Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 66: Tình cha



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Bếp Tô Lam

Beta by anh Cún

______________________________

Rạng sáng ba giờ ngày hôm sau cả đám thức dậy, chỉnh đốn thỏa đáng thì cùng nhau dời hàng xuống lầu bỏ lên xe ba bánh, Hoàng Thừa với Phó Dương vô cùng tự giác đẩy xe ra, không quấy rầy hai người mỗi ngày đều anh anh em em một phen mới chịu tách ra. Liễu Sùng đi tới ôm lấy bánh bao với Trình Ương, hôn Màn Thầu còn đang ngủ một cái, lại chụt một cái lên môi Trình Ương, nhỏ giọng dặn dò Trình Ương đôi câu mới leo lên xe điện đã sạc đầy bình đi trước.

Hoàng Thừa thấy Liễu Sùng đi rồi, chậc chậc hai tiếng đùa: “Mỗi ngày đều thả thính nhau thế mấy anh không thấy ngấy hả?”

Trình Ương không khách khí nói: “Có gì mà ngấy? Không thì nhóc cũng tìm ai đó rồi tán tỉnh mỗi ngày đi. Làm cho anh thấy ngấy được cũng là một loại bản lĩnh đó.”

Hoàng Thừa lại bị mỉa mai, liền ghét bỏ bảo: “Yên tâm, sẽ có ngày đó thôi, đến lúc đó anh phải cho em một bao lì xì thật to đấy. Nếu không em liền ngọt ngào tán tỉnh mỗi ngày cho anh xem, khiến mấy anh chán ngấy luôn.”

“Không thành vấn đề.” Trình Ương nói xong nhìn về Phó Dương an tĩnh ở đối diện, lại bổ sung thêm một câu: “Hai người mấy cậu ai có người yêu trước là có bao lì xì, cố gắng lên nhé.”

Phó Dương, Hoàng Thừa: “….”

Hoàng Thừa dọn xếp hàng lên xe xong dọn ra một chỗ trống, chờ Trình Ương với Phó Dương một trước một sau ngồi lên, dặn dò hai người ngồi yên mới đạp xe ra khỏi tiểu khu.

Lúc đến chợ đúng lúc gặp phải xe chở thịt heo dỡ hàng ở trước cổng chặn đầu vào, xe ba bánh của Hoàng Thừa không vào được, hỏi một chút thì phải mất chừng nửa tiếng mới có thể dỡ hàng xong. Mấy người dứt khoát thay phiên nhau dỡ hàng đến trước cửa, lát mở cửa rồi mang hàng vào.

Rau hôm qua được đưa đến còn chất đầy trong phòng, Hoàng Thừa với Phó Dương chui vào rửa rau, còn Trình Ương thì đặt Màn Thầu ngủ say trên ghế sofa nhỏ sau quầy thu ngân, đắp kín chăn cho cậu rồi bắt đầu trưng bày hàng hoá.

Hiện tại bọn họ có thể nhận hàng chuyển phát nhanh vào khoảng 3 giờ chiều hàng ngày, trước đây đều để ở nhà, lúc nào cũng khiến nhà bừa bộn hết lên. Nhưng từ khi mở cửa hàng, Trình Ương đã đặc biệt để lại một căn phòng chia thành hai phòng, một phòng nhà vệ sinh một phòng kho kiêm chỗ rửa rau. Không chỉ nhà cửa sạch sẽ, ngày hôm sau không cần phải dọn tới dọn lui, còn thuận tiện cho việc giao hàng và đón tiếp khách hàng.

Trời tháng sáu tối muộn, vào ngày trời âm u xám xịt, Trình Ương cuối cùng cũng bày hàng hoá, cậu đăng không ít hình lên vòng bạn bè, còn đăng luôn thành phẩm bánh nướng nhân đậu mà Liễu Sùng đã chiên ở vùng khác lên. Chờ đến khi Hoàng Thừa rửa rau xong đi ra thấy bài viết thì lập tức chảy nước miếng, nó chạy đến kệ hàng túm lấy một cái bánh nướng nhân đậu được gói bọc kỹ càng bóp bóp, nuốt nước miếng bảo: “Anh Trình, thứ tốt như vậy sao ngày hôm qua anh không lấy mấy cái ra ăn.”

Trình Ương từ trong phòng làm việc đi ra vẫy hai tay ướt đẫm: “Mệt quá nên quên mất, muốn ăn thì trưa về chiên, ăn rất ngon.”

Hoàng Thừa hút nước miếng: “Vậy buổi trưa em chiến thử mấy cái, Phó Dương cậu ăn mấy cái?”

Phó Dương đang bận rộn bày rau đã rửa sạch lên kệ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hai cái là được rồi.”

Hoàng Thừa thả bánh về: “Chắc chưa? Tôi ít nhất phải năm cái mới đủ ăn.”

“Tôi hai cái là đủ rồi.”

“Được rồi.” Hoàng Thừa đi tới cùng Phó Dương bày hàng, một bên hỏi: “Anh Trình, anh ăn mấy cái?”

Trình Ương đang bận rộn trả lời khách hỏi bánh nướng nhân đậu lần trước, mấy phút ngắn ngủi đã bán đi được ba mươi cái. Cậu cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Anh không ăn, em chiên cho Màn Thầu một cái là được, bé con này cũng thích ăn bánh nướng nhân đậu. Nhưng mà em lấy phần mình ăn xuống trước đi, để tí nữa bán hết là không có ăn. Anh cảm thấy hôm nay bánh nướng sẽ bán chạy, mới một chút mà trên Wechat đã đặt gần năm mươi cái rồi, chắc là không đủ bán…. Lát nữa phải giới hạn số lượng mua của mỗi người, tránh để những người được giới thiệu không mua được vị. Trừ khách đặt mua trên Wechat, những người khác chỉ có được mua mỗi người hai cái. Nếu bọn họ vẫn muốn thì bảo bọn họ ghi lại yêu cầu và số lượng, đến lúc đó gọi điện thoại bảo người ta làm. Chút nữa nhớ nhân cơ hội mà giới thiệu bọn họ thêm Wechat.”

“Được, em biết rồi, vậy em lấy tám cái xuống trước ha.” Hoàng Thừa nói: “Nếu có người đặt trước thật thì em có cần bảo bọn họ cọc tiền trước không.”

“Không cần đâu, cọc tiền trước sẽ khiến người ta nghĩ nhiều, nếu bán tốt thật thì không lo không ai mua.” Trong khi nói chuyện cậu đã xử lý tốt các đơn hàng trên Wechat, ngẩng đầu đúng lúc thấy Hoàng Thừa đã ôm một đống bánh gạo nếp. Cậu nhìn đếm đếm một chút, nghĩ chút thì nói: “Lấy thêm hai cái nữa đi, Liễu Sùng cũng thích ăn nữa, giữ lại cho anh ấy hai cái.”

“….” Hoàng Thừa luôn bị cưỡng ép ăn cơm chó, coi như ở trước mặt Trình Ương cũng không nhịn được mà châm chọc: “Ăn bánh thôi mà phát cơm chó! Chịu không nổi!”

Trình Ương mặt không đổi sắc đáp: “Kiểu gì em cũng phải ăn thôi.”

Hoàng Thừa: “….”

Trình Ương thấy mặt sa sầm của Hoàng Thừa không khỏi cười lên, cất điện thoại vào trong kho lấy cây lau nhà ra lau lau sàn. Thu dọn ổn thoả hết thảy thì Màn Thầu vừa hay tỉnh dậy, cậu nhóc đang cố bò dậy, ngồi trên sofa ngáp ngái ngủ giơ tay về Trình Ương đòi ôm. Trình Ương liền đi tới ôm Màn Thầu lên, cậu nhóc lập tức bịn rịn ôm lấy cổ cậu leo lên, Trình Ương thuận thế bợ mông Màn Thầu ôm nhóc vào lòng. Nhóc con cuối cùng thỏa mãn, rúc trong lòng Trình Ương tiếp tục ngủ.

Trình Ương vỗ một cái lên cái mông nhỏ Màn Thầu: “Nhóc bại hoại, sáng nay con muốn ăn gì.”

Màn Thầu chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, thỉnh thoảng chẹp chẹp miệng, mắt cũng không mở mà bảo: “….Muốn ăn, ăn bao giấy*.”

包纸 (Bāo zhǐ): túi giấy, giấy gói và 包子 (bāozi): bánh bao. Nhóc con còn ngọng, nói chưa tròn chữ

Trình Ương cười: “Còn muốn gì nữa không.”

Màn Thầu ừm kéo dài giọng, suy nghĩ mấy giây mới nói: “Còn muốn uống sữa, sữa đậu nành.”

“Thêm một quả trứng nữa, dinh dưỡng rất tốt.” Trình Ương hỏi Phó Dương và Hoàng Thừa: “Còn hai người, ăn gì, gọi món chung luôn đi.”

Hoàng Thừa chẹp miệng: “Để em suy nghĩ đã.”

Phó Dương: “Tôi hai cái bánh bao là được.”

Trình Ương bấm số tiệm ăn sáng, nghe vậy thì bảo: “Thêm một ly sữa đậu nành đi, ăn bánh bao không dễ nghẹn lắm. Hoàng Nhi em nghĩ kỹ chưa.”

Hoàng Thừa cười hì hì: “Em muốn ăn mì sườn thêm sườn.”



Mì sườn heo nấu nước tương

“Không thành vấn đề.”

Mắt Hoàng Thừa sáng lên, đang chuẩn bị nịnh Trình Ương mấy câu thì nghe cậu cười nói: “Bữa này em bao, Phó Dương, chúng ta cũng ăn mì sườn, có ông chủ đây mời khách, phải không Hoàng Nhi.”

Hoàng Thừa: “…..”

Hơn mười phút sau, bữa sáng được giao tới, Hoàng Thừa cam chịu số phận móc tiền ra trả.

Ba người ngồi ở quầy, mỗi người tự kéo bữa sáng ra trước mặt rồi ăn. Trình Ương ôm Màn Thầu tới ngồi trên đùi cậu, hỏi nhóc muốn ăn cái gì, thấy nhóc chỉ về phía sữa đậu nành thì liền cầm ly sữa lên nhấp một ngụm, thấy nhiệt độ vừa vặn thì mới đưa cho Màn Thầu đã được ôm kỹ. Cậu sợ nhóc uống rơi vãi ra, không quên dặn dò: “Bưng uống cho kỹ, đừng cựa quậy, cẩn thận làm đổ sữa đậu nành.”

Màn Thầu im lặng gật đầu, giữ lấy cái ly trong lòng, cúi đầu ngậm ống hút hút.

Nhóc ngồi trong lòng Trình Ương ôm ly sữa hút một hơi, nhóc mút mạng đến độ mắt không chớp lấy một cái, hút một hồi lâu mới ngơ ngác thả ống hút ra, thoả mãn a một tiếng, một miệng đầy sữa đậu nành hàm hồ nói: “Ba ơi, con muốn ăn, ăn bao giấy.”

Nói xong sữa đậu nành mà nhóc ngậm trong miệng không giữ được nữa mà chảy ra, Màn Thầu còn tò mò cúi đầu xem là chỗ nào chảy ra, lúc này thì hoàn toàn nhiễu lên quần áo.

Hoàng Thừa nhất thời bởi vì bé con mà phụt cười ra tiếng, còn Phó Dương thì vội vàng rút khăn giấy tới lau miệng cho Màn Thầu. Trình Ương mới vừa ăn được một đũa mì, bởi vì quay lưng về phía Màn Thầu nên không phát hiện được tình huống này, cậu dở khóc dở cười nhận lấy khăn giấy trong tay Phó Dương, vội lau miệng cho Màn Thầu: “Không phải ba đã nói uống nước xong phải nuốt xuống hết rồi mới có thể nói chuyện sao, sao mới đó mà con quên rồi.”

Màn Thầu ngẩng đầu phối hợp để cho Trình Ương lau miệng nhóc, nghe vậy hì hì cười, lộ ra hàm răng nhỏ đáng yêu. Dáng vẻ khôn khéo làm Trình Ương bất đắc dĩ cười, dứt khoát đút Màn Thầu cho no trước mới ăn mì.

Lúc Màn Thầu ăn rất phối hợp, đút cái gì là ăn cái đó, một cái bánh bao rất nhanh đã ăn xong, nhưng mà đến khi đút trứng gà thì Màn Thầu lại không chịu phối hợp nữa. Trình Ương vừa mới cho một miếng lòng đỏ trứng nhỏ vào miệng nhóc, Màn Thầu cảm được vị thì lập tức nhăn mặt dùng đầu lưỡi đẩy lòng đỏ trứng ra, Trình Ương duỗi tay bắt lấy, thuận tay bỏ lòng đỏ trứng Màn Thầu nhổ ra ăn vào miệng, đưa sữa đậu nành cho Màn Thầu tiếp tục ăn mì.

Hai người Hoàng Thừa với Phó Dương đã ăn xong từ lâu ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, để tay lên ngực tự hỏi bản thân. Mặc dù rất thích Màn Thầu nhưng khẳng định bọn họ không thể mặt không đổi sắc đem đồ cậu nhóc nhổ ra bỏ vào mồm ăn tiếp được. Không phải là ghét bỏ, mà trong lòng sẽ cảm thấy rất quái dị, nên mặt không khỏi đầy bồi phục, cảm khái nói: “Anh Trình, nhìn anh còn giống cha ruột bé hơn là anh Liễu ấy. Nếu không phải Màn Thầu càng lớn càng giống anh Liễu, em cũng sẽ hoài nghi Màn Thầu nhỏ bé nhà chúng ta thật ra là do anh với bạn gái anh sinh rồi.”

Trình Ương liếc nó một cái, nói: “Vốn là anh sinh.” Nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ, còn nói: “Là con ruột của anh với Liễu Sùng sinh ra, còn chú là con rơi.”

Phó Dương không nhịn được cười: “Haha, châu chấu* hoang.”

蝗虫 (huángchóng): Châu chấu, 黄承 (Huángchéng): Hoàng Thừa ( Đồng âm đó mng)

“Em phắc!” Nói anh tự dưng anh kéo em vào làm gì.” Hoàng Thừa lại quay qua hét với Phó Dương: “Cậu hết chỗ nói hả, gọi bậy bạ gì đấy, có tin tôi cũng cho cậu một cái biệt danh không hả.”

Phó Dương không vấn đề gì nói: “Vậy cậu đặt giúp tôi đi.”

“….. Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra….”

Đang nói chuyện thì có khách vào tiệm, Phó Dương không đợi nó nói xong liền đi ra tiếp khách.

Khách trong tiệm dần đông lên, người đặt đơn cũng cần dần tới. Không ngoài dự đoán của Trình Ương, bánh gạo nếp nhân đậu xanh bán rất tốt, một buổi sáng đã bán hết hàng. Cơ mà không có nhiều người đặt trước, dù sao đại đa số ngay cả bóng dáng bánh gạo nếp cũng không thấy. Trừ tăng thêm người trên Wechat thì người đặt hàng ở cửa tiệm chưa đến ba mươi người, cũng may số lượng đặt khá lớn, cho nên dù chỉ ba mươi người thì vẫn yêu cầu hơn một trăm cái.

Vốn tưởng đây đã là số lượng cuối của hôm nay, ai ngờ được khoảng bốn giờ chiều, đột nhiên có rất nhiều người đến cửa tiệm bảo muốn đặt hàng, trên Wechat cũng có không ít, toàn là nếm được mùi vị bánh gạo nếp nên muốn cho người thân. Rất nhanh số lượng yêu cầu tăng lên nhanh chóng, đến chạng vạng sáu giờ tối đã vượt qua ba trăm cái.

Nhu cầu của khách hàng cộng với số lượng đặt hàng của Trình Ương, tổng cộng muốn sáu trăm cái từ nhà cung cấp, vượt quá dự tính ban đầu của cậu.

Mà doanh thu khoai tây bên Liễu Sùng cũng rất tốt, anh còn dự đoán đợt hàng này có bán hết trong vòng năm ngày, có thể kiếm khoảng ba chục ngàn tệ, điều này khiến người ta vui tay vui mắt.