Giang Thiếu Bạch thấy một tu sĩ từ xa, người kia đi tập tễnh trên tuyết trắng. Hắn phát hiện đối phương là tu sĩ huyền cấp, ăn mặc phong phanh, có lẽ là bị lạc đường, ánh mắt mất phương hướng, nhìn như gần đất xa trời.
Hắn có thể cảm nhận được nguyên khí trong người đối phương đang xói mòn, nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì y sẽ không cầm cự được bao lâu nữa.
“Người kia thật ngốc nghếch, mới chỉ huyền cấp, sao lại mặc ít như vậy?”
Hắn nghĩ bản thân đã lên địa cấp, thế mà muốn đến Bắc Cực còn phải chuẩn bị thật cẩn thận mới dám đi. Đối phương chỉ mới huyền cấp mà dám ăn mặc phong phanh như vậy, đúng là không biết sống chết.
Giang Thiếu Bạch chợt nhớ lại một chuyện, ở nước T có khí hậu nhiệt đới quanh năm, bốn mùa trong năm đều nóng, người nước T chưa từng thấy tuyết nên rất tò mò, muốn đến Trung Quốc ngắm tuyết, tìm hiểu băng tuyết ngàn dặm, cảnh tượng hiếm thấy như bọc trong bạc. Bạn bè Trung Quốc khuyên hắn nên mang nhiều quần áo ấm, vì mùa đông rất lạnh. Nhưng người này chưa từng thấy mùa đông, vốn không biết lạnh là gì, tuy bạn bè ba lần bảy lượt nhắc nhở nhưng hắn vẫn không hiểu được. Cho đến khi vừa ra khỏi sân bay, hắn suýt bị đông cứng chết luôn.
Có một số việc, chỉ khi chính bản thân trải qua thì mới hiểu rõ được.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân, có vẻ cười trên sự đau khổ của người khác nói: “Nhìn hắn như sắp chết ấy.”
Diệp Đình Vân gật đầu.
Nghe nói trong tiểu bí cảnh một năm bốn mùa như xuân, chắc chắn người kia đi ra từ một tiểu bí cảnh như vậy, không biết đến uy lực của gió lạnh, lại đánh giá thực lực bản thân quá cao.
Đối mặt với thiên nhiên, sức người vô cùng nhỏ bé.
Giang Thiếu Bạch nhìn người nọ đi được vài bước rồi té ngã xuống tuyết. Hắn híp mắt nghĩ, với tình trạng này của người kia, té xuống tuyết có khả năng không dậy nổi.
Hắn hỏi Diệp Đình Vân: “Cứu không?”
“Cứu xem sao.”
Đi lâu như vậy mới gặp một người đồng đạo, tuy khả năng rất thấp nhưng có lẽ đối phương biết được tin tức gì đó không chừng.
Giang Thiếu Bạch bảo Đa Đa phun ra một cái ba lô, hắn đeo lên sau lưng, sau đó đi đến đào người kia ra khỏi tuyết.
Diệp Đình Vân lại nhóm một đống lửa, người kia nhanh chóng tỉnh lại. Dù sao y không phải là người bình thường, thể chất cao hơn nhiều. Y tỉnh lại, bắt đầu ăn như hổ đói thức ăn mà hai người đưa.
Giang Thiếu Bạch nhìn dáng ăn của y, cảm thấy rất giống quỷ chết đói đầu thai.
Từ Ninh ăn liên tục ba miếng thịt lớn trong ba lô của Giang Thiếu Bạch rồi mới dừng lại nói: “Cám ơn hai người, rất cám ơn, ta còn tưởng sẽ chết ở đây rồi.”
Từ Ninh gãi đầu, y vốn nghĩ dựa vào năng lực của y thì có thể dễ dàng tìm được thức ăn, ai ngờ vùng này toàn tuyết là tuyết, rất ít thức ăn, ngay cả chuột cũng khó bắt, thời tiết lại cực lạnh, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của Từ Ninh. Mấy ngày trời không tìm được thức ăn, y đành phải dựa vào đan dược để duy trì sức lực. Mấy hôm trước, y dùng đến viên đan dược cuối cùng.
“Chỉ có một mình anh thôi sao?”
Từ Ninh lắc đầu, nét mặt trở nên trầm trọng: “Không phải, chúng tôi đi một đoàn tổng cộng mười hai người.”
Diệp Đình Vân thắc mắc hỏi: “Vậy những người khác đâu rồi?”
Y hít sâu một hơi: “Họ bị ăn thịt hết rồi.”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau, hắn mở to mắt đầy kinh ngạc: “Bị ăn thịt?”
Từ Ninh gật đầu đáp: “Đoàn chúng ta do một tu sĩ đỉnh địa cấp dẫn đầu, trong tay tiền bối có một tấm bản đồ, địa điểm trong tấm bản đồ chỉ về hướng bắc. Tiền bối nghi ngờ sông băng Bắc Cực có lối đi đến dị giới trước kia. Từng có nhiều đại yêu rời đi theo lối này, mọi người cực khổ tìm được đến nơi, kết quả đột nhiên xuất hiện một con quái vật, nuốt chửng mọi người.”
Giang Thiếu Bạch nghe thế, thầm nghĩ những người này tích cực tìm lối đi đến thế giới khác, chính là muốn chạy sang thế giới khác.
Hắn tò mò hỏi: “Bản đồ này từ đâu mà có? Anh có được xem bản đồ không?”
“Tiền bối mua được tấm bản đồ từ một buổi đấu giá, nghe nói chi hơn 20 triệu. Chỉ có mấy vị tiền bối được xem bản đồ, chúng ta chỉ đi theo mà thôi. Bản đồ đắt tiền như vậy, đương nhiên không thể tùy tiện cho bọn ta xem.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Hơn 20 triệu, đúng là không rẻ.
Vậy mới nói, không thể mua linh tinh trong buổi đấu giá. Cứ ngỡ là báu vật, kết quả chính là bùa đòi mạng. Đợt trước gia tộc họ Hoàng mua nữ cương thi về, kết quả người trong tộc bị giết khá nhiều. Hiện tại lại có người mua bản đồ bảo tàng, kết quả mất luôn cái mạng, lỗ lớn.
Mấy người này toàn làm ăn lỗ vốn, thua xa hắn.
Giang Thiếu Bạch nhìn Từ Ninh, không hiểu lắm hỏi: “Cao thủ địa cấp đã chết hết, sao anh trốn thoát được?”
Từ Ninh cười gượng đáp: “Có lẽ do quái vật thấy tu vi của tôi quá thấp, không đủ dinh dưỡng. Cũng có thể do nó đã ăn no.”
Từ Ninh cúi đầu, hơi chột dạ. Dạo gần đây, chuyện tìm kiếm con đường đi đến dị giới rất xôn xao trong giới tu sĩ, nhiều người tin rằng chỉ cần tìm được con đường là có thể đi đến thế giới khác, sẽ sống cuộc sống như thần tiên. Nhưng y lại không có hứng thú gì lớn đối với chuyện này.
Không phải Từ Ninh không hướng tới thế giới mà mọi người miêu tả, chẳng qua y nghĩ con đường này quá nguy hiểm, tu vi của y lại thấp, khả năng chết trên đường là rất cao.
Cuối cùng Từ Ninh bị kéo đi cùng, y luôn đi sau chót, lúc lên đường do vội vàng mà không chuẩn bị chu đáo, trời giá rét khiến tay chân y không linh hoạt, đi rớt lại sau cùng, giữ một khoảng cách với đoàn người phía trước.
Mọi người chê Từ Ninh vướng tay vướng chân nên không để ý đến y, thế là y đi cách đoàn người ngày càng xa. Có lẽ nhờ thế mà Từ Ninh giữ được cái mạng.
Giang Thiếu Bạch hứng thú hỏi: “Thứ ăn mọi người là rồng hả?”
Từ Ninh lắc đầu: “Không giống rồng mà giống thủy quái, rất đáng sợ. Tiền bối từng nói ở Bắc Cực có một lối đi hai chiều, có lẽ thủy quái từ bên kia đến. Không chừng lối đi này thật sự tồn tại, nhưng có thì sao chứ.” Đỉnh địa cấp còn bị giết chết, người thường đi qua chỉ là dâng đồ ăn mà thôi.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, vừa hiếu kỳ vừa kiêng dè.
Lát sau hắn nói: “Thế giới khác chưa chắc tốt đẹp như trong tưởng tượng, tôi thấy ở đây không tệ.”
Từ Ninh nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tận thế sắp tới, không nhanh chóng rời khỏi nơi này thì nhiều sinh mạng sẽ bị giết.”
Giang Thiếu Bạch không để ý lắm, cười nói: “Cách nói tận thế đã qua rồi, mấy năm trước đã có học giả tiên đoán về tận thế. Nói rằng lúc đó núi lửa sẽ bùng nổ, lũ lụt lan tràn, động đất xảy ra dồn dập, những người sống sót sẽ không tồn tại được. Khi đó nhiều người đi siêu thị gom hàng, muối được bán hết sạch. Sự thật chứng minh, tận thế vốn không tồn tại.”
Từ Ninh cau mày, lắc đầu nói: “Không phải, tận thế tồn tại, còn sắp xảy ra. Ba năm trước, trong tiểu bí cảnh có một yêu thú bị phong ấn thoát được, tiểu bí cảnh điều động một cao thủ thiên cấp và mấy cao thủ địa cấp vây bắt yêu thú. Mọi người cho rằng với thế trận như vậy, muốn phân thắng bại cần thời gian rất lâu, kết quả…” Từ Ninh như nhớ lại gì đó, ánh mắt dao động, dừng một chút rồi nói tiếp: “Chiến đấu trong thời gian rất ngắn đã kết thúc.”
Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên: “Kết thúc? Như thế nào?”
“Trời giáng sấm sét đánh chết một người một yêu, lúc đó nhiều tu sĩ cấp thấp hoảng sợ, hô là thiên phạt.” Từ Ninh nói.
Giang Thiếu Bạch: “…” Nghe vậy lại thấy có phần giống tận thế.
Từ Ninh cười nói: “Kỳ thật tận thế gì đó có lẽ không liên quan đến tu sĩ cấp thấp chúng ta. Nghe nói thiên đạo chỉ nhắm vào những người lợi hại như thiên cấp và địa cấp, tu sĩ cấp thấp thì không thèm ngó đến.”
Giang Thiếu Bạch đang giảm tu vi xuống huyền cấp nên Từ Ninh không nhìn ra thực lực chân chính của hắn.
Từ Ninh bỗng hỏi: “Hai người đến đây làm gì vậy?”
“Chủ yếu là xem cực quang, thuận tiện tìm con đường đến dị thế trước kia.” Giang Thiếu Bạch đáp.
“Xem cực quang?” Từ Ninh cau mày hỏi lại.
Giang Thiếu Bạch gật đầu, hai mắt như phát sáng: “Đúng vậy, nghe nói cùng người yêu đi đến Bắc Cực xem cực quang sẽ có được tình yêu đến chết không đổi. Trong mùa đông giá rét, hai người yêu nhau tựa sát vào nhau, cùng ngắm cảnh tượng đẹp nhất thế giới, chuyện lãng mạn nhất trong đời cũng chỉ thế này mà thôi.”
Giang Thiếu Bạch càng nói càng kích động, Diệp Đình Vân không nhịn được véo hắn một cái.
Từ Ninh không hiểu lắm: “Nhưng nếu vậy thì phải đi cùng người yêu đến đây mới được.”
Giang Thiếu Bạch không vui lườm y một cái, Từ Ninh lập tức hiểu ra: “Thì ra là vậy, hai vị thật lãng mạn.”
Hắn đắc ý nói: “Đương nhiên rồi.”
Từ Ninh cúi đầu, nét mặt hơi kỳ quái.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tư tưởng của mấy người trong tiểu bí cảnh quá cũ rích, ngay cả tình cảm nam nam cũng không tiếp thu được. Nếu tin tức của hắn không sai thì trong tiểu bí cảnh, người có tu vi đạt tới huyền cấp và địa cấp sẽ dần dần mất khả năng sinh dục. Vì duy trì cân bằng, người thực lực càng cao thì khả năng sinh dục càng thấp. Nhưng vài thập niên trước, khả năng sinh dục của tu sĩ huyền cấp vẫn tương tự người bình thường. Nếu tu sĩ không cách nào sinh con đẻ cái, vậy thì sau này sẽ càng lúc càng thiếu người tu luyện.
“Thật có lỗi, ta nhất thời không nghĩ tới.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tư tưởng của anh cũ quá rồi, đi ra ngoài mở mang tầm mắt là được.”
Hắn thầm nghĩ Từ Ninh phản ứng quá chậm chạp, hơi ngây ngô, nhưng người này lại giữ được cái mạng, những người khác đều chết hết, quả nhiên người ngốc có phúc của người ngốc.