Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 445: Bí cảnh mở ra



Edit: OnlyU

Trong tửu lâu.

Lan Lâm nhìn lên bầu trời, lông mày cau lại: “Dị tượng khi đan dược thất cấp thành đan, là đan sư luôn đóng cửa không ra ngoài ở cửa hàng Hoa Hạ luyện chế sao?”

“Hình như là người khác.”

“Là tên không biết quản mồm quản miệng đó hả?” Lan Lâm khó chịu nói.

Tử Nguyệt khẽ gật đầu: “Có thể chính là hắn. Nghe nói gần đây hắn dốc sức luyện chế đan dược cấp bảy, hiện giờ nhìn dị tượng này, hẳn là hắn đã thành công.”

Lan Lâm đen mặt nói: “Không thể nào. Dù đan sư cấp bảy không hiếm như cấp tám, nhưng muốn tấn cấp không dễ đâu. Tên bại hoại kia cũng có thể trở thành đan sư cấp bảy sao?”

Lần trước cô bị chọc giận trong tiệm đan dược, thế nên mỗi khi nhắc đến Giang Thiếu Bạch, cô đều nghiến răng nghiến lợi.

“Chủ cửa hàng kia có chút bản lĩnh. Chẳng hiểu tại sao tỷ luôn thấy hắn không đơn giản. Có điều nói đi thì nói lại, rất ít ai trở thành đan sư cấp bảy mà lại là người đơn giản.”

Lan Lâm chống cằm nói: “Một cặp đạo lữ đều là luyện đan sư cấp bảy, đúng là hiếm thấy.”

Luyện đan sư phần lớn quý trọng đồ vật của mình, quan hệ giữa các đan sư cao cấp thường là cạnh tranh, không mấy thân thiết, nhưng nếu kết thành đạo lữ vui buồn có nhau có lẽ sẽ đối đãi thật lòng. Có một đạo lữ là đan sư cấp bảy bên cạnh sẵn lòng chỉ dạy, đan sư cấp sáu tiến vào cấp bảy sẽ dễ dàng hơn.

Tử Nguyệt nhìn dị tượng xa xa, tâm tư phập phồng.

Năm đó cô muốn cẩn thận tìm hiểu về hai đan sư ở cửa hàng Hoa Hạ, nhưng Lan Lâm bị chủ tiệm chọc điên lên, cô lại không phát hiện có gì bất thường từ hai người kia, thế là dần quên mất chuyện này.

Dị tượng hình thành đan dược cấp bảy thu hút sự chú ý của nhiều người, rất nhanh tin tức cửa hàng Hoa Hạ lại có một đan sư cấp bảy nhanh chóng lan truyền.

“Quả nhiên là người còn lại, vậy là cửa hàng đan dược Hoa Hạ đã có hai đan sư cấp bảy.” Tử Nguyệt lên tiếng.

Lan Lâm híp mắt, hơi khó chịu nói: “Không nói chuyện này nữa, nghĩ tới tên chủ cửa hàng khốn kiếp đó là muội lại nổi nóng. Bí cảnh sắp mở chưa tỷ?”

“Sắp rồi, không biết lần này có bao nhiêu người sống sót, không biết các sư tỷ muội của chúng ta thế nào rồi.”

Không phải ai cũng lưu hồn bài tại tông môn, hồn bài gửi gắm một tia hồn phách của tu sĩ, nếu rơi vào tay kẻ địch sẽ gây họa rất lớn, thế nên các sư tỷ muội của Tử Nguyệt không lưu lại hồn bài.

Lan Lâm không chắc nói: “Chắc là không có chuyện gì đâu.”

***

Ngao Cấm đang ngồi trong tửu lâu, vừa nhìn dị tượng tại cửa hàng Hoa Hạ, vừa nghe các trưởng lão Long tộc thảo luận sôi nổi.

“Có đan dược cấp bảy thành hình?”

“Đan dược này thơm quá!”

“Hiện tại nơi này nhiều đan sư cấp bảy quá.”

Ngao Cấm như đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó, không tham gia thảo luận với mọi người.”

“Ngao Cấm trưởng lão đang nghĩ gì đấy?”

“Ta đang nghĩ đến Chân Linh Chi Thủy.” Ông ta cau mày đáp.

Ngao Giang hỏi lại: “Chân Linh Chi Thủy sao? Thời gian trước ngươi luôn thu thập thứ này, không tìm được sao?”

Ngao Cấm lắc đầu nói: “Có thu thập được một chút, nhưng còn thiếu rất nhiều.”

Rất ít người sở hữu Chân Linh Chi Thủy, nếu có cũng chỉ là vài giọt đến vài chục giọt mà thôi, ông ta thu thập một thời gian mà không gom được bao nhiêu, sự nhẫn nại ngày càng kém.

Ngao Giang cười nói: “Ở tinh vực cấp bảy có hai người lấy được cả một hồ Chân Linh Chi Thủy, nếu tìm được hai người kia thì không cần phải mua từng giọt nữa rồi. Ta nhớ ngươi rất chú ý đến hai người kia.”

“Hai người đó… có thể là người ta quen.”

Ngao Giang khó hiểu hỏi: “Người quen? Ngươi quen họ khi nào?”

“Có thể là ta lầm.”

Ngao Giang càng không hiểu ra sao, tức giận nói: “Ngươi đang nói cái quái gì vậy, lộn xộn quá.”

Ngao Cấm lắc đầu, không nói gì nữa.

Ngao Dạ mang huyết mạch Tổ long, năm đó khi Ngao Cấm dẫn y về Long tộc đã được khen thưởng không ít, có điều sự tồn tại của Lạc Kỳ lại khiến ông phải nhận không ít lời phàn nàn.

Ngao Dạ về đến Long tộc, tu vi tiến bộ thần tốc, y tham gia thăm dò di tích mấy lần, biểu hiện vô cùng xuất chúng.

Sau khi Ngao Dạ tiến lên Tiên Tôn thì danh tiếng của y ở Long tộc càng tăng cao, không ít Long nữ hâm mộ kính trọng y, nhưng tất cả nữ tu Long tộc đều bị y từ chối, bọn họ không thể trút giận lên Ngao Dạ bèn chê trách Ngao Cấm không nên đưa Lạc Kỳ về Long tộc, ông rất là bất đắc dĩ.

Gần đây Ngao Cấm tu luyện cần dùng đến Chân Linh Chi Thủy, ông bèn đi nghe ngóng, sau đó thăm dò được Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Ngay từ đầu ông chỉ thấy tên hai người này quen quen, sau đó mới từ từ nhớ ra, hai người này cùng tên với người nhà của Lạc Kỳ, chính là hai người năm xưa ông gặp ở tinh vực cấp sáu.

Ngao Cấm bỏ chút thời gian điều tra, phát hiện Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống tại tộc Cổ Hùng không lâu đã rời đi, sau đó gia nhập Đan Đỉnh Các rồi lại được người của Thảo Đan Môn dẫn đến tinh vực cấp bảy.

Ngao Giang nhìn Ngao Cấm, cảm thấy sự tình không đơn giản bèn hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi thật sự quen biết họ?”

“Chuyện từ mấy trăm năm trước.”

Ngao Giang ngờ vực: “Mấy trăm năm trước, ngươi đi đến tinh vực cấp bảy sao?”

“Không có.”

“Không có, ngươi đang nói đùa cái gì vậy?” Ngao Giang trợn mắt nói.

Ngao Cấm lắc lắc đầu, tuy rất khó tin nhưng rất có thể hai tu sĩ mà năm xưa ông xem như con sâu con kiến đã trở thành tu sĩ Tiên Tôn. Nếu lời đồn không sai, Giang Thiếu Bạch có khả năng khiêu chiến vượt cấp, so ra không kém ông bao nhiêu.

Long tộc tốn rất nhiều tài nguyên mới bồi dưỡng được Ngao Dạ, Giang Thiếu Bạch không nơi nương tựa, thế mà cũng trở thành tu sĩ Tiên Tôn.

Đối với Long tộc, tu sĩ Tiên Tôn không phải là hạng xoàng. Nếu người lấy được Chân Linh Chi Thủy ở tinh vực cấp bảy chính là Giang Thiếu Bạch thì không chừng hai người đó đã đi đến tinh vực cấp tám. Họ đã trở thành tu sĩ Tiên Tôn thì sẽ không giậm chân tại chỗ, sẽ nghĩ mọi biện pháp vượt qua tinh hà.

Ngao Giang nói tiếp: “Ngươi thật sự quen biết hai người kia thì tốt, nếu có gặp họ thì đổi Chân Linh Chi Thủy nhiều một chút, ta cũng muốn một ít.”

Ngao Cấm trợn mắt: “Còn không biết người ta đang ở đâu.” Không biết tung tích đối phương, thế mà Ngao Giang còn đòi chia phần.

“Cũng đúng, không chừng bị giết chết từ lâu rồi.”

Ngao Cấm đen mặt: “Đừng nói lung tung.”

Ngao Giang khó hiểu: “Ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ có giao tình với hai người kia?”

Ngao Cấm: “…” Nhìn tình cảm giữa Ngao Dạ và Lạc Kỳ là biết, nếu đệ đệ của Lạc Kỳ xảy ra chuyện, chắc chắn Ngao Dạ sẽ ra mặt cho đối phương

***

Bí cảnh Thương Huyền.

Ngao Dạ đang nằm dưới đất, trên người bị thương không ít.

Lạc Kỳ nhìn y, lo lắng nói: “Hết đan dược chữa thương rồi.”

Ngao Dạ thờ ơ như không: “Mấy đan dược đó vốn không có tác dụng gì, hết rồi thì thôi, lát nữa sẽ tốt thôi.”

Long tộc phục hồi sức khỏe khá nhanh, nhiều người không để ý đến vết thương nhẹ, lần này Ngao Dạ bị thương nhẹ, tuy nhiên vẫn bị giày vò.

Lạc Kỳ khẽ thở dài, bọn họ tiến vào bí cảnh hơi vội vàng, nếu chuẩn bị đầy đủ đan dược thì tình hình đã khá hơn rồi. Anh nhắm mắt lại, không nhịn được nghĩ đến Diệp Đình Vân.

Theo tin tức anh điều tra trước đó thì Đình Vân là đan sư, trải qua nhiều năm, không biết thuật luyện đan đã tiến bộ đến trình độ nào rồi, nếu có em trai và Đình Vân ở đây…

Ngao Dạ liếm liếm vết thương trên người, cáu kỉnh nói: “Mấy tên kia điên rồi hả, không nhắm vào người khác mà cứ nhằm vào ta.”

Lạc Kỳ thở dài, vì người ta không có nhiều thứ tốt. Tuy trong bí cảnh có nhiều thứ giá trị, nhưng những thứ như Huyền Thiên linh quả – dùng trực tiếp có thể tăng một cấp bậc nhỏ – thì chỉ có số ít. Huống chi chính bản thân Ngao Dạ đã là “đồ tốt” rồi, máu thịt Long tộc là bảo vật vô giá, y còn có huyết mạch Tổ long.

Lạc Kỳ hít sâu một hơi: “Tạm thời thoát khỏi vòng vây rồi.”

Ngao Dạ không độn mấy lần, rốt cuộc mới thoát khỏi đám người đuổi theo sau lưng. Y không cam lòng nói: “Bọn khốn kiếp chết tiệt, đừng để ta gặp lại chúng.”

Lạc Kỳ thấy y tức giận như vậy, trong lòng hơi áy náy, nếu không phải vì bảo vệ anh thì y đã không bị thương nghiêm trọng như vậy.

Bí cảnh sắp mở ra rồi, chỉ cần đợi đến lúc được truyền tống ra ngoài là ổn, hy vọng Long tộc phái người đến tiếp viện, nếu không với hình trạng hiện giờ của Ngao Dạ, ra ngoài mà gặp phải Tiên Hoàng sẽ rất nguy hiểm.

Ngao Dạ chợt hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

“Không có gì, vết thương đau không?”

Y lắc đuôi, không thèm để ý nói: “Không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng.”

Lạc Kỳ thấy y có vẻ uể oải, có thể vì bị thương cần điều dưỡng, hoặc là ăn nhiều quá cần thời gian tiêu hóa.

***

Giang Thiếu Bạch đứng trong đình viện, nhìn lên bầu trời.

Diệp Đình Vân đứng bên cạnh, nheo mắt nhìn: “Dao động không gian rất mãnh liệt.”

“Ừ, thông đạo không gian sắp mở ra rồi, người trong bí cảnh sắp ra.”

Diệp Đình Vân cười khẽ: “Tốt quá.”

Giang Thiếu Bạch cau mày nhìn rất đông tu sĩ xung quanh. Đã có vài Tiên Hoàng đến đợi bên ngoài bí cảnh, trong bí cảnh Thương Huyền có nhiều linh dược phù hợp với tu sĩ Tiên Hoàng, vài người đến tiếp viện cho hậu bối, vài người lại người đến vì linh dược trong bí cảnh.

“Tới rồi!” Diệp Đình Vân nheo mắt nói.

Một trận dao động không gian kịch liệt truyền tới, Giang Thiếu Bạch nhìn lên bầu trời, trông thấy Ngao Dạ nhảy ra khỏi bí cảnh, Lạc Kỳ đang ngồi trên đầu y.

“Hậu kỳ Tiên Tôn!” Diệp Đình Vân đánh giá khí tức Ngao Dạ rồi nói.

Khí tức trên người Ngao Dạ lộ rõ mồn một, xem ra là sử dụng thiên tài địa bảo nhưng chưa tiêu hóa hết. Chẳng lẽ y đã tìm được Huyền Thiên linh quả, đồng thời dùng luôn?

“Quả nhiên để hắn qua mặt.” Tuy hắn hơi ghen tỵ nhưng ít nhiều gì vẫn mừng cho đối phương.

Khá đông tu sĩ ra khỏi bí cảnh, hắn chú ý thấy không ít người dùng ánh mắt ao ước ghen tỵ nhìn Ngao Dạ.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, Ngao Dạ lấy được đại cơ duyên trong bí cảnh sao? Còn khiến nhiều người mơ ước ghen tỵ như vậy.

“Khí tức của Ngao Dạ không ổn, có lẽ đã bị thương.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, nét mặt nghiêm trọng: “Ta nhìn ra.”

Với thực lực của Ngao Dạ, đấu tay đôi sẽ không bị thương nặng như vậy, y bị thương thế này có lẽ là bị bao vây tấn công trong bí cảnh. Dù bị thương hơi nặng nhưng với sức khôi phục của Long tộc, chỉ cần y giữ được tính mạng thì sẽ từ từ khỏe lại thôi.

Ngao Dạ ra khỏi bí cảnh, y không khinh địch mà bay về phía Long tộc. Vị Tiên Hoàng của Long tộc lập tức che chắn cho y sau lưng.

Ngao Hùng nhìn Ngao Dạ, lông mày cau chặt: “Sao lại bị thương nặng như vậy?”

Y bực bội nói: “Cả đám bọn chúng muốn cướp một mình ta.”

Ngao Hùng nghe vậy lập tức sầm mặt: “Bọn chúng là ai?”

“Đông người quá, không nhớ rõ.”

Ngao Hùng cạn lời, lắc đầu trừng y.

Lạc Kỳ cúi đầu, đám tu sĩ tấn công Ngao Dạ trong bí cảnh một là che giấu thân phận, hai là cùng thuộc một thế lực lớn, không dễ đối phó.

“Sư tôn, Huyền Thiên linh quả có Thiên Khô thú bảo vệ, Ngao Dạ nhân lúc mọi người giao chiến với Thiên Khô thú, dùng võ hồn không gian di chuyển cây linh quả.”

“Sư tôn, Ngao Dạ ăn liên tục sáu linh quả, đạo lữ của hắn chiếm một quả.”

“Hình như Ngao Dạ tìm được di tích Tổ long.”

Giang Thiếu Bạch nghe đủ giọng truyền âm xung quanh, tất cả nội dung không khác nhau bao nhiêu. Quả nhiên Ngao Dạ đã lấy được Huyền Thiên linh quả, còn là nhiều quả, có lẽ hơn phân nửa Huyền Thiên linh quả trong bí cảnh đã rơi vào tay y.

Với tính cách của Long tộc, đồ vật đã ăn vào miệng không có lý nào phun ra. Dù Ngao Dạ chiếm được một nửa Huyền Thiên linh quả, Long tộc cũng sẽ không lấy được.

Các tu sĩ thuộc những thế lực khác nhau cứ nhìn về phía Long tộc, bọn họ nhìn một hồi, cuối cùng đi theo người tiếp ứng rời đi.

Huyền Thiên linh quả có dược lực rất mạnh, nếu một tu sĩ Tiên Tôn không quyền không thế ăn nhiều linh quả như vậy, có lẽ sẽ bị người ta bắt đi lấy máu, tinh luyện dược lực trong máu. Nhưng Long tộc có Tiên Hoàng tọa trấn, dù Huyền Thiên linh quả có quý giá cỡ nào đi nữa thì mấy Tiên Hoàng ở đây cũng không vì nó mà đắc tội Long tộc.

Tu sĩ các thương hội đang tiếp xúc với những người vừa ra khỏi bí cảnh, muốn thu mua linh thảo. Những người ra khỏi bí cảnh đều là bánh bao thơm ngon.

Giang Thiếu Bạch thừa dịp hỗn loạn truyền âm cho Lạc Kỳ một câu. Hắn vừa truyền âm xong liền cảm nhận được một luồng linh hồn lực quét tới, chính là của vị Tiên Hoàng Long tộc. Hắn hít sâu một hơi, xem ra bản thân đã xem nhẹ tu sĩ Tiên Hoàng rồi. Dù thuật pháp chủ đạo họ tu luyện không thiên về linh hồn thì linh hồn của tu sĩ Tiên Hoàng vẫn vượt xa tu sĩ bình thường.

“Đại ca có nhận được truyền âm không?” Diệp Đình Vân dùng truyền âm hỏi Giang Thiếu Bạch.

Cậu luôn nhìn kỹ Lạc Kỳ, từ khi ra khỏi bí cảnh, nét mặt anh vẫn vô cùng bình thản.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Hẳn là nhận được rồi.”

“Chắc chắn chứ?”

“Ừ, chắc chắn.” Có lẽ đại ca đoán được hắn sẽ đến nên khi nhận được truyền âm, anh không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Ngao Dạ thì cứ quay phải quay trái, không biết đang nhìn cái gì.

Hết chương 445