Ngày hôm sau, Giang Thiếu Bạch tham gia một khóa học chung ở giảng đường, trong giảng đường có đến mấy lớp nên hơi ồn ào ầm ĩ.
Gần đến giờ học mới có một người chậm rãi đẩy chưa ra đi vào. Người nọ vừa bước vào, giảng đường vốn đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch đang lim dim, nghe thấy giảng đường đột nhiên an tĩnh còn cho rằng giáo viên đến, hắn ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện không phải.
Hắn nhìn thanh niên vừa bước vào, mí mắt bỗng giật một cái, hình như người này chính là vị hôn thê mà sư phụ chọn cho hắn nè! Trông có vẻ không hòa hợp với đám đông lắm.
Diệp Đình Vân đi thẳng đến chỗ trống cạnh Giang Thiếu Bạch rồi hỏi: “Chỗ này có ai ngồi không?”
“Không có.”
Diệp Đình Vân bèn ngồi xuống cạnh Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức cảm nhận được hơn mười ánh mắt vô cùng ghen tỵ chỉa thẳng vào người. Giang Thiếu Bạch co rút khóe miệng nghĩ thầm: Trừng hắn làm gì, rõ ràng Diệp Đình Vân muốn ngồi cạnh hắn mà.
Lúc huấn luyện quân sự, hắn đã thấy Diệp Đình Vân nhiều lần nhưng khoảng cách gần như vậy thì đây là lần đầu tiên. Hắn chợt nhận ra người này thật sự rất đẹp trai, không chỉ đẹp trai mà hắn còn ngửi được một mùi hương rất mê người từ đối phương. Giang Thiếu Bạch cố gắng dời sự chú ý, tập trung nghe giáo viên giảng bài, nhưng mùi hương này vẫn không ngừng chui vào mũi hắn.
Giờ học bắt đầu chưa được bao lâu, Giang Thiếu Bạch bỗng cảm thấy trạng thái của Diệp Đình Vân không đúng lắm, giống như bị bệnh vậy.
Không lâu sau, Diệp Đình Vân liền gục nằm xuống bàn, dường như ngủ rồi.
Hắn chớp chớp mắt, thầm nghĩ Diệp Đình Vân cũng quá kiêu ngạo, ngủ gục thì thôi đi nhưng dù thế nào cũng nên lấy thứ gì đó che chắn chứ, cậu ta ngủ quá mức tùy tiện, may là không có ngáy đó.
Sau khi Diệp Đình Vân gục xuống ngủ, Giang Thiếu Bạch cảm thấy mùi hương trên người đối phương càng lúc càng nồng, hắn bỗng có cảm giác như bụng sôi ục ục, càng lúc càng đói, càng lúc càng sôi bụng.
Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận một tia linh khí đặc thù tiến vào người. Sau khi hấp thu tia linh khí này, hắn cảm thấy tinh thần trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, tâm trạng vui sướng.
Diệp Đình Vân bên cạnh vẫn đang ngủ say, thoạt nhìn như sẽ không tỉnh lại, Giang Thiếu Bạch hơi chột dạ, cảm giác như hắn vừa trộm đồ của người ta vậy. Nhưng nhìn đối phương gục xuống bàn hoàn toàn không có cảm giác gì, Giang Thiếu Bạch kiềm lòng không được, lại hấp thu thêm hai tia linh khí.
Hắn vừa hấp thu hơi thở tỏa ra từ người Diệp Đình Vân, vừa nhìn vào sách như không có chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh, Giang Thiếu Bạch ngừng hấp thu linh khí, cảm thấy tinh thần sảng khoái không ít, oán khí quấn quanh cũng trở thành hư không, hắn khá quen thuộc cảm giác này.
Lúc hắn còn bé chừng bảy tám tuổi, có đoạn thời gian hắn vô cùng bướng bỉnh, không nghe lời dặn dò của lão thần côn mà chạy đến một tòa nhà có ma, sau đó bị vài lệ quỷ theo dõi. Trong đó có một lệ quỷ áo đỏ hết sức lợi hại, nó muốn chiếm thể xác của hắn.
Giang Thiếu Bạch lập tức ăn hết mười mấy lệ quỷ đó, kết quả ăn nhiều quá khiến tinh thần rối loạn, trong đầu như có tiếng nhiều người đang cãi nhau, khiến cả người hắn như muốn nổ tung.
Lúc ấy lão thần côn đỡ hắn ngồi dậy, đút cho hắn uống “canh củ cải”. Ông nói đó là canh nhân sâm trăm năm, khi đó Giang Thiếu Bạch đã mơ mơ màng màng, cũng không biết hắn uống canh cà rốt hay là canh nhân sâm nữa.
Nhưng hắn nghĩ lão sư phụ nghèo rớt mồng tơi, nhân sâm ba năm còn không mua nổi nói chi là nhân sâm trăm năm, thế nên hắn nhận định là lão bán tiên lừa hắn.
Dường như linh khí trên người Diệp Đình Vân có thể tinh lọc cảm xúc tiêu cực mà âm khí lưu lại trong cơ thể hắn. Giang Thiếu Bạch có cảm giác như hắn đang hít thuốc phiện vậy.
Quách Phạn đang ngồi sau lưng Giang Thiếu Bạch, giơ ngón tay chọt hắn một cái, thấy hắn quay đầu lại liền nháy mắt một cái, trông giống hệt mấy nữ sinh mê tám chuyện vậy.
Hai tiết học nhanh chóng trôi qua, tiếng chuông vang lên, Diệp Đình Vân vẫn gục xuống bàn không nhúc nhích như cũ. Giang Thiếu Bạch đoán chừng cậu ta không còn tiết học nào sau đó, thế nên hắn không đánh thức đối phương, cũng không để ý đến nữa.
Các sinh viên trong giảng đường lục tục đi ra ngoài.
Quách Phạn đuổi theo Giang Thiếu Bạch đi ra ngoài, vỗ vai hắn nói: “Thiếu Bạch, không ngờ Diệp Đình Vân sẽ ngồi cạnh cậu nha! Cậu có thấy mấy nữ sinh kia ghen tỵ muốn chết không?”
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Quách Phạn nói: “Lão nhị, cậu làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy, giống một em gái mê muội vậy. Đúng rồi, cậu biết Diệp Đình Vân dùng nước hoa gì không?”
“Nước hoa?” Quách Phạn không hiểu lắm.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Không biết cậu ta dùng nước hoa gì nhưng mùi hương dìu dịu rất dễ ngửi.”
Thân phận của Diệp Đình Vân không tầm thường, hẳn là dùng loại nước hoa không rẻ. Giang Thiếu Bạch hơi hoài nghi, thầm nghĩ linh khí hắn hấp thu từ người Diệp Đình Vân đến từ nước hoa kia.
Bách Quang Vũ khó hiểu nói: “Nước hoa, nước hoa ở đâu?”
Quách Phạn gật đầu nói: “Tôi cũng không ngửi được.”
“Không có mùi sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi lại. Rõ ràng có một mùi hương cực nồng mà! Lúc nãy nhóm Bách Quang Vũ ngồi ngay sau lưng hắn, sao không ngửi được chút nào? Nói vậy là trừ hắn ra, không ai ngửi được sao?
Bách Quang Vũ lắc đầu nói: “Không có.”
“Vậy chắc là tôi lầm rồi.”
Bách Quang Vũ cười cười: “Thiếu Bạch, có phải cậu thấy Diệp thiếu đẹp trai nên cảm thấy người ta có mùi thơm không?”
Giang Thiếu Bạch lườm hắn một cái, thầm nghĩ đầu óc tên này toàn mấy thứ đen tối.
“Lão đại, cậu xác định tối nay đi “hẹn hò” với nữ quỷ hả? Đừng bị câu hồn mất đó!” Giang Thiếu Bạch nói.
Bách Quang Vũ liếc hắn một cái, đầy tự tin nói: “Nữ quỷ ở đâu ra chứ, hơn phân nửa là người ta cố ý đồn bậy, chúng tôi đến đó là bài trừ phong kiến mê tín.”
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu nói: “Vậy thì được.”
Thực tế thì hắn đang nghĩ thầm: Nữ quỷ ở đó hẳn là đạo hạnh không cao lắm, nếu không sẽ không chỉ quanh quẩn ở đó mà đã rời khỏi căn hộ kia, đi tìm gã đàn ông bội bạc từ lâu rồi.
…
Các sinh viên rời đi hết, Diệp Đình Vân vẫn gục xuống bàn ngủ một lúc lâu.
Vừa vào tiết học không bao lâu, Diệp Đình Vân bỗng cảm thấy hai chân nặng nề, dường như máu lưu thông trong cơ thể trở nên chậm đi, đầu óc hỗn loạn, mà ngay lúc này hình như có người hấp thu lực lượng cậu luôn áp chế trong người, cậu ẩn ẩn có cảm giác thoải mái hơn một chút.
“Bạn Diệp, cậu bị bệnh hả?”
Qua một lúc lâu, một giọng nữ vang lên bên tai Diệp Đình Vân.
Cậu mở mắt ra nhìn nữ sinh trước mặt, cô gái nói tiếp: “Cậu không thoải mái sao? Tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé.”
Diệp Đình Vân nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh, vừa rồi hình như chính là người bên cạnh hấp thu “đồ vật” trong cơ thể cậu. Hình như người đó tên là… Giang Thiếu Bạch.
Diệp Đình Vân không thích lên diễn đàn trường, nhưng luôn có người phổ cập tin tức trên diễn đàn cho cậu biết, thế nên cậu có nghe nói về Giang Thiếu Bạch. Nghe nói hắn bị bệnh tắc lỗ chân lông bẩm sinh, sẽ không đổ mồ hôi thì phải? Lấy cớ quá qua loa vớ vẩn, Diệp Đình Vân hoài nghi, e là cơ thể người này có chút đặc biệt giống cậu.