Lúc Giang Thiếu Bạch xuất hiện ở ký túc xá, mấy cậu bạn cùng phòng vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nhàn nhạt lướt nhìn mấy cậu bạn, ngờ vực nói: “Tôi có gì không đúng à?”
“Lão tứ, sao cậu lại đến đây?” Bách Quang Vũ vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Sắp thi rồi mà.” Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ trốn học cũng được đi, nhưng dù thế nào thì vẫn phải có mặt trong kỳ thi. Tuy rằng hắn lợi hại, nhưng làm người không thể quá kiêu ngạo. Hắn đắc ý nghĩ người vừa tài giỏi vừa hiểu lý lẽ như hắn thật sự không có nhiều đâu!
Bách Quang Vũ cười cười nói: “Tôi còn tưởng cậu đã đắc đạo thành tiên, không cần phải thi cử nữa.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tuy thực lực của hắn tiến bộ không nhỏ nhưng cách thành tiên còn rất xa, mà với tình hình trước mặt, không thành tiên có lẽ lại là một chuyện tốt. Nếu tin tức của hắn không sai thì thăng lên thiên cấp rất nguy hiểm, một khi bị Thiên Đạo phát hiện thì sẽ thật sự “thành tiên” luôn đó.
Lý Vũ Hàm cười cười: “Lão tứ, cậu đừng nghe lão đại nói nhảm, có điều trong học viện đồn nhiều nhất là cậu về nhà kế thừa gia nghiệp.”
“Kế thừa gia nghiệp cái gì, sau này hãy nói, việc cấp bách trước mắt là kỳ thi, mà chiều nay thi môn gì vậy?”
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, hơi kinh ngạc nói: “Lão tứ, chiều nay thi môn gì mà cậu còn không biết, bộ cậu tính thi đại cho có hả.”
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Bách Quang Vũ cạn lời: “Bình thường cậu không đi học, đã vậy điểm số thường không cao, lúc thi cậu phải đạt điểm cao mới đạt tiêu chuẩn chứ.”
Giang Thiếu Bạch không để ý nói: “Không sao, tôi tài hoa hơn người, đạt điểm cao trong kỳ thi là chuyện dễ như trở bàn tay, tuyệt đối sẽ không ở lại lớp.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hắn đã lên địa cấp, linh hồn lực tăng mạnh, không cần quỷ hỗ trợ cũng có thể dễ dàng nhìn được bài thi của người khác. Trong lớp có vài sinh viên khá giỏi, hắn đại khái biết là ai, muốn điểm cao trong kỳ thi là chuyện nhỏ.
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, bỗng nhiên nhỏ giọng hào hứng nói: “Lão tứ, có phải cậu biết trước đề thi không, nói nghe chút coi.”
Hắn quét mắt nhìn hai cậu bạn, khinh thường nói: “Hai người nghĩ cái quái gì vậy, tôi là loại người đó sao? Với tài trí của tôi, không cần phải biết trước đề thi vẫn có thể đạt điểm cao.”
Quách Phạn vô cùng tò mò nói: “Là có thủ đoạn đặc biệt khác hả? Có thể truyền thụ một chút không? Hay là sở nghiên cứu Lạc thị đã nghiên cứu ra thiết bị gian lận mới nhất?”
Giang Thiếu Bạch: “…”
***
Kết thúc môn thi cuối cùng, Giang Thiếu Bạch vừa lúc gặp Diệp Đình Vân.
Kỳ thi kết thúc là gần đến năm mới, mọi người thi xong đi ra, trông thấy rất nhiều người đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.
Giang Thiếu Bạch luôn đi khắp nơi bên ngoài, hiện tại xuất hiện trong sân trường sau một quãng thời gian, hắn chợt có cảm giác ngẩn ngơ không rõ. Tuy đang giữa trời đông giá rét, nhưng có lẽ vừa kết thúc kỳ thi nên ai ai cũng cười tươi rói.
“Thi thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi Giang Thiếu Bạch.
Hắn tự tin gật đầu: “Rất tốt.”
Cậu khá bất ngờ, nhìn hắn nói: “Cậu rất tự tin nha!”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vì kỳ thi dễ mà, tôi có cảm giác sẽ qua hết!”
“A, vậy sao?”
Hắn gật gật đầu, mặt dày nói: “Bởi vì tôi thông minh nữa.”
Đa Đa chui ra khỏi túi Giang Thiếu Bạch, cười chít chít ra tiếng, hắn thấy thế nhét chuột ngố vào trong túi.
Giang Thiếu Bạch quay qua hỏi Diệp Đình Vân: “Diệp gia không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cậu lắc đầu nói: “Tạm thời không có chuyện gì.” Vườn thuốc nhà họ Diệp bị tổn thất khá nghiêm trọng, tình hình gần đây đặc thù, tổn thất thì tổn thất, cậu không có sức lực mà thúc chúng sinh trưởng nổi.
Giang Thiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Không có là tốt rồi.”
***
Kỳ thi kết thúc là đến năm mới, Lạc Văn Phong thuê người trang hoàng biệt thự đón Tết, thoạt nhìn rất có không khí năm mới. Giang Thiếu Bạch nghe Lạc Kỳ nói cha hắn vốn không quan tâm đến mấy chuyện này, có lẽ năm nay ông cao hứng nên mới trang hoàng nhiều như thế.
Còn chưa đến năm mới mà khách khứa đã đến thăm không dứt, trong nhà chất đầy quà Tết các loại.
Lạc Hân Hân đi xuống xe, nhìn mấy chiếc xe đậu trước cổng biệt thự mà ngẩn ra.
Lạc Dương cũng nhìn thấy mấy chiếc xe kia, sắc mặt hắn hơi thay đổi, mấy chiếc xe đang đậu trước cổng là siêu xe sang trọng, nhưng thứ khiến Lạc Dương chú ý là mấy chiếc xe tương đối khiêm tốn, trong đó có hai xe treo bảng số quân khu, hẳn là xe của thủ trưởng.
“Đi thôi.” Lạc Dương nhìn Lạc Hân Hân nói. Cô gật đầu, bước đi theo anh họ.
Hơn nửa năm nay, tập đoàn Thiên Kỳ biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng cảm thấy khó có thể tin được, nhưng Lạc Hân Hân đã chấp nhận sự thật, tất cả đều nhờ Giang Thiếu Bạch.
Lạc Hân Hân và Lạc Dương đi vào đại sảnh, trong đại sảnh đang tổ chức tiệc rượu, nhiều người đang trò chuyện với Lạc Văn Phong.
Thực tế thì Lạc Văn Phong không tổ chức tiệc rượu gì đó, chẳng qua có quá nhiều khách khứa đến thăm, thế là ông dứt khoát bày tiệc đứng trong nhà luôn, có điều tổ chức tiệc xong thì khách đến thăm lại càng nhiều hơn. Nhiều muốn muốn nhân cơ hội hiếm có là Tết Âm Lịch mà đến đây, người nào may mắn còn mua được rượu dưỡng sinh từ Lạc Văn Phong, thế là một truyền mười, mười truyền một trăm, ngày nào cũng có rất đông người đến. Ai cũng là những nhân vật tai to mặt lớn, trước kia Lạc Văn Phong không mời nổi những người này, hiện tại họ tự đến, đương nhiên ông không thể đuổi người ta ra ngoài.
Lúc Lạc Dương đi vào nhà, hắn trông thấy ông cụ Trần, bên cạnh ông là một thanh niên trẻ khá mập. Lạc Dương nhìn người này một lúc lâu mới nhớ ra, hình như đây chính là Trần Dương – thiếu gia nhà họ Trần, đã lâu rồi không thấy y.
Trước khi Giang Thiếu Bạch đi Bắc Cực, hắn đã để lại phương thuốc và đan dược giảm cân cho Trần Dương, y nghe theo kế hoạch giảm cân của Giang Thiếu Bạch mà làm, mất hơn một tháng, lại gầy hơn 25kg, liên tục giảm được hơn 50kg nên dù thoạt nhìn Trần Dương vẫn còn béo, có điều không phải loại béo đến nỗi không thể gặp người.
Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà Trần Dương giảm được hơn 50kg, Giang Thiếu Bạch nghĩ có thể đổi phương thuốc chậm hơn một chút.
Ông cụ Trần thấy cháu trai gầy đi thì vui vẻ không thôi, thế nên cố tình dắt cháu trai đến thăm hỏi Lạc Văn Phong.
Trong đại sảnh có không ít nhân vật máu mặt, Lạc Hân Hân có cảm giác mờ mịt.
Những ngày Tết trước đây, trong nhà Lạc Văn Phong luôn vắng ngắt, nhưng Tết năm nay vô cùng náo nhiệt. Cô nhìn phòng khách đầy người, mơ hồ có cảm giác không hòa hợp. Lạc Hân Hân nhìn về phía Lạc Văn Phong, có cảm giác khoảng cách giữa bác hai và nhà chính Lạc gia ngày càng xa.
***
Giang Thiếu Bạch đang nằm trên giường lướt Web. Gần đây hắn thích xem Web thần quái, tuy đa số tin tức trên trang Web đều là giả, nhưng thỉnh thoảng sẽ có tin tức chính xác.
Hắn lướt lướt trang Web, chợt thấy một tin khá thú vị, có người nhìn thấy thủy quỷ, mà không phải chỉ có một, hàng ngàn hàng vạn thủy quỷ phiêu đãng trên sông Hoàng Hà.
Từ xưa đến nay, sông Hoàng Hà đã cắn nuốt vô số sinh mạng, hiện tại không sao chứ ngàn năm trước, mỗi lần nước sông Hoàng Hà dâng lên sẽ gây ra thương vong vô số. Thời cổ đại, vì ngăn nước sông ngập lụt mà còn có hiện tượng gọi là “kính Hà Bá”. Người xưa cho rằng nước sông dâng cao là do Hà Bá cô đơn, muốn cưới vợ nên dìm chết người sống.
Giang Thiếu Bạch liếm liếm môi, hắn chợt nhận ra khoảng thời gian này hắn luôn nghĩ cách gia tăng dị năng sấm sét, nhu cầu đối với âm khí ngày càng thấp. Hiện giờ nhìn thấy tin tức này, con sâu thèm ăn trong bụng như lập tức bị câu ra.
Giang Thiếu Bạch nghĩ hắn cần tìm một nơi nồng đậm âm khí, hấp thu một chút âm khí.
Lạc Kỳ mở cửa phòng, hỏi em trai: “Nghỉ ngơi xong chưa? Nên ăn cơm thôi.”
Lạc Kỳ đáp: “Mọi người về hết rồi, đa số muốn gặp em đó, không gặp được em còn cảm thấy tiếc nuối.”
“Em có gì mà gặp chứ.” Mấy người kia muốn gặp hắn, giống như muốn nhìn gấu trúc vậy.
Hắn nói tiếp: “Thật sự muốn đuổi về hết, có điều mấy người này đều tay chân già yếu, lỡ xảy ra chuyện gì còn phải bồi thường tiền thuốc men, thôi vậy.”
Lạc Kỳ: “…”
Giang Thiếu Bạch chợt nói: “Anh, em muốn đến lưu vực sông Hoàng Hà một chuyến.”
Anh nghe vậy cũng không ngạc nhiên: “Vì thủy quỷ Hoàng Hà?”
“Anh biết hả?” Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi.
Lạc Kỳ gật đầu: “Nghe nói hai ngày trước, có một chiếc du thuyền chạy trên sông Hoàng Hà đang chạy nửa chừng thì gặp một nhóm thủy quỷ, thuyền trưởng và các thuyền viên sợ hãi không thôi. Có người không sợ chết lấy di động lên boong thuyền chụp ảnh, có điều rõ ràng họ nhìn thấy thủy quỷ phiêu đãng nhưng lại không chụp được gì.”
“Thật vậy sao?”
Anh gật đầu đáp: “Mặc dù không chụp được nhưng trùng hợp trên du thuyền có một sinh viên mỹ thuật, người này vẽ lại cảnh tượng lúc đó, trông rất sống động. Lên mạng có thể tìm được bức tranh kia, nhưng bây giờ bị cấm rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Còn có sinh viên mỹ thuật? Đúng là nhân tài!
Lạc Kỳ nói tiếp: “Dạo gần đây lại xuất hiện thuyết tận thế, nghe nói nhiều nơi xuất hiện đồn đãi có quỷ, các loại tin tức ùn ùn kéo đến, xem ra cấp trên phải lao tâm lao lực nhiều rồi.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ có lẽ có nơi nào đó trên thế giới biến đổi, vậy nên âm quỷ mới hoạt động thường xuyên hơn.
“Em muốn đi thì đi sớm về sớm.” Lạc Kỳ nhìn em trai nói: “Có rảnh thì ở bên cha nhiều hơn một chút. Em sắp phải đi rồi đúng không?”
Giang Thiếu Bạch ngẩn ra, nhất thời không biết phải nói gì, mặc dù hắn không nhiệt tình tìm kiếm con đường đi đến dị giới, nhưng trong lòng vẫn dao động.
“Anh, em…”
Lạc Kỳ cười cười cắt ngang: “Em muốn làm gì thì cứ làm, dù sao em không phải người bình thường, không cần do dự, cha… cũng hiểu trong lòng.”
Giang Thiếu Bạch cau mày, vừa cảm thấy chua xót lại vừa ấm áp: “Cám ơn anh.”
“Khách sáo với anh trai như vậy làm gì.”
***
Giang Thiếu Bạch đi tìm Diệp Đình Vân bàn chuyện âm quỷ. Hai người thương lượng một chút, quyết định đi đến lưu vực sông Hoàng Hà một chuyến.
Sau khi quyết định, hắn lại đi đến đội Phi Long, phát hiện họ có một vụ án liên quan đến thủy quỷ tác loạn. Có một thôn làng cạnh sông Hoàng Hà liên tục chết mấy người.
Đang dịp năm mới, đúng kỳ xuân vận, sân bay chật kín người là người, không phải thời tiết thích hợp để đi du lịch, nhưng Giang Thiếu Bạch mua được khoang riêng, có đặc quyền nhất định.
*“Xuân vận” là từ dùng để chỉ hành trình về quê nghỉ Tết Nguyên Đán của người Trung Quốc, được biết đến như “cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại”. Khái niệm “Xuân vận” được nhắc đến lần đầu tiên vào năm 1980 khi Trung Quốc đang trong quá trình cải cách mở cửa. Đến nay “Xuân vận” đã trở thành bức tranh thu nhỏ hoàn hảo cho quá trình phát triển của nền kinh tế của đất nước đông dân này.
Giang Thiếu Bạch uống trà, thoải mái ngâm nga.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Nhìn cậu rất cao hứng.”
“Có hả?”
Cậu gật đầu: “Ừ. Có vẻ cậu rất có hứng thú với quỷ, mỗi lần gặp được quỷ đều đặc biệt kích động.”
Giang Thiếu Bạch gãi đầu, đó là vì hắn đói bụng.
Máy bay bay hơn hai tiếng đồng hồ thì đáp xuống, hai người đi ra khỏi sân bay. Ra khỏi sân bay, bọn họ đi đến một nơi gọi là Chu Gia Câu.
*Câu: kênh/ mương
Lưu vực sông Hoàng Hà có nhiều thôn, Chu Gia Câu cách nơi phát hiện đàn thủy quỷ không gần, nơi này vốn không phải mục tiêu mà Giang Thiếu Bạch hướng tới, nhưng lúc hắn tình cờ xem tài liệu ở đội Phi Long thì phát hiện Chu Gia Câu này.
Gần đây có lời đồn Chu Gia Câu bị thủy quỷ tác quái, tỉ lệ tử vong tăng vọt.
Hàng năm đến mùa đông, vì lý do thời tiết mà tỷ lệ người cao tuổi tử vong sẽ cao hơn một chút, nhưng dần dần y học phát triển, điều kiện sống của người dân tăng cao, tỷ lệ tử vong từ từ giảm xuống.
Thế mà gần dây Chu Gia Câu thường có người chết bất đắc kỳ tử, tử vong có nguyên nhân, nơi này đã chết mấy người trung niên.
Lúc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến nơi, thấy trong thôn đang đậu mấy chiếc xe tang, nhiều người đang làm tang lễ.
Toàn thôn bao phủ bầu không khí u ám. Mấy người trong thôn đang nói gì đó, Giang Thiếu Bạch nghe loáng thoáng “trả thù”.
Hắn đi vòng vo trong thôn một ngày, nghe thôn dân lén lút đàm luận mà biết được một việc.
Thì ra Chu Gia Câu này có một tập tục, đó là dìm phụ nữ không tuân thủ nữ tắc xuống sông Hoàng Hà, kính Hà Bá. Chuyện này ở xã hội hiện đại rất khó tin, nhưng thời cổ đại thì phụ nữ có địa vị thấp, nhiều phụ nữ phải phụ thuộc vào đàn ông, ngâm lồng heo, dìm xuống sông gì đó không phải là chuyện gì quá ghê gớm ở thời xưa.
Gần đây có nhiều người chết, trong thôn khó tránh khỏi có người nghị luận. Người mà họ bàn tán nhiều nhất là một người phụ nữ tên là La Anh.
La Anh đã chết 20 năm trước, cô ta bị dìm sông mà chết. Tuy 20 năm trước chuyện này đã tính là mưu sát, kẻ giết người phải bị pháp luật trừng trị, nhưng ở vài nơi thì phép vua còn thua lệ làng, luật pháp chỉ là thùng rỗng kêu to.
Giang Thiếu Bạch nghe thôn dân bàn luận, mấy người phụ nữ trong thôn bị dìm xuống sông đều là người suy đồi đạo đức, nhưng La Anh là bị oan. Lý do họ biết được là vì chưa đến hai tháng sau khi La Anh chết, chồng cô ta là Chu Đại Hà đã cưới người khác, còn sinh một bé trai chỉ bảy tháng sau ngày cưới.
Tuy nhà họ Chu nói là sinh non, nhưng sự thật là gì, người sáng suốt vừa nhìn là hiểu.