Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 258: Thuật tinh luyện



Edit: OnlyU

Mạc Đông đến Liễu gia nhưng không gặp được Liễu Ngọc bèn quay về nhà. Hắn không thể ngờ Liễu Ngọc lại không muốn gặp hắn. Trong ấn tượng của Mạc Đông, Liễu Ngọc là người chỉ cần gọi là đến đuổi là đi. Kết quả hiện tại người này thế mà không để ý đến hắn, khiến Mạc Đông có cảm giác vô cùng nhục nhã.

Mạc Hùng thấy nét mặt Mạc Đông không tốt, tâm trạng ông ta cũng không tốt.

“Hẳn là Liễu phu nhân không thích ngươi nên mới không để Liễu Ngọc gặp ngươi.” Mạc Hùng lên tiếng.

Mạc Đông không vui nói: “Không muốn gặp thì không gặp, chẳng lẽ nhi tử còn cầu xin bọn họ hay sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Mặc dù Mạc Hùng là phụ thân của Mạc Đông, nhưng tư chất lại kém hơn hắn không ít, tu vi của ông ta chỉ đến Luyện Huyết Cảnh. Lúc đối mặt với con trai, Mạc Hùng luôn cảm thấy yếu thế.

Mạc Đông buồn bực đứng lên: “Phụ thân, nhi tử đi tu luyện đây.”

Ông ta gật đầu nói: “Ngươi bận rộn, đi đi.”

Mạc Hùng nhìn theo bóng dáng con trai rời đi, nét mặt thêm mấy phần sầu lo. Ông ta gãi đầu, trong lòng ảm đạm không thôi. Mấy năm trước ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi trong Mạc gia, nhưng vì Mạc Đông bộc lộ tài năng, địa vị của ông ta trong gia tộc theo đó tăng cao.

Trong lòng Mạc Hùng hiểu rõ, những người trong gia tộc khách sáo với ông ta một là vì Mạc Đông xuất sắc, hai là vì có Liễu Ngọc lên tiếng. Liễu Ngọc luôn rất tôn kính ông ta, thỉnh thoảng Mạc Hùng nhờ y giúp vài việc nhỏ, Liễu Ngọc luôn không từ chối.

***

Tại nhà họ Mạnh.

“Tiểu thư, Mạc Đông đến Liễu gia tìm Liễu Ngọc nhưng bị chặn ngoài cửa.” Một thị nữ nói.

Mạnh Nhan Ngọc thản nhiên nói: “Ta biết rồi.”

“Mạc thiếu gia thế mà đến nhà tìm Liễu Ngọc, không có khí phách gì cả.” Thị nữ phàn nàn nói.

Mạnh Nhan Ngọc thản nhiên nói: “Chưa hẳn là Mạc Đông tình nguyện, có vẻ là ý của Mạc gia.”

“Tiểu thư, muội thấy tiềm lực của Mạc thiếu gia không bằng Vu Tần thiếu gia đâu.”

Mạnh Nhan Ngọc cười cười: “Vu Tần thiếu gia lợi hại, nhưng Mạc Đông cũng không kém.”

Thị nữ mím môi, thầm nghĩ mấy năm nay Liễu Ngọc tiếp tế cho Mạc Đông không ít, thế nên Mạc Đông mới ngang tài ngang sức với Vu Tần được. Hiện giờ nghe nói Liễu Ngọc có mới nới cũ, chuyện sau này khó mà nói trước được.

“Tiểu thư, rốt cuộc tỷ thích ai?”

Mạnh Nhan Ngọc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Tu sĩ chúng ta vẫn nên chuyên tâm tu luyện, không nên để ý quá nhiều đến nhi nữ tình trường.”

“Tiểu thư muốn trở thành tu sĩ Toàn Đan sao?”

Mạnh Nhan Ngọc không nói gì. Bởi vì chuyện của Liễu Ngọc mà liên lụy rất rộng, Tô trưởng lão không dây dưa với ba gia tộc, lại rõ ràng biểu thị ông không thích ba người bọn họ.

Mạnh Nhan Ngọc cảm giác được, mấy ngày gần đây trong gia tộc đã có vẻ bất mãn với cô. Mấy nữ nhân ngày thường bất hòa trong gia tộc thường châm chọc khiêu khích cô. Mạnh Nhan Ngọc phát hiện đãi ngộ của cô đã giảm xuống rất nhiều, một trưởng lão ngày thường có quan hệ tốt với Mạnh Nhan Ngọc đã khuyên cô gần đây không nên ra khỏi cửa.

Theo cô được biết, có vẻ Vu Phàm của Vu gia đã chết rồi. Mà Vu gia không hề có phản ứng gì đối với cái chết của Vu Phàm. Trong lòng Mạnh Nhan Ngọc cảm thấy nguy cơ, vì làm giảm lửa giận của đan sư Toàn Đan, dường như trong tộc muốn đẩy cô ra rìa.

Mạnh Nhan Ngọc thầm cảm thấy ấm ức, nếu cô là tu sĩ Toàn Đan thì sẽ không bị người khác khống chế. Cô khẩn cấp muốn trở thành tu sĩ Toàn Đan, cho những tên gió chiều nào theo chiều nấy trong tộc một bài học.

Trong lòng Mạnh Nhan Ngọc có ngàn vạn ý nghĩ, cuối cùng lại chỉ có thể thở dài. Muốn trở thành tu sĩ Toàn Đan không dễ dàng như vậy, dù là ở tông môn – nơi tập trung thiên tài thì tu sĩ Toàn Đan cũng vô cùng quý hiếm.

***

Giang Thiếu Bạch đi đến phòng luyện khí, mấy học đồ đang rèn sắt bên trong.

“Ngươi chính là người Liễu thiếu gia mang về lần trước?”

“Đúng vậy. Bây giờ ta phải làm gì?”

Triệu Thất thản nhiên nói: “Gần đây đại sư nhận một nhiệm vụ, cần số lượng lớn sắt tinh khiết, ngươi đi giúp đỡ đi.”

Triệu Thất nhặt một khối sắt dưới đất lên bắt đầu tinh luyện: “Bên trong có đại khái 20% tạp chất, việc ngươi cần phải làm là tinh luyện khối sắt này, khiến hàm lượng tạp chất trong khối sắt không được cao hơn 1%.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu “À” một tiếng.

“Bên kia là phòng luyện khí của ngươi. Vận may của ngươi thật tốt, Liễu thiếu gia vì ngươi mà chuẩn bị một phòng luyện khí riêng.” Triệu Thất chua lè nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, xách một túi khối sắt rời đi. Nhìn cánh cửa phòng luyện khí đóng lại, mấy học đồ hai mặt nhìn nhau.

“Thất ca, không phải hàm lượng tạp chất không cao hơn 3% là được rồi sao?” Một học đồ nói rất nhỏ, đến nửa câu sau không còn nghe tiếng mà chỉ thấy khẩu hình.

Triệu Thất cười cười, cũng hạ giọng nói: “Ý của Tứ trưởng lão, muốn hắn sớm biết khó mà lui.”

Tinh luyện sắt tinh khiết càng về sau càng khó, đừng thấy 3% chỉ kém 1% có 2% mà lầm, giữa hai số này khác biệt vô cùng to lớn. Khối sắt càng ít tạp chất càng khó tinh luyện, đối với Triệu Thất mà nói, tinh luyện khối sắt từ 10% xuống 3% thì y cần hai canh giờ, nhưng muốn từ 3% xuống 1% thì y phải cần đến mấy ngày.

“Tên kia thật may mắn.”

“Đúng vậy. Hắn là ân nhân cứu mạng của Liễu thiếu gia, sau này sẽ lên như diều gặp gió.”

“Nếu ta có thể làm người hầu trong biệt viện của Liễu thiếu gia thì tốt rồi, thỉnh thoảng Liễu thiếu gia sẽ cho tiền thưởng.”

“Hắn đã dựa vào Liễu thiếu gia, thế mà còn chạy đến đây giành bát cơm với chúng ta.”

“Đúng vậy, có điều không lâu nữa hắn sẽ bỏ đi thôi. Không phải mấy thiếu gia ở Liễu gia từng đến học việc một thời gian rồi chạy trối chết sao?”

Triệu Thất nghe mọi người bàn luận, trong lòng hơi ganh tị.

Toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Liễu, ai cũng biết Liễu Ngọc cực kỳ hào phóng, đối với Giang Thiếu Bạch mà Liễu Ngọc đề cử, trong lòng Triệu Thất vô cùng kiêng kị. Y đã theo Liễu Ngâm tám năm, nhiều lần giúp ông ta không ít việc. Gần đây Liễu Ngâm có vẻ thả lỏng, muốn thu y làm đệ tử ký danh, ai ngờ lúc này lại nhảy ra một Giang Thiếu Bạch.

Đừng thấy Liễu Ngâm tỏ vẻ bất mãn Liễu Ngọc, thật ra ông ta luôn chăm sóc Liễu Ngọc. Nếu Liễu Ngâm cố ý nâng đỡ kẻ ngoại lai như Giang Thiếu Bạch thì e là chuyện làm đệ tử ký danh của y sẽ thất bại.

***

Sau khi Giang Thiếu Bạch đi vào phòng luyện khí, hắn mừng rỡ không thôi. Trên giá sách trong phòng vừa khéo có mấy quyển thư tịch nhập môn luyện khí, trong thư tịch có giới thiệu các loại kim loại.

Giang Thiếu Bạch lật xem một lúc lâu mời ngừng lại. Sau đó hắn cầm lấy một khối sắt màu đen, một lúc sau, khối sắt bắt đầu thay đổi, một đống vật chất không rõ nguồn gốc xuất hiện bên cạnh.

Giang Thiếu Bạch phát hiện tinh luyện khối sắt rất hao tổn nguyên khí. Hắn ở trong phòng luyện khí một lúc lâu, tinh luyện được mười khối sắt, đồng thời tiêu hao sạch sẽ dị năng kim loại.

Hắn nghỉ ngơi trong phòng một thời gian, lại đọc sách thêm một lúc rồi mới đi ra ngoài.

Triệu Thất thấy Giang Thiếu Bạch chưa bao lâu đã đi ra, trong lòng hơi mỉa mai cười nói: “Giang thiếu, từ bỏ rồi sao?”

Hắn nhìn đối phương đáp: “Không phải, ta nghĩ nhiệm vụ hôm nay hẳn là xong rồi.”

Triệu Thất cau mày, nhắc nhở nói: “Sắt tinh luyện không đúng cách là phải cho vào lò.”

Giang Thiếu Bạch cầm một khối sắt tinh khiết ra hỏi: “Phải làm sao để xem được hàm lượng tạp chất?”

“Có dụng cụ.” Triệu Thất dẫn Giang Thiếu Bạch đến trước một dụng cụ mới lạ.

Y đặt khối sắt lên mâm tròn phía trên, trên dụng cụ hiện lên một chuỗi dãy số đặc thù. Giang Thiếu Bạch nhích lại gần nhìn thoáng qua, phương pháp tính toán ở đây không giống phương pháp hắn biết trước kia, thế nên hắn nhìn không hiểu.

Triệu Thất nhìn số lượng biểu hiện trên dụng cụ, lập tức trợn to mắt.

Lúc nãy Giang Thiếu Bạch vừa đi ra khỏi phòng thì mấy học đồ luyện khí xung quanh đã hóng chuyện. Kỳ thật từ trên xuống dưới Liễu gia đều rất tò mò về hai người may mắn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, ai cũng muốn biết Giang Thiếu Bạch sẽ tinh luyện ra khối sắt dạng gì.

Giang Thiếu Bạch nhìn Triệu Thất, ngờ vực hỏi: “Thế nào?”

“Hình như dụng cụ gặp trục trặc.”

Mấy học đồ hai mặt nhìn nhau, dụng cụ biểu hiện chính là một phần ngàn. Độ tinh khiết của sắt tinh luyện càng cao thì giá trị càng cao.

Giang Thiếu Bạch là người mới, thế mà vừa ra tay lại có thể tinh luyện ra khối sắt có hàm lượng tạp chất một phần ngàn, cũng quá kỳ quái.

Tiêu chuẩn cao nhất mà dụng cụ này có thể đo lường là một phần ngàn, vậy nên có lẽ độ tinh khiết của khối sắt còn cao hơn một phần ngàn. Huống chi, thời gian quá ngắn.

“Ngươi chỉ tinh luyện một khối sắt này?” Triệu Thất hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Ngươi xem mấy khối này đi.”

Triệu Thất đặt khối sắt lên dụng cụ, con số biểu hiện lại là một phần ngàn.

Giang Thiếu Bạch nhìn lướt qua gương mặt mọi người, trong lòng lóe lên tia nghi ngờ.

“Hẳn là đạt tiêu chuẩn?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Triệu Thất cười xấu hổ: “Đại khái.”

“Một ngày tinh luyện bao nhiêu khối thì tính là đạt chuẩn?” Hắn lại hỏi tiếp.

“Một ngày ba khối.” Y cau mày đáp.

Trong các học đồ, có người có thực lực mạnh, cũng có người yếu. Cấp trung một ngày có thể tinh luyện ba khối sắt tinh khiết, nhưng hàm lượng tạp chất tầm ba phần trăm, như Giang Thiếu Bạch thì chưa từng có tiền lệ.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, đặt ba khối sắt tinh khiết xuống rồi rời đi.

“Có phải lầm không vậy? Hắn vẫn là người mới, sao có thể tinh luyện ra sắt có độ tinh khiết cao như vậy?”

“Ta cũng nhìn lầm sao? Có điều thoạt nhìn chất lượng sắt tinh khiết thật sự không tệ!”

“Phòng kế bên còn có một dụng dụ đo lường đúng không? Có thể lấy kiểm tra lại.”

Rất nhanh có đệ tử mang dụng cụ đo lường trong phòng kế bên ra. Triệu Thất cẩn thận đặt khối sắt tinh khiết lên dụng cụ đo lường, con số biểu hiện giống như đúc.

“Dụng cụ đo lường không bị hỏng! Tên kia thật sự tinh luyện được sắt tinh khiết có hàm lượng tạp chất thấp như vậy.”

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hàm lượng tạp chất thấp như vậy đó.”

“Ta thấy tên kia có bí mật, không chừng trong tay hắn có sẵn sắt tinh luyện, chờ thời cơ lấy ra.”

“Mặc dù sắt tinh khiết không phải vật liệu quá quý hiếm, nhưng hàm lượng tạp chất thấp như vậy thì có giá trị không nhỏ đâu. Hắn có mưu đồ gì?”

Triệu Thất lắc đầu: “Ai mà biết. Có lẽ hắn giống Liễu thiếu gia, đều là người có tiền.”

Mấy đệ tử hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Triệu Thất cất sắt tinh khiết vào, quyết định tạm thời không giao lên, qua một thời gian ngắn lại tính.

Hết chương 258