Diệp Đình Vân kiểm tra linh dịch Giang Thiếu Bạch thu được rồi nói: “Đúng là thứ tốt.”
“Linh khí dồi dào.” Hắn phụ họa.
Hắn đã thử rồi, dùng linh dịch này để luyện đan có thể tăng phẩm chất của đan dược rất nhiều, nếu dùng linh dịch để ủ rượu thì rượu vô cùng thơm ngon. Nếu người thường mệt mỏi trong thời gian dài dùng rượu này thì sẽ giảm bớt mệt mỏi.
Giang Thiếu Bạch từng bán rượu dưỡng sinh, cung không đủ cầu, lúc đó tăng nhiều cháo thiếu, chỉ có mấy vò, đa số chia ra ngoài.
Theo lời cha hắn nói thì đến giờ vẫn có người muốn mua rượu dưỡng sinh, nhưng thật sự là hết rượu rồi. Linh châu ủ rượu dưỡng sinh đã hết, nếu bây giờ dùng linh dịch thì có thể ủ được rưỡu dưỡng sinh khác trước.
Linh châu chỉ có một viên, nhưng hiện giờ có Mâm Ngân Nguyệt thì linh dịch sẽ không bao giờ cạn.
Giang Thiếu Bạch đang suy tính xem có nên bán rượu kiếm tiền hay không, dạo này hắn nghèo lắm.
“Linh dịch này có liên quan đến Mâm Ngân Nguyệt đúng không?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Tôi đoán. Mấy ngàn năm trước tộc chuột tầm bảo rất nổi tiếng, các nhân vật quan trọng thời thượng cổ còn đánh nhau vì tranh giành chuột tầm bảo. Chuột tầm bảo cao cấp có thể tìm kiếm linh thảo, linh thực quý hiếm, rất thần kỳ. Chỉ có cậu là nghĩ Đa Đa vô tích sự chỉ biết ăn chùa, cậu đối xử với nó tốt một chút đi, không chừng nó sẽ giúp được nhiều việc.”
Giang Thiếu Bạch: “… Tôi đối xử với nó rất tốt mà.”
Diệp Đình Vân chỉ cười mà không nói tiếp, hắn hơi chột dạ gãi gãi đầu.
***
Nhập học không lâu sau, Giang Thiếu Bạch nhận được nhiệm vụ mới từ đội Phi Long.
Trước kia hắn đáp ứng một năm nhận hai nhiệm vụ, nhưng hắn cứ nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, đã vượt qua giao ước ban đầu.
Đội Phi Long cũng biết Giang Thiếu Bạch là người tùy tính, không ép hắn nhận nhiệm vụ nhưng vẫn gửi tài liệu cho hắn xem.
Thật ra hắn vẫn vui lòng nhận nhiệm vụ, vì các nhiệm vụ của đội Phi Long khá thú vị. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ hắn còn có thu hoạch không nhỏ. Dưới góc độ nào đó mà nói, đội Phi Long giống như tình báo miễn phí của hắn, còn trả thù lao cho hắn, hai bên hợp tác coi như tốt đẹp.
“Trùng Khánh Tứ Xuyên xuất hiện cương thi?” Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên.
Doãn Hạ Võ gật đầu nói: “Theo hồ sơ từ hiện trường là vậy. Gần đây ở đó xảy ra động đất, làm xuất hiện một cái hố vạn thi, rất nhiều thi thể lộ ra. Nghe nói cương thi bắt nguồn từ cái hố đó.”
Trong hồ sơ tài liệu của đội Phi Long có ghi chép, vài thập niên trước từng có cương thi xuất hiện ở đó, khi đó cấp trên điều động một nhóm trang bị súng đạn, thiêu chết mấy cương thi. Nhưng hiện tại không dễ xử lý cương thi, nếu để mấy tên nhà giàu thích mạo hiểm chụp hình rồi đăng lên mạng thì rất khó thu dọn tàn cuộc.
“Hố vạn thi? Anh biết nguồn gốc của nó không?”
Doãn Hạ Võ đáp: “Nghe nói cuối thời Tùy, trong quân khởi nghĩa có một người cực kỳ tàn bạo, xưng là Già Lâu La Vương, ông ta tập hợp nghĩa quân, không lâu sau đội quân đã trên trăm ngàn người. Ông ta dẫn quân vượt sông Hoài, tàn sát tại Cánh Lăng, Miện Dương, vòng lại cướp bóc các quận huyện ven vùng Sơn Nam, dung túng binh lính giết chóc, thẳng tay chém giết.”
*Chu Xán, đầu tiên tự xưng là Già Lâu La Vương, và sau đó tự xưng là Sở Đế. Ông là một thủ lĩnh nổi dậy vào cuối thời Tùy. Ông được chú ý đặc biệt vì tính tàn nhẫn và từng dùng thịt người làm quân lương. Ông không lập căn cứ cố định cho các hoạt động quân sự của mình, thay vào đó, ông thường cùng binh sĩ di chuyển ở khu vực nay là nam bộ Hà Nam, tự xưng là Sở Đế. Ông từng quy phục Ngụy công Lý Mật, Tùy Đế Dương Đồng, Đường Cao Tổ và Trịnh Đế Vương Thế Sung. Sau khi đổ vỡ quan hệ với Đường, ông chạy đến kinh thành Lạc Dương của Trịnh, và đến khi Lạc Dương thất thủ trước quân Đường vào năm 621, ông bị xử tử. https://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_X%C3%A1n
“Hố vạn thi hình thành từ đây, nó vốn là một hồ nước, nhưng quá nhiều xác người bị vất xuống, cả cái hồ bị san bằng.”
“Tài liệu lịch sử có ghi lại, vì quá nhiều người chết nên oán khí tụ lại không tan, khắp nơi toàn là người chết, du hồn thường lảng vảng khắp nơi, dân chúng hoảng loạn, trẻ con khóc đêm không ngừng. Sau đó có một thuật sư đi ngang qua vùng đất này, ông ta chọn một cô gái tuổi tròn đôi mươi thanh xuân tươi đẹp, dùng lục tử trấn hồn đinh phong ấn cô gái trong quan tài, sau đó lại phong ấn quan tài trong hố vạn thi, dùng để trấn áp vong hồn trong hố.”
Giang Thiếu Bạch khiếp sợ: “Lục tử trấn hồn đinh?”
Doãn Hạ Võ nói tiếp: “Nhưng tất cả chỉ là lời đồn mà thôi.”
Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng có suy đoán, hôm ở buổi đấu giá hắn trùng hợp thấy một thiếu nữ mặc áo đỏ.
“Gần đây ngoại trừ cương thi thì hố vạn thi còn xảy ra chuyện là gì không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Doãn Hạ Võ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói có người thấy một thiếu nữ mặc áo cưới thời cổ ở mộ viên gần hố vạn thi, nhưng có lẽ là ai đó đùa dai mà thôi, hiện tại lưu hành cosplay mà, có người mặc đồ cổ trang ở nhà ga cũng là chuyện bình thường.”
Giang Thiếu Bạch mở to mắt, bỗng có cảm giác sợ hãi tê cả da đầu. Có lẽ không phải là đùa dai mà là nữ thi ở buổi đấu giá đã sống lại. Lúc đó không biết là ai mua nữ thi, nếu nữ thi trốn được ra ngoài, vậy người mua có biết hay không?
Doãn Hạ Võ nhìn Giang Thiếu Bạch hồn bay xa tít, nghi ngờ nói: “Huấn luyện viên làm sao vậy?”
Hắn giật mình một cái, lắc đầu nói: “Không… không có gì.”
Nếu người áo đỏ kia chính là nữ thi, cô ta còn hấp thu oán niệm trong hố vạn thi thì e rằng hiện giờ cô ta rất nguy hiểm!
Giang Thiếu Bạch cúi đầu, tất cả những gì nhìn thấy trong buổi đấu giá đều là cơ mật, không thể tùy tiện nói ra, hắn cũng nghĩ không cần thiết phải nói chuyện này cho một người bình thường như Doãn Hạ Võ biết.
Anh nghi ngờ nhìn Giang Thiếu Bạch: “Huấn luyện viên đang nghĩ đến chuyện gì hả?”
Hắn cười cười nói: “Không có gì. Anh để tài liệu lại đi, rảnh rỗi tôi sẽ xem. Nhưng anh biết đó, hiện giờ tôi đang đi học, phải học hành thật giỏi, phấn đấu tiến về phía trước, không phải ở không có nhiều thời gian nhàn rỗi.”
Doãn Hạ Võ: “…” Học thật giỏi tiến về phía trước cái gì, mấy câu này nghe từ miệng huấn luyện viên thật quái dị.
“Tôi biết huấn luyện viên là sinh viên ưu tú mà.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Doãn Hạ Võ: “…”
***
Kế đó Giang Thiếu Bạch mang tài liệu của Doãn Hạ Võ cho Diệp Đình Vân xem.
Cậu xem xong lên tiếng hỏi hắn: “Cậu nghi ngờ nữ thi kia?”
Hắn gật đầu đáp: “Ừ, hai tháng trước khu vực Tứ Xuyên Trùng Khánh xảy ra động đất, mà cũng hai tháng trước có người đào được rất nhiều quan tài ở đó.” Có lẽ quan tài chứa nữ thi được đào lên lúc đó.
Sau khi quan tài được đào lên không lâu thì xảy ra động đất, khiến nhiều hài cốt lộ ra, sau đó cương thi xuất hiện.
Giang Thiếu Bạch hỏi Diệp Đình Vân: “Cậu có biết ai mua nữ thi kia không?”
Cậu lắc đầu đáp: “Hội đấu giá huyền thuật rất coi trọng bảo mật riêng tư khách hàng.”
Có điều nếu chịu chi vài chục hoặc vài trăm triệu thì việc gì cũng có ngoại lệ, nhưng Giang Thiếu Bạch làm nhiệm vụ này không kiếm được bao nhiêu, không cần thiết phải làm vậy.
“Cậu có hứng thú với nữ thi sao?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không phải.”
Lão thần côn từng nói với hắn rất nhiều bí mật ly kỳ, nhưng đa số là do người đời truyền nhau. Kỳ thật đối với những chuyện kỳ lạ thế này, Giang Thiếu Bạch có tò mò, nhưng chỉ là tò mò mà thôi chứ không hơn.
Hắn nói tiếp: “Tôi có hứng thú với hố vạn thi hơn.”
Sau khi dung hợp mấy bộ phận của Xi Vưu, dạ dày của hắn càng lúc càng lớn, quỷ quái từng có thể khiến hắn no bụng giờ đây chỉ có tác dụng rất nhỏ. Hắn nghĩ âm khí ở hố vạn thi sẽ nồng đậm, có thể giúp hắn no bụng. Ngoài ra âm khí nhiều còn có khả năng sinh ra âm linh thảo, đó cũng là một trong những nguyên liệu bào chế trúc cơ đan.
Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu là vậy thì mấy ngày nữa chúng ta đến đó đi, điều tra hố vạn thi một chút.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu đồng ý.
***
Chiều thứ sáu, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch lên máy bay đi đến tỉnh Tứ Xuyên.
Diệp Đình Vân bỗng nói: “Người mua nữ thi là người nhà họ Hoàng.”
Hắn hơi bất ngờ: “Cậu tra được chuyện này à?”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Tra được một chút. Hoàng gia là gia tộc ngự thi, rất giàu có.” Cậu cau mày, nhà họ Hoàng nhờ việc chọn phần mộ tổ tiên cho những người có tiền mà kiếm được rất nhiều, có thể nói là rất “biết làm giàu”.
Nhiều người giàu có vì phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đề, trong nhà không yên nên xem Hoàng gia là vị cứu tinh, ra tay hào phóng không hề keo kiệt, mà nhà họ Hoàng cũng khá tham lam.
Diệp Đình Vân từng nghe nói, người nhà họ Hoàng theo dõi các đại gia lắm tiền, sau đó phá hỏng phần mộ tổ tiên của người ta, đợi đến lúc họ bể đầu sứt trán thì xuất hiện như một vị cứu tinh. Ai bị nhà họ Hoàng để mắt tới thì rất xui xẻo, giống như bị hút máu vậy.
Hoàng gia là rắn độc ở Lâm Thành, từng làm không ít việc khiến người ta oán trách.
“Nghe nói nhà họ Hoàng mất một thi thể, họ đang tìm khắp nơi, mà mấy tiểu bối trẻ tuổi nhà họ bỗng chết bất đắc kỳ tử.”
Theo tin tức mà cậu có được, sau khi nhà họ Hoàng có được thi thể kia, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ loại bỏ trận pháp phong ấn trên quan tài. Nhưng mấy người trẻ tuổi hưng phấn, biết người lớn trong nhà chi nhiều tiền mua về một thi thể, không kiềm được lòng hiếu kỳ bèn lén người lớn chạy đến xem.
Nữ thi xuất hiện ở buổi đấu giá có dung mạo rất đẹp, nếu Giang Thiếu Bạch đoán không lầm thì mấy người trẻ tuổi chạy đến nhìn lén vì nổi sắc tâm.
Giang Thiếu Bạch nghe Diệp Đình Vân kể về nhà họ Hoàng, trợn to mắt nói: “Nhà họ lập bẫy lừa tiền người ta, phía trên mặc kệ không quản sao?”
Cậu lắc đầu nói: “Không quản được.”
Giống như cảnh sát bình thường không làm gì được đám công tử quyền thế, dù phía trên có một ban ngành thần quái giám thị, nhưng nhà họ Hoàng ra tay sạch sẽ, không có bằng chứng thì không can thiệp được.
Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Nhà họ Hoàng có người ham mê nhan sắc nữ thi, sắc tâm lớn như vậy sao?”
Tuy thoạt nhìn nữ thi giống một người còn sống, nhưng dù sao đã chết nhiều năm, mà còn đi ra từ hố vạn thi.
“Có vài người muốn tìm vợ cũng khó nên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nhiều công tử con nhà giàu còn ngủ với minh tinh và người mẫu, họ nghĩ nếm thử nữ thi cũng không khác gì.”
Cậu còn nghe được một chuyện, mấy năm trước có vài công tử con nhà giàu thử thách lòng can đảm, giao hẹn phải ngủ với một xác nữ, ai không ngủ là hèn nhát. Vài người vận dụng quan hệ, đổi được một nữ thi từ lò thiêu, sau đó… Trong vòng không đến hai tháng, mấy người kia đều chết bất đắc kỳ tử.