Trong Vạn Phương Cốc lóe lên mấy vạn tia sáng, những tu sĩ có được Vạn Phương Lệnh lục tục được truyền tống vào trong bí cảnh.
Giang Thiếu Bạch vừa vào Vạn Phương Cốc, Vạn Phương Lệnh màu xanh lập tức biến mất, ngược lại lệnh bài màu đỏ vẫn còn.
“Quả nhiên lệnh bài đã biến mất, có lời đồn khi Vạn Phương Cốc mở ra, lệnh bài sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, sau khi vào bị cảnh thì lệnh bài sẽ bị thu về, đợi đến lần sau bí cảnh mở ra thì nó lại xuất hiện, xem ra lời đồn này là thật.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc lệnh bài trong tay: “Lệnh bài màu đỏ vẫn còn đây, ngươi nghĩ có khi nào nó được dùng để vào khu vực đặc biệt trong bí cảnh không?”
Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Có khả năng này. Trước khi tiến vào bí cảnh, ta thấy có người thu mua lệnh bài màu đỏ, ra giá sáu trăm vạn nguyên thạch một cái.”
Hắn nghe vậy trợn to hai mắt: “Nhiều như vậy sao?”
Lệnh bài màu xanh có giá sáu mươi vạn nguyên thạch một cái, còn lệnh bài màu đỏ có giá gấp mười lần màu xanh luôn.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”
Giang Thiếu Bạch nhíu mày, theo tình hình hắn quan sát được ở ngoài Vạn Phương Cốc thì có vẻ lệnh bài màu đỏ rất hiếm, vật hiếm thì quý, lệnh bài này không đơn giản.
Diệp Đình Vân nói tiếp: “Ta có nói bóng nói gió thăm dò tác dụng của lệnh bài đỏ, đáng tiếc người kia giữ kín như bưng.”
Cậu sợ hỏi nhiều sẽ khiến người khác nghi ngờ bọn họ có lệnh bài đỏ nên không dám hỏi thăm quá kỹ.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Mặc kệ chuyện này, chờ thời cơ đến là sẽ biết thôi.”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu tán thành.
“Đây chính là Vạn Phương Cốc sao?”
Hắn nhìn sơ xung quanh, trông thấy linh hoa khắp nơi. Linh hoa đủ mọi màu sắc đang tranh nhau khoe sắc, biển hoa mênh mông nhìn không thấy điểm cuối.
Không giống những vườn linh dược được cải tạo ngay ngắn bên ngoài, linh hoa trong Vạn Phương Cốc tự do sinh trưởng. Có lẽ vì được tự do sinh trưởng mà linh hoa có thêm mấy phần *thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. Các loại linh hoa ganh đua khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.
*Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: 1 câu thơ của Lý Bạch, ý chỉ như hoa phù dung vừa nở trên mặt nước, tự nhiên tươi mát, chất phát thuần khiết, không hề mài giũa tạo hình.
“Đẹp quá!” Diệp Đình Vân không kiềm được cảm thán.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, Vạn Phương Cốc đúng là đẹp đến nỗi khiến người ta chấn động tâm hồn, dù vườn linh hoa này không có giá trị dược dụng đi nữa thì khai phá thành khu du lịch cũng sẽ kiếm được tiền. Đáng tiếc, Vạn Phương Cốc vạn năm mới mở một lần.
Diệp Đình Vân nói tiếp: “Thả bầy ong hoàng kim ra đi.”
“Ừ.” Hắn gật đầu đáp.
Dạo này linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư sinh trưởng rất tươi tốt, nhờ đó ong hoàng kim trưởng thành không tồi, có điều dù sao không gian trong Tiên Vân Chi Cư có hạn.
Giang Thiếu Bạch thả bầy ong ra, chúng lập tức bay tản ra xung quanh.
Ong hoàng vừa thấy dược viên mênh mông bát ngát, nó hưng phấn kêu lên vo ve. Sự phát triển của ong hoàng có quan hệ chặt chẽ với môi trường sống, mà Vạn Phương Cốc đầy linh hoa, không hề nghi ngờ đây chính là phúc địa của nó.
Giang Thiếu Bạch phất tay nói: “Đi chơi đi.”
Ong hoàng được lệnh của hắn, không đợi kịp dẫn theo bầy ong thuộc hạ rời đi.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được: “
Sau khi thả bầy ong hoàng kim đi, hai người bắt đầu thu hoạch linh thảo.
Vạn Phương Cốc thoạt nhìn đầy màu sắc như tơ lụa, khắp nơi đều là linh hoa, đẹp không sao tả xiết, nhưng thực tế cũng đầy nguy hiểm.
Trong các bụi hoa có không ít cạm bẫy, lơ là một chút bị một con côn trùng đốt cũng đủ bỏ mạng.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thu hoạch được không ít linh thảo. Trong Vạn Phương Cốc có rất nhiều linh thảo nhưng đa số có đẳng cấp thấp, giá trị không cao, chỉ đẹp mắt mà thôi. Ở một nơi dày đặc linh hoa như vậy, chọn hái linh thảo có giá trị cao cũng là một nan đề.
Hai người tìm kiếm hơn một tháng, thu hoạch được mấy trăm gốc linh thảo vạn năm. Từ đó đến giờ hắn chưa từng nghĩ thì ra có được linh thảo vạn năm lại dễ như trở bàn tay như vậy.
Nhiều loại linh thảo được nhổ lên, không bảo quản đúng cách sẽ mất hết dược lực, nhưng thời gian có hạn, hắn không kịp xử lý bảo quản từng gốc linh thảo, có lãng phí phải đành chịu.
Tinh Không Diễm bỗng bay ra khỏi thức hải của Giang Thiếu Bạch, ánh mắt sâu kín nhìn ra xa.
Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Không Không sao vậy?”
“Hình như Không Không nhìn trúng linh hoa gì đó.”
Cậu nghe vậy ngạc nhiên không thôi: “Thật khiến người ta bất ngờ.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”
Không Không thường có hứng thú với các khoáng thạch hỏa diễm có thuộc tính hỏa, còn linh dược thì từ đó đến giờ nó không thèm nhìn đến. Hiện tại Tinh Không Diễm chợt có hứng thú với một loại linh thực, khiến Giang Thiếu Bạch vô cùng bất ngờ.
Không Không bỗng bay về phía đông, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau, hắn nói: “Chúng ta đi xem sao.”
“Được thôi.”
Hắn đi theo Tinh Không Diễm đến một ngọn núi, trên núi có vài linh hoa bình thường, phần lớn là linh hoa ngàn năm, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Ở Tu Chân giới, linh dược ngàn năm đã là linh thảo vô cùng quý giá, nhưng ở Vạn Phương Cốc lại không tính là gì.
Diệp Đình Vân hái được một đóa linh hoa trong bụi hoa: “Huyễn Linh Hoa! Dường như có không ít Huyễn Linh Hoa sinh trưởng xen kẽ trong thung lũng này, hiện trạng thật sự đã bị che giấu.”
Huyễn Linh Hoa trông bình thường không có gì lạ, tương tự nhiều loại hoa dại, nhưng nó lại có thể thêu dệt ảo cảnh, nếu nhìn không kỹ rất khó phân biệt.
Tinh Không Diễm bắt đầu cháy hừng hực, linh hoa dưới đất bị nó đốt thành tro tàn.
Huyễn Linh Hoa vừa bị thiêu huỷ, Giang Thiếu Bạch lập tức thấy được giữa sườn núi xuất hiện vài cọng linh hoa khác. Loại hoa này vô cùng đặc biệt, trên mỗi gốc có một đóa hoa bảy màu khác nhau, thoạt nhìn rất giống hỏa diễm đang cháy.
“Thất Thải Dung Diễm Hoa! Không ngờ nó lại mọc ở đây.” Diệp Đình Vân vui mừng hô lên.
Cậu hít sâu một hơi, Thất Thải Dung Diễm Hoa có bản lĩnh ẩn khí tức hạng nhất, nếu không có Tinh Không Diễm chỉ dẫn, e là cậu sẽ không phát hiện manh mối ở đây.
Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: “Linh hoa này có tác dụng gì?”
Diệp Đình Vân cười cười: “Ta đã thấy trong đan thư, linh hoa này có thể tịnh hóa hỏa diễm, giúp khí tức hỏa diễm thêm hòa hợp. Đối với đan sư có hỏa diễm thì nó là bảo vật vô giá, một cây Thất Thải Dung Diễm Hoa thế này có giá trị phải tầm một trăm vạn nguyên thạch.”
Tinh Không Diễm của Giang Thiếu Bạch có thể hấp thu tinh hạch, hỏa diễm thạch và linh hỏa khác để tiến cấp, nhưng hấp thu quá nhiều thứ thượng vàng hạ cám sẽ khiến khí tức của hỏa diễm trở nên hỗn tạp, mà Thất Thải Dung Diễm Hoa có thể tiêu trừ tai họa ngầm này.
“Đúng là rất tốt.” Giang Thiếu Bạch cảm thán.
“Đúng vậy, là thứ tốt. Thiếu chủ, ngươi tìm được Thất Thải Dung Diễm Hoa, vận may không tồi nha.” Một nữ tu tướng mạo xinh đẹp nói với một nam tu bên cạnh.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang trò chuyện thì một đôi nam nữ thình lình xuất hiện gần đó. Bàn tay nam tu đặt trên người nữ tu, ngón tay mơn trớn ngả ngớn, còn cô gái thì như không xương dựa vào người gã, liên tục lộ vẻ quyến rũ.
Hai người này không giống đi tầm bảo mà giống vào bí cảnh du ngoạn hơn.
Ánh mắt Lôi Kiêu hờ hững lướt qua Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, gã lên tiếng: “Các ngươi có thể đi.”
Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương, không biết tên này từ đâu chạy tới, ăn nói dõng dạc lắm, một Hư Tiên mà dám buông lời như thế với hắn.
“Các ngươi là ai?” Hai tên này không hiểu cái gì gọi là tới trước tới sau à? Muốn chiếm lợi trên đầu hắn, buồn cười!
Nữ tu không vui nói: “Công tử nhà ta mà các ngươi không nhận ra, đúng là kiến thức nông cạn.”
Giang Thiếu Bạch lười biếng đáp: “Ừ, chúng ta kiến thức hạn hẹp, cô nương có thể giới thiệu một chút không?”
“Công tử nhà ta là Lôi Kiêu, còn xưng là Tiểu Tiên Vương.”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt, một tu sĩ Hư Tiên mà xưng là Tiểu Tiên Vương, thật là buồn cười! Nhưng đối phương dám xưng hô như thế, chứng tỏ gã có điểm khác biệt với tu sĩ Hư Tiên bình thường.
Lôi Kiêu ngẩng cao đầu, bễ nghễ nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
Hắn thấy bộ dạng đối phương như vậy mà thầm trợn trắng mắt, tên này thiếu điều viết hai chữ này lên mặt nữa thôi.
“Tiểu Tiên Vương hả? Nếu là Tiên Vương thì ta đi đường vòng, nhưng là Tiểu Tiên Vương thì phải gặp xem sao. Tiên Vương thật đánh không lại chứ Tiên Vương giả có thể thử một chút. Có câu thật không phải giả, mà giả thì không phải thật.”
Nữ tu nghe Giang Thiếu Bạch nói thế lập tức đen mặt: “Ngươi thật to gan!”
Cô ả híp mắt, thầm nghĩ Lôi Kiêu luôn tự hào biệt danh Tiểu Tiên Vương, vậy mà một tên không biết từ đâu chui ra lại dám trào phúng.
Giang Thiếu Bạch không thèm để ý đến cô ả chân dài não ngắn này, hắn dứt khoát lấy Tinh Thần Lôi Thương ra đánh tới.
Lôi Kiêu và Giang Thiếu Bạch lập tức giao đấu, hắn thường chỉ dùng một chiêu là giết được tu sĩ Hư Tiên bình thường, nhưng người tên Lôi Kiêu này lại thành công cản mấy đòn tấn công của hắn.
Lôi võ hồn có tính công kích rất mạnh, khi giao đấu với tu sĩ cùng cấp thường giành thế thượng phong.
Lôi Kiêu hẳn là tu thuật ngũ hành lôi đình, có thể thi triển năm loại lôi điện khác nhau, trong số các tu sĩ cùng cấp thì đúng là gã nổi bật hơn người.
Nhưng Giang Thiếu Bạch cũng có lôi võ hồn, đòn tấn công của gã không gây ảnh hưởng lớn đối với hắn.
Diệp Đình Vân đứng một bên nhìn trận chiến mà không tham gia vào.
Cậu rất có lòng tin vào Giang Thiếu Bạch, năm đó khi hắn có tu vi hậu kỳ Hư Tiên đã giết được yêu thú Tiên Vương, hiện tại đã tiến giai đỉnh Hư Tiên, có lẽ đấu ngang sức với tu sĩ Tiên Vương được luôn.
Nữ tu kia cũng không ra tay, Diệp Đình Vân dò xét cô ta, phát hiện nữ tu cực kỳ quyến rũ tà mị nhưng tu vi chỉ là sơ kỳ Hư Tiên.
Cậu thầm trợn mắt, một lệnh bài tiến vào Vạn Phương Cốc cực kỳ quý giá, phần lớn những người vào đây đều có tu vi hậu kỳ Hư Tiên và đỉnh Hư Tiên, xem ra Lôi Kiêu dẫn nữ tu vào đây để điều hòa. Nữ tu có tu vi không ra làm sao, nhưng đúng là dung mạo vô cùng quyến rũ động lòng người.
Diệp Đình Vân đã gặp không ít nữ tu, nhưng đây là lần tiên cậu gặp một người quyến rũ tận xương như vậy.
Đối phương nôn nóng muốn giải quyết Giang Thiếu Bạch nên toàn dùng đại chiêu, mỗi lần xuất chiêu tiêu hao rất nhiều linh lực, vì thế sau mấy chiêu gã đã hết sức lực.
Giang Thiếu Bạch tấn công liên tục mấy chiêu, Lôi Kiêu rõ ràng không chống đỡ nổi nữa.
Tuy nữ tu có thực lực kém nhưng vẫn có nhãn lực, thấy Lôi Kiêu rơi xuống thế yếu, nét mặt cô ả trở nên khủng hoảng.
“Dừng tay! Thiếu chủ là con trai của Lôi Nghị Tiên Vương!” Rốt cuộc cô ả không kiềm chế được hô to.
Hiện tại cô ả vô cùng khẩn trương, nếu Lôi Kiêu bỏ mạng ở đây, Lôi Nghị Tiên Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ả. Nữ tu đã ở cùng Lôi Kiêu nhiều năm, chưa bao giờ thấy gã rơi xuống thế yếu khi giao đấu với người ta.
Giang Thiếu Bạch không để ý cô ả kêu gào, một thương đâm xuyên lồng ngực Lôi Kiêu. Một ngọn lửa màu xanh từ trong người gã bay ra.
Hỏa diễm vừa bay ra lập tức muốn chạy trốn, Không Không thấy thế vội bay lên, một ngụm nuốt lấy hỏa diễm kia.
Giang Thiếu Bạch híp mắt, nhanh chóng hiểu ra lý đó Lôi Kiêu nhìn trúng Thất Thải Dung Diễm Hoa.
Nữ tu không thể tin nổi nhìn Giang Thiếu Bạch: “Ngươi giết hắn, ngươi dám giết hắn, ngươi gặp rắc rối to rồi, ngươi chết chắc!”
Lúc này Diệp Đình Vân thả Ma Huyết Đằng, giết luôn nữ tu gây sự kia.
Giang Thiếu Bạch quay qua cậu hỏi: “Ngươi biết người kia là ai không?”
Cậu lắc đầu: “Ta không biết nữa.”
Lần này Vạn Phương Cốc mở ra, rất nhiều đại thế lực chạy đến tham gia, mà mấy năm nay Diệp Đình Vân luôn bế quan, không biết nhiều về các nhân vật phong vân bên ngoài.
“Không biết thì thôi vậy.”
Kế đó Giang Thiếu Bạch bắt lấy dấu ấn màu đen trong thức hải của Lôi Kiêu ra bóp nát.
Lôi Kiêu vừa chết, hắn lập tức cảm nhận được có một dấu ấn linh hồn quỷ dị tiến vào thức hải của hắn, chắc chắn là kẻ đứng sau lưng Lôi Kiêu lưu lại dấu ấn tinh thần trên người gã.
Dấu ấn này cực kỳ bí ẩn, tu sĩ Hư Tiên bình thường sẽ không phát hiện được, nhưng nhờ Giang Thiếu Bạch có thôn phệ võ hồn, linh hồn lực ngang bằng với Tiên Vương, thế nên hắn dễ dàng nhận ra dấu ấn kia nổi bật như vì sao trên bầu trời đêm.
Diệp Đình Vân nhìn hắn, hơi khẩn trương nói: “Không chừng Lôi Nghị Tiên Vương gì đó cũng đang có mặt trong Vạn Phương Cốc, chúng ta nhanh lấy linh thảo rồi đi thôi.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, với tu vi hiện tại của hắn có thể đối phó được tu sĩ sơ kỳ Tiên Vương, nhưng nếu gặp tu sĩ hậu kỳ hoặc đỉnh Tiên Vương thì vẫn còn quá sức.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thu thập nhẫn không gian trên hai thi thể rồi xử lý thi thể, cuối cùng hái Thất Thải Dung Diễm Hoa rồi rời đi.
Hai người rời đi không lâu, vài tu sĩ xuất hiện ở nơi giao chiến lúc nãy.
“Không có ai.”
“Nơi này vẫn còn nguyên tố lôi điện rất mạnh lưu lại.”
“Chắc là có ai đó giao đấu với Tiểu Tiên Vương.”
“Kỳ quái, sao không thấy thi thể.”
“Có khả năng thi thể bị hủy rồi.”
“Vậy thì càng kỳ quái hơn, Tiểu Tiên Vương thích khiêu chiến với cao thủ cùng cấp để chứng minh thực lực, giết người xong còn sợ người ta không biết, thường lưu lại thi thể để khoe khoang, thỉnh thoảng còn viết chữ lưu niệm. Nếu Tiểu Tiên Vương giết người thì phải có thi thể ở đây mới đúng.”
“Hay là Tiểu Tiên Vương bị giết, người kia sợ bị trả thù nên đã hủy thi thể.”
“Có lời đồn Tiểu Tiên Vương có năng lực khiêu chiến vượt cấp, sao có thể bị giết chết dễ dàng như vậy được.”
“Phải chăng Tiểu Tiên Vương gặp phải Tiên Vương cường giả?”
Tiểu Tiên Vương ỷ có người cha lợi hại nên ngày thường làm việc rất phách lối, chắc chắn nhiều người không ưa. Nếu Lôi Kiêu thật sự bị giết rồi thì chuyện này cũng hợp lòng người.
Mấy tu sĩ đứng đó thảo luận, bỗng một luồng uy áp mạnh mẽ đánh tới, khiến bọn họ không thể cử động được nữa.