“Cũng không thể nói vậy! Chỉ cần em giải quyết được vấn đề của Khang tổng là có thể tiết kiệm được một số tiền.”
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh nói có lý!” Dạo này tiền bạc trong tay hắn không rủng rỉnh, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy. Nói thế nào đi nữa thì có được tin tức về Tinh Đại Liên đã là một chuyện tốt, chỉ cần có được Tinh Đại Liên thì ngày luyện thành trúc cơ đan sẽ gần trong tầm tay.
“Vậy em đi gặp anh ta, xem rốt cuộc là vấn đề gì.”
Lạc Kỳ gật đầu: “Nếu em đã đồng ý thì anh đi sắp xếp.”
“Vâng.”
Hắn thầm nghĩ mấy tổng tài ông chủ lớn thật nhiều vấn đề! Có lẽ hắn mở phòng khám được luôn, chuyên môn giải quyết vấn đề cho các đại gia, có khi sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
***
Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch hẹn gặp Khang Trình Bình ở một câu lạc bộ, Giang Thiếu Bạch vừa nhìn tướng mạo đối phương lập tức biết là chuyện gì xảy ra.
Lạc Kỳ thấy em trai không nói tiếng nào mà cứ nhìn chằm chằm quan sát Khang Trình Bình, anh không khỏi xấu hổ nói: “Thiếu Bạch, có cần bắt mạch không?” Lần trước lúc chẩn bệnh cho anh, Giang Thiếu Bạch từng bắt mạch.
Hắn nhìn Khang Trình Bình nói: “Vấn đề của Khang tổng e là không nằm ở cơ thể.” Lạc Kỳ cũng từng nói với hắn Khang tổng đi kiểm tra nhưng cơ thể không phát hiện vấn đề gì.
Lạc Kỳ: “…”
“Khang tổng, trên đời này muốn có vài thứ thì phải trả cái giá tương đương. Nếu anh đã lựa chọn, bây giờ muốn quay đầu thì e là cái giá phải trả không chỉ vậy đâu.” Giang Thiếu Bạch nói.
Khang Trình Bình không hiểu ra sao: “Giang thiếu, cậu nói vậy là sao?”
Giang Thiếu Bạch hỏi: “Anh từng mời thuật sư đến bố trí Tụ Tài Trận cho anh đúng không?”
Khang Trình Bình càng không hiểu: “Bố trí Tụ Tài Trận có vấn đề gì sao?”
Mấy người làm ăn lớn như họ đều tin phong thủy, rất nhiều người mời thầy về bố trí Tụ Tài Trận.
Giang Thiếu Bạch nhìn nét mặt đối phương, thầm nghĩ chẳng lẽ Khang tổng cũng không biết.
“Thông thường Tụ Tài Trận không có vấn đề gì, nhưng có vài Tụ Tài Trận cực mạnh thì khác. Nếu tôi không nhìn lầm thì người bố trí Tụ Tài Trận cho anh đã bố trí loại cực mạnh, sẽ chuyển hóa những vận mệnh khác thành tài vận.”
Giang Thiếu Bạch vừa nhìn thấy Khang Trình Bình lập tức phát hiện tài vận của đối phương dồi dào đến bất thường, dường như thông qua thủ đoạn nào đó sinh ra.
Trên đời này có nhiều người nghèo đến phát điên, lúc còn trẻ sẵn lòng từ bỏ hết tất cả để theo đuổi tài phú, đến lúc lớn tuổi chợt nhận ra vẫn cô độc như cũ, thế là lại muốn có vợ hiền con thảo, nghĩ hết mọi cách phá giải thế cục.
Khang Trình Bình nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Vận mệnh khác?”
“Ví dụ như cha mẹ, ví dụ như vợ con…”
Cung phụ mẫu của Khang Trình Bình rất ảm đạm không ánh sáng, hẳn là cha mẹ đã mất, duyên phận vợ chồng cũng rất cạn, còn về con cái, nếu có con cũng sẽ không tìm đến hắn.
Khang Trình Bình hơi kích động: “Ý của cậu là cha mẹ tôi mất sớm, đến giờ vẫn không có con là do trận pháp này…”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Có ảnh hưởng nhất định.” Ảnh hưởng của loại trận pháp này rất khó nhận ra, phải qua một thời gian dài mới phát hiện được.
Nét mặt Khang Trình Bình vô cùng khó coi: “Cám ơn chỉ điểm.” Hắn nói xong vội vàng rời đi, lưu lại Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ hai mặt nhìn nhau.
Lạc Kỳ lên tiếng hỏi: “Em xác định tình trạng của Khang tổng là do trận pháp?”
“Em không biết bản thân anh ta có vấn đề gì khác hay không, nhưng nếu không giải quyết vấn đề do trận pháp gây ra thì anh ta sẽ không thể nào có con.”
Lạc Kỳ xoa cằm nói: “Trận pháp này mạnh như vậy sao?”
Giang Thiếu Bạch: “Tuy hơi mạnh nhưng hiệu quả rất tốt, em thấy tướng mạo Khang tổng thay đổi hẳn là từ 8 năm trước, có phải từ lúc đó anh ta bắt đầu phất lên?”
Lạc Kỳ cau mày hỏi lại: “Em xác định là 8 năm trước?”
Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hẳn là 8 năm trước.”
Anh hít sâu một hơi: “Nếu vậy thì có lẽ Khang tổng bị người ta hố rồi.”
Giang Thiếu Bạch nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Trận pháp này bá đạo như vậy, nếu anh đoán không lầm thì ngoại trừ vài kẻ coi trọng đồng tiền như mạng, còn lại không ai sẽ bố trí trận pháp này, mà Khang tổng vốn có gia thế không tồi rồi, căn bản không cần phải làm vậy.”
“Anh có xem hồ sơ về Khang Trình Bình, 8 năm trước, công ty của hắn gặp biến cố nhưng nhanh chóng chuyển nguy thành an. Cũng chính vào lúc đó vợ của Khang Trình Bình mang thai, nhưng vì hắn quá tập trung vào công việc, bỏ bê vợ, khiến vợ hắn sẩy thai, sau đó hai người ly hôn.”
“Nếu anh đoán không lầm thì có người đã ra tay giúp đỡ khi Khang Trình Bình gặp biến cố, người này bày Tụ Tài Trận giúp Khang Trình Bình chuyển nguy thành an, nhưng lại không nói cho hắn biết về cái giá phải trả.”
Bây giờ nhớ lại, năm đó chuyện Khang Trình Bình ly hôn cũng rất kỳ quái, có lẽ là bị Tụ Tài Trận ảnh hưởng.
Giang Thiếu Bạch đáp: “Có lẽ là vậy.”
Lạc Kỳ lại hỏi: “Nếu là do trận pháp có vấn đề thì dễ giải quyết không?”
Giang Thiếu Bạch nhún vai đáp: “Nói dễ cũng dễ mà khó cũng khó, Tụ Tài Trận vừa bị phá thì tài vận sẽ ào ào chảy ra, hôm nay là tổng tài hùng cứ một phương, mấy tháng sau có thể sẽ thành người ăn xin dưới cầu. Thật ra ăn xin cũng là một nghề lương cao, có điều so với làm ăn mày thì nhiều ông chủ bị phá sản càng có khuynh hướng nhảy lầu.”
Lạc Kỳ: “…”
Giang Thiếu Bạch buồn bực nói tiếp: “Anh ta chỉ nói một câu rồi bỏ đi không thèm nói gì thêm, có muốn đưa Tinh Đại Liên cho em không vậy?!”
Anh bất đắc dĩ nói: “Em thình lình thả một quả bom nặng ký như vậy, ít nhiều gì phải cho Khang tổng thời gian bình tĩnh chứ.” Nếu đây là chuyện của anh, sợ là anh sẽ không biểu hiện bình tĩnh được như Khang Trình Bình.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Phải chờ vậy.”
Lạc Kỳ nheo mắt, thầm nghĩ trên thương trường nhiều người bịp bợm, Giang Thiếu Bạch lại nói thẳng như vậy, chưa chắc Khang Trình Bình đã tin. Có lẽ hắn sẽ tìm vài người trong nghề xem lại.
Lúc đầu Giang Thiếu Bạch vốn nghĩ Khang tổng là người yêu tiền như mạng, vì tiền tài mà từ bỏ hết thảy nên nói năng không được tốt lắm. Có điều nhìn phản ứng của đối phương, hắn nghĩ có lẽ Khang Trình Bình bị người ta hại, hiện tại khá thông cảm cho Khang Trình Bình. Tụ Tài Trận bá đạo như vậy, hiệu quả tụ tài cũng không tệ, không chừng Khang tổng còn rất kính trọng cao nhân đã giúp đỡ năm xưa, phỏng chừng đây là “bị người bán còn giúp người ta đếm tiền” trong truyền thuyết.
Không biết Khang Trình Bình tốn bao nhiêu tiền mời thuật sư kia.
Lạc Kỳ thắc mắc hỏi: “Trong giới thuật sư có rất nhiều người lừa đảo sao?”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi đáp: “Có không ít.”
Nên nhiều lúc thuật sư bị coi là kẻ lừa đảo.
“Anh có biết nhiều thuật sư chân chính không kiếm được tiền không?”
Thế mà vài thuật sư chuyên lừa đảo các đại gia, tài nguyên chảy vào như nước.
***
Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đang đi trong sân trường, cậu hơi bất ngờ hỏi: “Có tin tức của Tinh Đại Liên rồi sao?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu, đắc ý nói: “Ừ.”
“Không ngờ nhanh vậy đã có tin tức.”
Sau đó hắn kể lại chuyện của Khang Trình Bình cho cậu nghe, Diệp Đình Vân thổn thức không thôi.
“Tinh Đại Liên vẫn còn trong tay Khang tổng sao?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, anh ta chưa nói gì, không biết có cho tôi leo cây hay không đây.”
Nếu sự việc đúng như lời Giang Thiếu Bạch nói thì Khang Trình Bình bị người ta hại không nhẹ. Thình lình biết được tin dữ này, cần phải có thời gian khôi phục tâm trạng.
***
Khang Trình Bình đang đứng trên một mỏm núi trống trải, nét mặt rất khó coi.
Từ khi nghe Giang Thiếu Bạch nói Tụ Tài Trận có thể xảy ra vấn đề, hắn lập tức tìm vài đại sư đến đây xem thế nào. Mấy năm nay việc kinh doanh của hắn càng lúc càng phát đạt, chịu chi tiền thì dễ dàng mời được người tài.
“Khang tổng, mấy đại sư đã ra, nói là đúng là trận pháp có vấn đề.”
Khang Trình Bình nhắm mắt, kỳ thật lúc Giang Thiếu Bạch nói như vậy, hắn đã có suy đoán vài phần, nhưng hiện tại xác nhận sự thật vẫn khiến hắn có cảm giác như bầu trời trước mắt tối sầm.
Năm đó thuật sư kia giúp công ty hắn chuyển nguy thành an, hắn vô cùng cảm kích người nọ, mấy năm sau đó đều tuân theo thỏa thuận chuyển 1/5 lợi nhuận công ty vào tài khoản người kia, không ngờ đối phương lại bố trí trận pháp như vậy cho hắn.
Mấy thuật sư được Khang Trình Bình mời đến đi tới gần nói: “Khang tổng, đúng là do Tụ Tài Trận không sai, còn là tiêu hao phúc đức khác, đây là trận pháp chuyên tụ tài, e là Khang tổng không thể có con.”
“Nếu phá bỏ trận pháp thì sao?” Khang Trình Bình hỏi.
“Thời gian quá lâu, trận pháp đã liên kết với Khang tổng rất sâu, một khi phá bỏ, có thể ngài sẽ bị tán gia bại sản trong vòng vài năm.”
“Nếu tôi nhận con nuôi thì thế nào?”
“Khang tổng, ngài nhận con nuôi cũng coi như là một cách phá giải thế cục, cũng có thể bị phá sản.”
Khang Trình Bình trầm mặt, nét mặt càng lúc càng khó coi: “Không còn cách nào khác?”
Mấy thuật sư thương lượng với nhau một lúc, cuối cùng vẫn không có cách.
Khang Trình Bình cắn răng, trái tim đau đớn không thôi, hắn vô cùng kính trọng thuật sư kia, bây giờ nhìn lại, hắn đúng là người ngu.
Mấy người còn lại nhìn nét mặt của hắn, cũng đoán được hắn đã trải qua những gì.
Khang Trình Bình ngẫm nghĩ một chút, xem ra chuyện này còn phải làm phiền đến Giang Thiếu Bạch một lần nữa. Mấy đại sư nhìn một lúc lâu mới nhận ra vấn đề, trong khi Giang Thiếu Bạch chỉ cần nhìn tướng mạo của hắn vài lần là đã đoán ra, thực lực cao hơn mấy đại sư này rất nhiều. Vả lại Giang Thiếu Bạch còn rất trẻ, không biết sao lại tài giỏi như vậy, thảo nào nhiều người nhìn hắn với cặp mắt khác.
Hiện giờ Khang Trình Bình nhớ lại, lúc đó hắn vừa nghe tin dữ đã bỏ đi ngay, hình như hơi thất lễ.