Tám giờ rưỡi sáng, chính là lúc một ngày mới bắt đầu, cũng là lúc bọn Liễu Sùng kết thúc công việc.
Về nhà ăn qua loa một ít thứ, Hoàng Thừa đầy buồn ngủ vội vã đi tắm xong ngủ.
Trình Ương cùng với Liễu Sùng thay nhau chăm sóc Màn Thầu trên ghế sofa muốn bò bò, lần lượt lắm xong đi ra thì mắt đã không mở lên nổi, nhưng vẫn phải phục vụ cho Màn Thầu đã ngủ ngon một đêm, giờ thì đang tinh lực dồi dào. Chờ bé ăn xong ôm ăn chơi đùa một lúc cho ợ sữa, lúc này mới thả bé vào nôi, canh ở một bên dỗ ngủ thì mới tính là kết thúc.
Gió thổi nhè nhẹ, đã là năm giờ chiều, Liễu Sùng bị tiếng trẻ con huyên náo ngoài cửa sổ đánh thức, anh duỗi người đứng dậy nhìn vào trong nôi, thấy Màn Thầu không khóc không quậy đang nằm bò ngọ nguậy trên giường chơi đùa, liền quay lại ôm Trình Ương, sờ tấm lưng gầy gò của cậu, hôn nhẹ hai cái lên mặt câu, thở ra một hơi thoả mãn nhỏ, rồi cụng trán cậu nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Màn Thầu đang nằm trong nôi bị âm thanh của Liễu Sùng hấp dẫn sự chú ý, bé ngẩng đầu lên nhìn thành nôi cao cao, sau đó dùng cả tay lẫn chân muốn bò dậy.
Màn Thầu bây giờ đã hơn tám tháng rồi, rất hiếu động, tay chân luôn thò ra từ khe hở của lan can nôi, Liễu Sùng sợ Màn Thầu thò tay chân từ khe hở mà cứ nhúc nhích sẽ dẫn đến bị trẹo, dứt khoát dùng thảm bông mềm bọc kín các khe hở của lan can từ trong ra ngoài. Dù sao thành phố D cũng không quá nóng, như vậy còn có thể tránh bị Màn Thầu bị gió thổi mắc bệnh. Thế nên Màn Thầu nằm ở trong nôi căn bản không nhìn thấy được những cảnh tượng sự vật xung quanh, chỉ có ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy một khung cảnh cố định trên đỉnh đầu, giống một chú ếch con bị mắc kẹt ở dưới đáy giếng, đáng thương vô cùng. Ngoại trừ lúc ngủ ra thì Trình Ương sẽ không để Màn Thầu ở trong nôi, luôn cho bé con chơi ở bên ngoài, tránh cho nhóc ở một mình trong hoàn cảnh nhỏ sẽ bị bức bối.
Trình Ương bị Liễu Sùng ôm có chút nóng, liền mơ màng tỉnh dậy. Cậu vừa mở mắt chuyện đầu tiên muốn làm là đứng dậy nhìn Màn Thầu, vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Màn Thầu nắm chặt thành nôi lấp ló đầu nhìn về phía này. Sau khi nhìn thấy Trình Ương lập tức hưng phấn a một tiếng, cặp mắt đen sáng ngời bình tĩnh nhìn Trình Ương muốn bò lên.
Trình Ương khẽ cười, định thức dậy ôm Màn Thầu, Liễu Sùng ngủ không sâu cảm giác được động tĩnh lập tức xoay người ngồi dậy, nói với Trình Ương để anh xong liền duỗi tay đón lấy Màn Thầu đang chồm người bên thành nôi.
Đầu ngón chân vừa chạm mặt giường, Màn Thầu liền hưng phấn nhảy nhảy giang tay về phía Trình Ương đòi ôm.
Trình Ương nhận lấy Màn Thầu ôm vào lòng hôn hôn, Liễu Sùng không chịu bị vắng vẻ cũng nhào tới ôm lấy Trình Ương chọc cười Màn Thầu. Cả nhà chơi trên giường rất lâu, thấy trời không còn sớm nữa mới chịu xuống giường nấu ăn.
Từ sau khi bán sỉ với Trương Hạo, thời gian trôi qua nhanh hơn trước khi bán rau nhỏ lẻ. Đám bọn họ mỗi ngày đều nửa đêm dậy đi bán, lúc về ngủ một giấc đến chiều dậy nấu cơm, sau khi cơm nước xong dẫn Màn Thầu ra ngoài đi dạo một vòng xong về ngủ. Chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, cuối cùng cũng kiếm được tiền trả tiền nhà, trong khoảng thời gian này bọn họ chưa thấy Trương Hạo bị lỗ vốn một lần nào, chỉ có vấn đề kiếm được nhiều hay ít, không có khả năng mất tiền.
Đêm nay đám Liễu Sùng vừa mới đến chợ đầu mối, Trương Hạo liền gọi ba người đến chỗ vắng vẻ, móc từ túi đeo hông ra hai chồng tiền đưa cho Liễu Sùng, nói: “Anh có hẹn với người xúc hàng ở vựa hoa quả bên cạnh, mấy cậu cầm lấy hai mươi ngàn tệ này rồi đi múc một ít hàng đi bán đi. Khi nào anh xong việc sẽ tới tìm mấy cậu.”
Liễu Sùng ngẩn ra, theo bản năng muốn từ chối: “Em không có kinh nghiệm gì, sợ làm hỏng việc, anh Trương, hay là anh làm đi.”
Trương Hạo cười nói: “Nào, kinh nghiệm đều từ thực tiễn mà ra, cậu không thử sao biết mình làm không được. Cứ yên tâm mà làm đi, năng lực của cậu anh vẫn tin tưởng được. Chỉ vậy thôi, anh đi trước, người ta còn đang chờ đây.”
Vừa dứt lời, Trương Hạo nói đi là đi, để lại mấy người mấy phút sau mới phản ứng lại. Liễu Sùng nhìn tiền trong tay, vô cùng luống cuống nói: “Vậy chúng ta thử một chút đi?”
Trình Ương nhẹ nhàng đung đưa Màn Thầu đang nằm ngủ trên vai cậu, phụ hoạ nói: “Vậy thử một chút đi anh?”
“Anh được không đó?” Hoàng Thừa không chút khách khí nghi ngờ nói: “Đây là hai mươi ngàn tệ đó.”
Liễu Sùng liếc Hoàng Thừa, vô cùng tự phụ cười, trêu nói: “Mới sáng sớm em đừng có mà nói lời xui xẻo nha, với thái độ này của em, không được cũng phải được, đi.”
Thật ra khoảng thời gian này, dưới sự chỉ dạy không tiếc công sức của Trương Hạo, Liễu Sùng đã học được bảy tám phần rồi. Muốn thực hành cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng mà không có vốn liếng gì. Bây giờ cơ hội đến, Liễu Sùng tất nhiên phải triển khai công phu cho thật tốt. Đầu tiên anh mua hơn mười điếu thuốc với một bật lửa ở cửa tiệm nhỏ bên ngoài, xong mới bắt đầu đi dạo loanh quanh trong các lều lớn xem hàng.
Không có Trương Hạo, Liễu Sùng tự nhiên trở thành trụ cột của tiểu đội, chọn hàng cơ bản đều do anh quyết định. Sau khi đi dạo một vòng anh nhanh khóa mục tiêu, đậu que.
Loại này mới vừa lên thành phố không bao lâu, người bán còn ít, chỉ có hai ba nhà, còn đang được đóng gói trong thùng carton hàng bán sỉ. Một nhà nhiều lắm chỉ khoảng chừng một trăm cân, Liễu Sùng tiến tới hỏi giá, trong đó có hai nhà giá dao động từ 2 tệ 7 tệ 8, có một nhà chất lượng tươi hơn nhưng lại hô 3 tệ một cân. Liễu Sùng nhớ đến lúc anh mới bán rau, lúc lấy đậu que cũng chỉ có 1 tệ 5 tệ 6. Vật giá năm nay đúng là tăng hơn một chút so với năm ngoái, nhưng mà Liễu Sùng đã từng bán lẻ hiểu rõ, loại sản phẩm tươi mới này bán giá năm sáu tệ cũng không thành vấn đề. Giá ở chợ nhỏ sẽ bán cao hơn, hơn nữa cũng có người bằng lòng mua. Liễu Sùng suy nghĩ một chút, liền quyết định nói chuyện với người đàn ông vừa mới kéo xe ba bánh chở đậu que vào trong sân.
Anh chưa bao giờ mặc cả với ai, trước đây anh lấy rau quả đều dựa vào chất lượng hàng, với cả khi không thương lượng được giá, anh đều là luôn đi theo một nhóm phụ nữ, chờ họ mặc cả xong liền nhân cơ hội chặt chém một chút. Sau khi chuyển qua bán sỉ, trả giá cũng là Trương Hạo ra tay, anh ở bên cạnh quan sát. Đến bây giờ đến phiên Liễu Sùng tự mình ra trận, anh rất sợ mình nói không tốt nên khẩn trưởng đến độ tay toàn là mồ hôi. Nhưng khi tiến tới nói chuyện với người đàn ông chuyển hàng, thì nó lại không khó như đã nghĩ.
Người đàn ông chuyển hàng đen gầy hết sức thấp bé, đầu còn chưa đến cằm Liễu Sùng, vừa nhìn đã biết là người bôn ba bên ngoài quanh năm. Nói chung người có thể kéo hàng vào trong lều hơn phân nửa là tự mình lấy xe đi thu mua rau của nông dân, sau khi thu mua rau xong còn phải lái xe không ngừng đến lều lớn, vô cùng cực khổ. Cho nên nếu giá cả hợp lý, bọn họ rất sẵn lòng phụ một tay chuyển hàng ra.
Liễu Sùng ngay từ đầu cũng không nói thẳng giá cả gì, mà là mò một điếu thuốc đưa cho người đàn ông, bản thân cũng nhét một điếu vào miệng tượng trưng, sau khi châm thuốc cho người ta xong liền gài điếu thuốc của mình lên tai, bắt đầu bắt chuyện với người đàn ông. Đầu tiên là anh hỏi nguồn hàng, sau đó lại hỏi đến chi tiêu đi đường và chi phí mời người lấy hàng, cảm khái mấy câu đối phương không dễ dàng gì. Nói đại khái không sai biệt lắm mới hỏi hắn bán.
Người đàn ông biết anh muốn lấy hết, liền dứt khoát giơ tay hai ngón hai lần, ý 2 tệ 2.
Liễu Sùng cười một tiếng, không trực tiếp trả giá, mà khen chất lượng hàng hoá rồi đưa thêm một điếu thuốc cho người đàn ông, sau đó mới tiếp tục nói.
Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu Liễu Sùng đã để lại ấn tượng tốt với người đàn ông, sau khi Liễu Sùng bắt đầu dây dưa mặc cả giá cả cũng không khiến người đàn ông khó chịu. Nhiều lần bị Liễu Sùng không đồng ý chặt giá cãi lại không biết nên mặc cả như thế nào thì cười phá lên, khen anh người trẻ tuổi rất có bản lĩnh, biết ăn nói. Liễu Sùng ngược lại mở miệng khen ngược lại đối phương một trận, thân thiết gọi anh trai đại ca. Nói chuyện gần hai mươi phút, cuối cùng cũng chịu lấy giá 1 tệ 9 bán lại cho Liễu Sùng.
Một xe hàng đổ xuống gần chín trăm cân, Liễu Sùng chờ người đàn ông lái xe đi mới bắt đầu loay hoay dời hàng, còn chưa kịp chuẩn bị xong thì đã có người đến lấy hàng tới hỏi giá. Bởi vì bán mở hàng nên Liễu Sùng chỉ báo 2 tệ 9, còn cố ý nhấn mạnh là bán mở hàng, nếu không chịu thì đừng trả giá. Đối phương rõ ràng là hơi do dự, lại cầm mấy que đậu lên nhìn kỹ càng, cuối cùng lấy bao bố nhồi thành một cục được kẹp dưới nách ra bắt đầu lấy hàng.
Thuận lợi bán mở hàng xong, mối làm ăn bắt đầu lần lượt đến. Sau khi bán hơn một trăm cân với giá 3 tệ, Liễu Sùng quyết đoán nâng giá lên 3 tệ 1, mặc dù có người hỏi giá xong đi, nhưng không bao lâu sau liền quay trở lại.
Gần chín trăm cân hàng, trời còn chưa sáng đã bán sạch không còn một mống. Lúc đếm tiền, trừ bỏ tiền phí gian hàng cùng với tiền thuê mặt bằng, tổng cộng hơn chín trăm tệ tiền lời! Đối với ba người mà nói thì đây chính là cổ vũ cực kỳ lớn.
Dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, bế Màn Thầu đã tỉnh lên, bọn họ vui vẻ đi vựa trái cây kế bên tìm Trương Hạo.
Khu trái cây không có nhà kho, chỉ có mặt tiền đất trống. Bọn họ cũng không gọi điện hỏi Trương Hạo ở đâu, ôm suy nghĩ muốn cho hắn một bất ngờ nên lần lượt tìm ở mặt tiền. Vừa mới đi đến khu quả óc chó, Hoàng Thừa tinh mắt phát hiện Trương Hạo đang bận rộn trước vựa óc chó. Bọn họ vừa tính đi tới tìm hắn, thì lại thấy hắn nghe điện thoại bàn giao với một người phụ nữ trong đó vài câu liền sải bước rời đi.
Hoàng Thừa duỗi cổ nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Anh ấy đi đâu vậy, có nên gọi báo chúng ta đang ở đây không.”
Liễu Sùng nói: “Không cần, cứ ở đây chờ đi.”
Hoàng Thừa nói: “Lỡ như anh ấy đi tìm chúng ta thì sao.”
“Anh ấy nhận điện thoại mới rời đi, nhìn chắc là có chuyện gì đó gấp.” Liễu Sùng nhìn nó, buồn cười nói: “Cậu cho là anh ấy giống chúng ta à, ngu ngốc đi từng nhà tìm chúng ta?”
Hoàng Thừa bĩu môi, không thể thừa nhận Liễu Sùng nói cũng có lý, nhưng mà nó sao có thể để Liễu Sùng chế giễu như vậy được. Đang muốn phản bác mấy câu tìm mặt mũi, đột nhiên nghe Trình Ương nói: “Mọi người xem cô kia có giống chị Trương* không?”
*Trương tẩu
Hai người sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của Trình Ương, người phụ nữ đang bận rộn cân hàng cho khách quả thật rất giống vợ Trương Hoa. Liễu Sùng nhìn một cái liền kết luận: “Đó chính là chị Trương, sao chị ấy lại ở đây, chúng ta qua xem thử?”
Hai người Trình Ương Hoàng Thừa gật đầu, ba người đi vào nhìn kỹ, quả thật là chị Trương. Không chờ bọn họ mở lời, thì chị ấy tình cờ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bọn họ. Chị có chút bất ngờ cười, hô: “Sao mấy cậu lại tìm đến đây rồi, lấy hàng sao rồi. Tới đây, ăn mấy quả óc chó đi.” Vừa nói vội vàng lấy mấy quả óc chó trong túi đưa cho bọn họ.
Đám Liễu Sùng vội vàng xua tay cảm ơn khéo léo từ chối, nhưng chị Trương cứng rắn nhét óc chó cho bọn họ, cười nói: “Không sao, cứ ăn đi, còn nhiều lắm. Ôi trời, bé Màn Thầu lại lớn hơn rồi, để dì cho con quả óc chó nha, đúng rồi, cầm chắc.”
Trình Ương vội vàng vươn tay đặt ở dưới bàn tay nhỏ bé cầm quả óc chó kẻo nhóc làm rớt, một bên hỏi: “Chị dâu, sao chị lại ở đây? Anh Hoa thế nào rồi.”
“Rất khoẻ mạnh, cũng có thể xuống giường rồi.” Chị Trương cười: “Anh Hoa của cậu bây giờ không bán buôn gì được, vừa hay bên Trương Hạo còn thiếu người, nên chị qua đây giúp hắn chuyển hàng, để tránh cho hắn một mình quản mấy vựa không nổi.”
“??”
Bọn họ nghe vậy mặt đầy nghi hoặc nhìn nhau, Liễu Sùng hơi khó hiểu hỏi: “Một mình anh Trương quản mấy vựa ạ?”
“Còn không phải sao, vựa óc chó này, phía sau còn một vựa trái cây, còn là tiệm chuyên bán trái cây theo mùa. Trong đây cũng có một quán cơm nhỏ do nhà hắn mở, nhưng mà quán cơm đang do vợ hắn phụ trách, hai vựa trái cây này tất cả đều là của hắn, cậu nói xem hắn còn phải bận tới mức nào.”
Tập thể ba người ngây ngẩn, anh nhìn tôi tôi nhìn anh tâm trạng hết sức phức tạp. Bọn họ cho là Trương Hạo cũng chỉ là buôn bán rau cải sỉ mà thôi, cho là đối phương đơn thuần là tìm người hợp tác. Thế mà đối phương thật ra không phải bên rau cải mà là bên trái cây, bận rộn như vậy còn tình nguyện dẫn dắt bọn họ lâu như vậy, thật sự—— Tốt đến nỗi bọn họ không nói nên lời.