Ngao Dạ và Lạc Kỳ đi rồi, chỉ còn hai người Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân và Phượng Thiên Thiên nhìn nhau.
“Hai người các ngươi là hộ vệ Long tộc sắp xếp cho Lạc Kỳ phải không?” Phượng Thiên Thiên đánh giá hai người từ trên xuống dưới.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Long tộc phân phó chúng ta nhất định phải bảo vệ Lạc Kỳ được an toàn, nhưng Lạc Kỳ vừa bị Cửu hoàng tử đưa đi rồi.”
“Hẳn là vào Hóa Long Trì.”
“Không biết Hóa Long Trì ở đâu?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Phượng Thiên Thiên liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Lạc Kỳ đi chung với Ngao Dạ đúng không? Chuyện tiếp theo không cần hai ngươi quản. Thật kỳ quái, hai ngươi là Nhân tộc, chẳng lẽ Long Đế an bài hộ vệ Nhân tộc?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vì Lạc Kỳ là Nhân tộc nên Long Đế mới an bài hai chúng ta.”
Phượng Thiên Thiên cười nhạo: “Không ngờ Long Đế còn chu đáo như vậy, không nhìn ra.”
Giang Thiếu Bạch rũ mắt, hắn cảm thấy câu nói của Phượng Thiên Thiên có vẻ như Long Đế là người đa mưu túc trí.
“Ngươi tên gì?” Phượng Thiên Thiên hỏi.
“Tại hạ tên Giang Thiếu Bạch.”
“Giang Thiếu Bạch?” Cô ta lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Hiếm khi hắn dùng tên thật, thế mà đối phương chưa từng nghe qua, xấu hổ quá.
“Tên giả hả?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Lúc dùng tên giả chưa từng bị nghi ngờ, lần hiếm hoi dùng tên thật lại bị nghi là tên giả, thế giới này thật là!
“Là tại hạ không có tiếng tăm, không lọt vào tai Phượng công chúa.”
Phượng Thiên Thiên cười cười: “Nhìn ngươi không giống hạng người vô danh. Dao động huyết khí trong người ngươi không thua gì Ngao Dạ. Vì Ngao Dạ mà Long Đế tìm đến nhân vật như ngươi, xem ra rất thận trọng.”
“Thương cảm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Long Đế là suy xét cho Ngao Dạ.” Giang Thiếu Bạch đáp.
“Xem ra Long Đế không có lòng tin gì nhiều với đứa con trai này.”
“Phượng công chúa thật sự không muốn nói cho chúng ta biết Hóa Long Trì ở đâu sao?”
“Phượng Thiên Thiên phất tay áo nói: “Chỉ những người có huyết mạch Long tộc mới có thể xuống Hóa Long Trì, dù các ngươi tìm được cũng vô dụng, đừng phí công vô ích.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Mặc dù không thể xuống hồ nhưng cái tên Hóa Long Trì nghe là biết rất lợi hại, làm cho lòng người hướng tới.”
Phượng Thiên Thiên lạnh lùng nhìn hắn: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng hướng tới nó. Vì Hóa Long Trì chỉ phù hợp cho người của Long tộc, nên những người Long tộc đã vào trước đó đã bố trí đủ loại cấm chế trước lối vào Hóa Long Trì, chỉ có Long tộc mới qua được. Vả lại các ngươi căn bản không thể ngâm mình trong Hóa Long Trì, dù ngâm được cũng không thể xông qua cấm chế.”
“Thì ra là thế, đa tạ Phượng công chúa chỉ điểm.”
Phượng Thiên Thiên dò xét Giang Thiếu Bạch vài lần: “Ngươi không phải là hộ vệ Long Đế an bài. Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Công chúa điện hạ nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.”
Cô ta khẽ hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Giang Thiếu Bạch nhìn theo bóng lưng Phượng Thiên Thiên, khó khăn nói: “Hiện tại phải làm sao đây?”
Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi thôi, đại ca tạm thời không có việc gì đâu.”
Không đi đến Trảm Duyên Đài, duyên phận giữa hai người chưa cắt, Ngao Dạ sẽ không ra tay với Lạc Kỳ. Huống hồ xem ra Ngao Dạ… cũng không muốn đến Trảm Duyên Đài.
Đại ca hẳn là bằng lòng đi đến Trảm Duyên Đài, chẳng qua bằng lòng là một chuyện, có muốn hay không lại là chuyện khác.
Giang Thiếu Bạch thở dài rồi nói: “Đi thôi.”
Hắn và Diệp Đình Vân đi dạo xung quanh, phát hiện Hóa Long Trì nằm trong Hóa Tiên Trì, mà trong Hóa Tiên Trì còn có mười mấy cái hồ khác, thích hợp với các tu sĩ chủng tộc khác nhau. Các tu sĩ có thể lựa chọn hồ nước thích hợp để ngâm mình. Các hồ nước trong Hóa Tiên Trì cơ bản đều có tác dụng cải thiện huyết mạch.
Theo bia đá ở Hóa Tiên Trì, nếu các tu sĩ cưỡng ép ngâm mình ở hồ nước không thích hợp thì họ sẽ không được ích lợi gì, ngược lại còn có thể bị phản phệ.
***
Bên ngoài bí cảnh, Ngao Thanh và Ngao Lập nhìn nhau.
“Phượng Thiên Thiên thật ngu ngốc, tên thật lại cho là tên giả.” Ngao Thanh lắc đầu nói.
Ngao Lập thở dài: “Người của Phượng tộc thường hay suy nghĩ quá nhiều. Đôi khi vì suy nghĩ quá nhiều mà bỏ qua chân tướng.”
“Không nhìn thấy gì nữa rồi, lão Cửu đưa Lạc Kỳ đi đâu vậy?” Ngao Thanh lo lắng nói.
Hạo Thiên Kính có thể nhìn thấy cảnh tượng trong bí cảnh, nhưng cũng có hạn chế nhất định, không phải cảnh gì cũng thấy được.
“Hẳn là đã đi vào Hóa Long Trì rồi.”
Ngao Thanh hiếu kỳ hói: “Phượng Thiên Thiên nói thật hay giả vậy?”
Mục đích ban đầu của lão cha bọn họ chính là Trảm Duyên Đài, thế nên ông ta mới mạo hiểm bảo Lạc Kỳ đi vào Ân Khư. Nếu đúng là vậy thì Long Đế giấu quá kín rồi, không để lộ chút tiếng gió nào.
Ngao Dạ thật sự muốn đi sao?
Ngao Thanh xoa xoa trán, lúc mới đầu hắn cũng hy vọng Ngao Dạ có thể giải trừ khế ước với Lạc Kỳ, nhưng mà…
Lạc Kỳ đã ở Long tộc mấy mươi năm, ấn tượng của hắn về Lạc Kỳ đã thay đổi rất nhiều. Nếu Ngao Dạ giải trừ khế ước với Lạc Kỳ thì thật kỳ quái, hắn lại cảm thấy đáng tiếc.
Ngao Thanh vò vò tóc, hắn muốn đổi mật ong với Lạc Kỳ để nếm thử xem sao, nếu đoạn duyên thì e là không được nữa.
***
Lạc Kỳ đi theo Ngao Dạ, xuyên qua từng phiến cửa đá dày đặc cấm chế, tiến vào Hóa Long Trì.
Sau khi đi vào Long Sơn, anh nhìn thấy một hồ nước lấp lánh kim quang.
Hồ nước lóe lên ánh sáng vàng rực vô cùng chói mắt, khiến Lạc Kỳ có cảm giác như đang nhìn một hồ đầy vàng.
“Đây là Hóa Long Trì sao?”
Lạc Kỳ cảm giác hồ nước này có một lực hấp dẫn tự nhiên, anh suy đoán có thể vì anh đã nhận được tinh huyết chân long.
Ngao Dạ gật đầu đáp: “Ngươi xuống ngâm mình trong Hóa Long Trì, tố chất cơ thể sẽ được cải thiện. Nhưng vì lý do an toàn, ngươi cứ ngâm chân trước đi, chờ từ từ thích ứng rồi tính tiếp.”
Ngao Dạ cởi ngoại bào, đi về phía Hóa Long Trì.
Lạc Kỳ do dự một chút, cuối cùng níu tay y hỏi: “Ngươi không cân nhắc đề nghị của Phượng Thiên Thiên sao, hiện giờ có thể đi đến Trảm Duyên Đài?”
Ngao Dạ kích động nắm vai Lạc Kỳ đè anh lên vách tường: “Ngươi rất ghét khế ước giữ chúng ta?”
Anh nhìn y mà không nói gì. Ghét sao? Chẳng phải từ lúc bắt đầu đến giờ, người ghét chính là Ngao Dạ sao?
Bả vai bị đối phương đè đến đau đớn, anh vô thức nhíu mày.
Ngao Dạ buông Lạc Kỳ ra, cắn răng xoay lưng về phía anh, y im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta từ chối.”
Lạc Kỳ không hiểu ra sao: “Từ chối cái gì?”
Ngao Dạ hơi tức giận nói: “Đúng là phụ thân có nhắc đến Trảm Duyên Đài, nhưng ta đã từ chối.”
Lúc đầu Long Đế dặn dò Ngao Dạ dẫn theo Lạc Kỳ vào bí cảnh nhưng không hề nhắc đến Trảm Duyên Đài, y chỉ cho rằng phụ thân chê thực lực của Lạc Kỳ quá yếu nên muốn đối phương vào bí cảnh rèn luyện. Cho đến một ngày trước khi xuất phát, Long Đế mới nói cho Ngao Dạ biết mục đích thật sự, còn đưa cho y một lá bùa truyền tống đến Trảm Duyên Đài, nhưng y đã hủy lá bùa.
Lạc Kỳ cúi đầu, hiện tại cảm xúc của anh cực kỳ phức tạp. Lúc sắp xuất phát đi Ân Khư, Long Đế cho tìm Ngao Dạ đến, khi về thì cảm xúc của y bắt đầu không ổn, như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Chẳng lẽ tâm trạng Ngao Dạ không tốt vì chuyện Trảm Duyên Đài?
“Ngươi không cần phải thấy khó xử, vốn ngay từ đầu chuyện này đã là một sai lầm.”
Nếu bây giờ giải trừ khế ước thì anh vẫn được lợi. Với tư chất của anh, nhất định là bùn nhão không dính lên tường được, Ngao Dạ đủ thông minh thì nên kịp thời dừng tổn thất mới đúng.
Ngao Dạ nghe vậy tức giận trừng Lạc Kỳ, y cứ trừng mắt nhìn đối phương một lúc, cuối cùng bực bội lặn xuống Hóa Long Trì.
Lạc Kỳ thở dài, do dự một chút rồi ngồi xuống bờ hồ, thò hai chân xuống ngâm nước.
Một luồng năng lượng đặc biệt thông qua hai chân truyền vào trong người anh, Lạc Kỳ có thể cảm nhận được năng lượng này nhanh chóng chuyển hóa thông qua khế ước, sau đó cải thiện thể chất của anh.
Lạc Kỳ thở dài, càng lúc càng nợ nhiều ân tình, nếu Long Đế hy vọng giải trừ khế ước, vậy thì…
Anh nhìn xuống đáy hồ, không biết Ngao Dạ đi đâu rồi, ngồi ở bờ hồ không nhìn thấy bóng dáng y đâu. Chẳng lẽ y… tránh mặt đi?
Lạc Kỳ gọi hai tiếng, không biết Ngao Dạ đang tức giận hay là đang xấu hổ mà không ngoi đầu lên.
***
Phượng Thiên Thiên đi ra ngoài, gặp được mấy tu sĩ thuộc chủng tộc phụ thuộc Phượng tộc. Mấy tu sĩ tộc Khổng Tước và tộc Thiên Bằng đang tụ tập trò chuyện với nhau.
“Tam công chúa.” Bọn họ nhìn thấy Phượng Thiên Thiên đi đến, lập tức rối rít hành lễ với cô ta.
“Công chúa điện hạ, tâm trạng không tốt sao?”
Cô cười nói: “Gặp một người không vừa mắt mà thôi.”
Lúc nãy cô ta đã chặn giết một tu sĩ quái dị, dùng thuật sưu hồn tình cờ biết được lần này bọn chúng lập kế hoạch lớn nhằm vào Ngao Dạ, mưu tính còn rất tinh tế. Phượng Thiên Thiên hiểu rõ kế hoạch này, vốn còn nghĩ có lẽ bọn chúng sẽ thành công, hiện tại xem ra, bọn này vẫn còn quá yếu.
“Công chúa điện hạ, vừa rồi Hoang Thánh Trì và Mộc Linh Trì sáng đèn, chắc là có người vào đó rồi.”
Phượng Thiên Thiên kích động nói: “Cái gì?”
Tất cả linh hồ trong Hóa Tiên Trì sẽ tự động chọn chủ, người nào không đủ tư chất căn bản không qua được cửa đá. Từ xưa đến này, những người có thể tiến vào Hóa Tiên Trì đều là Long tộc, Phượng tộc và vài đệ tử Hoàng tộc. Vài tu sĩ Yêu tộc cũng có thể tiến vào, nhưng thời thế thay đổi, các Yêu tộc xuống dốc, đến nỗi hiện giờ chỉ còn tinh anh hai tộc Long và Phượng là có thể tiến vào.
Hoang Thánh Trì và Mộc Linh Trì đã lâu chưa mở ra, các hồ trong Hóa Tiên Trì phân chia ưu điểm khuyết điểm, cấp bậc của Hoang Thánh Trì không thấp hơn Hóa Long Trì của Long tộc và Bất Tử Trì của Phượng tộc. Tục truyền, trong lịch sử chỉ người có Hoang Cổ Thánh Thể mới vào được Hoang Thánh Trì.
Còn về Mộc Linh Trì, chỉ những người thuộc Mộc tộc mới vào được. Tiếc rằng đa số Mộc tộc là linh mộc thành yêu, bản thân là linh dược, luôn bị người khác dòm ngó, Mộc tộc lưu lạc bên ngoài thường bị đuổi giết. Sau khi các đại năng Mộc tộc ngã xuống, Mộc tộc gần như biến mất.
Vậy là lần này có tu sĩ mang thể chất Hoang Cổ Thánh Thể và Mộc linh xuất hiện trong Hóa Tiên Trì sao?
“Có thấy ai vừa vào không?” Phượng Thiên Thiên lên tiếng hỏi.
“Không thấy.”
Cô ta nghi ngờ nhíu mày, vị trí của Hóa Tiên Trì khá bí ẩn, cô ta dùng Định Vị Bài tổ tiên để lại mới vào được, chẳng lẽ… là hai người đi cùng Ngao Dạ kia. Tuy hai người giới thiệu họ là hộ vệ, nhưng thoạt nhìn không giống hộ vệ bình thường.
***
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bị Ngao Dạ quăng cục lơ, hai người bèn đi dạo trong Tiên Linh Trì. Quả nhiên Tiên Linh Trì có thể triệu hoán tu sĩ có thể chất phù hợp. Khi hai người đi dạo xung quanh, một lúc sau đã cảm ứng được triệu hoán.
Tinh Không Diễm bay lơ lửng trên đầu Giang Thiếu Bạch, hưng phấn nói: “Hoang Thánh Trì! Không ngờ ở đây có Hoang Thánh Trì!”
Giang Thiếu Bạch chợt nhớ lại năm đó gặp được hồn thể cổ xưa trong bí cảnh Thiên Tinh, tên kia không có ý tốt nhưng từng đề cập thể chất đặc thù của hắn không thuần túy.
Sau đó hắn hấp thu hồn thể cổ xưa, biết được mấy biện pháp tăng cường thể chất, cách nào cũng vô cùng khó khăn, trong đó có một cách là thông qua Hoang Thánh Trì.
Giang Thiếu Bạch lặn xuống Hoang Thánh Trì, tinh hoa trong nước tràn vào cơ thể hắn, khiến hắn có cảm giác nguyên khí trong người nhanh chóng bành trước. Lực nguyền rủa từ Thập Phương Minh Chú Trận không tiêu hóa được nhanh chóng được phân giải.
Tinh huyết ngưng kết từng giọt từng giọt, bình cảnh Toàn Đan lại vỡ thêm một chút.
Giang Thiếu Bạch liên tục ngưng đọng tinh huyết.
Hắn đã nghe Đình Vân thuật lại đại ca suýt bị nguyền rủa xâm chiếm cơ thể, nhờ tinh huyết của hắn mới khôi phục được. Sau khi biết chuyện, Giang Thiếu Bạch nghĩ hắn nên chuẩn bị sẵn tinh huyết nhiều một chút, chia cho Đình Vân và đại ca, đề phòng bất kỳ tình huống gì xảy ra.
Giang Thiếu Bạch híp mắt, liên tục ngưng tụ tinh huyết. Nương theo quá trình luyện hóa tinh huyết, hắn cảm nhận được thể chất đang cải biến cực lớn.
***
Bên ngoài bí cảnh, Ngao Thanh và Ngao Lập đứng trước gương đọc tên một lúc lâu, nhưng lại không thấy được ai.
“Xem ra bọn họ tạm thời đi vào khu vực đặc biệt trong Ân Khư, không nhìn thấy được.” Ngao Thanh nói.
Ngao Lập tiếc hùi hụi nhìn cái gương: “Tiếc quá!” Không còn kịch vui để hóng rồi.
Hắn có cảm giác nửa vời khó chịu như đang xem bộ phim nhiều tập, mới vừa xem một nửa thì ngừng. Mà chuyện của lão Cửu còn ly kỳ hấp dẫn hơn trong phim nữa.
Ngao Thanh thở dài một hơi: “Chán quá đi.”
Không thấy được bốn người Giang Thiếu Bạch, Long tộc đành nhìn người khác cho đỡ tính nhiều chuyện.
Trong bí cảnh chém giết khắp nơi, bọn tu sĩ áo đen dùng phương thức tiêu diệt từng người, tách riêng những người cùng một thế lực, nhiều người chết oan chết uổng trong bí cảnh. Dần dần, số người có thể nhìn được qua tấm kính càng lúc càng ít.
Hồn đăng của các đệ tử lục tục vỡ nát.
Các đại tông môn đã bị tổn thất nặng nề trong Thiên Môn, cộng thêm chuyến vào Ân Khư lần này, không ít thế lực bị tổn thất càng nghiêm trọng hơn.
Có điều thời thế tạo anh hùng, mặc dù nhiều tu sĩ tử vong trong Ân Khư, nhưng cũng có người thừa thế xông lên, tìm được cơ duyên, trình độ tăng vọt, tiến thêm một bước trở thành tu sĩ Bách Kiếp.
Sau khi tiến giai Bách Kiếp thành công, các Nhân tộc và Yêu tộc bắt đầu phản kích bọn áo đen.
Nhưng trong số bọn áo đen cũng có tên thành công tiến giai Bách Kiếp, thế là hai bên đánh nhau càng quyết liệt hơn.