Đoàn người Giang Thiếu Bạch mất vài ngày đi đến Tửu Thành, vừa đến ngoài thành, mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mặt. Đứng giữa mùi rượu nồng nặc, Giang Thiếu Bạch có cảm giác chếch choáng say.
Lạc Kỳ không kiềm được cảm thán: “Không hổ là Tửu Thành.” Còn chưa uống rượu, chỉ ngửi mùi thôi đã hơi say rồi.
Hai mắt Ngao Dạ phát sáng: “Xem ra Tửu Thành không tồi, hay là chúng ta mua một tòa nhà định cư tại đây đi.”
“Tính sau đi.” Giang Thiếu Bạch đáp.
Tửu Thành có rất nhiều nhà ở được xây dựng trông như cái bình rượu, ở trong những căn nhà như vậy giống như đang ngâm mình trong rượu.
“Chúng ta đi vào thành đi.” Ngao Dạ sốt ruột nói.
Tửu Thành có vô số quán rượu, các loại rượu ngon cần gì cũng có.
Hai bên đường phố là các quán rượu, tiếng chào mời khác liên tục vang lên. Các quán rượu trong thành đều có nét đặc sắc riêng, khiến người ta say sưa ngắm nhìn không rời mắt.
Bọn họ đang đi dạo trên đường thì có một ông lão đi đến trước mặt. Ông lão chống gậy, trên cây gậy treo một hồ lô rượu: “Chào các vị đạo hữu.”
Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Các hạ là Tửu Tiên Ông đạo hữu phải không? Xin chào đạo hữu.”
“Không ngờ Giang đan sư lại biết ta.”
“Đạo hữu tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên tại hạ biết đến ngài rồi.”
Tửu Tiên Ông là một vị Tiên Hoàng gạo cội, đồng thời còn là cao thủ ủ rượu, trong số các cao thủ về rượu ngon, ông khá là nổi tiếng. Năm xưa Tửu Thành này được chính Tửu Tiên Ông thành lập, khi mới thành lập quy mô không bằng một phần mười hiện tại.
Tửu Tiên Ông nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi: “Giang đan sư tu luyện thật nhanh. Nhìn Giang đan sư khiến lão hủ có cảm giác già rồi mà sống uổng phí.”
“Đạo hữu nói đùa.” Giang Thiếu Bạch bình thản nói.
“Các vị vừa đến Tửu Thành, không bằng để ta đưa các vị dạo chơi một vòng.” Tửu Tiên Ông vuốt râu nói.
Giang Thiếu Bạch vui vẻ đồng ý: “Vậy làm phiền đạo hữu.”
Bọn họ đi theo Tửu Tiên Ông tản bộ, dọc đường nhìn thấy hai quán rượu hoàn toàn trái ngược nhau, một gian đỏ rực, cả quán rượu trông như hỏa diễm rực cháy, một gian lại được hàn băng đúc thành, thoạt nhìn giống như một cung điện băng.
Ngao Dạ ngờ vực hỏi: “Đây là quán rượu của Hỏa tộc và Băng Tộc phải không?”
“Đúng vậy.” Tửu Tiên Ông vuốt râu đáp.
Ngao Dạ thắc mắc: “Hỏa tộc và Băng Tộc lại đặt quán rượu cạnh nhau, không đánh nhau à?”
Tửu Tiên Ông đắc ý nói: “Chích Viêm Tửu của Hỏa tộc và Hàn Phách Tửu của Băng Tộc đều là danh tửu nức tiếng Tửu Thành, Chích Viêm Tửu nóng như lửa, Hàn Phách Tửu lạnh thấu xương, đều là hai loại rượu mạnh, khi hòa hai loại rượu vào nhau sẽ tạo ra xúc cảm nóng lạnh, người mua rượu thích uống hai loại này một lúc.”
Giang Thiếu Bạch nhíu mày, vì người mua thích uống hai loại rượu này một lúc nên hai quán rượu mới mở cạnh nhau? Xưa nay xung khắc như nước với lửa, quan hệ giữa Hỏa tộc và Băng Tộc không tốt đẹp gì, kết quả hai loại rượu do họ ủ chế lại hỗ trợ lẫn nhau, thật thú vị.
“Chủ hai quán rượu cũng có quan hệ không tồi, chứ nếu mà ở nơi khác, tu sĩ hai tộc này hiếm khi làm láng giềng được.” Tửu Tiên Ông nói tiếp.
Ngao Dạ gật gù: “Đúng là hiếm thấy.”
“Đây là quán rượu Hồng Miên, Hồng Miên Tửu cũng là tuyệt phẩm tại Tửu Thành.”
Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua, quán rượu Hồng Miên trang trí lộng lẫy, thoạt nhìn không giống quán rượu mà lại giống hoa lâu hơn.
Quán rượu Hồng Miên do tộc Lưu Nguyệt Mỹ Nhân mở, đây là một chủng tộc đặc biệt, tất cả bọn họ đều là nữ, đa số suy nghĩ thấu đáo, tính tình dịu dàng, không ít tu sĩ lấy làm vinh dự khi cưới được nữ tu chủng tộc này. Bên trong quán rượu có khá nhiều tu sĩ đang uống rượu, cạnh đó là các nữ nhân cầm nhạc khí diễn tấu, rượu ngon phối mỹ nhân, bổ sung cho nhau làm say lòng người.
“Đây là quán rượu Hoàng Kim.”
Ngao Dạ nhận xét: “Trông không tồi.”
“Quán rượu Hoàng Kim do tộc Hoàng Kim mở, linh tửu cao cấp của bọn họ có bỏ thêm hoàng kim tủy, mùi vị đậm đà, rất được yêu thích.”
Ngao Dạ nhìn qua Lạc Kỳ: “Nghe có vẻ ngon.”
Anh lắc lắc đầu, Hoàng Kim Tửu giống như hoàng kim đang chảy, đúng là phù hợp khẩu vị Ngao Dạ.
“Đây là quán rượu gì?” Lạc Kỳ hiếu kỳ chỉ vào quán rượu bên cạnh quán của tộc Hoàng Kim.
“Đây là quán rượu Thải Điệp, do tộc Thải Điệp mở.”
Trên nóc quán rượu có ký hiệu một con bướm nhiều màu sắc vỗ cánh muốn bay, cả quán rượu trang trí đủ mọi màu sắc, có vẻ hơi trẻ con. Trong quán rượu có một nhóm tiểu hồ điệp đi qua đi lại.
“Quán rượu Thải Điệp ủ chế đa số là rượu trái cây, các tu sĩ thường mua về cho trẻ con trong tộc uống.”
Giang Thiếu Bạch khoanh tay nói: “Nghe hay nhỉ.” Hắn quay qua ông anh rể nói tiếp: “Ngao Dạ, nghe hay đó, ngươi có thể mua về cho rồng con Long tộc uống.”
Ngao Dạ: “…”
Bọn họ đi theo Tửu Tiên Ông dạo một vòng quanh Tửu Thành, nhờ vậy có hiểu biết nhất định về các loại rượu nổi tiếng ở đây.
Giữa trung tâm Tửu Thành có một quảng trường rất rộng, không ít người đang chỉ lên sân khấu.
“Đang làm gì vậy?” Ngao Dạ nhìn mọi người đang bận rộn trên quảng trường, tò mò hỏi.
“Các vị đạo hữu đến rất đúng dịp, mấy ngày nữa là đại hội đấu rượu ở Tửu Thành, chính là việc trọng đại trăm năm mới có một lần.” Tửu Tiên Ông nói.
Ông lại dẫn mọi người đi tiếp một vòng, sau đó bị người khác gọi đi giải quyết việc đại hội đấu rượu.
Ngao Dạ hào hứng nhìn Lạc Kỳ nói: “Lạc Kỳ, ngươi có nghe không, đại hội đấu rượu sẽ chọn ra thập đại danh tửu của Tửu Thành.”
Lạc Kỳ gật đầu: “Ờ, nghe rồi.”
Đại hội đấu rượu là đại sự trăm năm có một ở Tửu Thành, các quán rượu ở đây đang mài đao xoèn xoẹt chuẩn bị so tài.
Ngao Dạ phấn khích nói tiếp: “Thi đấu sẽ mời Tiên Hoàng làm giám khảo, kỳ thật ta có thể làm giám khảo.”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng tham gia náo nhiệt, đại hội thi đấu đã quyết định ban giám khảo từ lâu rồi.”
Ngao Dạ không vui: “Vậy thì sao chứ? Với thân phận của ta mà làm ban giám khảo là giúp bọn họ nở mày nở mặt đó.”
“Ờ, ngươi đủ thể diện nhưng trình độ không đủ, lỡ như say khướt trên sàn đấu thì không chỉ một mình ngươi mất hết thể diện đâu.” Giang Thiếu Bạch xen vào.
Ngao Dạ: “…” Thằng em vợ mắc dịch dám xem thường y.
Cuối cùng năm người quyết định ở lại Tửu Thành, sau khi sắp xếp chỗ ở, Ngao Dạ vội vàng ra ngoài dạo chơi các quán rượu, sợ y uống say xảy ra chuyện, Lạc Kỳ đành phải đi theo.
***
Giang Thiếu Bạch đứng trước cửa sổ, đang suy tư chuyện gì đó.
Diệp Đình Vân đi đến sau lưng hắn: “Không ra ngoài dạo chơi sao, Tửu Thành rất náo nhiệt.”
Hắn lắc đầu đáp: “Không vội, sau này còn nhiều thời gian.”
“Sao vậy, tâm trạng không vui hả?” Cậu hỏi.
Giang Thiếu Bạch xoay người lại, nhìn cậu hỏi: “Đình Vân, ngươi có nghĩ ta sẽ phát điên không?”
Diệp Đình Vân thở dài: “Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này? Hiện tại ngươi chỉ mới đến cảnh giới hậu kỳ Tiên Hoàng thôi, chuyện này từ từ suy tính sau đi.”
Hắn thở dài nói: “Ta không khống chế nổi dục vọng của mình.” Từ nơi xa xăm nào đó, hắn nghe thấy một giọng nói luôn thúc giục hắn phải mạnh hơn nữa.
“Có thể do ngươi quá mệt mỏi, thần kinh căng thẳng, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt lên thôi.”
Giang Thiếu Bạch cười khổ: “Hy vọng là vậy.”
Hắn nghĩ nếu có một ngày hắn buộc phải đối mặt nguy hiểm tiến giai Tiên Đế, vậy thì trước đó hắn phải cố gắng tăng cường thể chất mới được.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân, chợt nhớ đến chuyện gì đó bèn hỏi: “Mộc lão đâu rồi?”
Cậu thở dài đáp: “Ra ngoài uống rượu rồi.”
Hắn khá bất ngờ: “Ông lão cũng ra ngoài uống rượu?”
Hắn vốn nghĩ lão thụ yêu là một ông lão cổ hủ gò bó theo khuôn phép, không ngờ ông cũng thích uống rượu.
Tổng cộng bốn di tích, mộc căn nguyên thạch trong di tích đầu tiên bị Giang Thiếu Bạch dung hợp, hai cái kế tiếp bị người khác nhanh chân lấy trước, đến di tích cuối cùng lại là tinh huyết, có lẽ Mộc Nghiệp không cam lòng, tâm trạng rất tồi tệ.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Cơ duyên đành phải thuận theo tự nhiên, tiền bối cao tuổi rồi, sao vẫn nhìn không ra?”
Diệp Đình Vân: “Có lẽ không chỉ vì cơ duyên thôi đâu.” So với cậu thì Mộc Nghiệp mới là Mộc tộc chính tông, thấy bộ tộc xuống dốc như hiện giờ, phỏng chừng trong lòng ông không chịu nổi.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Thôi không nói chuyện này nữa. Ta vừa có được mấy phương pháp luyện chế đan dược giải rượu, có thể nghiên cứu xem sao.”
Diệp Đình Vân hiếu kỳ: “Lấy được từ đâu vậy?”
Hắn cười nói: “Ta chỉ tùy tiện thả tiếng gió, thế là có người tự đưa đến cửa ngay tức thì.”
Cậu nghe vậy cười khẽ: “Thì ra là vậy.”
“Phải tranh thủ thời gian luyện chế một số đan dược, nhìn bộ dạng Ngao Dạ, ta đoán trong thời gian ngắn hắn sẽ không nỡ rời khỏi đây.”
“Vậy chúng ta cứ ở lại đây một thời gian.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Cũng được.”
Hai người quyết định cư ngụ tại Tửu Thành, Giang Thiếu Bạch nhanh chóng phát hiện trong thành có vô số người tài giỏi tàng long ngọa hổ. Các nhưỡng tửu sư cao cấp đều có tu vi Tiên Hoàng, nhiều người ủ ra linh tửu chứa nguyên lực dồi dào, rất có ích trong việc tu luyện.
Cuối cùng bọn họ tiêu tốn không ít nguyên thạch mua linh tửu.
Hiện tại Giang Thiếu Bạch đang ở trong phòng, chỉnh sửa truyền thừa đan thuật trong thức hải, Lạc Kỳ đi đến tìm em trai.
“Đại ca đến có chuyện gì à? Lấy đan dược giải rượu hả?”
Anh khẽ gật đầu: “Ừ.”
Tửu Thành có rất nhiều loại đan dược giải rượu, Giang Thiếu Bạch so sánh nhiều lần, chọn ra mười loại có hiệu quả tốt nhất, sau đó luyện chế một số đan dược giải rượu để dành.
“Ngao Dạ đi đâu rồi?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Lạc Kỳ đáp: “Hắn đang ngâm trong phòng.”
“Vậy à.”
Lúc vừa đến Tửu Thành, Giang Thiếu Bạch thấy nhà cửa ở đây khá kỳ quái, căn nào cũng xây giống bình rượu, sau khi sống một thời gian hắn mới biết được nhà cửa xây dựng như thế là có nguyên nhân, căn nhà không chỉ giống bình rượu mà thật sự có thể sử dụng như bình rượu. Khách vào ở có thể đổ đầy rượu trong nhà rồi ngủ bên trong. Không thể không nói, đối với mấy tên sâu rượu thì căn nhà kiểu này chính là thứ bọn họ tha thiết ước mơ.
“Hắn say khướt rồi hả?” Giang Thiếu Bạch lo lắng hỏi.
“Không phải, khi ta tới thì hắn đang ngâm trong phòng ngủ.”
“Vậy thì tốt.”
Lạc Kỳ nói tiếp: “Ta thấy hình như Ngao Dạ sắp lên trung kỳ Tiên Hoàng rồi.”
Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu đáp: “Cũng sắp rồi, Ngao Dạ lên Tiên Hoàng cũng được một thời gian rồi mà.”
Hắn luyện chế đan dược luôn chia cho Ngao Dạ một phần, vả lại tư chất của y không kém, tiến giai trung kỳ Tiên Hoàng là chuyện bình thường.
Lạc Kỳ nhìn hắn nói: “Còn đệ thì sao?”
“Đệ làm sao cơ?”
“Tu vi của đệ cứ tiếp tục tăng lên.” Anh đáp.
Giang Thiếu Bạch cười khổ: “Đại ca cũng lo lắng đệ sẽ phát điên sao?”
Lạc Kỳ cau mày nói: “Ta nghĩ đệ đã là Tiên Hoàng, có tuổi thọ dài đằng đẵng, không cần phải nóng vội.”
Hắn khẽ gật đầu: “Thú thật gần đây đệ không hề tu luyện.”
Tài nguyên tu luyện thu hoạch sau buổi đấu giá hắn đều chia cho Diệp Đình Vân và Lạc Kỳ, đan dược luyện chế cũng không dùng, đừng nói dùng đan dược, ngay cả nguyên thạch hắn cũng không đụng tới.
Giang Thiếu Bạch cười khổ nói tiếp: “Đại khái ứng với câu hữu tâm tỉa hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um.” Từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ phiền não vì tu luyện quá nhanh.
Lạc Kỳ cau mày: “Là vậy à.”
“Đại ca đừng quá lo lắng, kỳ thật không dễ lên được đỉnh Tiên Hoàng đâu.” Vừa dứt lời, Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện câu này chẳng có sức thuyết phục gì cả.
Lạc Kỳ nói: “Bách Mạch Huyết Đan đệ đưa cho Ngao Dạ lần này không tầm thường phải không?”
Ngao Dạ dùng quá nhiều Bách Mạch Huyết Đan nên bị kháng tính, thế mà dùng số Bách Mạch Huyết Đan vừa luyện chế, hiệu quả lại rất rõ ràng.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, lần này đệ cho thêm máu Tổ long vào đan dược.”
“Nói vậy tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ đã từng…”
Hắn gật đầu: “Có khả năng.”
Các chủng tộc đứng đầu Tiên giới luôn chém giết nhau, chưa từng chấm dứt, chẳng qua những năm gần đây các tộc thiếu nhân tài, vì vậy mới dần dần ít xảy ra chiến tranh.
Lạc Kỳ hít sâu một hơi, Ngao Dạ đã dùng đan dược, e là y đã phát hiện nhưng không nói ra thôi.
“Đại ca, đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ thảnh thơi thưởng thức rượu ngon là được.”
“Ừm, nghĩ nhiều vô ích.”
Lạc Kỳ lấy đan dược giải rượu rồi rời đi, Diệp Đình Vân mở cửa vào phòng.
“Đại ca về rồi à?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, đại ca sống nhiều năm với Ngao Dạ, dần dần bắt đầu giống hắn, đều lo lắng ta sẽ phát điên.”
Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói: “Đừng nói đùa.”
Hắn quay qua cậu nói: “Dù thế nào vẫn phải tăng cường thể chất.”
Thời gian qua Giang Thiếu Bạch chăm chỉ cô đọng thái cổ thánh huyết, thể chất mạnh lên không ít. Hắn cảm thấy nhiệm vụ tiếp theo chủ yếu là rèn luyện thể chất.
Diệp Đình Vân tiếp lời: “Ta vừa có được một môn pháp gọi là Bách Mạch Hóa Nguyên Quyết, có thể giúp nguyên khí hóa nhập vào da, tăng cường thể chất, hiệu quả rất tốt.”
Hắn thắc mắc hỏi: “Ngươi lấy được môn pháp khi nào vậy?” Đình Vân luôn đi cùng với hắn mà.
Cậu ngập ngừng đáp: “Là Mộc tiền bối cho ta, đây là truyền thừa tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ.”
Bách Mạch Hóa Nguyên Quyết có công dụng chủ yếu là tăng cường thể chất, phụ trợ tu sĩ tiến vào cảnh giới Tiên Đế, có điều dùng xong sẽ khiến tu vi giảm sút mạnh nên rất ít tu sĩ tu luyện pháp quyết này. Diệp Đình Vân mới là sơ kỳ Tiên Hoàng, tạm thời chưa dùng được, trước đó Mộc Nghiệp cũng không nhớ đến pháp quyết này.
Giang Thiếu Bạch sửng sốt, Mộc Nghiệp luôn không vừa mắt hắn, thế mà lại giúp hắn, thật là ngoài ý muốn, có lẽ chính ông cũng lo lắng hắn sẽ phát điên. Bản thể của ông rất thơm, Giang Thiếu Bạch lo lắng ông sẽ bị ăn sạch nên nhờ Ngao Dạ để mắt trông chừng, xem ra Ngao Dạ đã nói gì đó với ông.
Ngao Dạ và Mộc Nghiệp vốn không hợp nhau, vậy mà sau khi tiếp xúc một thời gian, quan hệ giữa hai người đã cải thiện rất nhiều.