chính là giày vò Tần Phấn Tiến đến chết trong lễ hội hóa trang.

Giấc mơ có tên "Lễ hội hóa trang dịu dàng mà đẫm máu", chỉ còn cụm "dịu dàng" là hoàn toàn không tìm được yếu tố tương ứng.

Thoạt nhìn thì mọi chuyện đều rất thuận lợi... dưới điều kiện tiên quyết là không có Neo Chìm phá quấy.

Vậy nên Ân Lưu Minh quyết định xử lí Neo Chìm trước.

Thẩm Lâu lại nhắc tới kế hoạch hắn đã đề ra trước khi vào giấc mơ này – lợi dụng năng lượng hắn thu được từ giấc mơ trước để làm ra một bản sao, thực thi kế phản gián.

Lần này Ân Lưu Minh đồng ý.

Y cởi bộ đồng phục và để Hạt Dẻ khống chế hành vi của mình, thực ra là muốn dụ Cố Huy cắn câu.

Hẳn mục đích chủ yếu của Cố Huy khi tới giấc mơ này là duy trì nó để phục vụ cho hướng đi của Neo Chìm, mà Ân Lưu Minh nhớ hội trưởng Neo Chìm cũng đang có mặt ở đây.

Hai lần trước Neo Chìm đã thể hiện hứng thú rất rõ ràng với Thẩm Lâu, có lẽ lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Vì thế y sử dụng hai kĩ năng của động vật thân mềm biển sâu cho Hạt Dẻ – thế thân, ngụy trang.

Để Cố Huy "bắt" Thẩm Lâu về mà không có nghi ngờ gì, đồng thời đảm bảo Ân Lưu Minh không bị thương, họ đã soạn ra rất nhiều tình huống và biện pháp đối phó. Dĩ nhiên chuyện Cố Huy có thể thẳng tay cắt đứt khế ước giữa Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cũng nằm trong kế hoạch này.

Thẩm Lâu đã khẳng định nếu khế ước bị cắt đứt thì hắn cũng không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng: "Một khi khế ước với em bị cắt đứt, ta sẽ quay về sách minh họa và rất khó có thể ra ngoài, nhưng vẫn có thể điều khiển bản sao kia. Em đừng lo, sau này chúng ta kí kết lại là được".

Ân Lưu Minh luôn nghĩ y có thể sử dụng sách minh họa là nhờ khế ước với Thẩm Lâu, nhưng giờ thì... có lẽ không phải.

Hiện nay bản thể của Thẩm Lâu đang nằm trong sách minh họa, chỉ là không thể tự do ra vào như trước; Tư Hòa bèn trở thành cầu nối.

Tư Hòa quay về sách minh họa rồi quay lại chỉ trong chốc lát, truyền lời thay Thẩm Lâu: "Neo Chìm đã sử dụng cách thức rất thô bạo là đạo cụ được mua từ hệ thống, tuy có thể cắt đứt khế ước giữa người chơi và Thẩm Lâu nhưng thực ra thì liên kết giữa cậu và sách minh họa lại sâu đậm hơn nhiều".

Ân Lưu Minh nhíu mày. Nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, y chẳng bận tâm nữa mà chỉ hỏi: "Phía kia thế nào rồi?".

"Thẩm Lâu đã báo cho Thanh Thanh". Tư Hòa đáp. "Hiện tại anh ta đang tập trung điều khiển cơ thể bị Neo Chìm mang đi".

Ân Lưu Minh nhướng mày.

Chốc lát sau, y bỗng hỏi: "Bây giờ anh ấy không thể tự do ra vào sách minh họa được nữa ư?".

"Đúng vậy".

"Thế anh ấy có từng cân nhắc chuyện này chưa, khi phía kia xong chuyện rồi thì anh ấy đi ra ở phía này bằng cách nào?".

Tư Hòa: "... Để tôi đi hỏi lại anh ta đã".

Thực tế thì Thẩm Lâu hoàn toàn không có thời gian đi lo chuyện khác.

Ý thức của hắn đang nhập vào bản sao kia.

Thẩm Lâu gõ lên vách tường trong suốt như thủy tinh, có vẻ hứng thú: "Thứ này rất tinh xảo".

Cố Huy ở ngoài bức tường ấy đang cúi đầu nghịch một thiết bị gì đó, chẳng thèm ngẩng đầu mà vẫn đáp: "Dĩ nhiên, được chuẩn bị riêng cho mày mà".

Một lúc sau, rốt cuộc gã ta cũng ngước mặt lên với nụ cười đầy ác ý, tay vuốt tấm vải bịt mắt: "Thế có muốn cầu xin điều gì trước khi chết không nào?".

Thẩm Lâu lạnh nhạt đáp: "Có, nhưng ta không có gì để nói với ngươi".

Cố Huy: "Ồ?".

Thẩm Lâu cười mỉa: "Ngươi là cái thá gì? Xứng để nghe ta cầu xin không?".

Cố Huy lại mỉm cười.

Lần này nụ cười của gã ta có đôi phần sát khí: "Thẩm Lâu, tao khuyên mày nên tỉnh táo lại. Giờ mày không còn là hệ thống nắm giữ mọi giấc mơ trên thế giới này trong lòng bàn tay nữa, và chẳng có tác dụng gì ngoài cung cấp một chút sức mạnh cho bọn tao... Nếu mày chết thì lấy sức mạnh ra khỏi cơ thể mày còn đơn giản hơn nữa. Tao có toàn quyền xử lí mày, nếu thái độ của mày hợp tác hơn tí chút thì có lẽ tao sẽ miễn cưỡng tha cho mày một mạng".

Thẩm Lâu đáp: "Ta vẫn chỉ có một câu dành cho ngươi: Ngươi không xứng. Gọi hội trưởng của các ngươi tới đây thì may ra ta còn suy nghĩ lại".

Gương mặt Cố Huy chợt lạnh xuống.

Thẩm Lâu nhẹ nhàng búng tay.

Lưỡi dao ánh sáng tí hon lặng lẽ cắt qua cổ họng Cố Huy, cuối cùng bị một luồng không khí cản lại.

Nhưng cổ họng gã ta vẫn rỉ máu.

Cố Huy nheo mắt, trong con ngươi đầy sát khí.

Thẩm Lâu khẽ cười, đôi mắt còn lạnh lẽo hơn: "Chắc ngươi không nghĩ ta thực sự vô dụng nên mới bị ngươi đưa tới đây đâu nhỉ?".

Cố Huy siết chặt tay phải, vừa dợm bước đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa: "Bình tĩnh lại nào, Cố Huy".

Thẩm Lâu nhìn kẻ sau lưng gã, nhướng mày thật cao: "Thì ra ngươi chính là hội trưởng của Neo Chìm?".

Chu Tử Kỳ vẫn mang nét mặt ốm yếu như xưa, khẽ ho khan hai tiếng rồi bật cười, lắc đầu: "Dĩ nhiên là không rồi, tôi và Cố Huy đều chỉ tới giấc mơ này để giải quyết hiệp hội quan sát viên theo lệnh hội trưởng mà thôi".

Hắn ta giơ một con dấu có hình mỏ neo lên: "Đây là thứ đại diện cho thân phận của hội trưởng, dù hiệp hội quan sát viên có muốn thăm dò tung tích của hội trưởng thì cũng chỉ tìm được tôi".

Dứt lời, hắn ta lịch thiệp cúi chào: "Lâu rồi không gặp".

Thẩm Lâu nhạt giọng: "Miễn cho mấy lời khách sáo đó đi. Các ngươi bắt ta về chắc không chỉ để ôn chuyện".

Chu Tử Kỳ không giận, chỉ bước sang bên cạnh hai bước.

Cố Huy nghiêm mặt bê một cái ghế tới cho hắn ta.

Chu Tử Kỳ nói cảm ơn rồi ngồi xuống, thở ra một hơi, nở nụ cười: "Hiện giờ hội trưởng chưa thoát thân được nên e là thực sự không thể gặp ngài. Nếu ngài có ý kiến gì thì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi có thể thực hiện trong phạm vi nhất định".

Thẩm Lâu hơi ngẫm nghĩ.

Hắn không hề tự phụ, bất kể mục đích của Neo Chìm là gì thì nhất định hắn và nguồn năng lượng hắn để lại từ xưa kia cũng phải là nhân tố quan trọng. Hắn không nghĩ một việc nhỏ nhoi có thể khiến hội trưởng Neo Chìm bỏ qua cơ hội gặp mặt mình.

Nếu hội trưởng Neo Chìm không xuất hiện thì trong giấc mơ này có chuyện gì quan trọng? Thậm chí kẻ đó còn phải để Chu Tử Kỳ gây nhiễu cho Thanh Diễm?

Thẩm Lâu bình tĩnh nói: "Xem ra thành ý của Neo Chìm cũng chỉ có thế. Quả nhiên đổi sang phe này không phải quyết định sáng suốt".

Chu Tử Kỳ cười: "Ngài cứ đùa. Với quan hệ giữa ngài và Lưu Minh, chẳng lẽ ngài lại bỏ rơi cậu ấy để đổi sang phe chúng tôi?".

Hắn nhướng mày: "Nếu không phải ta bất cẩn để khế ước bị cắt đứt thì đúng là ta sẽ không nghĩ tới chuyện này".

"Nếu không có bạn khế ước, một khi quay lại sách minh họa thì ngài rất khó ra ngoài; và nếu tình cờ quay lại đó, sức mạnh của ngài sẽ dần tiêu tan, cuối cùng cả ngài cũng sẽ biến mất".

Chu Tử Kỳ chốt lại: "Tôi nói đúng chứ?".

Thẩm Lâu nheo mắt: "Dường như ngươi rất hiểu ta".

Chu Tử Kỳ bỗng bắt đầu ho khan kịch liệt, tới mức cả cơ thể run run.

Cố Huy đứng sau xoa lưng cho hắn ta, lạnh giọng: "Giết quách đi là xong, sao phải phí lời với hắn?".

Chu Tử Kỳ lau tia máu rỉ ra cạnh khóe môi: "Đừng làm loạn nữa".

Hơi thở thoáng chậm lại, hắn ta ngẩng đầu: "Nếu tôi đoán không nhầm thì ngài đang có ý gia nhập Neo Chìm chăng?".

Thẩm Lâu nhíu mày: "Sau khi cân nhắc thiệt hơn, ta thấy mục đích của Neo Chìm thực ra cũng chẳng mấy xung đột với bản thân ta".

"Không sai. Ngài vốn là hệ thống của trò chơi Ác Mộng, trò chơi Ác Mộng không được sinh ra bởi thế giới thực và cũng không tồn tại dựa vào thế giới thực". Chu Tử Kỳ gật đầu như có điều suy nghĩ, chợt giọng hắn ta nghiêm nghị. "Nhưng tôi không thể tin ngài".

Thẩm Lâu không bất ngờ cho lắm.

"Nếu là ngài của hai mươi năm trước thì tôi xin tự nhận là có hiểu ngài đôi chút. Nhưng ngài của bây giờ...". Chu Tử Kỳ lắc đầu. "Tôi đã không thể xác định đâu mới là điều ngài muốn. Là cảm giác được trải nghiệm cuộc sống của một con người, cảm giác thành công hủy diệt thế giới, hay... ái tình?".

Thẩm Lâu đan hai tay vào nhau, bay giữa không trung, lần nữa quan sát kẻ có tên Chu Tử Kỳ này: "Ngươi từng biết ta?".

Chu Tử Kỳ cười nhạt: "Tôi trong quá khứ từng biết ngài... Ừm, nói thế thì hơi khó hiểu, cá nhân tôi có khả năng mang theo kí ức tới tận khi đã chuyển kiếp... Năng lực đó là phần thưởng tôi đã đạt được từ trò chơi Ác Mộng nhiều năm về trước".

Thẩm Lâu khẽ nhíu mày: "Chẳng mấy khi có người chơi nhiều lần quay lại Ác Mộng".

"Gánh nặng của vô số kí ức trong quá khứ quá kinh khủng, cơ thể tôi cũng vì thế mà ngày càng yếu đi". Chu Tử Kỳ khẽ thở dài. "Lần này tôi tới trò chơi Ác Mộng với mục đích rũ bỏ gánh nặng ấy".

Thẩm Lâu lại nhíu mày.

Cố Huy đột nhiên ngắt lời họ: "Đừng lải nhải nữa, hội trưởng vẫn đang chờ năng lượng của hắn đấy".

Chu Tử Kỳ ngẩng đầu lên: "Vì thế, bây giờ chỉ còn lại một vấn đề duy nhất – ngài lấy gì đểđảm bảo rằng ngài thực lòng muốn về phe chúng tôi?".

Thẩm Lâu cúi đầu nhìn hắn ta một lúc, bỗng bật cười: "Không có đảm bảo gì sất. Giờ ta vẫn chưa quyết định là sẽ chọn các ngươi, chẳng qua ta thấy thực lực của các ngươi cũng không tệ, đáng để cân nhắc mà thôi".

Cố Huy sầm mặt.

Chu Tử Kỳ thì lại không ngạc nhiên chút nào, hắn ta cười: "Quả nhiên là tác phong của ngài. Đã vậy, tôi xin được nói một điều – mục đích của Neo Chìm là thay đổi mối quan hệ giữa thế giới thực và trò chơi Ác Mộng, nên chúng tôi cần sức mạnh hạt nhân của trò chơi hiện đang có trong cơ thể ngài. Nếu ngài chủ động giúp đỡ chúng tôi thì đôi bên đều thuận tiện; nếu ngài đối nghịch với chúng tôi thì chúng tôi cũng chẳng còn cách nào. Đương nhiên, nếu ngài chọn chúng tôi, chúng tôi có thể giúp ngài quay về lõi hệ thống để thay thế hệ thống đời hai của hiện tại ngay lập tức, khi ấy ngài sẽ có thể thu hồi toàn bộ sức mạnh, chúng tôi cũng tiến gần hơn tới đích".

Thẩm Lâu nheo mắt: "Nghe được đấy".

"Dĩ nhiên rồi. Nhưng tương ứng, ngài phải đảm bảo với chúng tôi bằng một thứ nho nhỏ". Chu Tử Kỳ mỉm cười. "Có thế chúng tôi mới yên tâm được".

"Đảm bảo bằng cách nào?".

Thẩm Lâu cũng đã đoán được. Hắn tốn bao nhiêu công sức chế tạo bản sao chỉ để đợi thời khắc này.

Dù Neo Chìm có kìm hãm cơ thể này đến đâu, hắn chỉ cần phá hủy chính mình là có thể dễ dàng thoát được.

Chu Tử Kỳ mỉm cười, lấy ra một thứ nho nhỏ trông chẳng khác nào điện thoại: "Sự đảm bảo ấy chính là... Mối quan hệ giữa ngài và Lưu Minh".

Thẩm Lâu khẽ nheo mắt.

"Có lẽ ngài đã từng cướp được món đạo cụ này từ Lôi Anh Triết. Thực ra, trừ công dụng soi kí ức thì nó còn có thể chiết xuất kí ức và thậm chí là cả tình cảm". Chu Tử Kỳ nói. "Sự đảm bảo chúng tôi cần chính là ngài hãy tạm thời gửi những kí ức và tình cảm của ngài với Lưu Minh lại đây".

Thẩm Lâu nhìn thứ kia chằm chằm, chợt bật cười: "Thứ này có tác dụng với ta sao?".

"Có tác dụng hay không thì vẫn nên thử một chút". Chu Tử Kỳ khẽ đáp. "Ngài thấy sao?".

Thẩm Lâu nhìn hắn ta một hồi, bỗng vươn tay.

Chu Tử Kỳ giơ tay, món đạo cụ kia bèn bay xuyên qua vách tường thủy tinh mà rơi vào tay hắn.

Thẩm Lâu áng chừng đôi chút, lại trầm ngâm thêm một chốc nữa: "Nếu mọi kí ức và tình cảm của ta với em ấy đều bị rút hết thì ta sẽ chẳng còn cảm giác gì với em ấy cả. Sao các ngươi có thể dùng chúng để uy hiếp ta?".

Chu Tử Kỳ cười: "Ngài biết rõ mà còn hỏi... Kí ức đã được khắc sâu vào trong linh hồn không phải thứ có thể tùy tiện bị xóa đi. Dù ngài không nhớ rõ thì vẫn sẽ vô thức cảm thấy buồn bực, cảm thấy mất mát, cảm thấy không thể chấp nhận được một điều gì đó. Tin tôi đi, chỉ cần trải qua cảm giác ấy một lần, ngài sẽ khao khát tìm lại những kí ức bị thiếu hụt như muốn phát điên".

Thẩm Lâu nheo mắt nhìn hắn ta.

Chu Tử Kỳ lại ho khan hai tiếng, lần này gương mặt hắn ta đã trắng bệch.

Cố Huy nghiêm mặt, bỗng vác hắn ta lên vai: "Anh đi nghỉ ngơi trước đã".

Chu Tử Kỳ ngẩn người: "Nhưng...".

"Yên tâm, tôi sẽ giúp anh trông chừng hắn, nếu hắn vẫn không chịu giao kí ức thì tôi sẽ vắt kiệt hắn luôn". Cố Huy lạnh lùng nhìn Thẩm Lâu. "Anh lo cho cơ thể anh trước đi".

Chu Tử Kỳ gật đầu, không gắng gượng nữa, chỉ dặn một câu: "Đừng tranh chấp gì với Thẩm Lâu nhé".

Thẩm Lâu nhíu mày nhìn Cố Huy vác Chu Tử Kỳ đi.

Chẳng bao lâu sau, Cố Huy lại lần nữa bước vào, gã ta đứng trước bức tường thủy tinh mà nhìn hắn với đôi mắt lạnh lẽo.

Thẩm Lâu gần như có thể thấy sự tàn bạo đang ngày càng dâng cao trong con mắt duy nhất còn sót lại kia, thậm chí hắn còn có cảm giác Cố Huy sẽ lao tới gây chiến bất cứ lúc nào.

Nhưng Cố Huy lại đè sự tàn bạo ấy xuống.

Gã ta nói với gương mặt lạnh như băng: "Nếu muốn giữ lại kí ức thì hãy đồng ý với tao một việc".