Giang Thiếu Bạch đến đội Phi Long một chuyến, muốn tìm hiểu thông tin thông qua các tài liệu về nhiệm vụ mới nhất. Tài liệu trong đội Phi Long rất phong phú, vài tài liệu mật bị niêm phong nhưng trong đội đều có.
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều việc, mấy việc kỳ quái đều được ghi chép lưu trữ.
Một thành viên đội Phi Long mang đồ uống đến cho Giang Thiếu Bạch, còn có cả điểm tâm.
Vừa qua không yên ổn, thế nên hắn có tặng cho mỗi thành viên đội Phi Long mỗi người một viên bảo mệnh hoàn, may nhờ có bảo mệnh hoàn mà vài người có thể sống sót. Kể từ đó, các thành viên vốn đã khuất phục trước võ lực của hắn, nay trong lòng càng thần phục.
Giang Thiếu Bạch lật xem các nhiệm vụ một lúc lâu.
“Nhiệm vụ Bắc Cực? Là gì vậy?” Giang Thiếu Bạch tò mò không thôi.
Đào Lâm sáp lại gần, nhìn thoáng qua rồi nói: “Này ấy à, có người đến Bắc Cực xem cực quang nhìn thấy rồng.”
“Rồng?” Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên hỏi lại.
Đào Lâm gật đầu: “Nói là rồng nhưng không giống rồng trong hình vẽ Trung Quốc. Nó giống cá, có cánh, thân mình đầy vảy màu vàng, khá giống rồng phương Tây.”
“Có người nhìn thấy rồng lặn xuống biển rồi không thấy tăm hơi đâu nữa. Có lẽ là ảo ảnh cho thấy cảnh tưởng ngàn năm trước. Cảnh tượng này bị nghi ngờ là giả, nhưng nhiều người vẫn chú ý đến, thế là kéo nhau đi tìm tung tích của rồng.”
Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên: “Có chuyện này sao?”
Đào Lâm gật đầu: “Ý của cấp trên là cố gắng lan truyền tin tức rồng xuất hiện ở Bắc Cực. Quá nhiều người quái gở chạy đến thủ ô, làm thủ đô yên tĩnh đầy chướng khí, nếu đám người này nghe tin chạy đến Bắc Cực thì tốt, thủ đô có thể yên bình một chút.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ cấp trên thật gian trá, còn nghĩ ra cách như thế. Nhiều người tuy không có giá trị vũ lực cao nhưng tài trí lại không thấp.
“Bắc Cực rất lạnh, nếu đám kia bị chết cóng ở đó luôn càng tốt.” Đào Lâm buồn bực nói.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Đào Lâm, phát hiện đối phương không có cảm tình với người từ tiểu bí cảnh. Cũng khó trách, trong số những người ra khỏi tiểu bí cảnh, không thiếu thành phần phá hoại, gây không ít chuyện. Nhưng muốn dựa vào thời tiết giá rét đông chết mấy tên kia thì e là không dễ.
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Cảnh tượng không phải là giả sao? Bắc Cực thật sự có rồng à?”
Đào Lâm ngờ vực hỏi ngược lại: “Huấn luyện viên, chẳng lẽ anh có hứng thú? Bắc Cực đang vào mùa đông đó.”
Mùa đông ở Bắc Cực bắt đầu từ tháng 11 đến tháng 4 năm sau, kéo dài chừng sáu tháng. Ở Bắc Cực có hiện tượng *đêm vùng cực, ngày ngắn đêm dài, đêm dài đến nỗi không có ban ngày.
*极夜 Ban đêm vùng cực hay đêm vùng cực là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó. Hiện tượng ngược lại, khi Mặt Trời nằm trên đường chân trời trong suốt một thời gian dài được gọi là ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm diễn ra trong mùa hè tại bán cầu đó.
Thời tiết này mà đi Bắc Cực thì không phải là lựa chọn tốt, nhưng hiện tại đi mới hợp thời, chứ để đến hè mới đi thì có cảm giác hơi lạc lõng. Hắn đã lên đến địa cấp, hoàn cảnh môi trường chỉ ảnh hưởng nhỏ đến hắn.
“Huấn luyện viên, anh đang nghĩ gì đấy?” Đào Lâm thận trọng hỏi.
Giang Thiếu Bạch cười cười nói: “Không có gì.”
Đào Lâm đổi sắc: “Huấn luyện viên, không phải anh có hứng thú với rồng đó chứ?”
Giang Thiếu Bạch không nhịn được nói: “Những điều kỳ bí trên thế giới luôn khiến người ta tò mò.”
“Mùa đông ở Bắc Cực lạnh đến – 60 độ!” Dù có lòng hiếu kỳ đến cỡ nào cũng không chịu nổi nhiệt độ này.
Trước kia con người có thể sống dưới 0 độ, nhưng ngày nay con người yếu ớt hơn, đến mùa đông là phải mở điều hòa, hệ thống sưởi từ sớm.
Giang Thiếu Bạch ngồi xem hết tư liệu rồi ra về.
Hắn hẹn Diệp Đình Vân gặp mặt, vừa trông thấy cậu, hắn mơ hồ cảm nhận được cậu thay đổi rất nhiều, trên người cậu có thêm vài phần huyết tinh, cả người trở nên sắc bén ác liệt.
“Cậu giết người?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Lần trước có người tới, giờ lại tới nữa, tôi giết sạch bọn họ. Có đến mấy nhóm lần lượt kéo tới.” Cậu nhìn xuống bàn tay, có một số việc một khi đã bắt đầu thì không thể nào ngừng được. Một khi chuyện của cậu bị lộ, không phải những người đó chết thì chính là cậu vong.
Giang Thiếu Bạch xoa cằm, thầm nghĩ đại loạn buông xuống, giết người đã thành chuyện bình thường. Đào Lâm nói dạo này yên ổn được một chút, có lẽ vì những tên gây rối đã bị giết chết hết rồi.
Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Lần sau giết người cứ gọi tôi.”
Diệp Đình Vân ngẩng lên nhìn hắn, cười nói: “Chỉ là một vài con tôm tép, tự tôi có thể đối phó. Nếu gặp phải người khó giải quyết thì tôi sẽ gọi cậu.”
Giang Thiếu Bạch bỗng hỏi: “Cậu có biết rồng ở Bắc Cực không?”
“Sao vậy, cậu có hứng thú à?”
“Những chuyện kỳ bí luôn khiến người ta tò mò mà, cậu nghĩ thế nào? Đó là rồng!” Loài sinh vật này vừa nghe là biết không đơn giản.
Diệp Đình Vân nghiêng đầu: “Không phải cậu muốn ăn thịt rồng đó chứ?”
Hắn bật cười: “Sao cậu lại nghĩ vậy? Rồng là sinh vật trong truyền thuyết, sao có thể nghĩ tùy tiện như vậy?” Hắn chợt đổi giọng nói tiếp: “Nhưng nếu ăn được thịt nó thì không tồi.” Hắn ăn thịt con cá kim đỉnh ngân văn, có được năng lực sấm sét, nếu ăn thịt rồng thì không chừng sẽ đạt được năng lực mới.
Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Dạo này có rất đông người chạy đến Bắc Cực.”
“Ừ.”
Cậu nói tiếp: “Tôi nghe nói ở đó có một lối đi, là huyền quy, con đường mà chân long rời đi, mà con đường đó khá ổn định.”
Giang Thiếu Bạch ngờ vực: “Sao kết luận được?”
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, rất nhiều người nói như vậy, coi như ngầm thừa nhận.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ có lẽ đây là uy lực của lời đồn, hiện tại internet phát triển, vài tin đồn thậm chí có thể ép chết một người. Lời đồn giữa các tu sĩ thì không biết thật giả thế nào. Hắn hoài nghi không biết tin đồn này có phải do quan chức chính phủ Trung Quốc cố ý tạo ra hay không.
“Cậu muốn đi Bắc Cực sao?” Diệp Đình Vân hỏi.
Hắn cười đáp: “Tôi khá hứng thú.”
“Gần đây tôi không có việc gì, không bằng tôi đi với cậu?” Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Giang Thiếu Bạch nghe vậy vui vẻ, sau đó lại nghiêm túc nói: “Có lẽ sẽ rất vất vả đó.”
“Không sao, tôi không sợ lạnh.”
Giang Thiếu Bạch nghe thế, càng thêm mong chờ hành trình đến Bắc Cực lần này.
Nhiều nhà thám hiểm có giấc mộng đi khắp thế giới, Giang Thiếu Bạch vốn không chấp nhất với chuyện này, luôn nghĩ mấy người đó giàu có rảnh rỗi không có gì làm đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng sau khi thực lực tăng cao, hắn lại có suy nghĩ đi xung quanh xem sao.
Theo hiểu biết của hắn, sau khi tu vi đến địa cấp thì rất khó tăng lên, thế nên hắn muốn đi xung quanh trải nghiệm, mở mang tầm mắt, có lẽ sẽ có ích trong việc tăng tu vi.
“Nếu đã quyết định như vậy thì chúng ta quay về chuẩn bị xuất phát.” Giang Thiếu Bạch có vẻ đợi không kịp.
Diệp Đình Vân cười nói: “Có cần phải gấp như vậy không?”
Hắn ngượng ngùng đáp: “Do dạo này rảnh rỗi không có gì làm mà.”
Sau khi thăng địa cấp thì thực lực của hắn tăng mạnh, nhưng kèm theo đó cũng có vấn đề, đó là nạp điện không còn tác dụng, do đó thực lực của hắn đang tăng rất chậm. Đây là chuyện đương nhiên, thời đại này vốn thiếu linh khí, có thể thăng lên địa giai trong thời gian ngắn như vậy đã rất khó rồi, nhưng Giang Thiếu Bạch lại khá buồn bực, dù sao hơn một năm qua thực lực đều tăng rất nhanh, chưa từng chậm chạp như vậy.
“Có thể dẫn Đa Đa đi theo, dạo này nó mạnh lắm, có thể gửi được nhiều đồ hơn rồi. Sao tôi không có đạo cụ lưu trữ nhỉ? Nếu có nhẫn không gian gì đó thì tốt rồi, không cần gì nhiều, chỉ cần bằng một căn phòng là được.”
Diệp Đình Vân nói: “Nếu có thì tốt, nhưng đó chỉ là món đồ được tưởng tượng ra trong tiểu thuyết, cậu suy nghĩ nhiều quá.”
Cậu thầm nghĩ trang bị tiêu chuẩn trong tiểu thuyết nam chủ thường là một không gian, đạo cụ không gian lưu trữ đồ vật, nghe là thấy khó tin rồi!
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Thứ này hẳn là có tồn tại.” Chuột tầm bảo có không gian trữ đồ, đạo cụ không gian cũng sẽ có, chẳng qua rất hiếm, bọn họ chưa tìm được.
Diệp Đình Vân nói: “Có Đa Đa là tốt lắm rồi.”
“Cũng đúng.”
***
Trong biệt thự nhà họ Lạc.
Đa Đa đứng thẳng người, hai mắt phát sáng nhìn Giang Thiếu Bạch.
Hắn lấy một tấm hình ra: “Đa Đa, đây là cực quang Bắc Cực, mày thấy có đẹp không?”
Chuột ngố nhìn hình chụp, lại nhìn Giang Thiếu Bạch rồi lắc lắc đầu.
Hắn hơi bực bội nói: “Sao lại không đẹp! Phải là tuyệt đẹp đó.”
“Trên đời này, chuyện lãng mạn nhất chính là cùng người yêu đi đến Bắc Cực ngắm cực quang.”
Bắc Cực rét lạnh, người bình thường đến đó dễ bị chết cóng, thế nên chuyến hành trình lãng mạn này cần đánh cuộc cả tính mạng. Đây là một hành trình đầy lãng mạn mà cũng không kém phần mạo hiểm. Nghe nói nhiều cặp tình nhân nương tựa giúp đỡ nhau trong hành trình, tựa vào nhau sưởi ấm, sau đó có được tình yêu hoàn mỹ.
Đương nhiên cũng có vài cặp tình nhân bị giá rét mài hết lòng nhiệt tình, cộng thêm tình trạng thiếu thức ăn nước uống, cuối cùng trách móc nhau, vì miếng ăn mà chỉa đao kiếm vào nhau, đến nỗi ngươi sống ta chết.
Đa Đa phồng má, tỏ vẻ nó ghét ánh sáng.
Giang Thiếu Bạch nghiến răng, chợt nhớ ra dù Đa Đa không phải con chuột bình thường, nhưng nó vẫn là chuột, mà chuột thì đều ghét ánh sáng, ghét bại lộ trước mặt người khác.
Hắn nói tiếp: “Vậy càng tốt, Bắc Cực có đêm dài, đến mấy tháng không có ánh mặt trời.”
Đa Đa vội lắc đầu như trống bỏi, tỏ vẻ tuy nó ghét ánh sáng, nhưng nó thích ánh sáng ti vi, nó muốn ở nhà xem ti vi cả ngày mà không phải chạy loạn khắp nơi.
Giang Thiếu Bạch thấy không thể nói được với con chuột ngố làm biếng này, dứt khoát lời lẽ chính nghĩa nói với nó, mấy ngày nữa họ sẽ lên đường đến Bắc Cực tìm kiếm tung tích của rồng, đến lúc đó sẽ mang nó theo vận chuyển hàng.
Đa Đa nghe Giang Thiếu Bạch nhắc đến rồng mà chỉ cười nhạt, cảm thấy hắn đang mơ mộng hão huyền.