Ngao Dạ nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch đánh giá một lúc rồi dời tầm mắt qua Diệp Đình Vân, hơi kinh ngạc nói: “Ngươi cũng tiến giai!”
Diệp Đình Vân gật đầu: “May mắn.”
Ngao Dạ híp mắt: “Rất nhanh.”
Lạc Kỳ không nói gì nhưng trong lòng lại thở dài. Ngao Dạ là một con rồng kiêu căng tự mãn, hiện tại thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lần lượt tiến giai, mà y luôn dừng ở đỉnh Toàn Đan, có lẽ trong lòng không vui nổi. Nếu không phải bị anh liên lụy thì có lẽ Ngao Dạ đã tiến giai Bách Kiếp từ lâu rồi. Long Đế hy vọng hai người giải trừ khế ước cũng đúng thôi.
“Đại ca ngâm mình trong Hóa Long Trì sao?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.” Anh thầm thở dài, so sánh với Thiếu Bạch thì anh đúng là bùn nhão không dính lên tường được, anh nói tiếp: “Thực lực không tăng lên nhưng thể chất đã được cải thiện.”
“Đại ca đừng nóng vội, từ từ sẽ tốt thôi.”
Thực lực của Lạc Kỳ hoàn toàn dựa vào nguyên khí do Ngao Dạ tu luyện truyền qua, căn cơ không ổn, tu luyện quá nhanh, nếu cứ tăng theo tốc độ này thì dù sau này tiến đến đỉnh Toàn Đan, có cơ hội tiến giai Bách Kiếp, chỉ sợ sẽ chết dưới lôi kiếp.
Giang Thiếu Bạch âm thầm điều tra thể chất của Lạc Kỳ, phát hiện mặc dù thực lực của anh không tăng lên nhưng thể chất được cải thiện rất nhiều, vấn đề căn cơ bất ổn gì đó đã được giải quyết không ít.
Lạc Kỳ nhìn bia đá viết ba chữ Hóa Tiên Trì: “Đi thôi, ở lại đây không còn ý nghĩa gì nữa.”
Giang Thiếu Bạch nhìn Ngao Dạ, định hỏi y có muốn đi đến Trảm Duyên Đài hay không, lại nghĩ đây là vấn đề riêng tư giữa đại ca và Ngao Dạ, nếu hai người không đề cập tới thì hắn không nên xen vào vẫn hơn.
Hắn nhận ra bầu không khí giữa Ngao Dạ và Lạc Kỳ khá nặng nề, đại ca như đang suy tư điều gì đó, còn Ngao Dạ, không biết có phải bị chột dạ vì Phượng Thiên Thiên nhắc đến Trảm Duyên Đài hay không mà y không còn ngang ngược như trước.
Trên đường đi, bầu không khí nặng nề gượng gạo, Giang Thiếu Bạch cố ý dùng một bàn tiệc linh đình hòa hoãn bầu không khí mà vẫn không thành công.
Trước giờ khẩu vị của Ngao Dạ rất tốt, thế mà mấy bữa ăn gần đây lại ăn không nhiều, khiến Giang Thiếu Bạch không nhịn được hoài nghi có phải vị hoàng tử Long tộc này muốn giảm béo.
“Đại ca, bây giờ ca muốn đi đâu?” Hắn lên tiếng hỏi.
Lạc Kỳ cười cười nói: “Sắp đến rồi. Ta tình cờ có được một bản đồ tầm bảo, vì không ít bản đồ tầm bảo bên ngoài đều là giả nên ta không lưu ý lắm, hiện giờ nhớ lại cảnh vật mà bản đồ miêu tả, có vẻ khá giống vị trí địa lý nơi này.”
“Vậy là vận may của đại ca không tồi.”
Lạc Kỳ gật đầu, có vẻ không yên lòng: “Ừ, đại khái là vậy.”
Ngao Dạ nhìn qua anh, ánh mắt hơi hoài nghi, y há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
“Sao vậy?” Lạc Kỳ quay qua hỏi y.
Ngao Dạ nhìn chằm chằm đối phương một lúc mới nói: “Có phải tâm trạng ngươi không tốt?”
Lạc Kỳ nhếch môi: “Không có. Sắp đến rồi, chúng ta đi nhanh đi.”
Giang Thiếu Bạch đi bên cạnh anh trai, lờ mờ có linh cảm không tốt.
***
“Chúng ta đến rồi.” Lạc Kỳ phóng tầm mắt nhìn ra xa nói.
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy một tế đàn cực kỳ khổng lồ, xung quanh có cờ trắng bay phấp phới, bầu không khí có phần thê lương. Hắn nhìn tế đàn, trái tim bắt đầu đập điên cuồng, chẳng lẽ đây chính là… Trảm Duyên Đài?!
“Lạc Kỳ, ngươi có ý gì?” Ngao Dạ thở hổn hển hỏi.
Lạc Kỳ bình tĩnh nhìn y: “Ta nghĩ ngươi nên làm theo lời Long Đế thì hơn. Chung quy Long Đế sẽ không hại ngươi, đúng không?”
Ngao Dạ là con trai thứ chín của Long Đế, cũng là đứa con trai nhỏ nhất. Ngao Dạ là người có tư chất tốt nhất trong số các con của Long Đế, ông ta cũng gửi gắm nhiều tâm huyết và hy vọng vào y nhất.
Trên Trảm Duyên Đài, gió lạnh thổi từng trận, Giang Thiếu Bạch cảm thấy lạnh cả người.
Theo lý mà nói, hắn đã là tu sĩ Bách Kiếp, gió lạnh bình thường không có tác dụng với hắn mới đúng. Thế mà gió ở đây lại khác, giống như thổi thẳng tới linh hồn, khiến người ta cảm nhận được cái lạnh từ sâu bên trong.
Giang Thiếu Bạch nghi ngờ nhìn Lạc Kỳ, trước đó ngay cả Trảm Duyên Đài ở đâu anh cũng không biết, sao đột nhiên lại biết Trảm Duyên Đài nằm ở đây? Còn giấu giếm Ngao Dạ đi đến đây.
Ngao Dạ kích động chỉ vào Giang Thiếu Bạch, hỏi Lạc Kỳ: “Vì hắn đúng không, có hắn nên ngươi không cần ta nữa?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tên Ngao Dạ này nói như hắn là gian phu vậy, hắn chỉ là em trai thôi mà.
Lạc Kỳ thản nhiên đáp: “Không liên quan đến Thiếu Bạch. Khế ước đồng tâm quá mạnh, một người chết thì người kia cũng chết theo, hơi quá mức.”
Ngao Dạ cắn răng: “Hiện tại ngươi lo lắng ta chết rồi sẽ liên lụy đến ngươi?”
“Đồng sinh cộng tử với một người luôn khiến ta cảm thấy gánh quá nặng, huống chi thực tế ta không quen sống ở Long tộc, ta chỉ là một con người.”
Ngao Dạ nghiến nghiến răng: “Ngươi sống ở Long tộc đã nhiều năm, có bao nhiêu Yêu nữ chơi với ngươi, có bao nhiêu Yêu tộc làm việc cho ngươi, ngươi sống vui vẻ thoải mái cỡ nào, bây giờ ngươi lại nói ở Long tộc không quen, ngươi có lầm không hả?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Ở Long tộc có nhiều Yêu nữ chơi với đại ca hả? Đại ca tập trung cho ra mắt nhiều nhóm yêu tinh, làm tổng tài, hẳn là có thể dùng chút tư quyền chơi quy tắc ngầm gì đó, nhưng đại ca là đối tượng có khế ước với Ngao Dạ, Yêu tộc dám đào góc tường của Ngao Dạ chắc không nhiều.
Lạc Kỳ không nhìn Ngao Dạ mà đi thẳng về hướng tế đàn: “Ở Long tộc suốt ngày xử lý đủ loại công việc cũng rất mệt mỏi, huống chi không phải ai cũng phục ta. Ta muốn cân bằng quan hệ các bên rất khó khăn.”
“Ngươi chưa từng nói. Nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi có thể nói ra.”
“Nói ra thì có ích lợi gì đâu, ngươi chỉ thêm phiền.” Lạc Kỳ thản nhiên nói.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, nhìn sang Ngao Dạ, y quá tức giận mà mặt mày tái xanh. Hắn thầm nghĩ câu này của đại ca hơi nặng, đã kích thích vị hoàng tử Long tộc này không nhẹ.
Ngao Dạ nghiến răng ken két, nghe như tiếng hung thú đang nhai xương con mồi.
“Lạc Kỳ, Nhân tộc các người đều là ma chết sớm, dù là Toàn Đan cũng chỉ sống được mấy trăm tuổi mà thôi, với tư chất của ngươi căn bản không tu luyện lên đến Bách Kiếp được. Ngươi giải trừ khế ước với ta sẽ không sống được bao lâu, ngươi đừng hối hận.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đối với Long tộc mà nói thì mấy trăm năm không dài, có lời đồn vài Long tộc lười biếng ngủ một giấc đã mấy chục năm.
Long tộc trời sinh có tuổi thọ dài đằng đẵng, dù Ngao Dạ luôn dừng ở tu vi Toàn Đan đi nữa vẫn có thể sống đến mấy ngàn năm.
Lạc Kỳ đứng ngay giữa trung tâm Trảm Duyên Đài, từ trên cao nhìn xuống Ngao Dạ.
“Ngao Dạ, ngươi đừng tùy hứng như trẻ con nữa, ngươi quá ngây thơ.” Lạc Kỳ nhắm mắt lại, nghe đâu năm xưa Vân Vọng Thư thấy Ngao Dạ còn quá trẻ, tính tình không chững chạc nên mới từ chối y.
Ngao Dạ tức muốn phát điên, y trợn to hai mắt muốn rách cả mí mắt nhìn Lạc Kỳ trên Trảm Duyên Đài, sau đó y nổi cơn tam bành bay lên Trảm Duyên Đài.
“Trảm thì trảm! Ngươi phải hiểu rõ, trong chuyện này người chịu thiệt chính là ngươi.”
Giang Thiếu Bạch thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn đi đến nước này. Nếu cảm giác của hắn không sai thì đại ca thật sự thích Ngao Dạ, nhưng với tính cách của anh, e là không thích thú gì với nhân duyên tình cờ trộm được.
Giang Thiếu Bạch nhìn hai người trên Trảm Duyên Đài mà trái tim như treo lên.
Tuy Phượng Thiên Thiên nói Trảm Duyên Đài có thể giảm bớt phản phệ khi đoạn duyên, Long Đế cũng không có khả năng đùa giỡn với tiền đồ của con trai, nhưng dù sao tế đàn đã có từ thời thượng cổ, hắn không rõ tác dụng cụ thể, có khi thời gian trôi qua quá lâu rồi, Trảm Duyên Đài đã biến chất cũng không chừng.
Ngao Dạ vừa đáp xuống Trảm Duyên Đài, Lạc Kỳ lập tức kích hoạt tế đàn, cùng lúc đó, một giọng nói truyền vào thức hải của Giang Thiếu Bạch. Hắn vừa nghe được đột nhiên trợn to hai mắt.
Trảm Duyên Đài được kích hoạt, tiếng nhạc quỷ dị từ đâu vang lên, tiếng nhạc nghẹn ngào đau đớn nghe như nhạc tang ma, khiến tâm trạng người ta chùng xuống.
Giang Thiếu Bạch mơ hồ thấy được hàng ngàn hàng vạn sợi dây đỏ quấn quanh Ngao Dạ và Lạc Kỳ, sau đó một cây đao từ trên trời giáng xuống chém đứt tất cả dây đỏ.
“Phụt!” Lạc Kỳ phun một ngụm máu, ngã xuống trên tế đàn.
Ngao Dạ muốn rách cả mí mắt nhìn Lạc Kỳ ngã xuống, rõ ràng không bị thương nhưng trên người Lạc Kỳ bỗng xuất hiện rất nhiều vết thương, giống như năm đó đối phương từ trên trời giáng xuống, rơi vào giữa trận pháp đồng tâm mà y cực cực khổ khổ bố trí, chỉ còn thoi thóp một hơi thở.
Năm đó y chỉ có tức giận và căm thù Lạc Kỳ, bây giờ lịch sử tái diễn, trong lòng y vẫn nguyên tức giận và căm hờn, nhưng lại nhiều thêm một cảm giác gì đó mà y không rõ.
“Đại ca!” Giang Thiếu Bạch vọt tới ôm Lạc Kỳ lên.
Hắn cảm nhận được linh lực trong người anh trai nhanh chóng xói mòn, trên người còn xuất hiện vết thương kỳ quái mang theo khí tức không gian, giống hệt bị thương khi xuyên qua vết nứt thời không đến đây.
Vì giải trừ khế ước nên vết thương đã khỏi nhờ khế ước đồng tâm quay lại sao?
Giang Thiếu Bạch nhận ra Lạc Kỳ đã hôn mê, nhưng tu vi vẫn ổn định ở Toàn Đan không bị giảm xuống, hắn thở phào, vết thương có thể từ từ chữa trị, không sao cả.
Ngao Dạ tức giận xông về phía Giang Thiếu Bạch: “Tất cả là tại ngươi!”
Hắn ôm anh trai lùi ra sau, thầm nghĩ đây coi như tình nhân chia tay, người ngoài gặp nạn đó hả? Hắn có làm gì đâu chứ!
Hắn ôm Lạc Kỳ, vừa né tránh vừa bất đắc dĩ nói: “Ngao Dạ, ngươi bình tĩnh đi, chính ngươi ồn ào đòi giải trừ khế ước chứ ai.”
Nét mặt Ngao Dạ tái xanh, khóe miệng co giật một cái rồi tức giận nói: “Đã rất lâu rồi ta không nói như vậy. Tất cả là tại ngươi, hắn có chỗ dựa mới nên mới không cần ta.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tự dưng thấy Ngao Dạ nói có lý. Đại ca là người làm ăn, anh sẽ không làm chuyện có nguy hiểm lớn, nếu không phải hắn có mặt ở đây thì đúng là đại ca sẽ không giải trừ khế ước ở thời điểm này.
“Cửu hoàng tử tư chất hơn người, hiện tại đã giải trừ khế ước, chắc chắn không lâu nữa ngươi sẽ có tiền đồ rộng mở, ngươi phải vui lên mới đúng chứ.”
Ngao Dạ nhìn chòng chọc Lạc Kỳ trong lòng Giang Thiếu Bạch, kích động hô to: “Trả Lạc Kỳ cho ta!”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt, con mẹ nó, tên Cửu hoàng tử này như… phát điên rồi.